Chương 11 : Đuôi Rupert (*)
Đây không phải là lần gặp mặt đầu tiên của Bologo và Lebius, ngay trong bài đánh giá, hắn đã từng giao phong với Lebius, chẳng qua lúc đó Lebius đang điều khiển Giảo Nhận Chi Lang mà thôi. Đó chỉ là một con rối, lần này Bologo mới được tận mắt chứng kiến bộ dạng của Lebius.
Có chút ngoài ý muốn.
Theo lời của Jeffrey, Lebius hẳn phải là một kẻ cực kỳ đáng sợ và khó đoán, cộng với cảm giác quỷ dị trong bài đánh giá, Bologo đã vẽ sẵn ra hình dáng của Lebius trong lòng mình.
Một tên gian xảo và xảo quyệt, nhưng hắn không bao giờ nghĩ được rằng, Lebius ngoài đời lại trông như thế này, một kẻ ốm yếu và tàn tật.
"Lebius ..." Bologo thì thầm cái tên, kéo chiếc ghế sang một bên,và ngồi xuống ở đầu bên kia của bàn làm việc.
Bologo cảnh giác nhìn về phía Lebius.
Hắn không coi thường Lebius vì là một người tàn tật, mà ngược lại càng cảnh giác hơn, dù sao thì cũng có thể trở thành người đứng đầu đội hành động đặc biệt với một thân hình tàn tật, Bologo không hề cảm thấy Lebius sẽ đơn giản như vậy.
Đây là một nhóm chấp chưởng sức mạnh siêu phàm, không ai có thể đoán được họ đang nắm dạng bài gì trong tay.
“Ngươi là ông chủ của ta, ta là nhân viên tạm thời của ngươi… Về sau ta sẽ làm gì?” Bologo hỏi trước.
Lebius ngừng lại vài giây. Không giống như Jeffrey tinh tế trong đối nhân xử thế, hắn cũng không giỏi nói chuyện cho lắm, Bologo có thể cảm nhận được điều đó.
“Hiện tại tạm thời không có nhiệm vụ nào cả, đội hành động đặc biệt vẫn đang trong quá trình xây dựng”, Lebius nói với một chút tiếc nuối, “Đội hành động đặc biệt chủ yếu được tạo nên từ người đi vay, mà người đi vay đáng tin không dễ tìm”.
"Vì sao các ngươi lại chấp nhất với người đi vay?"
Bologo hỏi, từ thái độ của Yas, hắn có thể cảm thấy Cục Trật tự rất cảnh giác với người đi vay, nhưng vị Lebius trước mặt này lại muốn thành lập một đội hành động đặc biệt với họ.
"Bởi vì "Ban ân" của các ngươi, đây là một thứ sức mạnh xảo quyệt độc lập với "Ma trận giả kim". Khi hành động, người đi vay sẽ là một xuất kỳ bất ý binh, tại tuyệt cảnh hiểm ác, đó sẽ là một cơ hội để lật bàn."
“Nghe có vẻ như ta sẽ phải chấp hành một số nhiệm vụ tự sát trong tương lai”, Bologo nói.
"Đúng vậy, chính xác mà nói, tất cả nhiệm vụ được thực hiện bởi đội tác chiến của Bộ phận Thực địa đều cực kỳ nguy hiểm, nếu không Jeffrey đã không nộp đơn xin chuyển sang Bộ phận Hậu cần."
Lebius nói rồi liếc Jeffrey, Jeffrey cười xấu hổ.
“Đương nhiên, những người đi vay có thể tín nhiệm được đều là nguồn tài nguyên vô cùng quý giá, chúng ta sẽ sử dụng các ngươi một cách cẩn thận.” Lebius thẳng thắn.
