Chương 67
"Mộ Ngôn, chúng ta đã đến nội thành N rồi ~"
Giọng nói mị hoặc dính ngấy vang lên bên tai, Lăng Mộ Ngôn vẫn cầm tay lái lái xe vững vàng, chẳng sợ cảm giác được vành tai truyền đến xúc cảm ướt át, mặt vẫn duy trì vẻ tao nhã bình tĩnh như lúc trước, hoàn toàn đã không còn bị thất kinh như lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
"Anh ngồi đàng hoàng lại đi, bằng không lát nữa có khả năng sẽ không cẩn thận cắn trúng lưỡi đấy." Lăng Mộ Ngôn ôn hòa nói, bất đắc dĩ mà lại bao dung giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm.
Bùi Vũ Trần ngượng ngùng ngồi về vị trí phó điều khiển, tay chống đầu, ai oán thở dài, "Mộ Ngôn, em càng ngày càng không dễ chọc, một chút hứng thú cuối cùng trong cuộc đời cũng bị em vô tình tước đoạt rồi."
"Thật xin lỗi, tôi cũng phải là đồ chơi."
".... Sao cứ cảm thấy sau khi sinh bệnh xong em trở nên không giống trước nhỉ?" Bùi Vũ Trần nghiêm túc hỏi, "Chẳng lẽ là do thuốc tôi tìm có tác dụng phụ?"
Nếu không phải lúc đó cậu bị bệnh, chỉ sợ hắn cũng sẽ không biết mình có bao nhiêu luyến tiếc để Lăng Mộ Ngôn bị thương. Có lẽ hiện tại, nói không chừng hắn đã sớm hối hận không thôi vì làm cậu bị thương. Bùi Vũ Trần nghĩ như vậy, không khỏi tự giễu cười khẽ một tiếng, không ngờ Bùi Vũ Trần hắn cũng sẽ có một ngày "luyến tiếc".
Lăng Mộ Ngôn nhìn hắn cười một cái, "Không có, kỳ thật may mắn biến thành thế này là nhờ anh dạy dỗ."
"...." Quả nhiên bộ dạng đầy sức sống của Mộ Ngôn vẫn dễ nhìn hơn, tuy rằng mấy hôm trước, bộ dạng không có tinh thần kia càng khiến hắn dễ dàng chiếm tiện nghi hơn.
Nhìn thấy phía trước có người ngoắc ngoắc với bọn họ, Lăng Mộ Ngôn do dự một chút, nhưng vẫn giẫm phanh lại. Cậu cẩn thận dừng xe cách mấy người đó không xa, hạ cửa kính xuống, lễ phép hỏi, "Có việc gì sao?"
"Xe của tôi hết xăng, mà đoạn đường này lại tương đối nguy hiểm, không biết cậu có thể cho chúng tôi quá giang một đoạn hay không?" Người đàn ông có thân hình cao lớn khi thấy vẻ mặt ôn nhã vô hại của Lăng Mộ Ngôn, trong mắt hiện lên chút khác lạ, cũng mỉm cười chỉ chỉ vào cái xe việt dã ở bên cạnh, thỉnh cầu.
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhíu mày, quay đầu qua hỏi ý kiến Bùi Vũ Trần không biết vì sao cũng không ngăn cản cậu dừng xe.
Bùi Vũ Trần liếc nhìn mấy người kia một cái, trong mắt xẹt qua một tia khát máu. Hắn cười nhẹ nhàng, cong khóe môi lên, "Đương nhiên có thể, đi lên đi."
Tất nhiên mấy người kia cảm kích một phen, sau đó lên xe cẩn thận ngồi ở phía sau.
"Tôi tên Lâm Vọng, mấy người này là bạn của tôi. Chúng tôi chuẩn bị đi căn cứ L, còn hai người thì sao?" Lâm Vọng vừa lên xe đã khẩn cấp giới thiệu bản thân.
