Chương 34
"Người, Mộ Ngôn, chào buổi sáng!"
Dưới lầu nhà họ Lăng, Diệp Dập vừa thấy bóng dáng của Lăng Mộ Ngôn liền vội vàng hô lên, sợ cậu không thấy hắn.
Lăng Mộ Ngôn mang theo cặp sách đi xuống lầu, nghe thấy giọng của hắn, bước chân không khỏi dừng một chút, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc, ".... Sao cậu lại ở chỗ này?"
Diệp Dập sờ sờ cái ót, sau đó, cười nhấc cái túi to trong tay lên, "Tôi đến để đưa bữa sáng cho em ~"
Lăng Mộ Ngôn: ".... Cảm ơn, tôi đã ăn rồi."
Nhất thời sắc mặt Diệp Dập cứng đờ: "...."
.... (É ' ¢)ÉÇ^^ Ai đã nói với hắn đây là phương pháp theo đuổi người không dễ bị cự tuyệt nhất!
Liễu Hoa còn đang ngủ nướng trong nhà đột nhiên rùng mình một cái, anh mở to mắt mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó, yên lặng kéo chăn lên cao chút....
.... Tiếp tục ngủ. [Này!]
"Vừa nãy ý tôi muốn hỏi là, sao cậu lại biết nhà tôi ở chỗ này?"
Diệp Dập sờ sờ mũi, "A, việc nhỏ này căn bản không cần để ý tới, Mộ Ngôn."
".... Nếu đã không còn việc gì để nói thì làm ơn nhường đường." Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nói, "Tôi phải đi."
"Chờ, chờ chút, Mộ Ngôn, chúng ta đi cùng nhau đi ~" Diệp Dập không cần nhìn, ném cái túi to trong tay chuẩn xác về phía thùng rác ở phía sau, sau đó, mặt dày mày dạn tiến đến trước mặt Lăng Mộ Ngôn cười nói.
Lăng Mộ Ngôn: "...."
Diệp Dập hơi nghi hoặc, "Sao thế, Mộ Ngôn?"
".... Cậu cứ trực tiếp ném như vậy?" Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhăn mày lại, không tán thành nói.
Diệp Dập ra vẻ đương nhiên, "Đúng vậy, dù sao Mộ Ngôn cũng không ăn, vậy tôi giữ nó lại làm cái gì?"
Lăng Mộ Ngôn yên lặng nhìn hắn một cái, sau đó mang theo cặp xoay người đi về phía trường học.
"Mộ Ngôn? Mộ Ngôn, em làm sao vậy?" Diệp Dập vội vàng đuổi theo, đồng thời còn không quên cướp lấy cặp của cậu để mình mang giùm, "A, cái này để tôi đeo giúp."
".... Tôi không cần giúp đỡ."
"Không sao, không sao, tôi xách được mà."
"...."
"Mộ Ngôn, vừa nãy em giận à?" Lúc này Diệp Dập mới phát hiện hình như Lăng Mộ Ngôn đang giận dỗi, không khỏi thật cẩn thận hỏi, "Là tôi đã làm sai gì sao?"
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi dừng lại, nhưng cũng không trả lời.
Diệp Dập ủy khuất kéo lấy ống tay áo của cậu, cái đuôi lông xù ở sau lưng không ngừng lắc qua lắc lại, "Người đẹp QAQ"
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ thở dài một hơi, dựt (....) ống tay áo của mình về, "Tôi không có giận."
"Không đúng, em nhất định là đang giận, nếu không vì sao lại không để ý tới tôi?"
".... Tôi để ý đến cậu khi nào?" ¬ Lăng Mộ Ngôn tuyệt đối là đang thật lòng khi hỏi về vấn đề này.
Diệp Dập: "...."
>>>>>>>>
"Thân ái, hình như gần đây tâm tình của em không tốt lắm thì phải?"
Trên nóc nhà, Lăng Mộ Ngữ nằm úp sấp trên mặt đất, chọt chọt mặt của Lăng Mộ Ngôn nằm bên cạnh, quan tâm hỏi.
Lăng Mộ Ngôn dùng tay che khuất mắt đi, phủ nhận, "Không có, chị nghe ai nói thế?"
"Cho dù không có ai nói thì chị cũng biết." Lăng Mộ Ngữ trợn trắng mắt, "Em cho chị là đồ ngốc sao, còn không biết khi tâm tình không tốt em là cái dạng gì à? Cái đồ hũ nút này."
Lăng Mộ Ngôn mím mím môi, rầu rĩ lên tiếng.
"Nói em là hũ nút đúng thật không sai." Lăng Mộ Ngữ bất đắc dĩ xoa xoa đầu em trai mình, "Được rồi, vì sao tâm tình lại không tốt?"
".... Không có gì."
