Chương 24
Từ sau lần gặp mặt với mẹ Lăng đó, ba người kia giống như đã đạt được nhận thức chung, cho dù mẹ Lăng có ngầm gây trở ngại cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ bắt đầu mãnh liệt theo đuổi (?).
Đối với chuyện này, mẹ Lăng suýt chút nữa đã cắn gãy một ngụm răng, nhưng mà sau khi biết được cha mẹ của ba người kia cũng không có ngăn cản con trai của họ, lúc này bà mới thoáng có một ít ấn tượng tốt với ba người kia, xem ra bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị trước rồi.
Nhưng mà.... Quả nhiên vẫn không thấy vừa mắt a, đáng ghét!
Mẹ Lăng u ám thở dài một hơi, nhưng bởi vì trước đây con trai có chứng tự kỷ cùng với chuyện với cô bé kia, bà vẫn luôn áy náy với Lăng Mộ Ngôn, hơn nữa, bà phát hiện con trai hình như cũng cam chịu để bọn họ lấy lòng, mẹ Lăng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, cũng làm công tác chuẩn bị trước khi nói cho ba Lăng.
.... Chẳng lẽ bà thật sự phải có ba đứa con dâu là nam sao?
Vì thế, dưới tình huống Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không biết gì, mấy người lớn trong nhà hình như đã cam chịu mối quan hệ của bọn họ.
>>>>>>>>
"Ừm, Mộ Ngôn nè." Lãnh Thịnh Duệ lại thêm một lần nữa nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn và Kim Thiên Thiên nói chuyện với nhau, anh cuối cùng cũng nhịn không được, nhìn Lăng Mộ Ngôn đang bồi dưỡng giấc ngủ trên đùi mình, giọng mang theo chua chát không muốn thừa nhận, hỏi, "Có phải cậu rất thích Kim Thiên Thiên?"
".... Hả? Vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy?" Lăng Mộ Ngôn dừng một chút, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
"Cái khu rừng anh đào kia rõ ràng không cho bất kỳ kẻ nào bước vào, không phải sao? Thế nhưng cậu lại cho một mình Kim Thiên Thiên có đặc quyền này, để cô ta có thể tùy ý tiến vào lãnh địa của riêng cậu, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?" Lãnh Thịnh Duệ cụp đôi mắt xuống, có chút không tình nguyện nói.
"Hả?" Lăng Mộ Ngôn cười nói, "Chẳng lẽ các cậu không có đi vào sao?"
Lãnh Thịnh Duệ nhất thời bị nghẹn, ".... Hai chuyện đó nào có giống nhau!" Con bé Kim Thiên Thiên kia sao có thể so cùng với bọn họ được!
Khóe miệng Lăng Mộ Ngôn vẫn cong như trước, "Hơn nữa, tớ cũng chưa từng cấm đoán bọn họ không được đến rừng anh đào, Thịnh Duệ, cậu nghĩ nhiều quá rồi."
Lãnh Thịnh Duệ: "...." Cho nên, nói cách khác là, kỳ thật ai cũng có thể đi vào, cậu căn bản không để ý đúng không?
"Vậy, cậu còn nói giỡn với cô ta nữa." Nói tới đây, sắc mặt của anh đen lại, "Rõ ràng lúc trước đều là tụi tớ bồi ở bên cạnh cậu, không phải sao?"
"A, nói đến đây cũng thật kỳ quái." Lăng Mộ Ngôn mở to mắt, lười biếng cười nói, "Mỗi lần, cho dù tớ ở nơi nào, Thiên Thiên hình như đều có thể rất nhanh tìm được tớ, có phải rất thần kỳ hay không?"
Lãnh Thịnh Duệ âm u mặt, "Đúng thật rất thần, kỳ.... haha." Sớm muộn gì cũng phải cách ly con bé kia ra, không để cho cô ta tiếp tục kề cận Mộ Ngôn nữa (^)
®_® Ừm, việc này cứ giao cho Cảnh Thần đi làm đi =v= [Này!]
"À, Thịnh Duệ này." Lăng Mộ Ngôn đột nhiên mở miệng kêu.
"Hửm?"
Lăng Mộ Ngôn dụi dụi mắt, ngáp một cái, ngồi xuống không hiểu hỏi, "Hình như các cậu không thích Thiên Thiên thì phải?"
