Chương 20
"Mộ Ngôn, sao cậu có thể bỏ một mình tớ mà đi như thế! Còn nữa, rốt cuộc làm sao mà cậu quen được cái người quái dị kia vậy?"
Trong phòng nghỉ, Dạ Cảnh Thần trừng mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn buồn ngủ, đang tựa vào vai Bắc Minh Hiên, lên tiếng chất vấn.
"Ừm, không phải hai người cãi nhau rất hăng hái sao? Tớ sẽ không quấy rầy hai người." Lăng Mộ Ngôn dụi dụi mắt, tốt bụng nhắc nhở, "Còn nữa, cô gái nhà người ta có tên, gọi là Kim Thiên Thiên."
Mộ Ngôn cư nhiên nhớ kỹ tên của con bé kia?!
Lời của Lăng Mộ Ngôn vừa ra khỏi miệng, ba người khác không khỏi chấn kinh. Bởi vì đây là lần đầu tiên Mộ Ngôn nhớ chính xác tên của một nữ sinh, cho nên ba người không khỏi âm thầm vụng trộm cảnh giác.
"Mộ Ngôn, sao cậu lại nhớ kỹ tên của con bé kia?" Dạ Cảnh Thần nhăn mày lại, mở miệng ra toàn mùi dấm chua.
"Đúng vậy, Mộ Ngôn, chẳng lẽ cô gái tên Kim Thiên Thiên kia rất đặc biệt sao?" Bắc Minh Hiên nhướn mày hỏi. Con bé có diện mạo không đẹp, dáng người không chuẩn, ngay cả tính tình cũng chẳng ra làm sao, Mộ Ngôn hẳn sẽ không coi trọng cô ta đi?
®_® Anh bôi đen nữ chính như vậy, liệu có biết cậu chủ Bắc trong truyện gốc hay không?
"Kim Thiên Thiên rất cá tính, nhưng gia giáo quả thật không được tốt lắm, hơn nữa, cái loại tính cách này của cô ta nhất định sẽ không thích hợp với người thích im lặng đâu?" Lãnh Thịnh Duệ mười phần uyển chuyển nói. Rõ ràng mấy hôm trước, khi Kim Thiên Thiên đắc tội bọn họ, Mộ Ngôn còn chẳng biết đến cái tên này, vì sao hôm nay lại nhớ được?
Lăng Mộ Ngôn cọ cọ vai Bắc Minh Hiên, lại ngáp một cái, hàm hồ nói, "Tớ cảm thấy tính cách của cô bé Kim Thiên Thiên kia cũng không tệ lắm, rất đặc biệt."
"Đặc biệt?!" Cái từ này càng khiến Dạ Cảnh Thần đề cao cảnh giác, ấn tượng đối với Kim Thiên Thiên cũng càng lúc càng kém, hắn chán ghét quệt miệng, hừ cười nói, "Đúng là rất đặc biết, cả toàn trường chỉ có mình cô ta là có gan lớn dám đắc tội chúng ta mà thôi, còn có mạng y như con gián, đánh mãi không ch.ết, thật chịu khó chịu khổ, không phải sao? Chỉnh cô ta như thế nào cũng không thể khiến cô ta sợ được a."
"Ôi chao, Cảnh Thần, không ngờ cậu cũng sẽ nói ra loại châm chọc này? Thật sự hiếm lạ à nha, haha." Bắc Minh Hiên vui tươi hớn hở "khen", sau đó, nghiêm túc nói với Lăng Mộ Ngôn, "Mộ Ngôn, kinh nghiệm của cậu còn quá ít, loại phụ nữ này khẳng định là muốn để cho cậu chú ý nên mới cố ý giả bộ đặc biệt mà thôi, Mộ Ngôn, cậu nhất định phải cẩn thận, đừng để mắc mưu a."
"À, Minh Hiên." Lăng Mộ Ngôn ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu nhìn y, "Cậu là đang khoe khoang 'kinh nghiệm phong phú' của mình với tớ sao?"
Bắc Minh Hiên: "...."
