Chương 45
Quán café Vân Thường.
".... Chúng ta chia tay đi, anh Cảnh Thanh." Thanh âm khô khan run run vang lên.
Tô Cảnh Thanh khẽ dừng cái tay bỏ đường vào ly café, lẳng lặng nhìn sắc mặt tiều tụy cùng cặp mắt sưng đỏ của Liễu Chân Nhã, ngoài ý muốn lại không thấy đau lòng gì cả.
"Thực xin lỗi, nhưng em thật sự, thật sự không thể chịu được nữa, anh Cảnh Thanh." Liễu Chân Nhã khóc nức nở nói, "Hiện giờ, tối nào em cũng mơ thấy anh Mộ Ngôn, mơ thấy lúc anh ấy cười với em, mơ thấy vẻ mặt không được tự nhiên của anh ấy, mơ thấy bộ dạng lạnh lùng của anh ấy.... Em thật sự không chịu được chuyện ở cùng một chỗ với anh, điều này làm em cảm thấy rất có lỗi với cả hai người. Em thật sự sắp hỏng mất rồi.... Thực xin lỗi, anh Cảnh Thanh, xin anh hãy tha thứ cho em."
".... Lăng Mộ Ngôn chưa từng thích em." Tô Cảnh Thanh khô cằn nói.
"Đúng vậy, em biết! Em biết anh ấy chưa từng thích em, nhưng em thích anh ấy như vậy! Em sẽ thấy tự hào với bản thân vì cuối cùng mình cũng chọc anh ấy cười, sẽ mừng thầm vì đùa giỡn anh ấy khiến anh ấy lộ ra vẻ mặt không tự nhiên, sẽ đau lòng vì mỗi lần anh ấy lạnh lùng với em, mỗi ngày chỉ cần thấy anh ấy là em có thể có được sức lực vô hạn, giống như vĩnh viễn sẽ không thấy mệt mỏi.... Em chính là thích anh ấy như vậy!" Liễu Chân Nhã đột nhiên kích động đứng lên, nước mắt không ngừng chao đảo trong hốc mắt, nhưng cứ bướng bỉnh không chịu rơi xuống, "Khi nhận lời kết giao với anh, em thật sự cho rằng mình đã quên anh ấy, ngây ngốc nghĩ rằng mình đã không còn thích anh ấy nữa, nhưng.... Nhưng anh ấy đã ch.ết! Sau này, em sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa, không bao giờ có thể nhìn thấy anh ấy nữa.... Mãi đến lúc này em mới biết được thì ra mình vẫn không thể quên được anh ấy, có lẽ sau này cũng không thể quên đi được.... Em nên làm cái gì bây giờ? Em làm không được chuyện kết giao một người trong khi trong lòng vẫn đang nghĩ đến người khác! Anh Cảnh Thanh, anh nói cho em biết em nên làm cái gì bây giờ?!"
Cô nói năng lộn xộn như vậy, nhưng Tô Cảnh Thanh lại có thể cảm nhận rõ ràng phần thê lương cùng tuyệt vọng ở trong lòng cô.
".... Được." Cuối cùng hắn cũng hộc ra từ này, trong lòng lại không có cảm giác gì, chỉ có ch.ết lặng.
Sau khi Liễu Chân Nhã nghiêng ngả lảo đảo rời đi, Tô Cảnh Thanh mặt không chút thay đổi tiếp tục máy móc bỏ đường vào ly café. Một khối, hai khối, ba khối....
Lăng Mộ Ngôn thích bỏ mấy khối đường nhất nhỉ? Hình như là hai khối thì phải....
Nguy rồi, hình như đã bỏ quá nhiều. Hắn cúi đầu nhìn ly café đọng đầy đường, khóe miệng xả ra một độ cong chua sót. Thật là, rốt cuộc hắn đang làm cái gì thế này?
Rõ ràng người kia đã đi rồi, không phải sao.... Rõ ràng là hắn vẫn không chịu thừa nhận mình thích người kia, hiện tại còn ở đây hối hận làm cái gì? Tô Cảnh Thanh suy sụp che kín mắt, dấu đi vành mắt đã đỏ ửng.
Hắn yêu cầu kết giao với Chân Chân, rốt cuộc là muốn trói chặt ai đây?
Là sợ Chân Chân với Lăng Mộ Ngôn kết giao hay là sợ Lăng Mộ Ngôn thật sự sẽ thích Chân Chân?
Rốt cuộc là từ khi nào thì hắn đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái ở trong lòng khi thấy Lăng Mộ Ngôn lộ ra nụ cười yếu ớt với Chân Chân, cảm thấy hờn giận khi nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn bị Chân Chân đùa giỡn đến đỏ mặt, sinh ra hờn dỗi vì Lăng Mộ Ngôn nhận quà của Chân Chân....
Từ khi nào thì hắn bắt đầu biết Lăng Mộ Ngôn thích đồ ngọt, chỉ thích chơi Pikachu nhưng chẳng có lần nào qua được cửa, biết cậu vì mất cha mẹ nên mới tự kỷ, biết cậu chỉ không giỏi biểu đạt tình cảm chứ không phải thật sự lạnh lùng....
Vì sao mãi đến khi mất đi người kia, hắn mới nhận ra được tâm của mình?
Người kia, vì sao lại rời đi?
Phải rồi, là bị hắn ép.... Nếu không phải hắn chèn ép Lăng thị thì cũng sẽ không tăng áp lực càng ngày càng lớn cho Lăng Mộ Ngôn, hắn biết rõ cậu đã bị tự kỷ từ rất nhỏ a....
Hắn biết rõ....
Mặt của Tô Cảnh Thanh trở nên trắng bệch, trái tim đau đớn như bị xé rách. Không khí xung quanh một chút rồi lại một chút trở nên ngột ngạt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn theo.