"Sao, còn chưa chịu nói cho chị nghe sao?" Nhất thời Lăng Mộ Ngữ nhướn cao mày, mặt đầy ai oán, "Chẳng lẽ sau khi trưởng thành liền xa lạ với chị gái rồi? Thực đau lòng a...."
"Em không có ý này." Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhăn mày lại, tỏ vẻ khó xử, "Chỉ là không biết nên nói như thế nào thôi...."
"Có ý gì, hửm? Có cái gì không thể nói với chị được, có phiền não gì cứ trực tiếp kể hết cho chị nghe, chị vẫn luôn ủng hộ em."
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, đột nhiên vẻ mặt phiền nhiễu mở miệng, "Chị, nếu như.... Có một người cứ sấn đến trước mặt chị, dù có cự tuyệt bao nhiêu lần, cậu ta cũng không để ý, đuổi mãi mà chẳng chịu đi thì phải làm sao bây giờ?"
Lăng Mộ Ngữ sửng sốt, em trai nhà cô đây là đang bị theo đuổi cuồng nhiệt sao? Cô không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi, "Là cô gái nào có dũng khí và nghị lực theo đuổi A Ngôn nhà ta vậy?"
Lăng Mộ Ngôn có chút quẫn bách, ".... Chị!"
"Được rồi, được rồi, chị không hỏi là được mà." Em trai nhà cô sao còn ngây thơ như vậy a? Cặp mắt phượng của Lăng Mộ Ngữ hàm chứa ý cười, dung túng hỏi, "Vậy em có chắc là mình đã từ chối cô ấy chưa?"
"Em đã thẳng thừng từ chối." Lăng Mộ Ngôn mặt đầy nghiêm túc đáp, "Nhưng cậu ta lại nói tuyệt đối sẽ không buông tay gì gì đó, cho nên em cảm thấy có chút...."
"Cái đấy gọi là liệt nữ sợ triền lang, nhân vật có trái lại cũng giống vậy thôi." Lăng Mộ Ngữ sờ sờ cằm, "A Ngôn, em sẽ không thực bị công lược đi?"
"...."
"Ôi chao, A Ngôn, em đừng không tin a, phải biết rằng loại người nghiêm túc cấm dục băng sơn như em dễ bị con gái đánh ch.ết không buông theo đuổi được." Lăng Mộ Ngữ mang vẻ mặt cao thâm khó lường "Tin chị thì vĩnh viễn sống sót", nói tiếp, "Tựa như ba mẹ mình vậy, năm đó người cha lạnh lùng của chúng ta cuối cùng còn không phải bị mẹ bắt tới tay sao?"
".... Hả?"
"Haha, đúng rồi, em còn chưa biết, năm đó, ở đại học, cha cũng giống như em, đều là đóa hoa cao lãnh, nghiêm túc lạnh lùng không cần nhân tình, haha, hồi đó căn bản chẳng có ai dám theo đuổi cha đâu." Lăng Mộ Ngữ cười trêu chọc, "Lúc ấy, mẹ nhất kiến chung tình với cha, đánh ch.ết không buông theo đuổi cha suốt nửa năm, cách theo đuổi nào cũng dùng hết, cuối cùng, vào ngày sinh nhật của mẹ, mẹ cũng đã chiếm được lời đáp lại từ cha, hai người chính thức hẹn hò, sau đó vẫn ân ái đến hiện tại."
Lăng Mộ Ngôn: "...."
Cậu yên lặng nhìn Lăng Mộ Ngữ một hồi, sau khi xác định cô không phải là đang lừa người liền yên lặng lấy tay che hai mắt của mình.
".... A Ngôn?"
"Mẹ nói với em...." Lăng Mộ Ngôn yếu ớt nói, "Năm đó, cha theo đuổi mẹ suốt nửa năm, mà mẹ vẫn không chịu đáp ứng, cuối cùng, vì người cha đáng thương của chúng ta không có người muốn nên mẹ mới đáp ứng hẹn hò với cha.... Thì ra không phải như vậy sao?"
Lăng Mộ Ngữ: "...."
"Phốc hahaha, A Ngôn, lời mẹ nói mà em cũng tin, A Ngôn nhà ta sao lại thành thật như vậy a ~" Lăng Mộ Ngữ cười lăn lộn trên mặt đất, "Trách không được vì sao mẹ lại thích chọc em như vậy, hahaha ~"
Lăng Mộ Ngôn: "...."
"Khụ khụ, A Ngôn đừng nổi giận ~" Thấy sắc mặt em trai có khuynh hướng biến thành màu đen, Lăng Mộ Ngữ vội vàng trở mặt dời đề tài đi, "Được rồi, A Ngôn, chúng ta lại tiếp tục thảo luận chuyện vừa nãy."
"Nhưng em không muốn tiếp tục thảo luận." Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi chuẩn bị đứng dậy.
Lăng Mộ Ngữ cười kéo cậu nằm xuống, "Đừng, đừng a, ngoan, A Ngôn nói cho chị nghe ấn tượng của em về cái người theo đuổi kia đi?"
