Chương 3: Bỏ trốn
Triệu A Mẫn mơ màng mở mắt, trước mắt cậu toàn là bóng đêm. Hoang mang cậu gượng dậy, chạy đến nơi có một tia lóe sáng mong manh kia. Vui vẻ cậu cố chạy lại nó, miệng không quên lẩm bẩm.
- Sắp tới rồi, một chút nữa thôi.
Thế nhưng khi gần tới thứ ánh sáng mong manh đó, những đôi tay màu đen vô hình cứ chạm vào cơ thể cậu. Chúng cứ lần lượt bao chùm lấy và kéo cậu lại. Triệu A Mẫn khóc nấc lên, miệng liên tục kêu gào, hét lên khi bóng đen đó dần dần xuất hiện ra một người. Người này để lại tuổi thơ ám ảnh lớn nhất trong đời cậu. Hắn ta cứ từ từ bò lết thân lại gần cậu, miệng cười hé ra nguyên hàm răng trắng đầy vẻ ghê tởm. Tay hắn nắm lấy đôi chân cậu và kéo lại, không cho cậu thoát khỏi nơi này.
- Kh.... không, tránh xa tôi ra, tránh ra. Ai đó làm ơn cứu tôi, hức... hức.... Khô.. không muốn. Aaaaaaaaaa!!!
Mở mắt ra, cậu thở hổn hển, mắt cậu trợn to lệ rơi lả chã hai bên gò má, khuôn mặt trắng bệch đầy nỗi hoang mang. Một cơn ác mộng vĩnh viễn cậu chẳng bao giờ muốn nhớ về nó. Từ lâu cậu cố quên như chưa bao giờ nhớ lại cái quá khứ ấy.
Bỗng tiếng gõ cửa "cộc...cộc" như đánh thức tỉnh Triệu A Mẫn, hoàn hồn lại, cậu mới nhớ ra mình còn đang trong phòng ngủ chưa ra làm việc. Cậu cũng quên luôn ngày hôm qua Phong Hạo Thiên đã hút máu mình. Lau những giọt lệ kia, cậu nhanh chân bước xuống giường, chỉnh sửa y phục lại sơ qua. Đi ra mở cửa, thấy được quản gia. Cậu khom người xin phép với Quân Khanh.
- Cho tôi xin ít thời gian để sửa soạn, tôi sẽ tăng ca làm gấp đôi.
- Phải nhớ nhanh lên, lát nữa có bạn bè của cậu chủ lại, tiệc cũng sẽ sớm bắt đầu vào tối nay. Lo mà tự liệu chính mình, cẩn thận bọn chúng.
Ông khẽ nhíu mày vì thấy Triệu A Mẫn đầu tóc rối tung, y phục còn đang mặc một bộ đồ ngày hôm qua. Ông nhanh chóng thay đổi vẻ mặt cân cần nhắc nhở thanh niên xấu số này, ánh mắt nhìn Triệu A Mẫn đầy vẻ xót thương.
Nghe được lời khuyên kia đó của quản gia, cậu trong lòng run sợ, cậu thật sự không bao giờ mong cái ngày này tới chút nào. Trong lòng sớm đã bấn loạn, ngoài mặt cậu bình tĩnh, nói:
- Cảm ơn ngài nhắc nhở, tôi sẽ chú ý hơn.
Ánh mắt cậu đầy vẻ cảm kích bởi lời nhắc nhở của Quân Khanh. Đối với người khác tính ra việc này chẳng có gì để đáng cảm kích, thế nhưng đổi lại là cậu thì khác.
Chúng rất liên quan tính sinh tồn của cậu, cậu được biết rằng loài ma cà rồng xem con người như đồ ăn, đồ chơi tiêu khiển thú vui. Riêng dược người như cậu lại càng nguy hiểm hơn. Máu trong cơ thể cậu được tính là thần thuốc, cho dù mạng bọn chúng sắp ch.ết đến nơi, chỉ cần chúng lấy máu cậu hút sạch đến khi cậu thành thây khô, chúng sẽ sống lại bình thường. Ngược lại, công hiệu của nó có thể trị bất bệnh cũ trong cơ thể của chúng hoàn toàn tận gốc.
