Chương 28
"Người đẹp, em đang đọc cái gì đấy?"
Trên vai bỗng nhiên nặng thêm, một thanh âm mang theo tò mò vang lên bên tai. Lăng Mộ Ngôn đối mặt với tình huống như vậy vẫn trấn định tự nhiên như trước, chỉ bình tĩnh lật sang trang khác, không hề có ý quan tâm đến người nào đó.
Diệp Dập bất mãn chậc một tiếng, ngồi xuống cạnh cậu, dứt khoát lấy quyển sách trong tay cậu đi, "Hey, người đẹp, giờ em có thể nhìn tôi a ~"
Lăng Mộ Ngôn ngước mắt lên, chống lại đôi mắt hoa đào mang theo ý cười của hắn, nghiêm mặt nói, "Làm ơn duy trì khoảng cách với tôi."
"Người đẹp, em không thể vô tình như vậy a, rõ ràng hôm qua chúng ta còn ở chung một chỗ, trò chuyện vui vẻ nữa cơ mà ~" Diệp Dập hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, còn cười hì hì như trước, lấy hết sách của cậu về phía bên người hắn.
.... Sao người này lại vô lại như vậy!
Lăng Mộ Ngôn nhịn nhịn, "Hôm qua...."
Diệp Dập mặt đầy lý giải gật gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta tán gẫu thật sự vui vẻ, đúng không?"
"...." Vui vẻ chỉ có mình cậu ta đi! Lăng Mộ Ngôn lười so đo với hắn, trực tiếp vươn tay ra, "Trả sách lại cho tôi."
"Người đẹp, em đồng ý nhìn tôi, tôi trả sách lại cho em, thế nào?" Diệp Dập ra vẻ dễ thương lượng (kỳ thật không phải), "Đáp ứng không?"
Lăng Mộ Ngôn hơi hoài nghi liếc hắn, lâm vào trong trầm tư.
".... Một cái yêu cầu nhỏ (tiểu nhân) như vậy mà cần phải suy nghĩ lâu đến thế sao?" Diệp Dập cảm thấy hơi bất đắc dĩ, đứa nhỏ này sao lại thành thật như vậy chứ, lừa hắn một chút cũng được mà?
®_® Cho nên kỳ thật anh đã chuẩn bị tốt để bị lừa rồi sao?
"Tôi chỉ đang nghĩ...." Lăng Mộ Ngôn chậm rãi đáp, "Cách để vừa có thể lấy lại được sách, vừa tiếp tục không nhìn cậu."
Diệp Dập: ".... Người đẹp, em thật ngoan độc...."
"Còn tốt." Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu tự hỏi một chút, hơi chần chờ trả lời.
Diệp Dập: "...." Người đẹp thực biết nói đùa.... Haha.
"Sách của tôi."
"Em đáp ứng tôi trước, không đáp ứng thì tôi sẽ không đưa cho đâu." Diệp Dập cười xấu xa, lắc lắc quyển sách kia, "Thật sự không đáp ứng?"
Lăng Mộ Ngôn mím đôi môi mỏng lại, hơi hơi quay đầu đi, nhất định không chịu gật đầu.
Bị sự cố chấp của cậu đánh bại, Diệp Dập bất đắc dĩ xoa xoa tóc, "Tôi nói nè, em, cái đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy?.... Chẳng lẽ chán ghét tôi như vậy sao?"
Nghe thế, Lăng Mộ Ngôn lại quay đầu lại, nghiêm trang gật gật đầu.
Diệp Dập: "...."
Ngay khi vẻ mặt của Diệp Dập không nhịn được trở nên dữ tợn (?), Lăng Mộ Ngôn lúc này mới nhìn quyển sách kia, chậm rãi nói, "Nếu cậu trả sách lại, có lẽ tôi có thể ít chán ghét cậu một chút."
