Chương 3: Lời nói gây ngạc nhiên từ miệng trẻ con

Một ngày dài đằng đẵng và mệt nhoài . Bóng đêm lạnh lùng tàn nhẫn , tay chúng, những chiếc gường chật hẹp cũng khổ sở như bọn chúng bây giờ , trông vô cùng mời gọi.
Nhưng thực sự chỉ có một số rất ít ngủ tối nay ở Kinderheim 511.


Nhóm 5 thằng gồm 2 tên cầm đầu , 2 đứa khác từ mỗi nhóm và 1 trọng tài , chúng đồng ý tụ họp lại. Chúng len lén trốn ra ngoài , chờ đợi trong bóng tối băng giá hướng tới lối vào khu 5. Trước đó một thằng cao to gia nhập chúng . Hắn là số 26 . Một gã gầy còm, tóc hơi xoăn 11 tuổi , khuôn mặt tái nhợt , lạnh lẽo và đôi mắt hẹp còn tăm tối lạnh lẽo hơn . Hắn được chỉ định làm việc trong khu 5 , làm việc vặt cho mấy thằng làm công ở đó . Kết quả là hắn mở rộng sở thích làm bia và cố gắng thử với mấy loại trà . Lợi dụng việc này, hắn thường lén dùng vị trí của mình để buôn lậu với mấy thằng yêu thích những thứ đó trong trại . Đây là điều vô cùng liều lĩnh nhưng lợi ích thì khổng lồ . Không một thằng lớn tuổi nào được phép động vào hay sỉ nhục hắn , còn những đứa khác thay phiên nhau gánh giùm phần việc nhà cho hắn mà không cần phải thắc mắc. Bù lại , hắn thường xuyên ỷ vào để chắc chắn mấy thằng lớn biết những gì diễn ra trong khu 5, và một số ít bọn chúng có thể lẻn vào trong quan sát từ nơi ẩn nấp hợp lí.


Tuy vậy, hôm nay có một vấn đề .
" Tao không thể để tất cả bọn mày vào trong được"
Hắn nói rất khẽ và bực bội, cái giọng đặc trưng ở thời kì vỡ tiếng của bọn con trai mới lớn "Tao chỉ quản tối đa được 2 thằng"
Những thằng khác không vui, chúng để cho hắn biết với lời lẽ màu mè.


" Nhìn này tao không thể làm gì tối nay được , biết không? Bọn giám thị cũng tò mò do vậy phòng đó bị giám sát cả những tấm gương xuyên thấu cũng được che lại.Thật lạ vì sao quá nhiều người tỏ ra chú ý đến "lễ kết nạp " như vậy. Hắn cong môi khô khốc nói " Có vẻ thằng nhóc mới đến khiến chúng hào hứng như vậy , nhưng tao nghi ngờ liệu chỉ vì khuôn mặt đẹp của thằng đó . Thậm chí ông già Petrov cũng tự mình xuống quan sát đêm nay"


Điều này khiến mọi người ngạc nhiên . Thật sự rất lạ lùng vì giám đốc trại cũng tỏ ra quan tâm đến hoạt động ngoại khóa đặc biệt này. Petrov không phải là kẻ ɖâʍ đãng. Mọi người biết rằng ông già đó là một trí thức thuần túy. Với ông, trẻ con là chủ đề thí nghiệm sơ cấp, đơn thuần là loài người ,khá quan trọng nhưng là công cụ hi sinh cho khoa học. Sự quan tâm duy nhất của ông với trẻ em là kiến thức . Tuy nhiên , ông chưa bao giờ hành hạ bất kì ai trong chúng, ông ta cũng không can thiệp vào hành vi ngược đãi của tụi quản trại . Ông để lũ đó làm như chúng muốn miễn là không ảnh hưởng đến thí nghiệm . Thực tế , kết quả một số hành động ngược đãi của chúng đương nhiên chứng minh tính vô giá trị cho nghiên cứu của ông.


Sự thật ông ta đang đến khu 5 , đích thân ,để quan sát "buổi khảo sát" như một loại chủ đề thí nghiệm mới , hoàn toàn chưa từng nghe nói trước đó bao giờ. Hẳn có lí do ông ta mới làm như vậy , ông mong chờ thứ gì đó không bình thường xảy ra . Một vài mối quan tâm học thuật vô giá trị.


available on google playdownload on app store


19 bắt đầu ngó nghiêng như thể hắn mơ hồ nảy ra suy nghĩ thứ 2 về những thỏa thuận của vụ cá cược. Hắn ném thằng nhỏ cái nhìn sắc bén, băn khoăn chính xác những gì hắn đã biết. 37 im lặng, song nụ cười hơi hé mở đủ để trông thấy những cái răng lớn chìa ra lấp lóe. Mắt hắn sáng lấp lánh cùng sự hào hứng bị đè nén rõ ràng.Thằng lớn tuổi lầm bầm quay đi. Hắn không thể hoãn lại vụ cá cược lúc này,bên cạnh đó, hắn buộc phải thừa nhận hắn tò mò. Điều gì mà một thằng điên nguy hiểm , bé tí tẹo đã nhìn thấy trong thằng nhóc mới đến kia khiến hắn hào hứng thế này? Cái gì về thằng đó khiến bọn giám hộ chú ý mãnh liệt như thế?


