Chương 15: Hương vị tha thứ
Ngay khi Nina mở mắt, cô biết anh đã ở trong phòng với mình.
Cô đang nằm trên chiếc giường cỡ lớn, chiếc chăn bông trắng bao trùm một cách thoải mái quanh cô. Cô không còn trong trang phục công sở nữa. Hơn nữa, cô đang mặc chiếc áo ngủ ngắn tay ưa thích. Nó có màu xanh nhạt, khá cũ, và hơi phai màu. Nó hoàn toàn không duyên dáng với một người phụ nữ gợi cảm như cô. Lấy thí dụ, cô chưa bao giờ muốn bị Tenma bắt gặp trong hoàn cảnh này. Tuy nhiên, đây là thứ thoải mái nhất cô sở hữu, và chính xác thứ cô sẽ quyết định chọn để mặc.
Phía bên dưới, cô có thể cảm nhận chiếc qυầи ɭót chất liệu cotton bình thường mềm mại cô mặc khi đi làm, và không gì khác. Các phụ kiện như chiếc áo ngực cotton mềm, áo sơ mi trắng, áo hai dây và bít tất dài chẳng thấy đâu. Cô sẵn sàng cá rằng chúng đang ở trong giỏ đồ giặt, có lẽ được gấp vuông vức gọn gàng. Bộ đồ màu xám ngọc trai cô vừa mặc khi đi làm về được treo ngay ngắn trong tủ chứa đồ.
Điều này có thể khiến cô khó chịu, nhưng kì lạ thay, nó không hề. Cô chẳng có thứ gì mà Johan chưa từng thấy trước đó, trong các giai đoạn phát triển khác nhau. Có quá nhiều thứ quan trọng hơn khiến cô bận tâm rằng ngay lúc này đây, anh trai cô có lẽ đã nhìn hay không nhìn bao nhiều phần cơ thể không mặc gì của cô .
Nina biết Johan, loạn nhân cách giết người hay không, là một người đàn ông trưởng thành trẻ trung, khỏe khoắn với sự ám ảnh về cô mạnh mẽ để mà dày vò. Cô biết nó có lẽ là bất cứ thứ gì anh đã nhìn thấy , thậm chí từng kiềm ném quấn quanh anh. Mặc dù, nhận thức này kì cục, nó không thực sự làm cô lo lắng quá nhiều. Cô biết Johan. Anh sẽ không lợi dụng cô. Cũng biến thái như người anh trai cô, có một vài điều chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm. Đương nhiên, anh là chuyên gia cưỡng hϊế͙p͙ tinh thần. Khi bạo lực tâm lí xảy ra, anh đứng thứ hai hoặc không người nào thứ nhất. Nhưng hành động cưỡng hϊế͙p͙ cơ thể không phải là bản chất của anh. Nó tham dự quá thân mật so với khẩu vị của anh. Johan, người mà cô đã từng biết, không phải là loại người mong muốn có sự tiếp xúc cơ thể với người khác. Anh luôn giữ bản thân mình một khoảng cách, thậm chí với nạn nhân của mình. Anh đã giết người nhiều hơn con số cô có thể đếm, nhưng chỉ rất hiếm số người lưu lại máu họ trên tay anh. Súng gọn gàng, tiện lợi và an toàn từ xa. Như thể bạn chỉ cần phải đẩy người đàn ông ngay sau khi xô anh ta xuống mái nhà. Johan không làm mấy hành động rối rắm như bóp cổ hay đâm chém. Vẫn chưa khi anh có thể thao túng người khác làm một vài điều cho mình. Cô biết một sự thật anh ghét bị đụng bởi người lạ. Anh chịu đựng nó khi phải như vậy, hay khi người quen chạm vào anh, nhưng anh chưa bao giờ để bản thân gần gũi đủ để thường xuyên đụng phải bởi bất cứ người nào trừ phi anh có lí do làm điều đó.
Nina biết cô là ngoại lệ duy nhất trong nguyên tắc này. Nhưng thậm chí với cô, một người anh yêu hơn hết thảy những kẻ khác, Johan là điều kì lạ khi biểu cảm cơ thể được bộc lộ.
Đó là sự khác biệt chủ yếu giữa họ. Khi còn nhỏ, Nina khát khao mãnh liệt được yêu thương. Cô thích được ôm và cưng nựng. Là điều tự nhiên đối với Nina khi được động chạm, được ôm, được giữ chặt và hôn bởi mọi người cô yêu quý. Cô luôn là một cô bé nồng nhiệt, với sự quyến rũ ấm áp, ngây thơ khiến hầu hết người lớn cảm thấy ngưỡng mộ. Luôn luôn rất dễ dàng cho cô để kết bạn bởi bản tính cởi mở, thấu cảm của mình. Với cô, tình yêu mà mọi người mang lại không đòi hỏi phải cố gắng.
