Chương 58
Quán bar Dương Lam.
"Ôi chao, anh cứ ra ngoài gặp tôi như vậy, không sợ con chó dữ nhà anh ghen sao?"
Lạc Thiên Nhã lắc cái ly đế cao trong tay, trêu chọc cười nói.
Lăng Mộ Ngôn cởi hai cái cúc phía trên áo sơ mi, nháy nháy mắt với cô, cười xấu xa nói, "Vậy còn cô? Bình dấm chua nhà cô hình như cũng rất lớn đi, không sợ sao?"
Sắc mặt Lạc Thiên Nhã cứng đờ, hung hăng trừng cậu một cái rồi ngủ đầu ra sau, một hơi uống hết ly rượu vang đỏ trong tay, "Đừng nhắc đến anh ta ở trước mặt tôi! Đàn ông quả nhiên không có một người tốt!"
Lăng Mộ Ngôn nằm không cũng trúng đạn cảm thấy rất oan uổng, cậu giơ hai tay lên, "Này, này, đại tiểu thư Lạc, nên biết đàn ông tốt không có ít đâu, phán định võ đoán như vậy có phải không tốt lắm hay không? Này, ít nhất cái người trước mặt cô hiện tại đây khẳng định là một người đàn ông tốt."
Lạc Thiên Nhã tức giận nói, "Phải, là đàn ông tốt, cho nên đi làm gay."
Lăng Mộ Ngôn: "...."
Thấy Lạc Thiên Nhã uống hết một ly rồi lại một ly, hoàn toàn không có ý dừng lại, Lăng Mộ Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi, "Rốt cuộc Lê Khâm đã làm cái gì? Cư nhiên chọc cô nổi giận đến như vậy, hay là.... Tôi giúp cô đánh anh ta?"
"Anh ta, anh ta dám chiến tranh lạnh với tôi!" Lúc đầu, Lạc Thiên Nhã cũng không muốn nói, nhưng khi thấy ánh mắt lo lắng của cậu, cô nhịn không được nói ra khỏi miệng, đầy tức giận kể lể, "Không phải tôi chỉ đi tham gia tiệc tụ hội bạn học thôi sao, anh ta cư nhiên không cho đi! Hiện giờ còn dám chiến tranh lạnh với tôi!"
".... Tiệc tụ hội bạn học?" Lăng Mộ Ngôn không nói gì nhìn cô, "Hai người chỉ vì việc nhỏ này mà giận dỗi lẫn nhau.... Mà vì sao anh ta lại không cho cô đi?"
"Sao tôi biết được! Tôi mà biết thì còn ở chỗ này kể khổ với anh à?!"
Lăng Mộ Ngôn như nhớ đến cái gì, chống cằm, suy nghĩ hỏi, "Vậy trước đây thì sao? Cô đã từng tham gia loại tiệc này bao giờ chưa?"
"Trước kia? Không có a, cho nên lần này mới muốn đi." Lạc Thiên Nhã cảm thấy mình rất ủy khuất, "Anh ta dựa vào cái gì mà không cho tôi đi, cái đồ ích kỷ bá đạo lãnh khốc vô tình không có tình người, còn.... Mộ Ngôn, còn từ miêu tả nào nữa không, mau giúp tôi nghĩ đi!"
".... Cô có còn muốn nghe tôi phân tích nữa hay không?" Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này, thật đúng là bị Lê Khâm sủng quá nên mới càng ngày càng ngây thơ.
"Anh biết? Vậy sao còn không mau nói!"
Lăng Mộ Ngôn đặt hai tay lên ót, vô trách nhiệm nói, "Khụ khụ, phải nói trước, đây chỉ là suy đoán sau khi tôi nghe Quân Duệ kể, rốt cuộc có phải thật hay không, tôi cũng không dám cam đoan, nên đừng ôm kỳ vọng quá lớn."
"Ừ, ừ, sau đó?"
"Cô còn giữ ảnh chụp chung của cô trước kia với bạn học hay không?"
"Hả? Còn giữ." Lạc Thiên Nhã kinh ngạc gật gật đầu, "Làm sao vậy?"