"Để 2 đứa tao vào trong đi" Hắn nói khẽ. Hắn nhìn vào những thằng còn lại "Quay về phòng.Chúng mày sẽ nghe được tin tức từ bọn tao sớm thôi" Tụi nó gật đầu rồi rời khỏi , để lại 2 tên thủ lĩnh và một đứa làm trung gian.
"Mày có thể đánh giá cho bọn tao" Hắn nói thằng nhóc 11 tuổi "Đúng không?"


26 gật đầu " Đi thôi " Hắn nói " Theo tao và đừng gây ra tiếng động"
Họ theo đuôi thằng 11 tuổi , phóng nhanh dọc theo hành lang hẹp rồi lên trên cầu thang một căn phòng bị bỏ hoang từ lâu.


"Chỉ có 2 nơi tao đoán là khá an toàn để quan sát . Tao đã đào vài lỗ trên tường kho chứa đồ , rồi sau đó có một ống thông gió nhưng quá nhỏ và cũng khá nguy hiểm với những thiết bị họ đặt trong đó" Nhà kho hơi nhỏ và tù túng nhưng chẳng ai phàn nàn. Chúng quá tập trung theo dõi những gì sắp diễn ra. Những cái lỗ nhỏ cung cấp tầm nhìn vô cùng rõ ràng , xác thực, căn phòng không có cửa bao quanh là tường để chắn những tấm gương với một chiếc giường đơn nhỏ.Căn phòng rất sáng thắp lên bởi những bóng đèn huỳnh quang. Nội thất trong phòng chỉ gồm một chiếc ghế nhỏ và cái bàn nhiều ngăn . Quần áo của cậu bé treo gọn gàng trên mắc tường . Có 2 cánh cửa . Cánh cửa dẫn đến phòng tắm nhỏ bên cạnh bị đóng lại . Cậu bé tự mình nằm trên giường. Cậu ta hơi cuộn mình lại tránh mặt khỏi bóng đèn . Khi họ quan sát , mắt cậu ta mở to . Cậu ta xoay mình bắt đầu nhìn lên trần nhà. Vài giây sau cậu ta lại trở mình về tư thế cũ tránh xa khỏi bóng đèn.


"Một chút không thoải mái , đúng không?" Thằng lớn quan sát.
" Hồ sơ nói cậu ta ngủ rất ít" 26 nhận xét khẽ.
Những thằng khác ngó hắn hoài nghi.
"Mày đọc hồ sơ thằng đó sao?" 19 la lên.
26 trợn tròn mắt "Bọn quản lí từng đề cập đến" Hắn nói chậm rãi như thể hắn đang nói với mấy kẻ khờ.


37 cau mày . Hắn thực sự không thích thái độ thằng 11 tuổi này. Người dẫn đường là đứa duy nhất 511 được cấp quyền thô lỗ không hạn chế và hắn ta sử dụng nó mà không bị phạt.


"Chúng cũng nói cậu ta ngủ tốt hơn nhiều trong bóng tối" Đứa dẫn đường tiếp tục " Đó có thể lí giải tại sao họ để đèn sáng như vậy"
"Hm" thằng lớn cười mỉa mai "Lũ khốn thật bệnh hoạn phải không?"


Thằng chỉ đường gật đầu ngắn gọn đồng ý , nụ cười lạnh lùng làm môi hắn cong lên "Đương nhiên ,sự thật là cậu ta không ngủ một mình"
"Thằng đó có gia đinh sao?" thằng lớn hỏi ngờ vực.


"Đứa em gái sinh đôi. Bọn họ nói 2 đứa chúng nó rất gần gũi ...hơi không bình thường . Thậm chí một vài đoạn hội thoại về tiến hành thí nghiệm nhằm tìm hiểu liệu bọn chúng có thần giao cách cảm hay không"
Thằng lớn đùa cợt" Như thể cái khỉ đó thực sự tồn tại"
"Mày sẽ ngạc nhiên "


Thằng bé cau mày , suy xét về điều đó . Hắn quyết định rằng hắn không thích điều này.
"Chuyện gì xảy ra với đứa em gái , mày có nghe ngóng được gì không? " Hắn nói ,lên tiếng lần đầu tiên .
"Chúng không nói nhiều về con bé đó"
"Nó vẫn sống chứ ?" Hắn nhấn mạnh.


"Tao nghĩ vậy "Hắn nhún vai "Tao ngờ rằng họ để con bé ấy vào cô nhi viện bình thường, từ khi đó giám đốc khá buồn vì không thể đưa con bé đó đến đây để thực hiện vài cuộc thí nghiệm đã định tiến hành .Kinderheim 47 tao đoán giám đốc ở đó có tiếng hay gây khó khăn với tụi quản lí . Bà ta chiều chuộng trẻ em và không cho phép tiến hành thí nghiệm trên người chúng.Bà ta nói với chúng suốt ngày rằng 47 không phải là phòng thí nghiệm chính phủ đặc biệt như 511 và từ chối bất cứ ai động vào bọn trẻ với bất cứ lí do nào. Tao đoán thảo nào chúng thất vọng. Chúng không thể nghiên cứu 2 đứa sinh đôi như một cặp nếu bà Tietz từ chối hợp tác. Con bé đó rất may mắn "


"Thực sự . Thế họ có nói con bé trông như thế nào không?" Thằng lớn tò mò hỏi .
"Tao nghe chúng bảo rằng con bé khá giống anh trai nó"
"Con bé hẳn nóng bỏng" 19 bình phẩm "Tao thực sự muốn gặp nó" Hắn thêm vào nụ cười đầy ác ý.
Hai thằng bé liếc hắn với cái nhìn đầy kì lạ.


