Chương 42

"Hình này phải nối với cái này, em nối sai rồi."
Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng quét qua bên tai, giọng nói nhu hòa như tơ lụa vang lên rõ ràng.


Lăng Mộ Ngôn cả kinh theo bản năng thả lỏng tay, suýt chút nữa làm rơi di động trong tay, may mà bên cạnh cậu đột nhiên có một bàn tay vươn ra đúng lúc cầm lấy tay cậu, nhờ đó mà cái di động mới có thể bình an vô sự.


"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Tô Cảnh Thanh cười ôn hòa, nhưng tay vẫn không chịu buông tay của Lăng Mộ Ngôn ra.
Lăng Mộ Ngôn bắn ra ánh mắt lạnh lẽo lợi hại, "Buông tay."


"A, xin lỗi, tôi chỉ sợ em lại theo bản năng làm rơi di động nữa mà thôi...." Tô Cảnh Thanh lộ ra vẻ giật mình, buông tay ra, mặt đầy xin lỗi, giải thích.
Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu.


Tô Cảnh Thanh ngồi xuống cạnh cậu, nâng cằm cười tủm tỉm nhìn cậu tiếp tục chơi trò chơi, "Nhưng mà thật sự không ngờ Mộ Ngôn thích chơi Pikachu a."


Sao hắn lại không biết chuyện này được? Kiếp trước, hắn thường xuyên lấy chuyện Mộ Ngôn chơi Pikachu mãi mà vẫn không qua được cửa nào để cười nhạo cậu, kỳ thật hắn rất không hiểu vì sao rõ ràng là hai hình khác nhau nhưng Mộ Ngôn lại cứ cố chấp nhất định phải nối chúng vào cùng một chỗ, đến tận bây giờ hắn vẫn không biết được nguyên nhân.


available on google playdownload on app store


Lăng Mộ Ngôn không để ý đến hắn.
"Nối sai rồi, hai cái này không thể nối vào cùng một chỗ được." Tô Cảnh Thanh tốt bụng lên tiếng.


Tay của Lăng Mộ Ngôn hơi hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn cố chấp theo suy nghĩ của mình, nối hai hình kia lại với nhau.
"Em xem, sai rồi phải không?" Tô Cảnh Thanh cười càng thêm ôn nhu, không nghe lời anh, sao em đúng được đây, Mộ Ngôn?


Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu lên, rầu rĩ trừng hắn một cái.


"Tôi dạy em chơi, cam đoan em qua cửa, được chưa?" Tô Cảnh Thanh thật cẩn thận nhìn sắc mắt cậu, sau khi thấy cậu không hé răng cũng không có ý từ chối, hắn cong mắt lên, "Chỉ có hai hình giống nhau mới nối với nhau được, em không thể nối hai hình khác nhau vào cùng một chỗ, sau đó...."


Lăng Mộ Ngôn chỉ im lặng nghe hắn giảng, nhưng ngón tay trên màn hình vẫn chậm chạp không di chuyển.
".... Mộ Ngôn?" Tô Cảnh Thanh cũng phát hiện động tác của cậu, hắn không khỏi dừng lại thăm dò cậu một tiếng.


".... Sao anh lại ở đây?" Lăng Mộ Ngôn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên thấp giọng hỏi.


Đây là lần đầu tiên em ấy đáp lời mình. Tim của Tô Cảnh Thanh đột nhiên đập dồn dập, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục vẻ bình thường, mang theo tươi cười ôn hòa ấm áp hỏi ngược lại, "Mộ Ngôn cũng bị lôi tới đây sao?"


Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, nhấn mạnh, "Tôi đang hỏi anh."


"Được, được, tôi trả lời trước." Tô Cảnh Thanh dung túng cười nói, "Tôi là bị người ta lôi tới đây. Cái người gặp mặt với chị Lăng Lâm là bạn của tôi, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp mặt một cô gái nên rất không tự tin, vì thế, cậu ta lôi kéo tôi cùng đến đây để tăng thêm can đảm cho cậu ta."


Cuối cùng Lăng Mộ Ngôn cũng chịu nhìn thẳng vào hắn, "Lần đầu tiên?"


Mắc câu. Tô Cảnh Thanh hơi cong cong khóe môi, lại làm như không hiểu ý cậu nói, "Đúng vậy, đồ ngốc kia là một tên ch.ết trạch, cả ngày chỉ biết đối mặt với cái máy tính của mình. Mấy ngày trước, cậu ta đột nhiên nói với tôi rằng muốn gặp mặt một cô gái, lúc đó tôi còn bị dọa cho nhảy dựng nữa kia, có điều, thật không ngờ người mà Ngụy Trạch tới gặp lại là chị Lăng Lâm."


Lăng Mộ Ngôn như có suy nghĩ nhìn thoáng qua cặp nam nữ trò chuyện rất vui cách đây không xa, sau đó lại yên lặng thu hồi ánh mắt.


Tô Cảnh Thanh cười lại bỏ thêm một câu, "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đồ ngốc kia tích cực như vậy đó, rõ ràng trước kia, trừ bỏ máy tính ra, cái tên đó chẳng có hứng thú với bất kỳ chuyện gì."


Lăng Mộ Ngôn chần chờ một chút, nhưng vẫn mở miệng hỏi, "Bọn họ làm thế nào mà quen được nhau vậy?"


Tuy rằng giọng điệu của cậu vẫn đạm mạc giống như cái gì cũng không cần, nhưng Tô Cảnh Thanh lại biết cậu rất quan tâm người chị họ Lăng Lâm này, rõ ràng rất bài xích chuyện tán gẫu với người lạ, nhưng cậu vẫn nguyện ý chủ động mở miệng hỏi tin tức liên quan đến chị họ, điều này đủ để chứng minh.