".... Sao lại thế được?" Mắt Lãnh Thịnh Duệ khẽ tối lại, bên môi lại mang theo tươi cười không khác gì thường ngày, "Tớ chỉ cảm thấy gần đây hai người đi quá gần với nhau, cho nên hơi tò mò mà thôi."
"A, thật không?" Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, giật mình nói, "Tớ còn tưởng rằng các cậu đang ghen cơ chứ, thì ra là như vậy."
"...!!" Lãnh Thịnh Duệ giật mình nhìn Lăng Mộ Ngôn làm như chẳng có việc gì, như thể lời nói khi nãy không phải từ miệng cậu bay ra, nháy mắt trong lòng anh hiện lên khiếp sợ, kích động, lúng túng, không yên, v.v.., có chút không chắc rằng cậu đang chỉ cái gì.
.... Không, dựa theo tính cách của Mộ Ngôn, đại khái mang ý chỉ quan hệ bạn bè.... Đi.
Lãnh Thịnh Duệ hơi hơi cười khổ, rốt cuộc đến lúc nào Mộ Ngôn mới có thể thông suốt được đây?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua mi tâm nhíu lại của anh, truyền đến cảm xúc ôn lạnh, Lãnh Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, liền thấy cậu thanh niên tuấn mỹ cười ôn hòa, tâm bỗng nhiên mềm hẳn xuống.
"Khó nói thành lời như vậy sao?" Khóe môi Lăng Mộ Ngôn cong lên thành ý cười nhàn nhạt, mang chút chế nhạo hỏi.
Lãnh Thịnh Duệ ngẩn ngơ.
"Nói thật, ngay từ đầu đúng thật là có hơi phiền, cảm thấy chuyện này có lẽ sẽ khiến tình hữu nghị mười mấy năm của chúng ta bị vỡ tan." Lăng Mộ Ngôn hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mặt trời loang lổ chiếu lên hai gò má tinh xảo, đẹp đến mất hồn.
Lãnh Thịnh Duệ giật giật môi, cuối cùng lại không nói được cái gì.
"Từ khi cô ấy rời đi, bên người tớ chỉ còn lại có các cậu, chính các cậu là những người luôn luôn ở bên cạnh tớ, an ủi tớ, nhờ đó, tớ mới không quay trở lại trạng thái tự kỷ. Kỳ thật tớ rất ích kỷ, không hy vọng ai trong số các cậu rời khỏi tớ." Lăng Mộ Ngôn quay đầu lại, cười rạng rỡ với anh, "Tớ vẫn nhớ rõ trước đây chúng ta có thề thốt rằng, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ vĩnh viễn, sẽ không bao giờ tách ra."
"Chúng ta sẽ không tách ra!" Lãnh Thịnh Duệ nhíu mày bắt lấy tay cậu, thận trọng nói, "Chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau, sẽ không bao giờ tách ra."
Lăng Mộ Ngôn nở nụ cười, "Tớ luôn chờ các cậu tới tìm tớ nói rõ, nhưng các cậu mãi mà không chịu nói gì hết."
"Tớ vốn định nói rồi nhưng bọn họ luôn ngăn tớ, không cho tớ nói cho cậu!" Ngay lúc Lãnh Thịnh Duệ muốn trả lời, một giọng tràn ngập căm giận đột nhiên chen vào.
Hai người ăn ý quay đầu lại nhìn về nơi phát ra, liền thấy cậu chủ Dạ Cảnh Thần hùng hổ đi ra khỏi cái cây, phía sau là Bắc Minh Hiên ngăn cản không được đành bất đắc dĩ cùng đi ra.
Dạ Cảnh Thần đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thịnh Duệ hơi hơi run rẩy khóe miệng, sau đó, nửa quỳ ở trước mặt Lăng Mộ Ngôn, cười cười lấy lòng, "Mộ Ngôn, đều là lỗi của bọn họ, tớ vẫn luôn muốn nói cho cậu biết rằng tớ thích cậu, nhưng bọn họ lại không cho, còn uy hϊế͙p͙ tớ rằng nếu như tớ nói cho cậu biết thì nhất định sẽ không có kết quả tốt gì, hừ hừ, tớ đã nói rồi, Mộ Ngôn sao lại không thích tớ được, thấy chưa?"
Lăng Mộ Ngôn ung dung liếc mắt nhìn qua hai người không được tự nhiên kia, sau đó, xoa nhẹ đầu tóc quăn của Dạ Cảnh Thần, cười yếu ớt ra tiếng.