Nghĩ đến lúc bản thân sẽ bị biến thành bữa ăn của chúng lẫn việc bị thành thây khô trong sự đau đớn bị hút máu. Gai ốc cậu nổi đầy người và gợn sống lưng. Quân Khanh giúp được Triệu A Mẫn lần nhắc nhở này. Còn những lần về sau... thật sự ông không biết, chỉ biết nhìn khuôn mặt lạnh của Triệu A Mẫn đứng bất động vì tâm trí cậu lúc này đã không còn ở đây. Thấy vậy ông khẽ bước đi, một lần nữa quay đầu nhìn lại cậu. Những câu muốn nói ông cũng đã nói xong, thấy cậu vẫn mặt lạnh không hề nhúc nhích, Quân Khanh khẽ quay người rời đi xa.
Cảm nhận được tiếng bước chân của quản gia đã đi xa. Cậu bước vào phòng mình, bóp chặt ổ khóa, thả tốc độ tự do của cơ thể mặc xác đau đớn ngồi xuống dựa lưng vào cánh cửa. Triệu A Mẫn ngồi thất thần nhìn quanh căn phòng nhỏ bé của mình, nay bỗng nhiên to lớn hơn hẳn, chúng đầy vẻ âm u, lạnh đến thấu xương. Triệu A Mẫn chẳng có lấy được tiếng cười từ khi đến đây sinh sống.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, màn hơi nước trước mắt, sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn đắng như muốn vỡ òa. Đôi vai bé nhỏ gầy yếu đã sớm run rẫy, hai tay tự ôm lấy cơ thể, cậu co ro ngồi trong phòng. Trong lòng cậu thật sự tự hỏi bản thân sinh ra đã làm gì sai, tại sao tạo hóa lại trớ trêu như thế? Ai gần gũi cậu cũng đều lần lượt ra đi trước mắt cậu. Cậu suy nghĩ rồi cười nhạt, nếu trước khi nhắm mắt ch.ết đi. Có ai ôm lấy cậu, khóc thương tâm thay đau lòng cho cậu.
Mệt mỏi với những suy nghĩ tiêu cực, Triệu A Mẫn đứng dậy lê tấm thân đi vào phòng tắm, nhìn vào chiếc gương đang phản chiếu lại hình ảnh con người yếu đuối của bản thân trong đó, cậu nhếch môi, mặt buồn cười chua xót mang đầy sự giễu cợt. Nở nụ cười lạnh xen lẫn tức giận mà nhíu mày, cậu bấu chặt lòng bàn tay đến nỗi gỉ máu, chán ghét bản thân mình lúc này. Triệu A Mẫn quay đầu không nhìn nữa, xối nước lạnh lên cơ thể trắng mịn, tẩy rửa cơ thể, mặc trang phục chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài.
--------
Ra đến ngoài biệt thự, cậu cầm một cây kéo làm vườn ra sau khuôn viên để tỉa lá cảnh. Khuôn viên rộng lớn hoàng tráng sinh động, những lá cây xanh non biếc, nụ hoa đã nở rộ đẹp lên trông thấy. Cảnh sắc tuyệt đẹp xen lẫn một thiếu niên nhỏ nhắn thanh tao đang lau mồ hôi đầm đìa trên trán, tay không quên cắt tỉa tỉ mỉ những chiếc lá đã héo. Sự hài hòa đó tạo nên khung cảnh đẹp mắt như một bức tranh ở buổi hoàng hôn, thu hút mọi ánh nhìn của bọn chúng!
Đang lay hoay bận rộn dọn dẹp khuôn viên kia, đám bạn của Phong Hạo Thiên âm thầm đi lại gần cậu. Chúng khẽ ɭϊếʍƈ khóe môi, vẻ mặt đầy khát khao nhìn chằm chằm Triệu A Mẫn. Cổ họng bọn chúng đã muốn khô khốc khi dục vọng muốn cưỡng chế hoặc chiếm hữu lấy người trước mắt này. Chúng chuẩn bị giương nanh, móng vuốt muốn bổ nhào vào con mồi béo bở là cậu.
Rùng mình một cái, Triệu A Mẫn cảm nhận có điểm không đúng, quay đầu nhìn lại thấy được đám bạn của Phong Hạo Thiên, ánh mắt hốt hoảng khi gặp bọn chúng, đôi chân run rẫy lùi về sau mấy bước để phòng vệ. Tự chấn định bản thân, nghiêm mặt hỏi:
- Các ngài sao không nhập tiệc mà lại đến đây?