"Nó...có... mới... 8... tuổi" 26 kêu lên , rất chậm rãi, rất hợp tình hợp lí.
"Nó...có...cái...đấy" thằng nhóc tuổi teen đáp thẳng thừng "Chúng mày biết mà" ,hắn thêm vào , vẻ khao khát "Cũng khá lâu rồi kể từ khi tao thực sự được nhìn một trong số chúng. Tao nhớ chúng"


Thằng dẫn đường nhìn mặt hắn tỏ vẻ vô cùng ghê tởm.
"Mày đúng là đồ ɖâʍ tặc đáng phẫn nộ"
"Mọi thằng ở trong cái nơi chó má này cũng thế thôi . Từ khi nào mày để ý vậy?"
"Con gái thì khác, đồ ngu!"
"Thật sao,như thế nào ?"
"Chúng chỉ làm tốt việc đó khi có ngực"


Thằng lớn khụt khịt.
"Thật ngây thơ. Đáng thương cho mày, nhóc con bé bỏng. Hắn châm biếm " Mày vẫn còn phải học hỏi nhiều về thế giới lạnh lùng ,tàn nhẫn, kì cục này"


" Hai người làm ơn ngừng tranh cãi có được không?" 37 cắt ngang"Vài người đang tiến vào trong phòng". Chúng ngay lập tức câm họng. Cả 3 thằng cùng nhìn qua những cái lỗ riêng.
Cậu bé không còn nằm trên giường nữa. Cậu ta ngồi ngay ngắn trên đó. Cánh cửa trước mặt cậu ta khẽ mở.


Trước đó một lúc lâu , một trong những giám thị bước vào trong. Hắn ta cao lớn vạm vỡ với khuôn mặt vuông khắc nghiệt và mái tóc ngắn màu đen. Hắn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng chiếc quần quân đội. Đôi môi mỏng, cong lên thành nụ cười châm biếm tục tĩu. Lỗ mũi hắn thở phì ra như phun lửa , đôi mắt nhỏ , hẹp nhìn vào cậu bé tí hon trên giường. Cái nhìn trong chúng như thể muốn ăn tươi nuốt sống ,ɖâʍ dật đến bệnh hoạn.


Ba đứa theo dõi từ phòng chứa đồ đều nhận ra hắn rất nhanh.
Chúng rùng mình cùng một lúc.


Nhưng sợ hãi gần như biến mất khỏi trí nhớ của chúng , chúng tiếp tục quan sát. Mắt mở to đầy say sưa và dấu vết trải dài đủ để nhớ tới nỗi kinh hoàng rằng gã lực lưỡng đang đứng sừng sững trước mặt cậu bé tí hon trên giường.
Chỉ một trong số chúng nhận ra cậu ta tỏ vẻ không hề sợ hãi.


Điều này không làm hắn ngạc nhiên chút nào.


Cậu bé tóc vàng nhìn lên, chăm chú vào người đàn ông đầy dò xét khi hắn ta đứng trước mặt mình. Cậu ta quan sát khi người đàn ông tỏ vẻ nghiên cứu hình dáng mành mai của cậu một cách đầy thưởng thức "Thú vị" Gã nói, khiến những cậu bé trong phòng kho vô thức rùng mình.Gã ngồi trên giường cạnh cậu bé, với tay và chạm vào mặt cậu ta. Ngón tay mơn trớn trên má cậu , rồi dừng lại dưới quai hàm , nghiêng khuôn mặt cậu lên để quan sát gần hơn.


"Gần như vô khuyết ,bất thường ...làm sao". Gã cười mỉa mai.
Cậu bé không phản ứng chút nào . Cậu ngồi rất yên, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt người đàn ông khi ngón tay cái hắn đang lần theo viền môi phía dưới , đôi mắt xem xét hình dáng nhỏ nhắn được bao phủ bởi bộ pijama.


"Ta thích ngươi" Gã quyết định."Do vậy ta có ý định thưởng thức và đừng om sòm. Nếu nhóc làm theo lời ta bảo, ngươi thậm chí có thể hưởng thụ nó"
Mấy đứa trong buồng giận tái người.
"Cái gì, không công bằng !"
"Đồ lừa đảo!"


"Thằng khốn may mắn đó " 19 cằn nhằn "Tao có 2 cái xương gãy, hàng triệu vết bầm và gãy cánh tay phải. Thằng nhãi có cảnh làʍ ȶìиɦ ấm áp chỉ bởi vì nó có khuôn mặt đẹp"
"Đúng vậy " 26 nghe mà kinh tởm "Tại sao họ không đập vỡ nến và dương cầm khi chúng ở đó? Thật buồn nôn."