Diệp Dập đột nhiên phát hiện mình bị dắt mũi: "...." Thật đúng là một cách tốt, haha, người đẹp, em thật thông minh!
Tích, hệ thống kích phát một kỹ năng mới....
# Phương thức chính xác để đoạt lại sách của mình đã đạt được Ö#
.... Nhưng mà, người đẹp như vậy rất đáng yêu a! [Mặt mê trai] [Này!]
Diệp Dập nhìn thiếu niên mặt không có biểu tình gì, còn đang bình tĩnh nhìn mình, trong đôi mắt hoa đào sáng lên tia quỷ dị, hắn dựa lại gần, giọng điệu mười phần nhộn nhạo, "Đột nhiên phát hiện người đẹp chán ghét tôi cũng không sao, cứ tiếp tục chán ghét tôi đi ~"
Lăng Mộ Ngôn: "...!" Thần, bệnh thần kinh?!
[Huhu, Ngôn Ngôn, anh cũng đến chán ghét tôi đi, chán ghét tôi đi ~~ (lăn lộn)] 001 phun phun nước miếng cũng đến giúp vui, ký chủ như vậy đúng là dễ thương muốn ch.ết đi được ~~!!
Lăng Mộ Ngôn: "...." Thì ra còn có một tên bị bênh thần kinh nữa?
.... Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy?
>>>>>>>>
".... A!"
Vừa quẹo vào một góc thì không cẩn thận đụng phải một người, Tô Hà nhất thời té lăn quay ra đất. Nhưng cô vẫn chỉ cúi đầu, cũng không có ý muốn đứng lên, bả vai còn hơi run run.
".... Có khỏe không?"
Theo thanh âm bình tĩnh trong trẻo vang lên, một bàn tay trắng nõn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng xuất hiện ở trước mắt cô. Tô Hà sửng sốt một chút, hốc mắt ửng đỏ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc, vẻ mặt bình tĩnh trấn định, thiếu niên trước mặt này, đối với cô mà nói, vô cùng quen thuộc.
.... Thì ra người cô đụng phải đúng là Lăng Mộ Ngôn.
"Dạ, dạ, ổn ạ." Tô Hà cuống quýt gật gật đầu, đặt tay lên bàn tay mở ra của cậu, sau đó, mượn sức của cậu mà đứng lên.
Cô, cô đang nắm tay học trưởng Mộ Ngôn ><
.... Tay của học trưởng Mộ Ngôn thật sự xinh đẹp ~!
"Em...?" Khi Lăng Mộ Ngôn thấy hốc mắt ửng đỏ của cô, cậu thoáng sửng sốt một chút, sau lại săn sóc không hỏi cô lý do, chỉ yên lặng lấy khăn tay ra đưa cho cô.
"A? Cảm, cảm ơn học trưởng Mộ Ngôn." Tô Hà hơi chật vật nhận lấy khăn lau khóe mắt, có chút gian nan giải thích, "Em chỉ bị bụi bay vào mắt mà thôi, không có gì."
"Ừ, tôi biết." Lăng Mộ Ngôn lẳng lặng nhìn cô, hơi hơi gật đầu.
Bởi vì một câu "Tôi biết" này, Tô Hà lại suýt nữa đỏ hốc mắt. Học trưởng Mộ Ngôn luôn ôn nhu như vậy....
Cô sụt sịt, mang theo giọng mũi nói, "Thực xin lỗi học trưởng Mộ Ngôn, khi nãy em không nhìn đường, đụng phải anh, thật sự rất xin lỗi."
Sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn dường như nhu hòa một chút, "Không sao, em có bị thương gì không?"
"Dạ, dạ ~ Không có." Tô Hà lắc lắc đầu, sau đó, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn ấp a ấp úng hỏi, "Ừm, học trưởng Mộ Ngôn, anh.... Hiện giờ có bận gì không?"
Lăng Mộ Ngôn bị hỏi đến sửng sốt, "Không có, sao thế?"
