Chương 62

Thời gian thấm thoát trôi, nhoáng một cái, ba tháng đã trôi qua.


Quan hệ của Lăng Mộ Ngôn với Lam Cảnh dần dần trở nên thân mật, tuy rằng giữa hai người đôi khi sẽ có Lăng Mặc Duệ đột nhiên xuất hiện nhảy vào một chân ¬_¬


Hôm nay, Lam Cảnh và Lăng Mộ Ngôn còn ngồi học trong phòng, tự dưng thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên âm u.


Lam Cảnh dừng bút lại, quay đầu lạnh lùng nhìn ánh mặt trời đỏ rực đang bị bóng đêm căn nuốt từng chút một, khóe môi cong lên thành ý cười lạnh như băng.
Ngày này, cuối cùng đã đến.


.... Lâm Kiều Dương, cuối cùng chúng ta cũng sắp được gặp lại nhau rồi, thật tốt.


[Ngôn Ngôn, anh không cần phải sợ, không phải chúng ta đã luyện tập rất nhiều lần trong không gian của hệ thống rồi hay sao? Hơn nữa, cho dù có zombie thì anh còn có 001 bảo vệ đó thôi! Tuyệt đối sẽ cam đoan anh được an toàn, yên tâm đi!] Cùng lúc đó, 001 cũng đang khẩn trương an ủi Lăng Mộ Ngôn.


available on google playdownload on app store


Lăng Mộ Ngôn chống cằm, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng hưng phấn pha tạp chút tiếng thét chói tai sợ hãi của đám học sinh xung quanh, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chậm lộ ra ý cười ấm áp, "Tôi hoàn toàn không thấy sợ hãi, 001, yên tâm đi."


Tương phản, cậu còn bắt đầu hưng phấn kia.
Theo mặt trời biến mất, toàn bộ thế giới bị một mảnh đen tối bao phủ lên.
Lam Cảnh đứng lên, nói thản nhiên, "Lăng Mộ Ngôn, đi theo tôi."


Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, quay đầu lại, "A Cảnh, chúng ta đi đâu cơ?"
"Tin tôi không?" Lam Cảnh lạnh lùng nhìn cậu, đôi môi đỏ lạnh như băng phun ra những lời này.


Lăng Mộ Ngôn lộ ra một cái tươi cười nhu hòa, "Đương nhiên tớ tin cậu rồi, A Cảnh."
"Vậy thì đi theo tôi." Lam Cảnh yên lặng nói, muốn biết cậu có thật sự sẽ đi cùng cô hay không.


Lăng Mộ Ngôn cái gì cũng không hỏi, chỉ ôn nhu nhìn cô, "Được."
Cặp mắt đen của Lam Cảnh lộ ra ý vừa lòng nhàn nhạt, sau đó nắm tay cậu đi ra khỏi phòng học, hoàn toàn không nhìn giáo viên la hét ở trên bục giảng.


"Cậu có biết gì về tận thế không?" Ngồi trên xe, Lam Cảnh đạm mạc hỏi.
Lăng Mộ Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở vị trí bên cạnh, hơi hơi nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ, ".... Zombie?"


"Nếu tận thế thật sự đến thì sao?" Lam Cảnh nói xong câu này liền trực tiếp giẫm chân ga, xe nhanh chóng phóng về phía trước.


Không biết qua bao lâu, bầu không khí yên tĩnh dường như chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người trong xe đột nhiên vang lên một giọng nói kiên định mà lại có chút ngượng ngùng....


"Cho, cho dù là tận thế thì tớ cũng sẽ bảo vệ cậu, A Cảnh!"
Lam Cảnh làm như không nghe thấy gì, mặt vẫn đạm mạc như trước, chỉ là cặp mắt luôn hàm chứa ý lạnh kia dường như trở nên hơi hơi nhu hòa đi.
>>>>>>>


Xa xa truyền đến tiếng phanh xe ô tô chói tai, cửa xe bị mở ra đầy thô bạo, vài thanh niên có vẻ là học sinh lục tục nhảy xuống. Bọn họ mặt tái nhợt nhìn hơn mười con zombie ở xa xa đang không ngừng đuổi về phía bên này, cuối cùng cắn răng lái xe vọt vào một đống nhà trọ gần nhất.