Như một quy luật tự nhiên, cậu bé nhỏ Johan không bao giờ hôn, thậm chí cả với cô. Anh thích nắm tay cô, nhưng anh chưa bao giờ cho phép bản thân mình làm điều này trừ phi nó tuyệt đối cần thiết. Anh thích ôm cô, nhưng anh chỉ làm như vậy vào những đêm trời rét căm căm, và điều đó cần thiết cho họ để giữ ấm. Bất cứ khi nào cô sợ , hay gặp ác mộng, anh sẽ quỳ trước mặt cô, và để cô nói về chúng lặp đi lặp lại liên tiếp cho đến khi kí ức được tẩy sạch sẽ. Nhưng có những cái ôm không dễ chịu. Anh không bao giờ cho phép mình động vào cô trừ phi anh có lí do, hay nếu cô là người bắt đầu trước.
Song có những dịp hiếm hoi anh chạm vào cô, anh biến thành một người hoàn toàn khác với con người thường xuyên lạnh lùng, xa cách của mình. Anh trở nên bám dính không thể tin được, quấn quanh cô với một loại mãnh liệt gần như kinh hãi , và thực sự khó để anh buông cô ra.
Đó có lẽ lí giải tại sao anh cố tránh đụng vào cô nơi đầu tiên. Anh không thích bất cứ hình thức dựa dẫm nào , đặc biệt bản thân mình.
Anh có khuynh hướng dính chặt lên tới đỉnh điểm sau Kinderheim.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau sau gần 3 năm chia cách. Ông bà Liebert đến trại mồ côi đón cô. Johan đã ở với họ trước đó. Cô vô cùng hạnh phúc khi gặp anh trai lần nữa, cô hét toáng lên và bay về phía anh, quấn lấy anh với cái ôm chặt nhất của đứa trẻ 10 tuổi có thể làm .
Johan đứng rất yên.
Anh không đẩy ra, nhưng anh cũng không đáp lại cô.
Sau đó cô nhớ ra luật im lặng về sự tiếp xúc cơ thể , nhưng về chuyện này, cô chẳng quan tâm. Một cách trìu mến, cô đặt một nụ hôn dịu dàng trên má anh.
Ngay lập tức, anh giật mình quay mặt đi.
Thật đau đớn.
Những giọt nước mắt ngay lập tức trào lên trong mắt cô, nhưng cô không nói gì. Thay vào đó cô quay lưng với anh và đối diện ông bà Liebert. Họ đang đứng đằng sau một chút , kì quái nhìn điều đáng lẽ mong đợi là một cảnh đoàn tụ xúc động ấm áp. Cô nhún chân duyên dáng chào ,như đã từng được dạy trong trại trẻ mồ côi.
"Tên cháu là Anna, cháu rất hân hạnh được gặp ông bà" Cô lịch sự nói " Cám ơn ông bà đã nhận nuôi anh cháu và cháu"
Cô quá tổn thương và giận dữ để ngay lập tức ghi lại sự hoang mang lộ trên khuôn mặt anh trai khi anh trông thấy những giọt nước mắt của cô, cũng không nhìn thấy cái nhìn hối tiếc thoáng qua sau đó. Cô đã không nhận ra đôi mắt anh dán vào lưng cô theo cách đầy ghen tị chiếm hữu khi cô nhún chào ông bà Liebert , hay cách khuôn mặt anh chuyển đổi vô cảm một cách nguy hiểm khi anh quan sát họ đang rối rít lên với cô.
Nhà Liebert muốn con trai, con gái là không cần thiết. Anh là người xuất chúng, một thiên tài tự nhiên, đứa trẻ họ chọn. Họ đến đây đón cô chỉ bởi vì anh nhấn mạnh rằng anh sẽ không tách rời em gái mình.
Nhưng họ đã yêu cô hơn.
"Đừng tức giận với anh trai" Bà Liebert nói với cô, một lúc sau " Anh ấy có lẽ chỉ bị xấu hổ. Anh ấy ở độ tuổi những cậu bé nhỏ thường hay xấu hổ bởi biểu lộ thân mật bằng cơ thể, đặc biệt từ những cô gái"
Johan? Xấu hổ sao?