"Tôi tên Lăng Mộ Ngôn, người ngồi bên cạnh tôi là Bùi Vũ Trần, chúng tôi cũng định đi căn cứ L." Lăng Mộ Ngôn thông qua kính chiếu hậu, mắt chứa ý cười nhìn gã, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa nói.
Lâm Vọng kinh hỉ nói, "Vậy thật quá trùng hợp rồi, mục đích của chúng ta giống nhau, vừa lúc tiện đường."
Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, còn chưa mở miệng thì Bùi Vũ Trần đã không coi ai ra gì lên tiếng, "Tiện đường gì? Đến phía trước phải tách ra, mục đích giống nhau thì có ích lợi gì đâu?"
Nhất thời Lâm Vọng lúng túng một trận, mà mấy người khác bên cạnh gã cũng vẻ mặt không tốt nhìn về phía Bùi Vũ Trần.
"Tính tình của anh ta vốn là như vậy đấy, chỉ tùy tiện nói mà thôi, mấy người đừng để ở trong lòng." Lăng Mộ Ngôn trấn an, thuận tiện trừng cái tên đàn ông ở bên đang khó chịu nhìn lại mình.
Lâm Vọng vội vàng phất tay, trong cặp mắt tươi cười hiền lành lại hiện ra chút âm lãnh, "Không có gì, không có gì, cậu ta nói cũng là lời nói thật mà, haha."
Lăng Mộ Ngôn cười gật gật đầu, làm như hoàn toàn không phát hiện phía sau không thích hợp.
[Ngôn Ngôn, anh thật muốn dẫn theo họ sao? Mấy người này cũng không phải là người tốt gì.] 001 lo lắng lên tiếng, Ngôn Ngôn không phải hạng người cái gì cũng nhìn không ra, sao lúc này lại...?
"Tuy rằng không biết Bùi Vũ Trần đánh cái chủ ý gì, có điều nếu anh ta đã đồng ý để họ lên xe thì đã chứng minh anh ta có kế hoạch riêng rồi, tôi tất nhiên sẽ không quấy rầy." Lăng Mộ Ngôn cười ôn nhã, không nhanh không chậm đáp, "Vừa lúc cũng để anh ta phát tiết một chút tinh lực dư thừa, đỡ phải đến nửa đêm lại tập kích tôi."
.... Kỳ thật câu sau cùng mới là nguyên nhân chân chính đi? 001 không khỏi lau mồ hôi một phen.
Vì thế, sau khi đến khu vực an toàn, Lăng Mộ Ngôn chủ động đi bổ sung vật tư, yêu cầu Bùi Vũ Trần ngốc ở chỗ này trông coi. Mà Bùi Vũ Trần xuất phát từ tâm tư riêng cũng đồng ý với đề xuất này, có điều, hắn không khỏi lo lắng, dặn dò cằn nhằn liên miên một phen.
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cắt ngang lời hắn, "Anh cũng biết tôi không yếu hơn anh, sao cứ dong dài như vậy làm chi."
"...." Bùi Vũ Trần quyết đoán im miệng.
.....
"A Vọng, anh còn chờ cái gì nữa? Lúc ấy không phải đã nói tốt rằng lúc anh tới gần chúng liền trực tiếp cướp xe của bọn chúng sao? Vì sao còn theo chân bọn chúng lên xe, đến bây giờ còn chưa chịu ra tay?!" Một trong số vài người Lâm Vọng mang theo bất mãn chỉ trích.
"Đúng vậy, chẳng lẽ đã nhìn trúng cái tên trắng trẻo kia rồi sao? Tuy rằng bộ dạng đúng thật không tồi, nhưng cũng không thể vì tên đó mà bỏ mặc các anh em đâu đấy!"
"Gấp cái gì?" Lâm Vọng nhướn mày, chậm rì rì nói, "Lúc trước tôi nhìn vào, phát hiện sau xe bọn nó cũng không có lương thực gì, cho nên chờ sau khi bọn nó thu thập đủ vật tư, chúng ta đoạt một lúc không phải rất tốt sao?.... Đương nhiên, tôi cũng phải thừa nhận, tôi đúng thật nhìn trúng cái đứa tên Lăng Mộ Ngôn kia."