"Diêm Hoán, cẩn thận phía sau!" Trong đó, một người đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.


Sau đó, cậu thanh niên tuấn mỹ mặc đồ thể dục mặt bình thản đi ra cuối cùng kia nhíu nhíu mày, dứt khoát lưu loát bắn một phát súng giải quyết con zombie đã chạy đến ở đằng sau.


Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó chạy bạch bạch lên lầu. Sau khi chạy một hơi lên lầu bốn, bọn họ dựa vào phía đông cửa chính, đá văng nó rồi đi vào.


Đoàn người thật cẩn thận tìm hiểu chung quanh một phen, sau đó, kinh ngạc phát hiện căn phòng trống này thật sạch sẽ, thậm chí ngay cả một con zombie cũng không có.


"Ngay cả đồ ăn cũng không có, xem ra người nhà này chạy rất nhanh, hơn nữa còn chuẩn bị vô cùng đầy đủ." Một cậu học sinh nhổ một ngụm nước bọt, than thở.


"Được rồi, như vậy đi, chúng ta đi nghỉ một lát, học sinh nữ quét tước phòng một chút, về phần học sinh nam, theo tôi tìm kiếm mấy phòng trống trên lầu này, nhìn xem có cái gì ăn được hay không, lấy về đây." Một cậu thanh niên có khí chất lãnh đạo, nghiêm túc vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người về phía anh rồi thông báo.


Mọi người nhìn nhau, gật đầu tỏ vẻ không có dị nghị.
Quân Diêm Hoán lười biếng ngáp một cái, thuận tay chỉ đối diện, "Vậy thì bắt đầu từ căn phòng đối diện kia, đó hẳn là phòng trống đi?"


Cậu thanh niên nghiêm túc nhíu nhíu mày, suy tư một chút, gật gật đầu.


Vì thế, đoàn người đến cửa phòng đối diện, trong đó, một người cầm lấy dao chuẩn bị cạy cửa, thì cửa lại đột nhiên được mở ra bên trong, người đó suýt chút nữa ngã ra sau, may mắn bên cạnh có người đỡ anh đúng lúc.


Mọi người sửng sốt, đều ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cô gái lạnh lùng thanh nhã đứng trước mặt bọn họ, chĩa họng súng tối om về phía họ.


"Đừng, đừng, có chuyện gì thì có thể đàm phán một chút, bạn học." Tôn Mạc từng bước lui về sau, lúng túng phất tay áo, "Chúng tôi tưởng đây là phòng trống nên mới định xông vào, tuyệt đối không có ác ý...."


"Không, không sai.... Cái kia, chúng tôi đi giờ đây, cô, cô đừng kích động!" Những người khác cũng phụ họa, nhìn họng súng kia, sợ tới mức run cả người, bà cô này mà không cẩn thận nhấn còi một cái, bọn họ liền xong đời hết.


Không nghĩ tới trong căn nhà trọ này còn ấn dấu một nhân vật lợi hại như thế. Trong lúc nhất thời, mọi người có chút khóc không ra nước mắt, trong tay bà cô này cư nhiên còn có súng! Cả đám bọn họ cũng chỉ có con nhà giàu Quân Diêm Hoán kia là có súng trong tay mà thôi!


Cư nhiên là Desert Eagle? Quân Diêm Hoán cảm thấy hứng thú nheo cặp mắt hoa đào lại, không ngờ cô gái này có thể có được nó, hơn nữa còn dùng rất thuận buồm xuôi gió.


Cô gái xinh đẹp kia vẫn lạnh như băng, không có chút gì dao động.
Ngay lúc hai bên giằng co, bên trong đột nhiên truyền đên một giọng nói nhu hòa mang theo nghi hoặc, "A Cảnh, bên ngoài có người à?"