Đúng là trò hề.
Người đàn bà tội nghiệp này không hiểu chút nào.
Nhưng Nina hiểu, và cô quyết định cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Johan không thể cho phép tình trạng mối quan hệ tiếp tục. Anh lịch sự hỏi bà Liebert sự đồng ý để sử dụng phòng bếp.
"Trời ơi" Bà than thở " Để làm gì vậy?"
"Anna thích bánh táo ngọt" là tất cả những gì anh nói.
Sau đó anh lục lọi phòng bếp, và bắt đầu quy trình làm bánh táo buồn tẻ từ những thứ linh tinh. Hành động này làm bà Liebert hoàn toàn hoảng hốt đến khi bà nhận ra cậu bé biết rất rõ mình đang làm gì. 4 tiếng đồng hồ sau cuộc xâm chiếm phòng bếp, khi anh kéo mẻ bánh táo ngọt giòn rụm, có màu bơ nâu vàng từ lò nướng, anh đã hoàn toàn chiến thắng trái tim nội trợ của bà Liebert.
Song để hài lòng người đàn bà lớn tuổi kia là điều cuối cùng trong tâm trí anh. Sự tha thứ của em gái mới là điều anh muốn.
Cô đang ở trong căn phòng mới của họ, ngồi lên góc giường nhỏ nhắn gần cửa sổ khi anh bước vào. Ánh sáng vàng từ chiếc đèn bên cạnh khiến tóc cô lóng lánh khi cô đang chải tóc. Anh lo lắng lượn quanh quẩn tại cửa, bánh ngọt giấu phía sau lưng.
"Em cho rằng anh muốn chiếc giường cạnh cửa như bình thường" Cô lạnh lùng nói , cố tình vuốt ve cái lược. Cô đã nghe thấy tiếng anh bước về phía cô, nhưng hoàn toàn lờ anh đi.
"Anh có một vài thứ cho em, em gái nhỏ à" Anh nói.
Sau đó anh đặt đĩa bánh táo tươi ngon, nóng hổi trên chiếc giường bên cạnh cô.
Cô giận dữ quay người lại, nhìn vào đĩa bánh và sau đó đứng bất động.
Mắt cô mở to, và sau ngập tràn nước mắt
"Anh thực sự làm những thứ này...cho em"
Và như mọi cậu bé bình thường, Johan đỏ mặt và nhìn xuống, liếc ngón chân cô trong cơn xấu hổ đáng yêu.
Anh xin lỗi anh đã tổn thương em. Tha thứ cho anh.
Anh thực sự nhớ em. Anh thực sự đấy.
Anh yêu em rất nhiều, em gái bé bỏng.
Anh không nói một câu nào về những thứ này.
Anh không cần phải.
Cô đã hiểu.
Cô vỡ òa há hốc miệng đầy hạnh phúc và loảng xoảng làm rơi chiếc lược , ngay lập tức cắn lấy một miếng.
Nó có hương vị vô cùng tuyệt vời.
Đã quá lâu.
Đương nhiên cô tha thứ cho anh.
Và điều này, khi cô ôm anh, đôi mắt trào dâng nước mắt sung sướng, mồm cô ngập tràn bánh táo, anh không đẩy ra nữa.
Lần này, anh sẵn sàng đáp lại cái ôm của cô. Lần này, anh là người làm cô ngạc nhiên, đặt những nụ hôn gió nhẹ nhàng pha chút lo lắng lên trán cùng má cô , và trên đôi môi mềm có vị như bánh táo. Lần này, anh là người đặt những ngón tay lần theo đường nét khuôn mặt và nán lại trên mái tóc cô, cười với cô một cách lạ lùng, mãnh liệt khiến cô đỏ mặt trong bóng tối, anh là người vòng cánh tay quanh cô khi họ ngồi trên chiếc giường cạnh cửa sổ , hàn huyên, nhắm nhìn những vì sao và ăn chiếc bánh mà cô khăng khăng đòi chia sẻ. Anh dựa đầu vào vai cô lắng nghe cô kể về cuộc sống ở trại mồ côi ,những người lạ cô gặp,vài người bạn cô quen , và những người quản lí ích kỉ ra sao. Anh không ngắt lời cô, không nói gì ngoại trừ vài câu hỏi ngẫu nhiên thường khá lạ lùng. Giờ hồi tưởng lại, cô nhận ra anh đã cố đoán ra những ai là giám hộ ở đó , và chính xác điều gì họ đã làm với cô. Sau đó, tuy nhiên, cô quá ngây thơ để nhận ra điều này, và trả lời các câu hỏi của anh theo cách thông thường không thèm nghĩ ngợi chút nào. Sau đó, anh cất đĩa bánh đi, và họ đánh răng cùng nhau; chia nhau chiếc bồn rửa mặt trong căn phòng tắm nhỏ sơn màu hồng trắng xanh bởi Johan đặc biệt chú trọng về những thứ như vệ sinh răng miệng , rồi cười khi cô lè lưỡi trêu anh.