"Thằng đó sẽ kết thúc như một con điếm ngay bây giờ " 19 báo cho 37 biết "Mày có lẽ cũng phải trả giá nữa"
"Chúng ta còn chưa biết " Thằng thủ lĩnh trẻ trả lời ngay tắp lự . Nhưng lần đầu tiên hắn có vẻ nghi hoặc "Hãy đợi và xem xem chuyện gì xảy ra"


"Cố víu lấy cọng rơm sao?" Thằng lớn khịt mũi "Đáng thương thay, tao được thưởng thức phim khiêu ɖâʍ miễn phí. Chỉ cần chắc chắn là mày sẵn sàng phục vụ tao ngay sau khi màn trình diễn kết thúc"
Thằng trẻ cau mày và mím môi. Nhưng hắn chẳng nói gì. Hắn quay lưng vào lỗ nhòm để theo dõi tiếp .


Cậu bé im lặng . Biểu cảm an bình một cách vô tội. Nó có vẻ dường như khiến người đàn ông lung lay một chút.
"Không có gì để nói sao , cậu nhóc?"
Cậu ta chỉ nhìn gã chằm chằm.
Không hề luống cuống, hắn di chuyển ghìm chặt hình dáng tí hon của cậu xuống giường.


Ba đứa nhìn cậu bé mà vô thức co rúm lại.
Cậu ta nằm không nhúc nhích khi người đàn ông mở nút áo ngủ. Cậu ta quan sát gã lớn tuổi với sự tò mò mơ hồ khi hắn ta mở tung áo cậu sang một bên ,làm lộ vòm ngực tái nhợt, mảnh dẻ và núm ɖú hồng hồng bé xíu.


"Hm..." Gã nói vẻ cảm kích "Tuyệt" Hắn nhướng lông mày "Nhóc không nói nhiều đúng không?"
Cậu chỉ nhìn gã. Cái nhìn yên lặng phân tích.
"Ngươi không có gì để nói. Được rồi ta cho là thế"


Ngón tay gã xù xì và nâu nâu trái ngược với làn da mượt mà, tái nhợt của cậu bé.Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ dọc theo những chiếc xương sườn hơi nhô lên và khuôn ngực mảnh mai. Hai ngón tay cái lớn xoa nắn nụ hoa cậu và sau đó vê tròn.Tay phải hắn di chuyển chậm hơn , rồi sau đó khá đột ngột, hắn dừng lại. Một cách nghi ngờ , hắn tháo dây chun quần đứa bé , hé nhìn phần dưới và nhướng lông mày thưởng thức .


" Chà chà họ nói đúng .Nhóc thực sự là hạt giống rất đặc biệt. Ta khâm phục đến từng chi tiết" Gã cười mỉa mai "Và ta cá ngươi chưa bao giờ dùng đến nó. Đáng yêu làm sao!" Hắn chạm phần phía dưới chiếc quần cotton mềm. Âm thanh gã trở lên trầm thấp thì thầm "Đừng lo, ta sẽ chỉ cho ngươi biết điều đó có ý nghĩa là gì"


Khá đột ngột ,cậu bé bắt đầu cười .
Tiếng cười vang dội, nhạo báng và ồn ào. Nó khiến cho những kẻ theo dõi tàng hình cũng như gã đàn ông kia như thể đang làm phiền cậu ta.


Người đàn ông sốc ,sau đó cảm thấy tột cùng xúc phạm. Gã đã quen với những phản ứng khiêu khích từ các cậu bé trong các trường hợp như thế này . Tiếng cười mỉa mai, ồn ã không phải là một trong số chúng.
" Mày bị gì vậy, nhãi con?"


"Tha cho tôi" Cậu bé trả lời , đang cố gắng hết sức để chịu đựng cơn buồn cười "Nhưng tôi thực sự không thể ngừng được. Thật buồn cười khi quan sát ông. Tôi biết họ sẽ cố thử những thứ như thế này và tôi biết họ sẽ gửi người như ông. Nhưng tôi thành thật không mong đợi ông quá đáng khinh như thế này"


Người đàn ông sửng sốt . Hắn hơi kéo cậu ta lại và cau mày.
"Ngươi muốn bị ăn đòn phải không , nhóc con?"


"Không thực sự" Cậu bé quả quyết một cách lịch sự " Ông sẽ giết tôi.Bên cạnh đó , tôi đang ấn tượng rằng ông sẽ được gửi đến đây để làm nhiều việc tồi tệ hơn là đánh tôi" Cậu bé nhướng cặp mắt thực sự tò mò vào khuôn mặt người đàn ông "Tại sao ông luôn cố biến cuộc thí nghiệm quý giá của mình thành nhũng thứ như thế này?"Đôi mắt cậu di chuyển xuống dưới . Chúng nghiên cứu bàn tay rám nắng to lớn không có nhẫn của gã, đang ở dưới quần cậu.Khi cậu nhìn lên lần nữa ,cái nhìn trong mắt cậu thật sự đồng cảm " Ông độc thân đúng không?"Giọng nói cậu ta êm ái và đòi hỏi "Và tôi cá ông sống dựa vào bản thân mình. Tại sao ông lại một mình trong nhà sau khi đi làm về? Ông đang thực sự tìm kiếm điều gì mỗi khi ông tình nguyện làm thứ này với những đứa trẻ nhỏ như tôi?" Cậu ta tiếp tục dò xét một cách nghiêm túc vào mặt gã ta "Ông không quá già và tôi nghĩ ông trông không quá tệ . Tôi biết một số phụ nữ còn chung sống với nhiều người tệ hơn. Thậm chí người đàn ông khác xấu hơn ông còn có thể có mối quan hệ ổn định vào độ tuổi này. Thật khó hiểu. Tại sao người như ông vẫn duy trì độc thân ? Tại sao ông cứ tiếp tục tìm sự thỏa mãn với... trẻ con? Điều gì chúng tôi làm cho ông , mà những người người phụ nữ trưởng thành ...hay đàn ông...không thể làm?"