"Nhìn trúng thì nhìn trúng, cướp luôn cũng không sao!" Một người khác nở nụ cười hehe hai tiếng, "Nhưng chớ có quên...."
Đột nhiên, một mũi tên nước lợi hại không biết phóng từ đâu bay tới, nháy mắt đâm xuyên qua đầu cái tên đã phát hiện nhưng tránh không kịp kia.
"A Đỗ...!" Mấy người còn lại kinh hoàng kêu lên, vừa sợ vừa tức giận, "Là ai?! Rốt cuộc là ai! Thức thời thì mau lăn ra đây, bằng không chớ trách bọn tao không khách khí!"
Tiếng cười lạnh lẽo khẽ vang lên, một cái roi nước lạnh như băng, rét thấy xương đột nhiên bò lên người bọn họ, linh hoạt như dây thừng trói chặt bọn họ lại.
Người thanh niên tuấn mỹ âm nhu đi ra khỏi bóng tối, khóe môi cong lên thành ý cười băng hàn khát máu nhìn mấy người vừa giãy dụa vừa mắng mỏ kia, trong mắt đen sâu thẳm hàm chứa lạnh lùng tàn khốc.
Vốn còn định giữ lại sau này giải quyết sau, có điều không ngờ bọn chúng còn dám đánh chủ ý lên người Mộ Ngôn. Cặp môi mỏng của Bùi Vũ Trần cong lên thành độ cong tàn nhẫn, nếu đã nhanh muốn ch.ết như vậy, hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.
"Mày là.... Bùi Vũ Trần?!" Lâm Vọng kinh hoảng kêu lên, chẳng lẽ vừa rồi hắn đã nghe thấy hết bọn họ nói chuyện?
Bùi Vũ Trần cũng không đáp lại, chỉ trầm tư nhìn bọn họ. Vì sao luôn có người muốn cướp Mộ Ngôn đi thế nhỉ?
Chẳng lẽ bọn họ không biết Mộ Ngôn đã là của hắn rồi hay sao? Rõ ràng trong khoảng thời gian này, Mộ Ngôn chỉ biết cười với hắn, chỉ biết nói chuyện với hắn, hai người sống chung vô cùng khoái trá không phải sao? Rõ ràng hai người bọn họ vẫn cứ sống như vậy rất tốt nha.... Nhưng vì sao luôn có người không hề thức thời đến quấy rầy bọn họ cơ chứ? Hơn nữa người đó còn dám thèm nhỏ dãi Mộ Ngôn của hắn, còn dám dùng ánh mắt ghê tởm kia theo dõi cậu, thật khiến người ta buồn phiền mà.
Nếu là người mơ ước Mộ Ngôn, giết là tốt rồi.
Hắn nhẹ nhàng thầm nghĩ như vậy, khóe môi cong lên, hai tay cắm vào trong túi, xoay người rời đi.
Mà đám người bị trói ở phía sau vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì đột nhiên trừng to mắt.
Chỉ thấy roi nước trên người bọn họ đột nhiên biến mất không thấy, mà cơ thể của họ lại có thể dùng mắt thường thấy được nhanh chóng khô héo đi.
Chưa được bao lâu, trên đất chỉ còn lại mấy cái xác khô, khiến bất kỳ ai nhìn vào, da đầu cũng phải run lên.
.... Dị năng giả hệ thủy khủng bố ở chỗ có thể khống chế mọi chất lỏng, bao gồm máu trong cơ thể con người.
Mộ Ngôn chỉ có thể là của hắn, mọi sự chú ý chỉ có thể dành cho hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn, không phải tốt lắm sao? Vì sao phải chú ý đến người khác chứ? Cho nên.... Bùi Vũ Trần nhìn cậu thanh niên đội mũ đen không nhanh không chậm đi về phía hắn, môi cong lên ý cười sung sướng, không thể bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào muốn tiếp cận Mộ Ngôn.