Màn đêm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, do vậy anh nằm riêng một phía,kéo sát cô lại bên cạnh. Anh trùm chặt chiếc chăn bao lấy họ, và rồi, dưới chăn, anh kéo cơ thể cô gần bên mình. Khi họ mặt đối mặt, hai cái đầu màu vàng trên cùng một gối, hơi thở có vị bạc hà của anh hòa vào hơi thở của cô;mắt anh và cô giao nhau rồi anh hỏi nhẹ nhàng ,liệu cô đã tha thứ cho anh chưa.
Cô cau mày theo tính cách nghiêm nghị nhất cô có thể biểu hiện.
"Đương nhiên em đã tha thứ cho anh, anh trai à" Cô nói " Nhưng anh nên biết rằng làm chuyện đó là một điều vô cùng ích kỉ" Cô tò mò nhìn anh "Tại sao anh lại quay đi?"
Johan lập tức nhìn không thoải mái sau đó, đôi mắt anh rời khỏi cô.
"Anh xin lỗi"
"Em biết thế" Cô mất kiên nhẫn trả lời " Nhưng tại sao anh làm thế?"
Anh im lặng.
"Anh à?"
"Ngủ đi, Anna"
"Không" cô nhấn mạnh. Đôi tay nhỏ nắm lấy chiếc áo pijama mềm mại của anh. "Nói cho em biết"
Anh liếc cô sau đó, bàn tay vòng lấy cô run nhè nhẹ.
"Không nên hôn những con quái vật, em gái bé bỏng à" Anh nói, khẽ khàng "Chúng luôn luôn thèm muốn, thường xuyên đói khát. Chúng muốn mọi thứ và không thể thỏa mãn. Thậm chí khi em yêu chúng, đặc biệt khi chúng yêu em, chúng sẽ cắn và ngoạm ngấu nghiến, chúng sẽ ăn em nếu em để bản thân mình quá gần gũi. Chúng sẽ không ngừng đến khi chúng hoàn toàn nuốt chửng em. Đó là bản chất của chúng"
Cô yên lặng nhìn anh chăm chú , tim đập thình thịch. Sau đó cô cười.
"Đôi lúc anh thật khờ" Cô nói "Anh không biết sao? Anh không phải là quái vật, anh là anh lớn của em"
Đương nhiên cô không biết cậu bé người đã xúi bẩy và chủ mưu phá hoại Kinderheim 511 và quan sát những người trong đó tàn sát lẫn nhau trong sự thờ ơ thích thú .
Cô không biết anh đã giết từng người một, những người quan tâm chăm sóc họ gặp.
Tất cả những gì cô thấy là anh trai cô...không phải quái vật.
Cái ôm trên eo cô càng chặt hơn. Những lời anh nói sau đó rất êm dịu.
"Anh có thể sẽ cắn em, biết không" Anh cảnh báo cô " Thậm chí ngay bây giờ, anh gần như muốn vậy"
"Thử xem. Em sẽ cắn trả ngay"
"Em có thể thực sự cắn sao, em gái bé bỏng?" anh ngả người gần hơn "Răng em đã đủ sắc chưa?"
Cô ngước nhìn anh. Anh đang quan sát cô, nụ cười nửa miệng nở trên môi.
Cô băn khoăn cái nhìn kì lạ trong mắt anh. Nó hầu như rùng rợn.
Nhưng cô không sợ anh . Anh chỉ là anh lớn của cô, trở nên kì quái lần nữa.
"Em sẽ mài sắc chúng nếu phải như vậy"
Anh chớp mắt ,giật mình ngạc nhiên nhìn cô, sau đó nụ cười rộng mở. Anh khẽ bật cười khúc khích, cười nắc nẻ. Cô túm lấy áo anh chặt hơn, bối rối cau mày khi cả người anh rung lên. Rất hiếm có thứ nào khiến anh trai cô cười nhiều, và ít kiềm nén như thế. Nó khiến cô sợ.