"Có phải trong hình còn có một người rất béo hay không? Người đó còn chung ban với các cô."
"A, anh đang nói Lê mập mạp đấy hả, đương nhiên biết, năm đó cậu ta...." Lạc Thiên Nhã lúc đầu còn không cho là đúng, nói xong đột nhiên ngừng lại, ".... Lê?"
"Chờ chút...!" Cô khiếp sợ đứng lên, "Lê mập mạp? Lê Khâm?.... Không thể nào?"
"Cô cũng biết, quan hệ giữa Quân Duệ với Lê Khâm cũng coi như không tồi. Tôi nghe Quân Duệ từng nói, trước đây Lê Khâm rất béo, mãi đến khi học đại học mới dần dần gầy đi." Lăng Mộ Ngôn cười tủm tỉm nói, "Đám bạn bè của họ đều đoán, chắc là vì anh ta yêu thầm cô em nào đó nên mới hạ quyết tâm giảm béo."
"...." Nhất thời mặt của Lạc Thiên Nhã nhiễm hồng, trên đầu cũng bốc hơi nước, "Anh ấy, anh ấy...."
"Sau đó, vì mọi người đều không phát hiện Lệ Khâm từng hẹn hò với ai nên mới dần dần quên mất chuyện này." Lăng Mộ Ngôn nhướn mày cười nhìn cô, "Cho nên, sau khi Lê Khâm đột nhiên tuyên bố kết hôn với cô, bọn họ đều lắp bắp kinh hãi."
"Anh, anh nói...." Lạc Thiên Nhã không dám tin lẩm bẩm, "Anh ấy vẫn luôn thầm mến tôi?"
Anh ấy không cho cô đi tiệc tụ hội bạn học, là vì sợ cô biết chuyện này?
Vẻ mặt Lăng Mộ Ngôn đầy vẻ vô tội, "Chuyện này tôi cũng không biết, sao cô không tự mình đi hỏi đi?"
Nghe vậy, Lạc Thiên Nhã không khỏi khẩn trương nhìn cậu, sau khi thấy ánh mắt cổ vũ của cậu, cô liền âm thầm hít thở sâu, hạ quyết tâm gật đầu, sau đó, xoay người chạy ra ngoài.
"Hiện tại thì...." Lăng Mộ Ngôn cúi đầu, hơi buồn rầu xem đồng hồ, bất đắc dĩ cười nói, "Nên nghĩ xem làm thế nào để dỗ cái vị kia còn đang chờ ở nhà."
>>>>>>>>
"Em đi đâu vậy?"
Lăng Mộ Ngôn vừa bước vào cửa, liền nghe thấy tiếng chất vấn nặng nề của Tịch Quân Duệ vang lên.
Cậu đóng cửa lại, không chút để ý nói, "Đi gặp một người bạn mà thôi."
Tịch Quân Duệ ngồi trên sofa trừng cậu, "Anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, vì sao không nghe?!"
"Hả?" Lăng Mộ Ngôn lấy di động ra nhìn nhìn, "À, hết pin."
"Chẳng lẽ không biết anh lo lắng cho em sao! Vì sao gần đây em hay về muộn như vậy!"
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ buông tay, "Không phải đã nói rồi sao, chỉ tâm sự với bạn bè mà thôi."
".... Mà thôi?" Tịch Quân Duệ đứng bật dậy, mắt đen dấy lên lửa giận, "Mỗi ngày đều tâm sự đến khuya như vậy mới về?!"
"Không phải rất bình thường sao? Trước kia, chẳng phải mỗi ngày anh cũng khuya như vậy mới về sao?"
"Nhưng em cũng đã nói là trước kia! Chẳng lẽ em không biết mỗi tối anh đều đợi em về nhà sao?"
"Cho nên?" Lăng Mộ Ngôn ôm tay dựa vào tường, mắt phượng cười như không cười nhìn hắn, "Anh muốn nói gì với em?"
"Anh...."
"Hoài nghi bên ngoài em có tình nhân?" Lăng Mộ Ngôn nhướn mày, "Hay là.... Anh bên ngoài có người khác nên tìm một lý do...."