"Phốc, không sai a, Minh Hiên, cậu không phải là khách quen trong hộp đêm sao? Hay là truyền thụ một ít kinh nghiệm cho tụi này đi?" Dạ Cảnh Thần vốn rất giận, nhưng sau khi nghe được lời Mộ Ngôn nói liền vui hẳn lên, cười nhạo Bắc Minh Hiên.
"Không, không phải a! Tớ không có ý đó! Mộ Ngôn, cậu nghe tớ giải thích...." Bắc Minh Hiên âm thầm trừng mắt liếc Dạ Cảnh Thần bỏ đá xuống giếng, sau đó, vội vàng quay đầu lại, giải thích.
Lăng Mộ Ngôn lại nằm úp sấp trên vai Lãnh Thịnh Duệ, lười biếng nói, "Tớ biết hết, Minh Hiên, cậu không cần phải giải thích."
Cho nên nói cậu biết cái gì a.... QAQ
Bắc Minh Hiên khóc ra nước mắt thầm nghĩ.
"A, xứng đáng." Lãnh Thịnh Duệ ôn nhu vuốt ve đầu Lăng Mộ Ngôn, thuận tiện cho Bắc Minh Hiên ánh mắt vui sướng khi người ta gặp nạn.
".... Lãnh Thịnh Duệ, chúng ta không làm bạn nữa!" Bắc Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.
"Không sao, không làm bạn nữa thì không làm bạn nữa." Lãnh Thịnh Duệ lơ đễnh nói, sau đó, lại cười xấu xa bổ thêm một đao, "Chỉ cần không phải bắt đầu nói yêu đương là được."
Bắc Minh Hiên: "...." Ai sẽ yêu đương với cậu, đồ khốn!!
"Hử? Minh Hiên, cậu thích Thịnh Duệ?" Lăng Mộ Ngôn đột nhiên buồn ngủ, mông lung hỏi.
".... Tuyệt đối không có! Mộ Ngôn, cậu không cần hiểu lầm a QAQ"
"Ừm, Minh Hiên không được tranh Thịnh Duệ với tớ đâu đấy, Thịnh Duệ vốn là gối ôm của tớ." Mặc dù Lăng Mộ Ngôn còn đang từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng giọng điệu vẫn mười phần nghiêm túc.
Bắc Minh Hiên: "...." Kỳ thật, Mộ Ngôn, cậu căn bản không nghe lời tớ nói có phải không!
"Phốc, sao lại thế được? Minh Hiên tuyệt đối sẽ không chiếm được tớ." Lãnh Thịnh Duệ không chút do dự nói, "Mộ Ngôn, sao cậu có thể lo lắng chuyện này được chứ? Tớ tuyệt đối không thích cậu ấy."
Cậu chủ Bắc luôn luôn nằm không cũng bị trúng đạn: ".... Này!"
"Như vậy thì tớ an tâm." Lăng Mộ Ngôn ngáp một cái, an tâm ngủ thiếp đi.
"Ừ, cứ an tâm mà ngủ đi, sẽ không có người tranh tớ với cậu đâu." Lãnh Thịnh Duệ cười nói, thanh âm mềm nhẹ mà kiên định, vẻ mặt nghiêm túc giống như là đang nói ra một lời thề quan trọng vậy.
Bắc Minh Hiên bị bắt vây xem: "...." Sao đột nhiên lại có cảm giác không được thích hợp là sao?
Cứ có cảm giác giống như đã bỏ lỡ cái gì đó.... Bắc Minh Hiên không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt, y nhăn mày lại cố gắng suy nghĩ.
Cứ có cảm giác mình bị lơ đi thì phải.... Là ảo giác sao?
Dạ Cảnh Thần vẫn làm tượng sáp từ nãy giờ, như có suy nghĩ nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn đã chìm sâu vào giấc ngủ, không khỏi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
"Cảnh Thần, tớ muốn ăn bánh kem của cửa hàng Lam Tâm...." Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nhỏ giọng thì thào, như là đang nói mớ, sau khi nói xong, cậu chậc lưỡi một cái rồi lại im lặng ngủ thiếp đi.