"Vậy, em có, có thể được...." Sắc mặt Tô Hà trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng nói ra thỉnh cầu của mình, "Nhờ học trưởng Mộ Ngôn dạy thêm cho em được không?!"
.... Cô không muốn lại bị Diệp Dập cười nhạo rằng cô không học tốt nên không có tư cách quản người!
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, ngồi xuống nhặt sách trên đất lên.
Tô Hà thấy phản ứng này của cậu, tưởng rằng bị uyển chuyển từ chối, không khỏi cắn môi dưới, cúi đầu, nước mắt không ngừng chao đảo quanh hốc mắt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
.... Cũng phải thôi, học trưởng Mộ Ngôn ngay cả cô là ai cũng không biết, hơn nữa, hiện giờ học trưởng Mộ Ngôn là ban ba – đang trong thời khắc mấu chốt nhất, một yêu cầu đường đột như vậy, học trưởng Mộ Ngôn sao có thể đáp ứng được?
Cô đúng đã bị tức đến mê đầu, cư nhiên làm học trưởng Mộ Ngôn khó xử như vậy, thật là rất không nên!
Nghĩ nghĩ, Tô Hà vẫn tự trách bản thân.
"Đi thôi."
Thanh âm của Lăng Mộ Ngôn không biết khi nào đột nhiên vang lên, Tô Hà ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy thiếu niên đang ôm một chồng sách, mặt đầy bình tĩnh nhìn cô.
"Học trưởng.... Mộ Ngôn?" Tô Hà hơi hoảng hốt nỉ non tên của cậu.
"Không phải em nói muốn tôi giúp em giảng bài sao?" Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhướn mày, dẫn đầu xoay người, đi về phía trước, "Còn chưa đi?"
"Hả? Dạ, dạ!" Tô Hà nhất thời vui vẻ ra mặt, "Cảm ơn, học trưởng Mộ Ngôn!"
....
Trong chòi học tập.
"Cách giải bài này là như thế này...."
Lăng Mộ Ngôn xắn tay áo lên đến khuỷu tay, cầm bút giảng giải chi tiết. Mà Tô Hà ở bên cũng chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
"Nghe hiểu chưa?"
"Dạ, dạ, nghe hiểu!" Tô Hà nhịn không được nhìn Lăng Mộ Ngôn bằng một ánh mắt sùng bái, "Học trưởng Mộ Ngôn thật lợi hại, em thật sự nghe hiểu hết tất cả!"
Khóe môi Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cong lên, cặp mắt phượng hẹp dài dưới kính mắt hiện lên ý cười, "Là do em đã nghiêm túc cố gắng."
Tô Hà ngượng ngùng nở nụ cười hehe một chút, sờ sờ cái ót. Học trưởng Mộ Ngôn đang khen cô đó clap clap clap ~
"Hôm nay đến đây cái đã." Lăng Mộ Ngôn sửa sang lại sách, quay đầu nói với cô, "Ngày mai, vào giờ này, ở trong đây, có được không?"
"Dạ, dạ được!" Tô Hà vội vàng gật đầu không ngừng, "Hôm nay thật sự cảm ơn học trưởng Mộ Ngôn!"
"Không cần phải câu nệ như vậy, bạn học nên giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau." Lăng Mộ Ngôn đẩy đẩy kính mắt, cười yếu ớt, "Chị tôi nói một người đàn ông cự tuyệt lời yêu cầu của một cô gái thì đều không phải là đàn ông tốt, mà tôi vẫn luôn tự nhận mình là một người đàn ông tốt."
Bộ dáng cười rộ lên của học trưởng Mộ Ngôn thật là.... Cực kỳ xinh đẹp!
Tô Hà ngơ ngác nhìn cậu, trong lòng nghĩ như vậy.