"Làm sao có thể!" Tịch Quân Duệ vội vàng cắt ngang lời cậu nói, càng nói trong lòng càng hoảng, "Chiều nào hết việc anh đều trực tiếp về nhà chờ em, còn có thể đi đâu nữa?.... Ngược lại, em mỗi ngày đều về muộn như vậy!"
Nếu Mộ Ngôn thật sự ở bên ngoài.... Tịch Quân Duệ hơi suy sút ngồi xuống ghế, hắn nắm chặt tay, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Nếu ở bên ngoài có tình nhân thì phải làm sao đây, hắn còn có thể chia tay với Mộ Ngôn.... Sao?
Không, không có khả năng! Hắn không thể mất Mộ Ngôn!
Có lẽ Mộ Ngôn chỉ vì thấy mới mẻ nên tò mò chơi chơi mà thôi, cho nên, cho nên....
"Thật chua a ~" Lăng Mộ Ngôn đi tới, hơi hơi cúi đầu trêu đùa hắn, giọng điệu cao lên, "Cho nên anh đang làm nũng sao? Oán em về trễ?"
Ai làm nũng?! Tịch Quân Duệ theo bản năng lại ngồi xuống, không được tự nhiên quay đầu đi, không chịu nhìn cậu.
"Được rồi, anh lại đang tưởng tượng lung tung cái gì thế?" Lăng Mộ Ngôn buồn rầu gãi gãi đầu, "Thật không hiểu nổi anh cả ngày bất an cái gì nữa, lúc trước, người tỏ tình rõ ràng là em mà?"
Tịch Quân Duệ sửng sốt, nhịn không được lặng lẽ dựng thẳng tai lên, sau đó hơi hơi quay đầu lại, khóe mắt vụng trộm quan sát cậu.
"Đã nói là mấy ngày nay tâm tình của bạn em không tốt, để cô ấy một mình vào quán bar buổi tối sẽ làm em lo lắng, cho nên mới đi bồi cô ấy tâm sự mà thôi." Lăng Mộ Ngôn ngồi xuống bên người hắn, xoay đầu hắn lại, bắt buộc hắn phải đối mặt với mình, "Còn chưa tin em sao, hửm? Tình sử trước kia của anh nhiều như vậy, em có so đo đâu, nếu có người bất an, thì người đó phải là em chứ?"
Cặp mắt đen vốn lãnh liệt của Tịch Quân Duệ lúc này lại toát ra ủy khuất, "Nhưng, tình sử trước kia của em cũng rất nhiều a."
Lăng Mộ Ngôn dở khóc dở cười, "Trước kia em đều hẹn hò với phụ nữ, làm sao bì được anh nam nữ đều ăn?"
Tịch Quân Duệ càng khẩn trương, ".... Lần này người em ra ngoài gặp mặt không phải là phụ nữ sao?"
Lăng Mộ Ngôn tức giận búng một cái vào trán của hắn, "Anh đã biết là ai rồi thì còn lo lắng cái gì? Em với cô ấy quen nhau lâu như vậy, nếu thích thì đã sớm hẹn hò rồi, còn chờ gì tới tận bây giờ, khi cô ấy đã trở thành vợ của Lê Khâm mới đến tìm cô ấy?"
Tịch Quân Duệ sờ sờ trán, trong lòng hơi hơi ấm lại, nhưng miệng vẫn cố ý nói, "Ai biết được."
"Được voi đòi tiên có phải hay không?" Lăng Mộ Ngôn đảo tròn mắt, hai tay ôm ngực hỏi, "Nhanh thành thật với em, có phải có người truyền bá tư tưởng chẳng ra sao cho anh phải không?"
Tịch Quân Duệ thấy gương mặt nghiêm túc của cậu, có chút hoảng sợ, không cần nghĩ liền bán đứng Sở Lạc, "Sở Lạc nói em mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.... Là hái hoa ngắt cỏ, mà chúng mình đã ở chung nhiều năm như vậy, chỉ sợ...."