"Tớ đi ngay bây giờ đây!" Khi nãy khẳng định là ảo giác! Dạ Cảnh Thần tin tưởng vững chắc như thế, sau đó, xoay người vội vàng chạy đến cửa hàng Lam Tâm.
Vì sao Mộ Ngôn đã ngủ rồi mà vẫn gọi tên Cảnh Thần? Gối ôm có Thịnh Duệ, mua đồ có Cảnh Thần.... Vậy y phải làm cái gì đây? Bắc Minh Hiên vì thế mà u buồn dày đặc.
>>>>>>>>>
Rừng anh đào.
"Bọn họ có dám ti bỉ hơn nữa hay không a, đáng ghét!" Kim Thiên Thiên vừa đi vừa căm giận nhìn bộ đồ ướt sũng trên người, cư nhiên thừa dịp cô không chú ý liền trực tiếp đẩy cô xuống ao, nghĩ làm như vậy sẽ khiến cô thỏa hiệp sao? Hừ, đúng là buồn cười!
"Ô, đó là...?" Kim Thiên còn đang lầu bầu, đột nhiên phát hiện một thanh niên tóc đen đang ngẩng đầu nhìn anh đào, đứng cách đó không xa. Cô dừng chân lại, một cỗ vui sướng dần dần lan tràn từ tận đáy lòng.
"Học trưởng Mộ Ngôn...." Kim Thiên Thiên nhỏ giọng ngượng ngùng gọi một tiếng, nhưng không có được câu trả lời thuyết phục, lúc này, cô mới nhận ra người thanh niên không được bình thường.
Hiện giờ, cậu thanh niên vẻ mặt trầm tĩnh nhìn anh đào bay múa trong không trung, như là đang lâm vào ký ức xa xưa. Ánh mắt cậu ngân nga, tươi cười bên khóe môi vẫn dịu dàng như vậy, nhưng dáng người đơn bạc đứng một mình dưới gốc cây anh đào lại lộ ra vẻ cô đơn nhàn nhạt, khiến người ta không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Học trưởng Mộ Ngôn.... Đang nghĩ cái gì thế? Kim Thiên Thiên ôm ngực, si ngốc thầm nghĩ, trên đời này sao lại có một người có thể cười...đẹp nhưng làm người ta đau lòng như vậy chứ?
Giống như cảm giác được sau lưng có một tầm mắt nóng rực, Lăng Mộ Ngôn bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía Kim Thiên Thiên. Ánh mắt lợi hại kia khiến Kim Thiên Thiên không khỏi cả kinh, theo bản năng lui từng bước về phía sau.
"Đúng rồi, thực xin lỗi, học trưởng Mộ Ngôn!" Kim Thiên Thiên cuống quýt cúi đầu nhận lỗi, "Em không biết anh đang ở trong này, quấy rầy đến anh, thật sự rất xin lỗi!"
"Kim...Thiên Thiên?" Lúc này, sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn mới nhu hòa trở lại, cậu hồi tưởng một lúc, hơi chần chờ gọi tên của cô.
"Ôi chao, đúng vậy!" Kim Thiên Thiên ngẩng đầu lên, vui sướng đáp, cô hoàn toàn không ngờ Lăng Mộ Ngôn sẽ nhớ kỹ tên của cô.
Ánh mắt Lăng Mộ Ngôn mềm mại, nhẹ giọng cười nói, "Thật khéo, sao cứ có cảm giác đi đâu cũng gặp được cô thế nhỉ?"
Kim Thiên Thiên mím môi ngượng ngùng nở nụ cười.
Nhất định là nhờ trời cao ban ân đi, cho nên mới khiến cô lúc nào cũng có thể gặp được học trưởng Mộ Ngôn. Rõ ràng rất nhiều người muốn tìm học trưởng Mộ Ngôn nhưng tìm hoài cũng không thấy, cô lại chỉ cần tùy ý đi một chút là có thể gặp được anh.... Thật sự rất có duyên, cô vụng trộm thầm nghĩ ngọt ngào như thế.