"Hồ sơ nói đúng về ngươi. Ngươi là một đứa trẻ khá xảo quyệt đấy . Nhưng mày hỏi quá nhiều câu hỏi ch.ết tiệt"
" Tay ông mò xuống dưới quần tôi . Tôi nghĩ tôi có quyền để biết vài điều cơ bản về ông"


"Chào mừng ngươi đến 511. Mi chẳng có quyền gì ở đây cả . Và tin tao,mày sẽ cảm thấy dễ chịu hơn mấy thằng nhỏ không may mắn khác, người đến trước mày. Người khác sẽ không tử tế như tao đâu."
Gã bắt đầu vuốt ve đứa trẻ , nhưng cậu bé tóc vàng bắt đầu giãy giụa đẩy ra .


Người đàn ông cau mày .
"Tôi có thể đoán được câu trả lời " Cậu bé nói nhân tiện đánh lạc hướng sự chú ý từ những điều cậu ta có ý định nói từ trước "Ông muốn tôi thử không?"
"Đừng tự phụ,thằng nhãi. Mày may mắn vì ta thích mi...nhưng đừng có cố đẩy"


"Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không ngừng được. Tôi thấy ông còn thú vị hơn."


Người đàn ông đứng yên . Hắn ta ngước lên nhìn vào mặt cậu bé, sau đó cười "Thật sự bây giờ sao ?"Tay gã ở dưới đáy lưng cậu với ý định mơn trớn nhưng lần này mãnh liệt hơn" Nằm xuống đi và đừng nhúc nhích nhiều . Ta sẽ chỉ cho ngươi biết "thú vị" như thế nào ta có thể làm " Hắn ghì chặt cậu bé phía dưới, cúi xuống và ɭϊếʍƈ láp nụ hoa cậu"Nằm yên"


Hắn ngả người , uốn lưỡi quanh nụ hoa hồng , chơi đùa núm ɖú cho đến khi nó dựng đứng lên.
Cậu bé cố di chuyển ,nhưng cái ghì siết kìm kẹp cậu quá chặt.
"Tôi cho rằng không thành vấn đề với ông dù cho tôi không thực sự thích điều này đúng không?" Cậu bé hỏi bình tĩnh.


Người đàn ông cười nhăn nhó "Nói dối,"cái này" muốn" Hắn sờ chỗ đó của cậu ta đang chậm rãi cương cứng "Vậy nên những lời ngươi nói không tính"
Gã cắn nhẹ nụ hoa cậu .
"Tôi hiểu rồi" Rồi ngắt giọng "Tại sao không?"


Người đàn ông chẳng thèm trả lời . Hắn ta quá mải mê với hương vị làn da cậu bé. Tiếng động ßú❤ ʍút̼ vang lên ɖâʍ dật trong sự tĩnh lặng của căng phòng.
"Sự thay đổi của vai trò, đúng không?" Giọng cậu bé mềm mại.
Người đàn ông đứng bất động.


Gã ta nhìn khuôn mặt cậu . Đôi mắt hắn mở to. Khuôn mặt đột nhiên tái nhợt.


Một cách vô thức , cái nắm chặt trên người cậu bé buông lỏng. Gã kéo lại. Tay gã rời khỏi quần cậu bé khi đứa trẻ nhanh chóng dịch ra. Cậu ta nhìn bình thản , gần như buồn ngủ , nhưng ánh nhìn lóe lên trong đôi mắt trĩu nặng thì hoàn toàn không tương đồng, vô cùng tinh mẫn, sự nguy hiểm rất tĩnh lặng và ngạo mạn đến khó chịu.


"Đừng nhìn quá sốc như vậy .Tôi đã nói với ông tôi sẽ đoán ra" Nụ cười cậu ta như thương hại "Vậy là ai cơ chứ ? Bác họ? Giáo viên ?Anh trai? Cậu ta uốn cong mày hỏi "Hay có phải ...là cha ruột ông không?"


Dù cậu bé nhìn có vẻ rất buồn ngủ và lịch thiệp , cậu ta có thể chuyển động rất nhanh khi cần thiết. Đó là điều tốt. Nếu cậu ta chỉ một giây chậm hơn , cú đánh có thể hiển nhiên gây ra những vết thương nghiêm trọng.
"A, thế tôi đúng rồi" Cậu ta mỉm cười " Đó là cha ông"


Cậu bé né về phía bên phải chỉ vừa đủ thời gian để tránh né cú đánh gãy xương khác. Cậu ta đứng vững một cách chắc chắn , chân trần trên nền nhà lạnh lẽo, lấy thăng bằng để di chuyển lần nữa nếu cậu ta phải làm vậy.


