Chương 38

Quán café.
"A Ngôn, em nói em đã chuẩn bị đáp ứng thằng nhóc thối kia sao?"
Nghe câu hỏi của chị, Lăng Mộ Ngôn đẩy đẩy kính mắt, mặt đầy nghiêm túc gật gật đầu.


Nhưng làm cậu không ngờ là, Lăng Mộ Ngữ nghe vậy cũng không nổi giận như trong trí tưởng tượng của cậu, ngược lại còn bình tĩnh ngoài ý muốn.
Lăng Mộ Ngữ khuấy ly café, giọng điệu bình tĩnh, "Em đã nghĩ kỹ chưa?"


"Dạ rồi, nếu cậu ta không buông tay, mà em cũng không có ý mâu thuẫn gì." Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, "Em nghĩ như vậy đại khái cũng không tồi."


Lăng Mộ Ngữ cười khổ, lấy tay đỡ trán, "Chị biết ngay là một ngày nào đó, em sẽ đáp ứng thằng nhóc đó mà."
"Chị...."


"Nói thật thì chị thật sự không muốn em đi con đường này, nhưng nếu em đã nghĩ kỹ, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy chị đương nhiên không thể đánh em được...." Lăng Mộ Ngữ nhắm mắt, bất đắc dĩ thở dài, "Hơn nữa, đoạn thời gian trước liên tục ngăn cản hai đứa gặp mặt, còn khuyên em đi chơi với con gái, hy vọng em đừng nổi giận với chị.... Chị chỉ là...."


"Em biết chị là muốn tốt cho em, cho nên em không giận." Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, vẻ mặt mang theo vài phần ấm áp, "Hơn nữa, lúc trước em cũng không xác định là có nên chấp nhận anh ta hay không, cho nên em cũng không từ chối chị."


available on google playdownload on app store


Lăng Mộ Ngữ bật cười, "Chị cứ nghĩ rằng em sẽ tin tưởng chắc chắn tình cảm của Diệp Dập dành cho em cơ chứ."


Lăng Mộ Ngôn nhướn mày, "Đại khái là do tính cách của Diệp Dập có vấn đề, làm em không thể yên tâm, cũng có lẽ là do bản thân em không có niềm tin."


"Nói thật chị cũng rất bội phục lòng kiên trì của Diệp Dập, rõ ràng đã ngăn cản hai đứa gặp mặt rồi, mà thằng nhóc đó cư nhiên còn hơn nửa đêm trèo thang lên gõ cửa sổ phòng em."


Lăng Mộ Ngôn: ".... Chị, làm sao chị biết được?"


"Hừ, có gì mà chị đây không biết." Lăng Mộ Ngữ hừ lạnh một tiếng, "Chị chỉ lười vạch trần hai đứa mà thôi, nào là chuyện vì được nhìn thấy em mà thằng nhóc đó cố ý xối người bằng mấy thùng nước lạnh, mở điều hòa rồi không đắp chăn, ngủ một giấc đến sáng để thành công sinh bệnh; còn chuyện nhóc đó nghe nói bùa hộ mệnh ở chỗ nào đó rất linh mà cố ý chạy tới đó để xin cho em một cái, cầu em thi đậu đại học; còn chuyện vì em không thích mùi thuốc là mà nhóc đó không rên một tiếng cai thuốc.... Đương nhiên, chị còn chưa nói đến chuyện giả đáng thương để em phụ đạo nhóc đó học tập, mỗi buổi sáng đều chờ ở dưới lầu nhà mình đưa bữa sáng cho em, em còn chưa ra tay xử lý chuyện phiền toái trong trường thì nhóc đó đã mang theo đàn em giúp em mấy việc nhỏ đó."


Lăng Mộ Ngôn: "...." Chị từ chỗ nào mà biết vậy....


Lăng Mộ Ngữ không cho là đúng nói, "Chị tự nhiên có chỗ cung cấp tin tức cho mình, bằng không em cho rằng vì cái gì mà hiện giờ chị vẫn còn rất bình tĩnh ngồi ở đây nghe em tán gẫu về thằng nhóc thối kia chứ."


Lăng Mộ Ngôn hơi hơi co rút khóe miệng, trừ bỏ đồng đội heo Lam Trừng ra thì còn có ai vào đây nữa?


"Tuy rằng không biết sau này thế nào, nhưng qua hai năm này, chị có thể xác định hiện giờ Diệp Dập thật yêu em." Lăng Mộ Ngữ xoa bóp mi tâm, cười nói, "Nếu em đã quyết định tốt, vậy thì đi theo con tim của em thôi.... Chị đã nói rồi, chị gái vẫn luôn ủng hộ em."


".... Chị, cảm ơn chị." Lăng Mộ Ngôn chân thành nhìn cô, "Mặc kệ có chuyện gì, em đều rất yêu chị."
"Ngu ngốc, chị cũng vậy a."
>>>>>>>>
Đại học Thành Thủ.


"Mộ Ngôn, hôm qua hình như anh gặp được một người rất quen thuộc cũng học ở trong này a."
Diệp Dập gắt gao đi theo bên người Lăng Mộ Ngôn, hai giao nhau đặt ở sau đầu, mặt có vẻ bất cần.
"Hử? Là ai?"