Cậu mở miệng hỏi, bọn chúng chẳng có lấy một người lên tiếng. Một trong số người bọn chúng đã nắm lấy đôi eo nhỏ gọn của cậu, hắn ta cười nham hiểm mà nhìn cậu bằng con mắt đầy dục vọng, ham muốn chiếm hữu. Cậu chấn kinh rùng mình, hắn ta thật sự rất nhanh. Cậu chưa kịp lấy lại ý chí hắn đã cúi xuống hôn đôi môi của cậu. Đẩy mạnh hắn ra, mặt mày tái xanh, run rẫy nói:
- Trá...tránh xa tôi ra.
Cậu đẩy hắn ra, bản thân cũng mất cân bằng té ngã, đôi mắt chuyển động liên hồi do sợ sệt, đồng tử của cậu sớm đã giãn nở lợi hại. Cái hôn của gã này làm cậu nhớ đến tên khốn đã hãm hại mình lúc nhỏ. Triệu A Mẫn thật sự rất muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng khi mắt đối mắt với gã đó, cơ thể cậu không thể cử động.
Toàn thân Triệu A Mẫn bất động, ánh mắt của gã này đang khống chế cậu, chẳng khác Phong Hạo Thiên hôm qua là bao, đôi mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, chúng thật đáng sợ. Mặt sớm đã tái xanh lợi hại, mồ hôi bịn rịn đầy trán. Gã đó đang lao lại gần người cậu, hốt hoảng cậu nhắm chặt mắt lại.
Nhắm mắt đã lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì khác, mở to đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên khi biết được người chắn trước mình là Phong Hạo Thiên! Hắn sớm bắt lấy tay của gã này - Trương Quân. Trương Quân thấy được là Phong Hạo Thiên, đầu tiên là bất ngờ, kế tiếp là run sợ. Phong Hạo Thiên sớm đã nhìn Trương Quân bằng ánh mắt rét lạnh, đôi mắt nâu đen phượng hẹp tuyệt mỹ chuyển thành màu đỏ máu sâu không thấy đáy. Ẩn chứa trong đó sự ch.ết chóc, thê thảm của từng nạn nhân hắn đã giết qua mà nhìn Trương Quân, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi đang làm loạn ở chỗ của ta?
- Hạo Thiên, ta...ta không có làm loạn chỗ của ngươi. Chỉ là đang kiếm con mồi của bản thân mà thôi.
Trương Quân cười gượng đáp trả, giọng khó khăn hốt ra từng chữ bởi sự đe dọa của Phong Hạo Thiên. Khuôn mặt điển trai sớm đã vặn vẹo khó coi khi có mặt của Phong Hạo Thiên. Riêng Phong Hạo Thiên đã tức giận đến mức tỏa sát khí, ác ý tay hắn ra sức bẻ ngược tay của Trương Quân lên cao, một tiếng "Rắc" vang lớn lên trong bầu không khí căng thẳng. Giọng mang đầy giễu cợt xen lẫn phẫn nộ, nói:
- Từ bao giờ món đồ chơi của ta thành con mồi của các ngươi.
Trương Quân đau đớn la lên được một tiếng thì ngất đi, cả đám người của Trương Quân thấy vậy hốt hoảng bỏ chạy lấy người.
Ánh mắt Phong Hạo Thiên chuyển lại thành màu nâu đen vốn có ban đầu. Chán ghét khi có kẻ thuần chủng lại yếu ớt như vậy, tức giận đá mạnh người Trương Quân lăn ra xa. Xoay người đi lại gần Triệu A Mẫn, giọng không quên sai kẻ hầu.
- Sớm vứt kẻ này về nhà của hắn, đừng để ta thấy hắn lần nào nữa.
Mắt Phong Hạo Thiên nhìn Triệu A Mẫn chăm chăm, ngồi xuống đối diện khuôn mặt cậu, tay hắn nâng cằm cậu lên, cười lạnh, hỏi:
- Trong lúc không có tôi ở đây, em ra sức quyến rũ bọn chúng sao Triệu A Mẫn?
- Không có.
Triệu A Mẫn nhíu mày, mắt nhìn đi nơi khác, giọng không lạnh không nóng trả lời khiến Phong Hạo Thiên tức giận bóp mạnh cằm cậu xoay lại.
Bực trong lòng nhưng cậu cũng không có kháng cự, cậu nể tình hắn đã cứu cậu thoát khỏi những kẻ kia nên chỉ im lặng mặc hắn đang siết mạnh cằm của mình.