.... Nhưng mà, học trưởng Mộ Ngôn nói gì thế nhỉ? Nhất thời sắc mặt Tô Hà đỏ lên, a a Tô Hà, mày lại mê trai rồi (:3" Ð)_
Có điều học trưởng Mộ Ngôn nói đùa khiến người ta cảm thấy hình như thân thiết hơn rất nhiều. Cô ngượng ngùng gật gật đầu, tâm khách khí cũng từ từ thả lỏng.
"Ừ, cứ như vậy đi."
"Đúng rồi, học trưởng Mộ Ngôn!" Tô Hà như đột nhiên nhớ ra cái gì, gọi cậu lại.
Lăng Mộ Ngôn dừng một chút, hơi hơi kinh ngạc xoay người lại, "Còn có chuyện gì sao?"
"Cái kia, em tên là Tô Hà, là học sinh ban hai," Tô Hà mím môi cười cười, "Học trưởng Mộ Ngôn đã giúp em nhiều như vậy, mà em còn chưa tự giới thiệu bản thân, thật sự rất xin lỗi, cũng cảm ơn học trưởng Mộ Ngôn rất nhiều."
"Ừ, tôi nhớ rồi." Lăng Mộ Ngôn hơi gật gật đầu với cô, "Như vậy, ngày mai gặp."
Tô Hà cười ngọt ngào, "Dạ, học trưởng Mộ Ngôn, ngày mai gặp!"
>>>>>>>>
"Mộ Ngôn, gần đây cậu hình như rất bận thì phải."
Trong văn phòng Hội trưởng Hội học sinh, Lăng Mộ Ngôn một tay chống cằm, chăm chú ký văn kiện, khi nghe thấy những lời này, ngòi bút hơi hơi dừng lại, chữ ký trên văn kiện cũng hơi cứng lại một chút.
Cậu ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn thiếu niên đầu màu lam, mặt đầy ý cười chế nhạo, đang ngồi trên ghế sofa, "Cậu muốn nói cái gì?"
"Ôi chao, tớ chẳng biết cái gì đâu ~" Lam Trừng mở hai tay ra, vẻ mặt vô tội, "Tớ chỉ cảm thấy gần đây tìm không thấy bóng dáng cậu đâu, cho nên mới quan tâm cậu một chút mà thôi. Mộ Ngôn, cậu đừng có hiểu lầm a ~"
"Tin lời cậu còn không bằng tớ tin chị tớ cuối cùng cũng biến thành thục nữ như mẹ tớ vẫn luôn kỳ vọng." Lăng Mộ Ngôn xuy cười một tiếng, "Cậu đã biết cái gì rồi?"
"Tớ cảm thấy Mộ Ngôn cậu hình như có chút hiểu lầm với tớ." Lam Trừng ra vẻ đứng đắn, "Chúng ta là bạn tốt a, tớ như thế nào sẽ...."
"Ai là bạn tốt với cậu?" Lăng Mộ Ngôn cắt ngang lời anh nói, đẩy đẩy kính mắt, không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Lam Trừng: ".... Cậu a?"
Lăng Mộ Ngôn giật mình, "À, thì ra cậu đang nói là tớ, nhưng chúng ta khi nào là bạn tốt thế, sao tớ lại không biết nhỉ?"
Lam Trừng: "...."
"Cho dù là bạn bè thì cũng chỉ có thể là quan hệ bạn xấu, không phải sao?" Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc nói, "Khi đó, chị tớ nói cậu nhiều nhất chỉ có thể làm bạn xấu, hiện giờ, tớ cảm thấy kỳ thật chị ấy nói rất đúng."
Lam Trừng nhịn không được lộ ra biểu tình đau răng, "Lăng Mộ Ngôn, rốt cuộc chúng ta có thể vui chơi khoái trá cùng nhau được không?" Cái tên siscon này!
Lăng Mộ Ngôn làm chút suy tư rồi thản nhiên lắc lắc đầu, "Tớ luôn không thích chơi đùa, tớ tưởng cậu hẳn đã biết."
Lam Trừng: ".... Haha."