Diệp Dập mặt mang ý cười, "Haha, chính là lớp trưởng thời trung học của anh, tên là Tô Hà, em còn nhớ không? Không ngờ cậu ta cũng thi đậu Thành Thủ a."
"Ừ, tôi còn nhớ."
Diệp Dập: "...."
"Làm sao vậy?"


"Khụ, không ngờ em còn nhớ rõ cậu ta a, dù sao đã hai năm không gặp rồi...." Diệp Dập nắm tay, đặt lên môi, giả khụ một tiếng, "Người đẹp, trí nhớ của em vẫn trước sau như một rất tốt, thật không hổ là người đẹp nhà anh a."


".... Sau đó?"
"Chỉ là hơi giật mình mà thôi, không ngờ Tô Hà cũng thi đậu trường này, thật trùng hợp, không phải sao?"
Lăng Mộ Ngôn không mặn không nhạt nói, "À.... Anh thầm mến cô ấy sao?"


"...!!" Diệp Dập suýt nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình, "Sao có khả năng! Anh với Tô Hà hoàn toàn không có quan hệ gì, Mộ Ngôn, người đẹp, em phải tin tưởng anh!"
"Vậy sao còn giật mình như vậy?"
"Anh, anh...."


"Làm ơn trực tiếp nói rõ ràng đi, tôi còn không biết anh tìm đến tôi nói nhiều như vậy là rốt cuộc muốn làm gì a?"


".... Lúc trước, cậu ta yêu thầm em đó, Lăng Mộ Ngôn!" Diệp Dập cam chịu hô, "Mà em còn đi gặp mặt cậu ta nữa!"
Lăng Mộ Ngôn: "...."


Thấy cậu không trả lời, Diệp Dập không khỏi chất vấn, "Vì sao không nói gì? Có phải em chột dạ rồi hay không!"


Lăng Mộ Ngôn chậm rãi trả lời, "Cho nên, anh vì thấy tôi và đàn em Tô Hà gặp mặt, nên hôm nay chạy đến thăm dò tôi?"


".... Không sai, hôm nay tới đây chính là vì muốn một cái đáp án của em!" Nói đến đây, Diệp Dập có đập bình thì cũng phải nói ra, "Lăng Mộ Ngôn, em hãy ở đây, nói rõ ràng với anh rằng rốt cuộc em có thích anh hay không?!"


Lăng Mộ Ngôn nhìn nhìn cặp mắt kiêu ngạo nhưng lại ẩn chứa bất an của hắn, hơi trầm ngâm, "A, đại khái là có một chút đi."
"Anh biết em không thích anh nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông tay...." Diệp Dập sửng sốt, ".... Hả?"


Nhất thời Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cong khóe môi lên.


"Cái gì, cái gì, cái gì?! Mộ Ngôn, em vừa mới nói cái gì?" Diệp Dập hưng phấn nhào lại đây, đôi mắt hoa đào sáng rực lên, "Mộ Ngôn, có phải em vừa nói cái gì mà một chút gì đó, phải không?"


Lăng Mộ Ngôn bị hỏi dồn không khỏi đỏ mặt, nhưng cậu rất nhanh lại khôi phục như thường. cậu hơi hơi quay đầu đi, giọng điệu bình thản, đạm mạc nói, "Vừa nãy tôi không nói gì cả."


"Không có khả năng, lúc nãy anh rõ ràng đã nghe được!" Diệp Dập phản bác, sau đó mặt đầy ai oán nói, "Người đẹp, em lặp lại thêm lần nữa đi QAQ"


"Anh đã nghe được rồi, hỏi lại làm gì nữa?" Lăng Mộ Ngôn ức chế ý cười trong mắt, nghiêm trang nói, "Tôi không bao giờ lặp lại một câu hai lần."


".... Người đẹp QwQ" Diệp Dập tội nghiệp nhìn cậu, bộ dạng ỉu xìu y như một con chó lớn sợ bị chủ nhân vứt bỏ.


Cuối cùng, Lăng Mộ Ngôn cũng không nhịn được nở nụ cười, cậu nói, "Em nói là, đại khái có chút thích anh, vừa lòng chưa?"


Diệp Dập cũng không đáp lời, mà là bị nụ cười khó gặp kia của Lăng Mộ Ngôn làm cho mê hoặc.


"Người đẹp, em cười rộ lên thật xinh đẹp QwQ" Diệp Dập nhào qua, "Sau này chỉ cho phép cười với một mình anh, được không?"


Lăng Mộ Ngôn không chú ý bị hắn đè ngã xuống, nhất thời đen mặt lại, ".... Diệp Dập, anh đứng lên cho em!"


"Không chịu ~ Người đẹp, mau nói, câu khi nãy của em có phải có ý đáp ứng ở cùng một chỗ với anh không!" Ánh mắt Diệp Dập lấp lánh hỏi.
".... Hình như em chưa từng nói những lời này."
".... Người đẹp, anh sai rồi QwQ"


Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hai người đang cười đùa, đem hình ảnh ấm áp này vĩnh viễn lưu giữ lại.






Truyện liên quan