Dạ Cảnh Thần dào dạt đắc ý, hắn khẽ hất cằm khinh bỉ nhìn Lãnh Thịnh Duệ cùng Bắc Minh Hiên, "Tớ đã nói Mộ Ngôn thích cậu chủ đây rồi mà, thấy chưa? Các cậu chẳng những không thừa nhận, mà còn ngăn cản cậu chủ đây nữa, hiện giờ đã thấy rõ rồi chứ? Tớ với Mộ Ngôn là lưỡng tình tương duyệt haha!"
".... Cảnh Thần, vừa nãy Mộ Ngôn nói là chúng, ta, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Cảnh Thần, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi." Lãnh Thịnh Duệ tà tứ, tự cho mình đã mười phần tốt bụng, thanh âm mềm nhẹ nói, làm như vô tình nhấn mạnh hai chữ "chúng ta".
Bắc Minh Hiên "Haha" hai tiếng, biểu tình trên mặt đủ chân thành, "Cảnh Thần, cậu vẫn tự tin trước sau như một a, thật khiến đám bạn tốt như chúng tớ đây phá lệ 'vui mừng' a."
Dạ Cảnh Thần: ".... Tớ biết các cậu là đang ghen tị cậu chủ đây, cậu, chủ, đây không cần!"
Bắc Minh Hiên ra vẻ kinh dị, "Woa, Cảnh Thần nghe ra chúng tớ là đang châm chọc cậu sao?"
Dạ Cảnh Thần: "...."
"Thật không dễ dàng a, Cảnh Thần, người luôn kéo thấp chỉ số thông minh của chúng ta như cậu hiện giờ lại có thể nghe hiểu được." Bắc Minh Hiên vẻ mặt vui mừng vỗ vỗ đầu lông quăn của Dạ Cảnh Thần, cảm thán một tiếng.
".... Bắc, Minh, Hiên!" ¬ Người nào đó cuối cùng cũng xù lông.
"Các cậu xác định muốn tiếp tục cãi cọ sao? Mộ Ngôn lại ngủ rồi." Lãnh Thịnh Duệ sủng nịch nhìn Lăng Mộ Ngôn không biết tự khi nào đã tựa vào thân cây, chìm vào mộng đẹp, giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
"...." x2.
.... Sự tình phát triển hình như có chỗ nào không đúng thì phải?
.... Đang nói chuyện quan trọng như vậy, sao Mộ Ngôn lại có thể ngủ cơ chứ QAQ
"Mộ Ngôn như vậy không tốt sao? Tuy rằng không biết vì sao em ấy lại đột nhiên thông suốt, nhưng chúng ta nên thỏa mãn đi, chẳng lẽ còn có thể yêu cầu nhiều hơn chắc?" Lãnh Thịnh Duệ bình tĩnh nói, "Tớ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ngay từ đầu, chúng ta không phải đã tính như thế này sao?"
Mộ Ngôn cứ để bọn họ sủng như vậy là tốt rồi, anh thật sự không thể tưởng tượng được, cũng không thể chịu được cảnh Mộ Ngôn bị cô gái khác kêu đi hét đến.
Bắc Minh Hiên trầm mặc chỉ trong chớp mắt, sau đó cũng thoải mái gật gật đầu. Đúng, ít nhất Mộ Ngôn còn ở bên người bọn họ, mà không phải ôm một cô gái rời bọn họ càng lúc càng xa, y đúng thật nên thỏa mãn.
Đại khái trong ba người, Dạ Cảnh Thần là người không nghĩ ngợi nhiều nhất, chỉ cần Mộ Ngôn thừa nhận thích hắn, đồng thời nguyện ý ở cùng một chỗ với hắn là được rồi, cho nên sau khi biết được tình cảm của Lăng Mộ Ngôn, cả người hắn đều bị vây trong trạng thái lâng lâng, thật sự không có sức lực đi nghĩ đông nghĩ tây.
.... Hắn chỉ cần biết Mộ Ngôn đã đáp ứng luôn luôn ở chung một chỗ với hắn, sẽ không bao giờ tách ra, không phải sao?
Không biết qua bao lâu, có người cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Lăng Mộ Ngôn còn đang ngủ say, thanh âm ôn nhu mà thâm tình....
"Mộ Ngôn, anh yêu em."
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ thứ hai: thành công công lược nam chính! Độ hoàn thành nhiệm vụ đã đạt tới 100%, toàn bộ nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn!]
[Đinh! Hiện giờ người chơi có hai lựa chọn: 1, rời đi; 2, ở lại.]