Cô gái được gọi là "A Cảnh" dừng một chút, thu hồi lại súng, lạnh lùng liếc qua họ một cái, sau đáp, "Không có gì, chỉ là mấy người râu ria mà thôi."


Mọi người vừa nhẹ nhàng thở ra, liền thấy bên trong có một thanh niên tuấn mỹ đi tới, không khỏi âm thầm hít vào một hơi.


Chỉ thấy cậu thanh niên kia mặc đồ bộ đội đen như mực, thoạt nhìn không có vẻ nghiêm túc, ngược lại càng hiện ra vẻ tuấn tú hòa nhã, bên môi cậu mang ý cười như gió xuân, đôi mắt phượng đen nhánh sạch sẽ trong suốt như ngọc lưu ly. Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, lại như có ánh mặt trời nhu hòa không chói mắt phát sáng quanh người, mang theo hơi thở bình thản yên tĩnh, khiến người khác nhìn thấy cậu đều không tự chủ thả chậm lại hô hấp.


Quân Diêm Hoán chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, không khỏi nhìn thẳng vào cậu, khóe miệng chậm rãi gợi lên một cái tươi cười thâm ý.


"Sao cậu lại đi ra?" Lam Cảnh đá một cước vào kệ giày làm mọi người hoàn hồn, sau đó cau mày hỏi Lăng Mộ Ngôn.


"Tớ đã không có việc gì, A Cảnh." Lăng Mộ Ngôn ngượng ngùng xem xét đám người còn đang ngơ ngác đứng ngoài cửa, nhỏ giọng nói.


"Cái gì mà không có việc gì, rõ ràng dị năng dùng đến cạn kiệt mà còn muốn cậy mạnh, chẳng lẽ tôi là đứa con gái yếu đuối cần cậu tới cứu sao?" Lam Cảnh nhăn mày càng chặt hơn, lạnh giọng hỏi.


Lăng Mộ Ngôn khẽ mím cặp môi mỏng, không dám phản bác, chỉ ủy khuất nhìn cô, sau đó cụp mắt xuống.


"Sao không nói gì đi?" Lam Cảnh lạnh lùng hỏi, đứa ngốc này cư nhiên trực tiếp ôm cô vào trong lòng bảo vệ, hoàn toàn không để tâm đám zombie ở phía sau, nếu không phải cô có không gian, chỉ sợ hiện giờ cậu đã sớm biến thành zombie bị cô nổ súng bay đầu rồi.


Thấy Lam Cảnh hình như giận thật, Lăng Mộ Ngôn vội vàng dời đề tài, "Cái kia A Cảnh.... Có phải nên để bọn họ đi vào trước không? Để họ ở ngoài rất nguy hiểm...."


Lam Cảnh liếc mắt nhìn cậu, trong cặp mắt đen như mực không mang chút tình cảm hỏi, "Vì sao phải cho họ đi vào?"
"Hả?"


"Về phòng nằm cho tôi, không có việc gì thì không cho phép đi ra ngoài." Lam Cảnh xoay đầu lại, chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên thấy được một bóng dáng cao lớn ở phía sau đám người đang lúng túng kia, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, đó là....


Cô chỉ dùng một cái chớp mắt để tự hỏi, sau đó xoay người, lạnh như băng đi về phía Lăng Mộ Ngôn, "Đóng cửa lại."
Đây là.... Có ý cho bọn họ vào? Mọi người kinh hỉ liếc nhau, vội vàng đi vào.


Cậu thanh niên nghiêm túc lúc trước chần chờ mở miệng, "Xin lỗi, đối diện còn có mấy bạn gái.... Không biết có được vào cùng không?"
Bước chân của Lam Cảnh vẫn không ngừng, trực tiếp vào phòng ngủ.


Cậu thanh niên nhất thời có chút lúng túng.
"Để các cô ấy vào đi." Lăng Mộ Ngôn cười, gật gật đầu với bọn họ, "A Cảnh không ngăn cản nghĩa là cam chịu, không cần phải căng thẳng như vậy."