Cô dịch gần lại ngay sau khi cơn buồn cười của anh dần lắng lại, ngả người về phía anh và cẩn thận thăm dò anh trong ánh đèn vàng nhạt bên cạnh.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, đôi mắt xanh bừng sáng chói lọi khi chúng nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh lớn à?"
Anh vươn tay. Những ngón tay vuốt ve gò má cô và dừng lại trên đôi môi, chúng di chuyển quanh làn môi dưới rất dịu dàng, hơi hé mở nó ra một chút.
"Những chiếc răng nhỏ của em" anh nói " Hãy chắc chắn mài nhọn chúng, Anna. Em nhất định sẽ cần đến chúng sớm thôi"
Anh xoa làn môi cô rất dịu dàng. Anh có vẻ bị thu hút kì lạ bởi miệng cô.
"Em phải rất cẩn thận khi trao đổi với quái vật"
Cô ủ dột cau mày, cúi đầu nhìn xuống.
"Anh đang diễn thật hài hước" cô quyết định "Kì quái hơn bình thường. Chúng ám chỉ anh khi ở Kinderheim phải không? Em đã nghe kể chuyện. Bọn trẻ trong trại mồ côi từng nói về những tên giám hộ trong Kinderheim,những người kì lạ thực sự khủng khiếp như thế nào. Họ nói cho em biết cách bọn chúng đánh đập và tr.a tấn các cậu bé . Chúng nói những điều tồi tệ với bọn trẻ và khiến bọn trẻ làm...điều xấu. Chúng làm tổn thương anh đúng không?
Anh không đáp lại.
"Họ tổn thương anh...họ đã làm những điều kinh khủng với anh" Giọng cô vỡ òa, đôi tay nắm lấy áo anh chặt hơn " Em đã đoán đúng, phải không? Họ đã làm gì anh ?"
"Nó không thành vấn đề, Anna. Đừng khóc"
"Sao anh có thể nói vậy?" Giọng cô vút lên "Nó là vấn đề!"
Anh kéo sát cô vào trong ngực, cánh tay ôm vòng lấy cô.
"Suỵt, nó ổn mà Anna. Đừng khóc" Anh khẽ thì thầm, vuốt ve tóc cô " Kinderheim là một nơi khốn nạn, tràn ngập những thứ tăm tối ,kinh tởm nhất mà em có thể hình dung, nhưng bây giờ nó đã sạch sẽ"
Anh dựa cằm trên đầu cô, và giữ chặt lấy cô trong im lặng đến khi cô ngừng khóc.
"Muộn rồi" Anh nhìn quanh " Em nên ngủ ngay đi"
"Em không buồn ngủ" cô trả lời ngay lập tức.
Anh chuyển mình, nâng cằm cô lên, và cố ý thăm dò khuôn mặt cô.
"Em buồn ngủ mà. Mắt em trĩu xuống kìa"
"Không, chúng không có" Cô kiên quyết " Chỉ bởi vì em đang khóc, thế thôi"
"Chúng buồn ngủ. Của anh cũng thế. Hôn anh chúc ngủ ngon đi, và đi ngủ"
Yêu cầu này khiến cô ngạc nhiên, nhưng chỉ một lúc .
"Em nghĩ anh không thích được hôn" Cô phản công.
Anh cười. Ngón tay dưới hàm cô di chuyển nhẹ nhàng.
"Hôm nay thì khác" Anh đáp lại "Hôn anh đi"
Cô ngập ngừng và nhăn nhó.
"Không phải anh là người nói rằng em không nên hôn quái vật sao?"
"Con quái vật sẽ không cắn đâu, anh hứa"
Cô nghi ngờ nhìn anh.
Anh thực sự không nói dối cô khi cô ném cho anh cái nhìn đó "Well, có lẽ chỉ nhấm nháp một chút thôi" anh bổ sung.
"Anh thực sự điên rồ biết không"
"Đương nhiên là thế rồi. Hôn anh đi"
Cô vẫn không nhúc nhích.
"Được không?"
Cô thở ra một tiếng dài đầy chịu đựng, sau đó cúi xuống và hôn lên trán anh.
"Chúc ngủ ngon, anh lớn"
Cô tắt đèn ngủ bên cạnh, và nằm yên ổn cạnh anh.
Anh vẫn đang nhìn cô.
"Gì nữa đây?" Cô hỏi
Anh uốn cong môi lên, ngay lập tức lắc đầu, một cách châm rãi.
"Thế thì, ngủ ngon nhé" Cô lặp lại.
Anh không cựa quậy.