"Em không biết sao?" Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi thấy trong đôi mắt đen của Lăng Mộ Ngôn lộ ra chút không tự nhiên, lúc này hắn mới mỉm cười, trả lời, "Ngụy Trạch quen biết chị Lăng Lâm ở trong game, mấy hôm trước biết được cả hai đều đang ở cùng một thành phố, liền thương lượng muốn gặp mặt, sau đó, họ đã hẹn gặp nhau vào ngày hôm nay."


Lăng Mộ Ngôn cúi đầu không lên tiếng.
"Dù sao cũng đang rảnh, tôi tiếp tục dạy em chơi trò chơi, thế nào?" Tô Cảnh Thanh đề nghị.
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.


"Làm sao vậy? Có phải chê tôi...?"
"Có trò gì khác sao?" Lăng Mộ Ngôn nhàn nhạt hỏi.


"Hả?" Tô Cảnh Thanh kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Mộ Ngôn trước giờ chỉ nguyện ý chơi Pikachu hiện tại lại muốn chơi trò chơi khác, có điều, hắn lại lập tức vui sướng nói, "Đương nhiên là có, Mộ Ngôn muốn chơi trò gì?"


Lăng Mộ Ngôn liếc mắt xem xét hắn, giống như không hiểu nỗi vì sao hắn lại kích động, "Gì cũng được."
Tô Cảnh Thanh cười ra tiếng.
....
"Mộ Ngôn.... Hay là chúng ta lại đổi sang chơi một trò khác đi?"


Tô Cảnh Thanh không đành lòng nhìn Lăng Mộ Ngôn mặt đầy nghiêm túc điều khiển nhân vật trên màn hình, sau khi nhân vật lại ngã xuống đất một lần nữa, hắn cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.


Rõ ràng có nhiều game như vậy, vì sao Mộ Ngôn cứ nhất định phải chơi cái trò chơi lỗi thời Mario này cơ chứ? Chọn thì chọn đi, nhưng vì sao ngay cả cửa đầu tiên cũng không qua được?


Lăng Mộ Ngôn lạnh như băng liếc xéo hắn một cái, sau đó như đang dỗi, nhấn mạnh nút Start, bắt đầu chơi một lần nữa.


Tô Cảnh Thanh đành phải bất đắc dĩ tiếp tục xem, sau đó nhìn nhìn, hắn lại yên lặng xoay người đi....
Phốc, Mộ Ngôn như vậy thật đáng yêu ngoài ý muốn a!


Hoàn toàn không muốn người khác thấy Mộ Ngôn như vậy, làm sao bây giờ? Nếu trói chặt Mộ Ngôn ở bên người mình, có phải sẽ không cần phải lo lắng lại mất đi cậu nữa hay không?
"Hai người đang cười cái gì đấy?"


Thanh âm tò mò của Lăng Lâm vang lên, hai người ngẩng đầu, phát hiện Lăng Lâm và Ngụy Trạch đang mặt đầy ý cười đứng ở trước mặt bọn họ.


"Chị Lăng Lâm, hai người tán gẫu xong rồi?" Tô Cảnh Thanh thu hồi tâm tư đen tối vừa mới dâng lên ở trong lòng, tươi cười bị bám trên mặt, "Không có cười cái gì cả, chỉ là đang chơi game với Mộ Ngôn mà thôi."


"Chơi game?" Lăng Lâm sửng sốt, sau lại nở nụ cười, "Thật khó có khi được thấy Mộ Ngôn nhà chúng ta chơi game, nó chỉ toàn chơi Pikachu...."


Cô đi đến bên người Lăng Mộ Ngôn, sau khi thấy nhân vật màu đỏ ở trên màn hình di động của cậu, liền đứng ngây ngẩn cả người. Cô không thể tin nổi nhìn Lăng Mộ Ngôn, đôi môi vì kích động đóng mở liên tục hồi lâu nhưng vẫn không thể phát ra một câu đầy đủ.


Mộ Ngôn, em ấy.... Cuối cùng đã chịu buông tha cái trò Pikachu kia rồi sao?
Vậy có phải đại biểu cho, Mộ Ngôn đã bắt đầu đi ra khỏi cái bóng ma kia hay không?
".... Chị Lăng Lâm?" Tô Cảnh Thanh lo lắng nhìn cô, "Chị không sao chứ?"


Ngụy Trạch đẩy đẩy kính mắt, tay chân luống cuống hỏi, "Đúng đó, Lâm Lâm, em không sao chứ? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"


"Không, không có gì, em chỉ quá vui mà thôi." Lăng Lâm khôi phục lại tâm tình kích động, gợi khóe môi lên, thật lòng cảm kích nói, "Cảm ơn cậu, Cảnh Thanh, tôi thật sự không ngờ Mộ Ngôn cứ nhiên còn có thể chơi trò khác, tôi cứ nghĩ nó sẽ mãi...." Chơi cửa đầu tiên của Pikachu như vậy.


"Không có gì, chị Lăng Lâm, tôi chỉ giúp Mộ Ngôn một chút mà thôi." Tô Cảnh Thanh mẫn cảm phát giác ra chỗ không thích hợp trong lời nói của Lăng Lâm, nhưng trên mặt vẫn không hiện, chỉ tươi cười như trước, nói.


Chẳng lẽ Mộ Ngôn chỉ chơi Pikachu là có nguyên nhân?
Tô Cảnh Thanh cảm thấy hình như mình đã bắt được một manh mối rất quan trọng, có lẽ thông qua nó là có thể mở ra trái tim bị trói chặt kia của Mộ Ngôn.


Hắn ngầm quyết định, ngày mai phải tìm Lăng Lâm, dò hỏi tình huống mới được.






Truyện liên quan