"A Trần, bọn họ đâu?" Lăng Mộ Ngôn tay không đi tới, nghi hoặc nhìn nhìn phía sau hắn hỏi.
"Bọn họ ấy hả, vừa thấy có một chiếc xe trống liền lên xe rời đi rồi." Bùi Vũ Trần dựa vào xe, thoải mái nói, "Còn em, Mộ Ngôn? Không thu hoạch được gì sao?"
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười, "Đúng vậy, bên này đều bị cướp đoạt sạch sẽ, cái gì cũng không buông tha." Nói vậy nhất định là bọn Lam Cảnh đã đi qua nơi này rồi đi?
Bùi Vũ Trần ngẩng đầu nhìn sắc trời, mở cửa xe ngồi xuống, "Quên đi, dù sao trên xe vẫn còn, chúng ta vẫn mau tiếp tục đi đi."
Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, "Ừ."
>>>>>>>>
Lại thêm một đêm dài yên tĩnh.
"Mộ Ngôn, chúng ta ngủ với nhau đi ~"
Thấy Lăng Mộ Ngôn vẫn không có ý đi ngủ, Bùi Vũ Trần giang hai tay ra, nhộn nhạo nói.
Lăng Mộ Ngôn liếc mắt nhìn hắn, cong mắt lên, chu đáo nói, "Anh ngủ trước đi, tôi có thể tự mình gác đêm."
".... Không cần, haha, tôi gác cùng em được." Sắc mặt Bùi Vũ Trần cứng đờ, chán nản buông tay xuống, mặt đầy ảm đạm, lại không phát hiện khóe môi hơi hơi cong lên kia của Lăng Mộ Ngôn.
Xem ra đêm nay không chiếm được tiện nghi rồi, thật đau lòng mà. [Này!]
Không biết qua bao lâu, Bùi Vũ Trần đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Lăng Mộ Ngôn, hắn không khỏi mở mắt ra, hỏi, "Làm sao thế, Mộ Ngôn?"
"Hả? Không có gì." Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, ánh mắt mềm mại mang theo chút cô đơn.
Bùi Vũ Trần không hờn giận nheo mắt lại, "Em đang nhớ ai?"
".... A Trần?" Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười cười, "Không có gì, chỉ nhớ tới bọn A Cảnh, cũng không biết hiện tại bọn họ đang ở đâu, cho nên có hơi lo lắng mà thôi."
Một tia âm trầm chợt lóe qua mắt Bùi Vũ Trần, "A Cảnh?"
"Đúng vậy, A Cảnh là cô gái tốt nhất mà tôi đã từng gặp, không có gì không biết, làm việc còn rất quả quyết sắc bén." Lăng Mộ Ngôn nói xong, trên gương mặt hơi tái nhợt còn hiện ra nét đỏ hồng nhàn nhạt, "A Cảnh thật sự rất lợi hại."
".... Ở trước mặt tôi, sao em còn có thể nghĩ đến người khác thế, Mộ Ngôn?" Bùi Vũ Trần tới gần cậu, nhìn như nói đùa hỏi. Không đợi Lăng Mộ Ngôn trả lời, nhân lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, hắn mạnh mẽ bắt lấy tay cậu, nặng nề đè cậu nằm trên giường.
Dưới thân là chăn bông mềm mại, cho nên Lăng Mộ Ngôn ngã xuống cũng không thấy đau đớn. Nhưng cậu vừa định giãy dụa, cánh tay bị cầm lấy liền bị tiêm một mũi, Lăng Mộ Ngôn không khỏi hít vào một tiếng.
Vì sao trong truyện gốc, cái tên này phục tùng nữ chính, mà đến chỗ cậu thì biến thành.... Biến thái như vậy?
001 lúng túng khụ một tiếng, [Đại khái do tính cách khác nhau chăng? Bởi vì Ngôn Ngôn rất hiền, cho nên mới.... Kích phát thuộc tính quỷ súc bệnh kiều của anh ta?]
Lăng Mộ Ngôn: "...."