Lăng Mộ Ngôn cũng cười nhàn nhạt, sau đó, ánh mắt khẽ dừng lại, như phát hiện ra cái gì, đột nhiên cởi áo khoác của mình ra.
"Học trưởng...Mộ Ngôn?" Cô đã mơ hồ đoán được cậu muốn làm gì, nhưng lại không dám tin tưởng.
Lăng Mộ Ngôn đi tới, đưa áo khoác cho cô, ý cười dịu dàng, "Mặc thêm vào, nếu không sẽ sinh bệnh đấy."
Suy nghĩ trong lòng trở thành sự thật, Kim Thiên Thiên có chút không tin nổi, nhận cái áo khoác còn chứa nhiệt độ cơ thể của cậu, giọng run run nói lời cảm ơn.
Cô thật cẩn thận phủ áo khoác lên người, dường như còn có thể ngửi thấy mùi chanh thơm ngát như có như không ở chung quanh. Loại cảm giác giống như được Lăng Mộ Ngôn ôm vào ngực này khiến Kim Thiên Thiên không khỏi đỏ mặt, tuy rằng cảm thấy hơi nhục nhã, nhưng cô vẫn không dấu vết níu chặt cái áo khoác thêm một chút nữa.
Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng nhíu mày, "Bọn họ còn bắt nạt cô sao?"
Kim Thiên Thiên thoáng sửng sốt, vội vàng lắc lắc đầu, "Không có, em chỉ không cẩn thận ngã xuống ao mà thôi, không liên quan đến bọn họ!"
Nếu cô đã nói như vậy, Lăng Mộ Ngôn cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, cũng không biết có thật sự tin lời cô nói hay không.
"Cái kia, học trưởng Mộ Ngôn...." Kim Thiên Thiên không yên muốn đổi đề tài, thốt ra, "Lúc nãy, anh đang nghĩ cái gì thế?"
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, trong mắt lóe ra tia do dự.
Kim Thiên Thiên nói xong liền thấy buồn bực, "Học trưởng Mộ Ngôn, em không có ý kia...."
"Trước kia, tôi từng bị chứng tự kỷ." Trong lúc Kim Thiên Thiên hoảng loạn vì nghĩ mình đã chọc Lăng Mộ Ngôn nổi giận, thanh âm mềm nhẹ của cậu đột nhiên vang lên.
Kim Thiên Thiên ngốc ngốc ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ánh mắt của người thanh niên cũng không có dừng ở trên người cô, ánh mắt của cậu nhìn về phương xa, không có tiêu cự, nhìn đến mức Kim Thiên Thiên không khỏi nảy lên từng đợt đau lòng.
Thì ra học trưởng Mộ Ngôn...từng bị tự kỷ sao?
"Bởi vì tôi có bệnh trở ngại phân biệt, nên không thể nhận rõ ai là ai. Mà cuối cùng, khi một người có thể được tôi nhớ rõ, sau mấy tháng không thấy thì sẽ lại quên đi." Nói tới đây, Lăng Mộ Ngôn cười khẽ một tiếng, "Cho nên, hồi đó, hầu như không có người nào nguyện ý nói chuyện với tôi."
Kim Thiên Thiên cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
"Sau đó, có một cô bé tới tìm tôi, nhất định phải lôi kéo tôi tiến vào nhóm bạn của cô ấy, còn nói tôi không thể không hợp đàn." Lăng Mộ Ngôn như lâm vào ký ức, trên mặt cũng hiện ra tươi cười ôn nhu, "Hiện giờ, tôi vẫn còn mơ hồ nhớ được khi đó, cô ấy mặc một bộ đầm công chúa màu hồng nhạt, đầu búi kiểu công chúa, tươi cười vừa đẹp vừa đáng yêu."
Kim Thiên Thiên nghe đến đây, tâm không khỏi lại thấy đau.
Thì ra học trưởng Mộ Ngôn...đã có người thích rồi sao?