Khuôn mặt cậu bình tĩnh. Môi cậu cong lên thành nụ cười ranh mãnh, lạnh lùng. Điều đó làm mọi người ngạc nhiên khi theo dõi cậu ta đứng vững vàng không run sợ và khéo léo tránh những đòn tấn công đầy giận giữ của người đàn ông. Chiếc áo ngủ của cậu mở tung ra. Chiếc quần trễ xuống quá thấp khiến nó có nguy cơ tuột xuống. Mái tóc cậu hoàn toàn rối bù. Làn da tái nhợt lộ ra vài vệt hồng hồng.


Mắt cậu sắc như thép.
Không còn sự yếu đuối dễ bị tổn thương trong đôi mắt cậu nữa, chúng thiếu đi thậm chí là dấu vết sợ hãi nhỏ nhất. Cậu ta trong xõa xượi nhìn chung bất hảo . Nhưng khuôn mặt thì bình thản , biểu cảm vô cùng trấn tĩnh khi nhìn vào kẻ tấn công mình.


"Làm ơn bình tĩnh" Cậu bé nói lịch thiệp " Cố thở sâu . Nó thường xuyên giúp làm nguôi cơn giận " Nụ cười cậu như giễu cợt " Tôi xin lỗi nếu tôi lỡ chọc ông"
"Chúa ơi thằng nhãi này điên mẹ nó rồi!" thằng lớn trong kho nói.


" Không!" 37 nói, bồn chồn không yên và thở nặng nề với sự hứng khởi tột bậc mà hắn có thể chịu đựng được. Nụ cười toe toét rộng mở và đôi mắt phát sáng. "Đó" là thứ hắn đã nhìn thấy. Đó là chủ nhân thủ lĩnh nhóm đang làm việc, và nó vượt qua tất cả những gì hắn mong đợi. "Cậu ta không điên.Cậu ta rất tài giỏi"


Hai đứa còn lại liếc nhìn hắn lạ lẫm .
Sau đó 19 đột nhiên mỉm cười.
"Mày có lầm lẫn ngớ ngẩn, đúng không?" Hắn cười mỉa mai.
Lập tức 37 đỏ mặt.
"Im đi!"
Hắn rất mừng rằng trong kho quá tối để người khác có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.


Thằng lớn cười khúc khích, 26 tỏ vẻ chịu đựng .
Bên trong căn phòng có gắn gương sáng lóa ánh đèn . Người đàn ông cao lớn hít thở sâu vài cái, và đang đấu tranh để cân bằng với sự bịnh tĩnh của nạn nhân.
"Ngươi có cái mồm thông minh phải không, nhóc con?"


Gã cười châm chọc "Ngươi nên vô cùng cẩn trọng những gì ngươi nói đấy "
"Tôi sai sao?" Cậu bé nhìn một cách vô tội.
" Ngươi hoàn toàn và vô cùng sai lầm"
" Vậy sao?"
"Đúng vậy" Hắn gào lên.


"Tha thứ cho tôi , nhưng tôi không đồng ý" Cậu bé cẩn thận đưa cánh tay ra sau lưng . Cậu ta nhìn chằm chằm người đàn ông với đôi mắt xét đoán "Sự thật tự nói lên tất cả " Mắt cậu hẹp lại " Ông là một gã thô lỗ , khổng lồ ,lực lưỡng và vô cùng đáng sợ đối với những cậu bé vô danh như tôi . Không cần hỏi cũng biết ông có lợi thế ở đây. Điều này có nghĩa ông thích rình bắt những kẻ yếu đuối như mình. Và những gì ông muốn thì không thành vấn đề . Ông sẽ bức chế họ . Tại sao ông sợ hãi có một mối quan hệ bình thường với người có thể mạnh như ông? Tại sao ông cố gắng hết sức để chứng minh rằng mình mạnh mẽ?Tại sao ông phải cố gắng quá mãnh liệt? Ông đang cố gắng làm thoải mái ai?" Cậu bé nghiêng đầu dò hỏi "Tôi thắc mắc , có lẽ bởi vì ông phải hành động thông qua kịch bản đã viết sẵn trong đầu ông không?"


"Cái gi?"
"Đó là một vở kịch đúng không? Bộ phim truyền hình nho nhỏ ông diễn cùng cha ông nhiều năm và ông luôn là người diễn vai yếu đuối vô dụng , người khi sử dụng xong sẽ bị quẳng đi . Ông là người vô dụng,kẻ đến cuối cùng cũng chẳng được yêu thương. "


Cậu bé mỉm cười vào khuôn mặt xám ngoét của người đàn ông.