Cho nên sau khi Lăng thị khôi phục lại bình thường, Lăng Mộ Ngôn mới chọn cách tự sát....
Cho nên hắn sẽ không còn được gặp lại người kia nữa....
Không bao giờ có thể nữa....
Hắn mất nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng cái gì cũng không có được, thậm chí ngay cả người yêu chân chính cũng bị mất đi....
>>>>>>>
".... Mộ Ngôn!"
Tô Cảnh Thanh nhất thời bừng tỉnh, người đầy mồ hôi ngồi bật dậy, suýt chút nữa đã ngã xuống giường. Hắn điều hòa lại cảm xúc một chút, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, vẻ mặt trống rỗng.
"Thì ra.... Là mơ sao?"
Sau nửa ngày, hắn mới nhẹ giọng nỉ non như vậy.
Đã bao lâu rồi không lại mơ thấy kiếp trước? Lúc này nhớ lại mới thấy, chuyện kiếp trước giống như đã rất xa xôi, xa đến mức hắn sắp quên mất luôn.
Tuy rằng không biết vì sao sau khi sống lại, phát hiện chuyện xảy ra chậm lại ba năm so với kiếp trước, nhưng.... Chỉ cần hiện tại, Mộ Ngôn còn ở bên người hắn là được rồi.
Đời này Mộ Ngôn chỉ có thể là của hắn, của một mình hắn mà thôi. Nghĩ như vậy, Tô Cảnh Thanh lộ ra tươi cười ôn nhuyễn không khác bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến người nhìn thấy tim lạnh đi....
Cho nên những người muốn cướp Mộ Ngôn đi, hắn đều sẽ không bỏ qua.
"Ưm.... Làm sao vậy?" Giọng nói hơi hàm hồ nhưng vẫn lành lạnh như trước vang lên ở bên. Lăng Mộ Ngôn dụi dụi mắt, tay mò mò sang bên cạnh tìm cách bật đèn ngủ, cậu nửa ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn Tô Cảnh Thanh, "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Cảnh Thanh tươi cười ôn nhu, lấy móng vuốt xoa xoa cái đầu lông xù kia, "Không có gì, chỉ là gặp phải ác mộng mà thôi."
"Đồ ngốc, một cơn ác mộng mà cũng bị dọa." Lăng Mộ Ngôn khinh bỉ nhìn hắn một cái, giọng lạnh lùng.
Tô Cảnh Thanh cười càng ôn nhuyễn nói, "Ừ, cho nên Mộ Ngôn phải bảo vệ anh thật tốt a."
Nhất thời Lăng Mộ Ngôn có chút không được tự nhiên nghiêng đầu đi, tai cũng hơi ửng đỏ, giọng của cậu nhỏ đến mức gần như không có, "Biết rồi, sẽ bảo vệ anh thật tốt."
Tô Cảnh Thanh không khỏi cười cong cả mắt lên, "Mộ Ngôn?"
"Hử?" Lăng Mộ Ngôn nghiêng nghiêng đầu, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì nhưng mắt đen lại lộ ra dấu chấm hỏi.
"Anh nghe nói ngày mai thư ký mới của em sẽ tới?" Nghe nói là một cô nàng rất, nóng, bỏng a ~
"Ừ, thư ký Phương xin nghỉ để sinh con cho nên phải tìm một người tạm thời thay thế."
"Vậy ngày mai anh cũng đi theo có được không?" Mộ Ngôn, sẽ đáp ứng hắn đi?
Lăng Mộ Ngôn hơi do dự, "Nhưng.... Ngày mai anh không có việc sao?"
Tô Cảnh Thanh lộ ra vẻ ủy khuất, "Mộ Ngôn, em rõ ràng mới nói phải bảo vệ anh, vậy mà anh chỉ muốn đi theo em vào ngày mai mà cũng không được.... Chẳng lẽ cái cô thư ký mới kia rất đẹp sao?"
"Chuyện này hình như không có liên quan gì đến chuyện bảo vệ anh thì phải." Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, cảm thấy không thể hiểu nổi, "Hơn nữa, có liên quan gì đến chuyện thư ký mới?"
"Bảo vệ anh không phải là phải đi theo anh sao? Anh không yêu cầu em phải đi theo anh, mà để anh chủ động theo em, Mộ Ngôn, vậy mà em còn không muốn.... Còn về phần cô thư ký mới kia, nếu không phải vì bộ dạng khá đẹp, thì sao em lại chột dạ không cho anh đi?"
Lăng Mộ Ngôn: "...." Sao cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng thì phải....
"Mộ Ngôn, ngay cả yêu cầu này mà em cũng không muốn đáp ứng anh sao?" Tô Cảnh Thanh mặt đầy mất mát, thở dài u buồn nói, "Bọn họ nói 'Thất niên chi dương' quả nhiên là có đạo lý, chúng ta chỉ mới ở chung một chỗ có vài năm mà em cũng đã ghét bỏ anh...."
Lăng Mộ Ngôn: "...."
Cậu lạnh mặt, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói, "Em cũng không phải là không đồng ý cho anh theo, thôi tùy anh đi."
Nhất thời ủy khuất mất mát trên mặt Tô Cảnh Thanh lúc nãy đã biến đâu mất, ánh mắt sáng rực xông lên, "Mộ Ngôn, em thật tốt ~"
".... Tô Cảnh Thanh, hơn nửa đêm rồi mà anh còn phát điên cái gì đấy? Lăn xuống người tôi, có nghe thấy không!"
"Dù sao, chúng ta đều đã tỉnh giấc, không bằng vận động một chút cho tốt đi ~ Ngoan, Mộ Ngôn, đừng động...."