Em nghĩ anh nói anh mệt cơ mà, cô nghĩ, khó chịu. Đừng ngó em nữa và đi ngủ đi.
Nhưng anh không dừng lại
Cô khó khăn nhúc nhích và cau có.
"Tại sao...?" Cô bắt đầu.
Anh dồn dập nghiêng người về phía trước và hôn cô.
Miệng anh lưu lại trên môi cô một chút lâu hơn bình thường so với những nụ hôn chúc ngủ ngon, hoàn toàn làm cô choáng váng. Môi anh khẽ tách ra, và cô thậm chí có thể cảm nhận được đầu lưỡi của anh. Nó sượt qua môi cô, rất nhanh gọn, như cái chạm nhẹ nhàng của lông vũ, gần như thể anh đang cố thử, để nhấm nháp làn da mềm mại trên đôi môi cô.
Nó không phải là nụ hôn trưởng thành, không chính xác.
Nhưng cũng không phải là nụ hôn của trẻ con.
Một chút nhấm nháp của quái vật, hơn là một cú ngoạm đầy đủ của quái vật.
Bây giờ cô gần như hiểu ra. Nó kiến cô cảm thấy lạ lùng và hơi hơi không thoải mái.
Không chính xác là sợ, chỉ không dễ chịu.
Mắt cô khép hờ khi anh đẩy ra. Sau đó cô chợt nảy ra một ý nghĩ lông mi anh...thậm chí còn dài hơn những bé gái cô quen. Lần đầu tiên cô nhìn anh dựa theo vẻ đẹp bên ngoài, tiếp nhận làn da bằng sứ mịn màng , đôi mắt lớn màu xanh ,mái tóc vàng nhạt, và làn môi khẽ hé mở hơi hồng hồng. Anh trai cô ,cô kinh ngạc nhận ra, thật giống như một cô gái đáng yêu...hoàn toàn đẹp hơn cô.
Không cần phải thắc mắc mẹ cô thật quá dễ dàng hóa trang anh ấy như một cô bé.
"Em thơm quá" anh nói, gỡ tóc ra khỏi mặt cô.
Anh đang ngủ say, cô nhận ra.
"Em thực sự rất đẹp, em có biết không?"
Đó không phải lần đầu anh đọc ra suy nghĩ trong đầu cô và nói với cô, nhưng nó vẫn khiến cô ngạc nhiên.
"Cảm ơn anh" cô lịch sự đáp lại.
Anh có thể đôi lúc lạ lùng, người anh trai này của cô.
"Hôn lên môi anh lần sau" Giọng anh rất khẽ "...giống như vậy thôi"
"Êuuu. Người kì quái"
Anh cười buồn ngủ " Chúc ngủ ngon. Em gái nhỏ"
Họ đã say sưa ngủ trên giường cô tối hôm đó, mặt đối mặt, gần như trán đụng vào nhau, cánh tay anh trai vòng chặt lấy cô.
Giường của anh cạnh cửa ra vào, để trống không.
Buổi sáng hôm sau,dù vậy, anh quay trở lại con người thường xuyên chống cự, hiếm khi thân thiết của mình.
Anh không bao giờ ngủ trên giường cô lần nữa, và không còn những nụ hôn chúc ngủ ngon kì lạ kia.
Nhưng cô chẳng bận tâm. Có một phần trong cô cảm thấy giải thoát; bởi một vài thứ trong cái cách anh hôn làm cô mơ hồ khó chịu. Vấn đề không chỉ là nụ hôn. Rốt cục, nó còn hơn nụ hôn trẻ thơ một chút. Anh vẫn là một cậu bé sau đó, thậm chí nếu anh thích nghĩ anh không phải.
Vấn đề chính là bản thân Johan.
Có một thứ mãnh liệt kì lạ cách anh ôm cô, và cách anh nhìn vào cô sau khi anh dành tặng cô nụ hôn thuần khiết ngây thơ, nó không thuộc về một đứa trẻ tí nào. Anh cô đã luôn mãnh liệt như thế. Anh là đứa trẻ mà cũng không hẳn còn trẻ con, bất kể cơ thể anh non nớt thế nào.
Nó cũng lí giải cảm xúc của anh theo cách đó.
"Tại sao chúng đều là của em?"
"Mọi thứ vốn dĩ là như vậy"
Và một cậu bé nhỏ nguy hiểm, mất cân bằng ,người yêu cô rất nhiều, ở đây;phát triển thành một người đàn ông nguy hiểm, rối loạn tâm thần.