"Quan sát của tôi khiến ông ngạc nhiên sao?" Cậu bé nhướng mày "Tại sao trở lên như vậy?Đó là hiển nhiên . Không có gì thực sự đặc biệt về ông. Ông rất rõ ràng ...và như tôi nói trước, khá đáng khinh." Cậu cười "Thậm chí một đứa trẻ hơn tôi có thể nhìn thấy ông vô cùng sợ hãi khi trở thành kẻ yếu đuối lần nữa . Ông giữ trẻ con phía dưới và buộc họ làm ông thỏa mãn bởi nó đưa lại cho ông ảo giác quyền lực . Ông dụ dỗ tụi trẻ , người thu hút ông bởi vì ông muốn chúng làm tăng giá trị bản thân. Ông cố gắng mua chuộc tình yêu của chúng bằng cách khiến chúng thỏa mãn thể xác điều mà ông biết mới mẻ với chúng. Ông khiến họ cần ông, bởi vì ông thấy dễ chịu khi làm như vậy . Thật xấu hổ với cha mình,đúng không? Ông đấu tranh để mua chuộc tình cảm của hắn bằng cách làm thỏa mãn cơ thể cha ông , bởi vì trong trái tim ông biết hắn ông chỉ là công cụ . Ông không phải là con trai hắn . Ông là cái bình đựng rẻ tiền , một thứ thay thế nhỏ nhắn tiện lợi mà ông ta cần sử dụng bất cứ lúc nào ông ta cảm thấy dục vọng và ném nó sang một bên khi xong việc."


"Đó là lời nói dối"


" Thế nó có thành công không, bán mình cho cha ông. Nó có mua chuộc được tình cảm ông mong muốn một cách mãnh liệt không?" Cậu bé mỉm cười tràn đầy thương hại " Không biết làm sao , tôi nghi ngờ điều đó . Khi ông ở trong phòng buộc trẻ con quan hệ với ông liệu có thành công không?" Cậu bé cười châm biếm "Ông có thể giải quyết tất cả những gì ông muốn chỉ là một phần của cuộc thí nghiệm , rằng những gì ông phải làm là cho khoa học ,vì vinh quang quang của tổ quốc , những điều này không làm thay đổi sự thật ông cơ bản chỉ là một kẻ hãm hϊế͙p͙, tên ɖâʍ đãng gớm ghiếc, như cha ông"


"Im đi"


"Thật sao, những tấm gương xuyên thấu kia" Cậu ta cười hợm hĩnh về phía người đàn ông không thể nhìn thấy kia, người đang theo dõi sau cánh cửa. "Tồi tàn và đần độn" Ánh mắt cậu di chuyển lại về phía người đàn ông to lớn ."Ông đã không thay đổi nhiều đúng không? Ông thực sự sẽ làm tất cả mọi thứ để làm hài lòng những người ông thấy như hình dáng của cha ông đúng không ? Ông biết họ đang quan sát và ông lại làm những thứ như thế này trước mặt họ. Ông cung cấp giải trí ȶìиɦ ɖu͙ƈ như sự ban ơn và lợi ích vật chất . Tôi buộc phải thú nhận rằng tôi không biết nhiều về thứ này nhưng đó là định nghĩa về mại ɖâʍ đúng không?"


Cậu bé không cố gắng chạy khi người đàn ông vồ lấy vai cậu. Không cần phải làm như vậy . Cậu ta có thể thấy rõ ràng người đàn ông đang bắt đầu suy sụp.


"Im đi" Mắt hắn điên cuồng. Giọng hắn run rẩy. " Mày mới chỉ có 8 tuổi ! Mày không thể nói những thứ thế này! Tao không cần biết mấy thứ này ! Câm họng về những thứ mày không hiểu con mẹ gì!"
Đôi mắt cậu bé chán nản và yên tĩnh.Chúng nhìn chăm chú vào đôi mắt gã .


"Mẹ ông đâu ? " Cậu hỏi một cách dịu dàng.
Người đàn ông đông cứng lại.
"Những lần ông đặt lưng xuống và tự bán rẻ bản thân mình để làm thỏa mãn sự cám dỗ của cha ông, bà ta ở đâu?"


Cậu bé dò hỏi, người đàn ông buông tay . Biểu cảm của hắn đưa ra tất cả câu trả lời cậu cần .
Đứa trẻ mỉm cười , rõ ràng hưởng thụ nỗi đau quằn quại của người đàn ông.


"Bà ấy ở đây ,đúng không?" Cậu hỏi nhẹ nhàng "Bà ấy biết" Cậu cười " Bà ta không thích nó , đúng không? Bà chắc hẳn đã bực bội với ông . Có lẽ bà ấy thậm chí ghét ông vì đã cướp đi người chồng của mình. Bà ấy chắc chắn đã kinh tởm với hình ảnh của ông. Tôi cá chắc bà ấy hối hận... vì đã có ông. Ý tôi . Bà ấy có lẽ hối hận từng ngày rằng bà ấy đã mang trong mình thứ kinh tởm và nhục nhã. Tôi chắc rằng có đôi lúc bà nhìn ông và ông nhìn sâu vào mắt bà và ông có thể cảm thấy ước nguyện của bà là giá như ông ch.ết đi , rằng ông không tồn tại tí nào. Ông cảm thấy nó khi bà ta cười với ông , đúng không?Đôi mắt bà ấy luôn lạnh lùng , phải không? Và ông biết . Ông biết nó bởi vì đôi mắt đó không nhìn con trai bà . Chúng nhìn thấy thứ trống rỗng , ghê tởm,thứ họ thầm ước ao biến mất."