"Ngươi không sợ ta mất kiểm soát sao? Dù sao thì các ngươi đã tự tay tống ta vào ngục tối", giọng nói của Bologo lạnh lùng, "Không nhịn được mà thỏa thuận với ma quỷ, không thể chịu đựng được nóng nảy phệ chứng, bắt đầu gặm nuốt linh hồn người khác... và những thứ đại loại như thế".
Hắn muốn biết làm thế nào mà Cục Trật tự có thể kiểm soát được mình khi mà người đi vay nguy hiểm như thế.
"Không sợ, bởi vì nếu như ngươi mất kiểm soát, cũng có nghĩa là kẻ địch của Cục Trật tự, cho dù ngươi có một cơ thể bất tử, thì cũng có thể bị vô hiệu hóa, đúng không? Chẳng hạn như chôn vào trong xi măng và dìm xuống biển sâu.”
Đối với câu hỏi của Bologo, Lebius dường như đã đoán được từ trước, hắn bình tĩnh trả lời. Kể từ khi gặp mặt, tâm tình của hắn dường như không hề có chút dao động, tựa như một cỗ máy băng giá.
"Cách này không đủ uy hϊế͙p͙."
Bologo nói, hắn muốn biết những loại hạn chế nào mà Cục Trật tự áp dụng đối với mình, vòng cổ hay là gông cùm, thứ này sẽ quyết định mối quan hệ của họ sau này.
Jeffrey đứng cạnh có vẻ hơi hoảng hốt, hắn có thể ngửi thấy mùi tức giận trong cuộc nói chuyện và thử hòa giải, nhưng cả hai người kia ít nhiều đều có phần điên cuồng, hắn căn bản không có cách để tham gia vào cuộc trò chuyện.
Sau vài giây im lặng, khóe miệng Lebius hơi nhếch lên, hắn nhìn như đang cười, nhưng kết với gương mặt ốm yếu đó thì chỉ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
"Bologo Lazarus... Ngươi là một người có "Dục vọng"."
Lebius tự lẩm bẩm,
Rồi mở ngăn kéo, lấy một tài liệu từ trong đó ra và nhìn lướt qua nó.
"Những người có "Dục vọng" sẽ dễ điều khiển ... Không, đây không phải là điều khiển, mà là đôi bên cùng có lợi."
Hắn đưa tài liệu cho Bologo và tiếp tục nói.
"Cục Trật tự ngay từ đầu đã không có kế hoạch áp đặt bất kỳ hạn chế nào đối với ngươi, không có gông cùm hay xiềng xích, tất cả những gì cần thiết là sự nhất quán trong phương hướng chung mà thôi.
Bọn ta cần các ngươi, những người đi vay, tới thực hiện nhiệm vụ của bọn ta, thỏa mãn "Dục vọng" của bọn ta, tương ứng, bọn ta cũng sẽ thỏa mãn "Dục vọng" của các ngươi.
Bọn ta thậm chí còn không cần ngươi tán đồng với lý niệm của mình, nếu những phát ngôn của ngươi ngươi đầy lý niệm và đạo đức, ngược lại sẽ khiến bọn ta nghi ngờ. Tất cả những gì bọn ta cần là một thanh gươm sắc bén có thể chém đứt đầu kẻ thù khi cần thiết, thế là đủ rồi.
Miễn là... ngươi sẵn sàng tuân thủ các quy tắc và không phá vỡ trật tự của bọn ta."
Đây giống như một giao dịch công bằng, đôi bên cùng thỏa mãn, Bologo cần tự do để đi làm việc hắn muốn làm, Cục Trật tự có thể cho hắn tự do, nhưng lại cần Bologo giết địch cho họ.
"Người không có dục vọng thì mới cần gông xiềng. Rốt cuộc thì không ai biết được những kẻ rảnh đến mức điên khùng này sẽ bằng lòng trong yên lặng, hay là làm điều gì đó hoang đường để khiến trái tim mục nát đó có chỗ chập trùng."
Lebius bổ sung thêm, dường như hắn vừa nhớ ra chút chuyện cũ tồi tệ nào đó, nhíu mày.