Nó làm phiền cô, bộ com lê lớn, màu nâu đậm treo bên cạnh quần áo trong tủ; đôi giày rất nam tính đặt ngay ngắn cạnh những chiếc giày cao gót đế thấp màu đen của cô.
Johan đã quay trở lại.
Trong căn hộ ....trong cuộc đời cô.
Cô quay đầu lại.
Anh đang ngồi cạnh chiếc ghế gần giường. Có vẻ như anh anh đã cởi áo khoác nơi nào đó, và chiếc áo sơ mi màu xanh dương gắn cúc mở hờ hững ngay cổ họng.
Anh im lặng quan sát cô.
Cô ngồi dậy ngay lập tức, khiến đầu cô ong lên.
"Em không nên làm vậy. Em cần nằm nghỉ lâu hơn một chút"
Cô không nhúc nhích. Đôi mắt phóng quanh phòng, dừng lại ở ngăn kéo bên cạnh...nơi cô giữ khẩu súng lục.
"Nó ở ngay cạnh chiếc gối em nằm" Một chút không khí mỉa mai trong giọng anh "Đừng lo, nó vẫn nạp đầy đạn"
Cô nhìn anh không nói một lời.
Đó là Johan, anh trai cô.
Anh nhìn lớn hơn. Anh vẫn là một người đàn ông đẹp trai ấn tượng. Anh sẽ luôn là người như thế. Nhưng vẻ đẹp đã mất đi dấu vết sót lại thời niên thiếu anh còn khi ở độ tuổi 20. Không thể phủ nhận rằng anh hiện giờ đã là một người đàn ông.
Lần cuối cùng cô gặp khi lần theo dấu vết của anh tại Ruhenhiem, chĩa súng vào đầu đứa trẻ, tránh đôi mắt cô cái cách anh thường làm khi anh biết anh đã tổn thương hay làm cô thất vọng, và nói khẽ khàng, buồn bã "Một vài thứ không thể lấy lại được"
Cô đã tha thứ cho anh. Cô đã làm như thế. Nhưng sự tha thứ đến quá muộn.
Một Johan hờn dỗi luôn là một nỗi đau nhức nhối.
Nhìn bề ngoài, anh đã không tin cô sau đó. Rõ ràng anh đã và vẫn không tin cô, thậm chí khi Tenma đưa anh trở lại với cuộc đời lần thứ 2.
Dù thế, nếu anh không hi vọng như một loại đóng kín nào đó, tại sao anh lại ở đây?
Cô với lấy khẩu súng, kĩ lưỡng thăm dò. Nó vẫn gắn đạn, khi cô để nó ở đây. Anh không đụng vào nó chút nào.
Anh luôn đặt khẩu súng vào tay cô, anh trai cô đã từng làm thế.
Anh luôn để cô tự lựa chọn kết thúc, mà không phải tự bản thân anh.
Thật lâu sau đó cô nhận ra, khi cô làm vậy, nó đã quá trễ.
Quyết định của cô đã được đưa ra.
"Nó sẽ kết thúc. Anh sẽ ch.ết và em cũng ch.ết"
Và cô đã làm điều đó. Cô đáng lẽ đã giết anh ngày đó, nếu anh không đứng đó, nhìn cô với đôi mắt nửa như cười, nửa như khóc cùng một lúc. Cô đáng lẽ đã giết bản thân nếu Tenma không đến kịp để cứu cô.
Nhưng cô đã chọn cái ch.ết của anh. Sự thật cô đã không thỏa đáng khi nhầm lẫn tiến hành mong muốn này. Cô đã không phải, cũng không khi Johan ở đó quả quyết rằng cô có quyền đặt dấu chấm hết cho mọi thứ.
Cô đã từng nghĩ rằng Johan , con quái vật , một mình trong "lâu đài ma cà rồng" ở Ruhenhiem, đợi chờ cơn bão đẫm máu anh gây ra. Cô nghĩ về Johan anh trai cô, cô đơn và khóc trong căn phòng lạnh lẽo, xám xịt , vây quanh bởi những bức chân dung dở dang của Franz Bonapatre về họ, những bức tranh hai người họ luôn gắn bó, luôn mỉm cười hay đùa nghịch ;hay ôm lấy nhau; những "bức phác họa hoàn hảo về cặp song sinh bao quanh bởi tình yêu". Chúng là những đứa trẻ ngây thơ trong tranh, cặp đôi không biết gì về thù hận,giết người, hay ch.ết chóc; những sinh vật nhỏ thuần khiết đơn giản chỉ yêu nhau như bao đứa trẻ khác.