"Điều đó không đúng. Bà ấy yêu ta"


" Đúng không?" Cậu ta hỏi "Tôi không thể giả vờ để biết những gì đã diễn ra với ông. Tôi không có ở đó, có lẽ tôi đoán sai. Cậu nhún vai "Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lí gì với tôi . Nó là tất cả về ông. Quá khứ của ông , những bí mật ông không bao giờ nói với tâm hồn , những kí ức về mẹ ông đã làm tổn thương ông mà trầm ngâm . Mọi người đều có chúng, ông biết mà. Nghĩ về điều ông không bao giờ nói với bất kì ai và sau đó tự hỏi bản thân , mẹ ông đã từng yêu ông chưa? Ông thực sự có thể thuyết phục bản thân rằng bà ấy yêu ông sao?Bà ấy thực sự đã yêu một người như ông à? Có thứ nào dù chỉ mơ hồ đáng yêu như cái thứ ô nhiễm, tội lỗi ,kinh tởm như ông không? Ông thực sự cho rằng loại người như ông đáng được yêu ...thậm chí là đáng được sống?"


Người đàn ông im lặng , đôi mắt hắn mở to nhìn cậu bé.


"Có một lí do ông vẫn độc thân . Nếu mẹ ông không thể yêu ông, người phụ nữ nào có thể ? Nếu bố ruột ông có thể nhìn thấy ông như thứ ông ta có thể dùng, vậy sự tồn tại của ông có giá trị gì? Nếu một người phụ nữ hiếm hoi nào đó gửi gắm cuộc đời cho ông liệu có thể ghét ông, đủ để ước ao ông ch.ết quách đi, vậy lí do nào ông phải sống cơ chứ?"


Cậu bé nghiên cứu hắn dưới sự đả kích gần như gay gắt.Gương mặt cậu mềm mại , gần như giọng nam trầm buồn ngủ.


"Ông có biết tại sao tôi nghĩ ông đáng khinh không? Đó không phải bởi vì cha mẹ ông, hay tuổi thơ ông . Nó thậm chí không phải vì cố gắng thảm thương , vụng về của ông khi dụ dỗ tôi. Đó là bởi vì ông đang trong cơn đau quằn quại. Nó thối rữa ông từ bên trong và ông thấy phát bệnh với nó, nhưng thay vì làm những gì ông biết nên làm để kết thúc nó , ông lại lan tràn nỗi đau đớn của mình xung quanh như một thứ bệnh dịch. Ông tiêm nhiễm đời sống của tụi trẻ vô tội và làm ô uế bọn chúng với sự vô giá trị của mình. Và khi ông làm điều này , ông tăng số người khinh miệt ông. Đó là lí do tại sao ông đáng khinh. Ông đúng là tên hèn nhát. Ông thiếu khả năng đối diện với trách nhiệm bản thân và kết thúc tai họa bệnh dịch, đó chính là sự tồn tại của ông"


Người đàn ông nhìn trừng trừng cậu bé . Gã không thể nói một lời nào. Cậu nhìn trên gương mặt gã phức tạp và sững sờ, như thể hắn đang cố đấu tranh để hiểu chính xác những gì mà hắn đang nhìn và đoán chính xác điều gì đang diễn ra.


Cậu bé xoay người và yên lặng đóng cúc áo. Người đàn ông quan sát khi cậu chỉnh sửa xong quần ao. Lờ người đàn ông đi , cậu bé trèo lên chiếc giường hẹp, kéo tấm chăn mỏng lên trước ngực và giữ chúng lai bên mình theo cái cách riêng biệt , khả ái như bao nhiêu đứa trẻ con bên ngoài thường làm.


Cậu chỉ là đứa trẻ 8 tuổi, khi mà tất cả mọi thứ đã nói hết và hoàn thành.
"Tôi mệt mỏi " Giọng cậu lịch sự "Tôi muốn ngủ bây giờ. Nếu ông không có gì để làm nữa, làm ơn rời khỏi"
Trong tình trạng mê mụ, người đàn ông quay về phía cánh cửa .


"À và nếu ông không phiền, lấy một cái bóng đèn ra ngoài giúp tôi . Thí nghiệm nên kết thúc tối nay rồi. Tối thiểu ông và mọi người có thể làm cho tôi là để tôi ngủ"
Hoàn toàn dễ bảo, người đàn ông gật đầu.
" Cảm ơn ông. Chúc ngủ ngon!"


Ông ta rời đi . Vài phút sau đó ánh sáng trong phòng mờ dần, sau đó tắt hẳn.
Trong bóng tối của kho chứa đồ là sự tĩnh lặng tuyệt đối.
" Quỷ thần ơi!" 19 lẩm bẩm, sự yên lặng vỡ òa, kinh hãi "Bà mẹ nó mà!"
"Warrior!" 26 thở ra " Chắc chắn là Warrior!"


" Tao tin " 37 nói tự mãn " Mấy thằng của mày nợ chúng tao bữa tối một tuần" hắn cười nham nhở "Và đừng quên nhiệm vụ phòng bếp nữa đấy"






Truyện liên quan