"Đánh ch.ết không dứt, rất phiền." Lăng Mộ Ngôn tổng kết như thế, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, "À, đúng rồi, còn có miệng tiện nữa."
Nghe thấy cậu trả lời, Lăng Mộ Ngữ không khỏi yên lặng giật giật khóe miệng, đứa nhỏ này cũng quá không thương hương tiếc ngọc, ai lại đi nói con gái nhà người ta như vậy chứ?
Cô nhớ rõ mình đâu có dạy cậu như vậy đâu?
"Thật sự cảm thấy cô ấy rất phiền sao?" Lăng Mộ Ngữ nhướn mày, "Khi nghe cô ấy nói tuyệt đối sẽ không buông tha, em cũng thấy rất phiền sao?"
Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc tự hỏi một lúc, hồi tưởng lại vẻ mặt kiên định của Diệp Dập lúc đó, không biết vì sao lại đột nhiên thấy hơi do dự.
"Sao nào, quả nhiên vẫn dao động đi?" Lăng Mộ Ngữ cười sờ sờ đầu em trai, "Đã nói là em giống y như cha mà, miệng thì nói rất phiền nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút để ý, đương nhiên đại khái là do không có kinh nghiệm yêu đương."
Nói xong, cô còn hơi hơi quay đầu đi, nhỏ giọng lải nhải một câu, "Mẹ cũng vì cha hoàn toàn không có kinh nghiệm gì nên mới tiện nghi hái được đóa hoa cao lãnh này."
"Nhưng bình thường nhìn thấy cậu ta thì thật cảm thấy rất phiền...." Lăng Mộ Ngôn khẽ mím đôi môi mỏng, hơi không tình nguyện nói, "Thậm chí có đôi khi hoàn toàn không muốn thấy cậu ta."
"Phốc, được rồi, A Ngôn tự mình ngẫm lại đi." Lăng Mộ Ngữ bật cười, "Mặc kệ như thế nào thì cả nhà mình đều hy vọng em được hạnh phúc, ừ, nếu cảm thấy có hơi thích, vậy thì cứ theo cảm giác trong lòng đi."
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, nhỏ giọng lầu bầu.
Lăng Mộ Ngữ thấy phản ứng của em mình, cười haha, "Haha, A Ngôn, em là đang ngượng ngùng sao? Sao da mặt là mỏng như vậy a!"
Lăng Mộ Ngôn trừng mắt nhìn chị mình một cái, quay phắt đầu đi, ".... Chị dong dài ch.ết đi được."
"Hey, dám chê chị em dong dài?" Lăng Mộ Ngữ buồn cười nói, "Cũng không biết là ai suốt ngày theo sau chị nói buổi tối không được một mình tùy tiện ra ngoài, một mình một người vào quán bar là không tốt, không được uống nhiều rượu gì gì đó, ha?"
Lăng Mộ Ngôn nghiêm trang xoay đầu lại, "Em cảm thấy mình dặn dò không sai, chị, buổi tối một mình vào quán bar rất nguy hiểm."
"Yên tâm đi, giá trị vũ lực của chị còn cao hơn cả em đó." Lăng Mộ Ngữ nháy nháy mắt với cậu, "Hơn nữa, bản thân chị cũng có chừng mực, cũng không uống nhiều rượu đâu.... Khụ khụ.... Đương nhiên, khi có em ở bên thì chị sẽ thả lỏng một chút."
Lăng Mộ Ngôn vẫn không tán thành như trước, "Nhưng lỡ có nguy hiểm thì sao?"
Lăng Mộ Ngữ giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, "Được rồi, được rồi, chị biết sai rồi, lần sau có đi thì sẽ nhất định gọi em bồi, được chưa?"
Lúc này Lăng Mộ Ngôn mới miễn cưỡng gật đầu.
Lăng Mộ Ngữ khoa trương thở phào nhẹ nhõm, sau đó, giống như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, đến giờ em còn chưa nói cho chị biết cô bé kia rốt cuộc là ai đâu?"
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi sửng sốt, trầm mặc một lát mới nói, ".... Em nói cậu ta là con gái lúc nào thế?"
Lăng Mộ Ngữ cười haha, cảm thấy rất buồn cười, "Haha, A Ngôn, hiện giờ em càng ngày càng hài hước a, không phải con gái chẳng lẽ là con trai.... Sao?"
Cô nhìn cặp mắt phượng đen thuần của Lăng Mộ Ngôn, giọng càng ngày càng nhỏ, đột nhiên có một dự cảm không tốt.
.... Con trai?
Chỉ thấy Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mở miệng khẳng định suy đoán của cô, "Đúng vậy, cậu ta tên là Diệp Dập, chính là cái tên Diệp Dập đã gặp ở quán bar lần đó."
Lăng Mộ Ngữ: "...."