Thậm chí Bonaparte biết những bức ảnh đó chỉ là lời nói dối. Song, mặc cho chúng mắc sai lầm, chúng đã khiến cô nhận ra.
"Giá như tôi tha thứ cho anh ấy...điều này sẽ không tiếp diễn. Nhiều người như vậy đáng lẽ đã không ch.ết"
Nó khiến cô sốc sau đó, đột ngột cô chợt nhận ra cô có lẽ đã ngăn chặn được sự việc ở Ruhenhiem. Điều thậm chí cô có thể kiềm chế anh trai cô một hồi lâu về trước.
Một lần nữa, nó lại phụ thuộc vào quyết định anh sẽ đóng vai gì trong trò chơi lần này, và nếu Ruhenhiem đã dạy cô vài thứ, ngay lập tức cô quyết định, cô không thể rút lại sự lựa chọn nữa.
Cô đã chọn cái ch.ết trước đó, và không có gì thay đổi. Mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Trừng phạt hay tha thứ, sống hay ch.ết...
Lựa chọn, một lần nữa, thuộc về cô.
Điều gọi là tha thứ này, chính xác là cái gì?
Cô tự hỏi, một lúc, liệu cô có đang phạm phải lỗi lầm ch.ết người, liệu cô có quyền tin tưởng một phần trong cô từng biết, không hề nghi ngờ, rằng Johan không thể tổn thương cô...ít nhất về thân thể. Anh có thể thao túng cô tổn thương người khác, thậm chí bản thân cô. Dẫu sao, anh là chuyên gia điều khiển mọi người. Lần cuối cùng cô chĩa súng về phía anh cô đã kết thúc bằng cách quỳ xuống, chĩa súng vào chính đầu mình.
Những cảm xúc tiêu cực, ghét, giận dữ, tội lỗi...những cảm xúc này Johan hiểu nhất. Đó là công cụ, vũ khí của anh.
Cô hồ nghi anh sẽ luôn biết cách giải quyết với sự tha thứ của cô, cũng tồi tệ như anh có vẻ mong muốn nó.
Bên cạnh đó, cô xoay ngược nòng súng, và đưa nó cho anh.
"Cất nó đi, anh trai lớn" Cô im lặng nói "Em không cần nó"
Johan chớp mắt, nhưng anh không nói gì.
Anh nhận khẩu súng từ cô, mở ngăn kéo, và đặt trở lại.
Tay anh run rẩy, chỉ một chút. Nhưng đủ để mang lại cho cô vài phần tự tin.
Anh là tội phạm, tên giết người hàng loạt.
Nhưng anh cũng là anh trai cô, và anh mãnh liệt cần sự tha thứ và tình yêu...của cô thậm chí dù cho anh tin rằng mọi thứ quá trễ với mình.
Nina không có hoang tưởng gì về Johan. Sự tha thứ của cô sẽ không cứu vớt anh. Tình yêu sẽ chẳng khiến anh tốt hơn. Nó đơn thuần chưa đầy đủ. Nó không thể xóa sạch quá khứ, và có lẽ sẽ không ngăn cản anh giết chóc lần nữa. Con quái vật vốn là như vậy. Cưng nựng hay thủ thỉ tâm tình có thể thuần hóa chim ưng, nhưng chúng không bao giờ có thể biến thành bồ câu. Cô biết bóng tối trong cô thứ mà thậm chí tình yêu không thể với tới. Cô có lẽ chỉ tưởng tượng những gì giống với anh cô, người với tâm hồn hoàn toàn bị hấp thụ bởi bóng tối.
Nhưng cô sẽ không còn là chất xúc tác của Johan nữa.
Hay ít nhất, cô có thể cố gắng là một người tích cực.
"Anh nhìn ổn đấy." Cô nói khẽ " Em vui vì điều đó"
Anh chăm chú nhìn cô một hồi lâu nhất mà không nói gì, và sau đó anh đứng dậy, và rời đi.
"Em nên ăn thứ gì đó. Anh sẽ phụ trách bữa tối" Anh nói.
Nhưng khi đến cửa anh ngập ngừng, và quay đầu lại.
"Anh sẽ làm....bánh táo ngọt cho em vào ngày mai"
Cô không thể ngừng mỉm cười rạng rỡ về phía anh.
"Em sẽ thích điều đó lắm, anh trai lớn à"
Và Johan cười lại.
Chính xác hệt như cách anh cười với cô khi họ mười tuổi, nô đùa dưới những gốc cây nơi hạt dẻ rơi đầy.