Người thanh niên nhẹ nhàng thở ra, vươn tay về phía cậu, "Chào cậu, tôi là học sinh đại học A ở gần đây, tên là Du Dương."
Lăng Mộ Ngôn bắt tay anh, ôn hòa tươi cười, "Chào anh, tôi là Lăng Mộ Ngôn."


"Lăng Mộ Ngôn, vào đây." Giọng nói lạnh lùng từ trong phòng ngủ truyền ra.
Lăng Mộ Ngôn xin lỗi nhìn Du Dương, "Xin lỗi, tôi phải vào trước, các anh cứ mang mấy cô gái kia vào đây đi."
Du Dương nghiêm túc gật gật đầu.


"A Cảnh, tớ vào nhé." Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng gõ cửa trước, sau đó mới đẩy cửa ra, "Làm sao vậy, A Cảnh?"


Lam Cảnh ngồi trên giường thưởng thức cây súng lục, cũng không ngẩng đầu lên hỏi, "Cậu có biết Quân Diêm Hoán không?"


"Quân Diêm Hoán?" Lăng Mộ Ngôn nghiêng nghiêng đầu, hơi chần chờ, "Cái tên này hình như có chút.... Quen thuộc?"
"Nếu không sai, anh ta hẳn là người nhà họ Quân, nếu có thể, hãy giữ anh ta lại." Lam Cảnh lạnh lùng nói.


Nếu anh ta đúng thật là cao thủ đứng đầu trong đám người dị năng trong tương lai – Quân Diêm Hoán – mà nói, giữ lại anh ta sẽ có lợi cho cô. Nhưng nếu đắc tội cô, cặp mắt đen của Lam Cảnh hiện lên tia sáng lạnh, cô cũng không phải chưa từng đắc tội người dị năng cường đại trong tương lai.


Cho tới tận bây giờ, cô đều không phải là người sợ ch.ết, nếu đã dám đắc tội một Lăng Mặc Duệ, vậy thì càng dám đắc tội Quân Diêm Hoán.


Huống chi, hiện tại, Quân Diêm Hoán còn chưa thức tỉnh dị năng, chọc giận cô thì cứ trực tiếp giết cho xong chuyện.


"Nhà họ Quân?" Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, "Nhưng người nhà họ Quân hẳn phải giống với nhà họ Lăng, được đưa đến căn cứ L mới đúng chứ?"


Lam Cảnh ngẩng đầu lên, nhướn mày nói, "Cậu cũng là người nhà họ Lăng."
Lăng Mộ Ngôn lại đỏ tai, "Tớ, tớ là vì...."


"Phương pháp tăng cường dị năng mà tôi đã đưa cho cậu lúc trước đã học xong chưa?" Lam Cảnh thuận tay cắm súng vào bên hông, phất tay một cái, một quả tinh hạch trong suốt đột nhiên xuất hiện ở trong tay, hỏi.


"Hả? Rồi, rồi! Đã học xong, A Cảnh thật lợi hại." Lăng Mộ Ngôn cầm tinh hạch, lại lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu như ẩn như hiện kia.


"Nhớ kỹ, dị năng của tôi chỉ là hệ Băng, mà cậu cũng chỉ là hệ Mộc." Lam Cảnh đứng lên, đi về phía cậu, "Chuyện có song hệ trước khoan hãy nói cho người khác biết."
Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc gật gật đầu.


Trước khi mở cửa, tay cầm nắm cửa của Lam Cảnh đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại.
Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc.


Lam Cảnh mặt không chút thay đổi vươn ngón tay ra, đột nhiên chọt mạnh vào cái lúm đồng tiền kia của Lăng Mộ Ngôn, làm như cảm thấy xúc cảm tốt lắm, vì thế, mặt lại không chút thay đổi, chọt chọt, cuối cùng mười phần tự nhiên xoay tay nắm, mở cửa đi ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Lăng Mộ Ngôn hơi đỏ mặt đứng tại chỗ ngẩn người.


.... Hình như có hơi đau.






Truyện liên quan