"Sợ em ở bên ngoài tìm tình nhân?" Lăng Mộ Ngôn cười, nhẹ nhàng nắm má hắn, dùng sức kéo kéo, "Hửm?"
Tịch Quân Duệ cũng không dám giãy dụa, mơ mơ hồ hồ nói, "Anh.... Sở Lạc nói đây là thất niên chi dương."
.... Sở Lạc.
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nheo cặp mắt đen lại, trong lòng âm thầm nhớ kỹ món nợ này, sau đó, nhíu mày buồn cười hỏi, "Thế mà anh cũng tin, hửm? Đừng quên lúc trước Sở Lạc còn...."
Cậu kéo dài âm cuối, cũng không nói cho xong, chỉ để mặc Tịch Quân Duệ suy đoán lung tung.
Lúc trước? Tịch Quân Duệ quả thực mắc câu, hắn nhăn mày lại, đau khổ ngẫm nghĩ, lúc trước làm sao nhỉ?
.... Đúng rồi, lúc trước hình như Sở Lạc còn thèm Mộ Ngôn đến nhỏ dãi cơ mà?!
Sở, Lạc!
Tịch Quân Duệ âm thầm cắn răng, nháy mắt sau lưng dấy lên ngọn lửa lớn màu đen.... Dám phá hư tình cảm của hắn với Mộ Ngôn, sau đó thừa dịp nhảy vào đây mà! Chờ hắn đi!!
"Nghĩ thông rồi?" Nhìn bộ dạng ngầm bực của hắn, Lăng Mộ Ngôn hiểu rõ cong khóe môi lên, sau đó nhàn nhạt hỏi.
Tịch Quân Duệ không được tự nhiên gật gật đầu.
"Ừ, ngày mai anh rửa chén."
"Rửa chén?" Tịch Quân Duệ sửng sốt, "Nhưng có...."
Lăng Mộ Ngôn nhướn mày, "Làm sao, không muốn?"
Tịch Quân Duệ vội vàng lắc lắc đầu, "Không thành vấn đề."
Lúc này, Lăng Mộ Ngôn mới vừa lòng gật gật đầu, sau đó đột nhiên ôm dạ dày, "Tê...."
"Mộ Ngôn, em sao thế?" Tịch Quân Duệ khẩn trương hỏi, "Dạ dày đau? Anh đi tìm bác sĩ nhé?"
"Còn không phải bị anh chọc tức hay sao." Lăng Mộ Ngôn tức giận lườm hắn, nói.
Nhất thời Tịch Quân Duệ thấy áy náy ghê gớm, hắn ngồi xổm xuống ỉu xìu nhìn cậu, "Thực xin lỗi, Mộ Ngôn, anh không phải cố ý...."
Lăng Mộ Ngôn dở khóc dở cười, "Đồ ngốc, anh tin là thật sao? Chỉ là uống rượu khi bụng rỗng nên mới hơi đau dạ dày mà thôi, không có gì, nhanh sẽ ổn mà."
"Bụng rỗng uống rượu?" Tịch Quân Duệ sửng sốt một chút, nhất thời nhăn mi trách cứ, "Sao lại không chú ý như vậy, có phải giờ em còn chưa ăn cơm, đúng không?"
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Ừ, hình như là vậy."
"Vậy anh đi nấu cháo cho em, em nghỉ ngơi một lát đi." Tịch Quân Duệ đứng lên, còn nhân cơ hội dạy dỗ, "Sau này, buổi tối đừng đi ra ngoài nữa, quán bar loạn với chướng khí mù mịt như vậy, em còn không biết chú ý thân thể, anh là vì muốn tốt cho em...."
"Biết rồi, biết rồi, thật là dong dài mà." Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ đá hắn một cái, "Sau này, em sẽ tận lực không ra ngoài vào buổi tối, được chưa? Còn không mau đi nấu cháo cho em!"
Tịch Quân Duệ lúc này mới thở ra, vội vang xoay người đi vào phòng bếp. Khóe môi hắn không biết tự khi nào đã hơi hơi giơ lên, lộ ra ý cười thỏa mãn nhàn nhạt, trong mắt còn phát ra, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.... Ôn nhu và sủng nịch.