Phong Hạo Thiên đột nhiên cúi xuống hôn mạnh bạo lên đôi môi của cậu, tay trượt xuống thắt lưng định cởi bỏ chúng ra. Triệu A Mẫn thất kinh vì hành động bất ngờ của hắn. Một tiếng "Chát" tạt tay thật lớn lập tức giáng xuống in hằn trên gò má đầy nam tính của hắn.
Phong Hạo Thiên trơ mắt đơ người, ngạc nhiên vì cậu dám phản kháng, ngược lại còn dùng sức tát mạnh một cái lên mặt hắn. Cậu lúc này cũng hoàn hồn vì mình dám tát hắn, bàn tay tát mặt của hắn không tự chủ run run, giọng lắp bắp, nói:
- Xi...xin lỗi, tôi...
Tức giận vì Triệu A Mẫn dám phản kháng, đè người cậu xuống, quát lớn với kẻ hầu đang đứng đó.
- Đem lại đây.
Hiểu ý, kẻ hầu mang điếu xì gà lại cho hắn. Riêng cậu chưa hết hoàn hồn, hắn hút một hơi mạnh điếu xì gà, nắm mạnh cằm của cậu kéo lại, môi kề môi, hắn đẩy hết tất cả làn khói thuốc đầy độc đó vào miệng cậu.
Đẩy mạnh hắn ra, cậu ho kịch liệt, vừa ho vừa lấy tay bóp mạnh cổ họng bản thân mình, nặng nhọc hít thở từng ngụm khí. Đôi mắt đỏ hoe kiềm chế, chưa dừng lại đó, hắn xé rách áo trên lưng cậu ra. Tiếng "Roẹt..." vang lên, lấy tàn thuốc dụi thẳng vào phần lưng trắng mịn đó của Triệu A Mẫn.
Khuôn mặt trắng bệch rên đau một tiếng ngất đi, chiếc lưng xanh xao, nhỏ bé đầy bi thương, bị hắn nhẫn tâm xuống tay khiến nó nhiễu máu tươi từng giọt từ nơi bị dụi tàn thuốc. Một cơ thể yếu ớt đó đã nằm bất động đầy đau xót.
Thế nhưng hắn chả đếm xỉa đến vết thương đó, nhấc bỗng Triệu A Mẫn lên, hắn cho tất cả mọi người tự động nhập tiệc của mình. Rồi tự mình bế cậu về phòng của hắn, xoay người rời đi để lại cậu người đầy máu me trong phòng tăm tối. Bản năng máu lạnh đã ăn sâu vào trong tâm hắn, đối với sự việc nhỏ này chẳng đáng để hắn bỏ vào mắt mà quan tâm cậu. Hắn sai quản gia lấy cho bản thân một bộ đồ khác.
--------
Lúc Phong Hạo Thiên vừa rời đi cũng là buổi tối. Ngất xỉu được một lúc, cậu mở to đôi mắt mình, cắn chặt răng nặng nhọc thở hổn hển, cố lết cơ thể bị thương rời khỏi nơi đây. Triệu A Mẫn phải đi, vì bản năng sinh tồn, cậu nhất quyết chẳng còn để tâm tánh mạng bị hắn đe dọa nữa. Cậu thật sự đã ba lần bảy lượt suýt ch.ết trong tay hắn, thà cớ gì lần này cậu không dám bỏ trốn. Nghĩ là làm, đôi chân lảo đảo đi ra bằng cổng khuôn viên sau rừng. Nơi không một ai chú ý đến mà đi, cách xa căn biệt thự đầy sự huyên náo. Do là có tiệc nên chẳng ai để ý kẻ bỏ trốn là cậu.
Khi đi được một quãng đường khá xa căn biệt thự của hắn cũng là đêm khuya, tự lấy lá dại ven đường nhai nhiễn, nhai xong lấy nó đắp lên miệng vết thương ở lưng để nó cầm máu cho bản thân. Những dấu vết máu bê bết dưới chân, cậu lại lấy các lá khô che lại tầm chú ý của người khác. Cố kiếm xung quanh trong đêm tối tìm ra con suối. Cậu đứng bên mép dòng suối tẩy rửa sạch sẽ, đột nhiên vai cậu bị một bàn tay lạ chấn trụ nhẹ một cái.
Hoảng hốt khi có người ở đây lúc này, gượng đau định bỏ chạy, thanh niên lạ mặt biết ý đồ của cậu, nắm nhẹ tay cậu và níu người lại, giọng trầm thấp, nói:
- Tôi không làm gì anh cả, anh đang bị thương. Để tôi giúp anh xử lí chúng.
-...