Bologo không trả lời, kể từ khi nhận tài liệu, hắn liền ngừng nói, ánh mắt thì bị thông tin trên tài liệu khóa chặt lại, hơi thở có chút dồn dập.
"Đây là. . . chuyện gì đã xảy ra?"
Bologo nhìn Lebius với vẻ mặt âm trầm.
"Ta đã đọc báo cáo hành động của ngươi và phát hiện ra rằng ngươi đang điều tr.a một vụ phạm tội siêu phàm, vì vậy ta đã tiện tay kiểm tr.a hồ sơ liên quan giúp ngươi", Lebius mỉm cười, "Đối với cấp dưới của mình, ta thế mà cực kỳ quan tâm đấy."
"Cái gọi là "Người Nghiện" là gì?"
Giọng nói tràn ngập ác ý phát ra giữa hai hàm răng của Bologo, biểu cảm của Jeffrey cũng hơi thay đổi sau khi nghe thấy từ "Người Nghiện", như thể ý nghĩa đằng sau của từ này rất tồi tệ.
"Một nhóm nổi lên trong Opus những năm gần đây, hoạt động chính của chúng... Ngươi hẳn cũng hiểu sau khi nghe tên của chúng rồi, chúng ngấm ngầm tiến hành thăng hoa đối với người thường, cướp đoạt linh hồn của họ để chế tạo ra những hòn đá triết gia, rồi bán nó đi với giá cao hơn cho đám ác ma đang ẩn nấp trong thành phố."
Lebius chậm rãi nói.
"Nhân lực của Cục Trật tự có hạn, cộng với sự hỗn loạn ở Opus, hàng ngày có vô số người tha hương đến đây, kéo theo những tai nạn mới. Ban đầu bọn ta cũng không để ý lắm đến nhóm này, mãi đến gần đây quy mô của chúng mới bắt đầu phát triển đáng kể với tốc độ rất nhanh."
Bologo không nói gì, tiếp tục xem tài liệu, rất nhiều thông tin quen thuộc hiện ra trước mặt, hầu hết người đã ch.ết, trong đó còn có một bức ảnh chụp của Cha xứ Doron.
Lật đến trang cuối cùng, thứ đập vào mắt Bologo là một bức ảnh đen trắng, một cái và một dòng chữ nguệch ngoạc.
"Cục Trật tự cũng có các tổ chức thù địch. Bọn ta hoài nghi rằng "Người Nghiện" được tài trợ bởi tổ chức thù địch đó. Nếu bọn ta để chúng tiếp tục phát triển, chắc chắn sẽ phá hủy sự cân bằng của Opus. Bởi vậy mà bọn ta đã quyết định ra tay với "Người Nghiện" cách đây không lâu."
Lebius quay lại nhìn Bologo, quan sát phản ứng của hắn và từng bước nói.
"Bologo Lazarus, ta đã bắt đầu chú ý đến ngươi từ rất lâu rồi, giống như ta đã hỏi ngươi trong bài đánh giá, tại sao ngươi lại bị ám ảnh bởi quả báo của thiện và ác, ngươi đã trả lời rằng đây là cố định công lý thiết luật."
Ánh mắt sắc bén dò xét, tựa như muốn nuốt chửng Bologo, đồng tử thì tham lam quay đặt Bologo vào trong tầm mắt.
"Ta thích cách giải thích của ngươi, rất nhiều chuyện không cần lý do."
Bologo nhìn thẳng vào cặp đồng tử sắc như kiếm kia mà không hề né tránh.
Văn phòng chìm vào im lặng, nhưng sự im lặng này cũng không kéo dài được bao lâu, Bologo ngả người ra ghế, thả lỏng hoàn toàn, hít một hơi dài, rồi cầm tài liệu lên, lật đến trang cuối cùng, nhìn ảnh và tên trên đó.
Đủ thứ trong ngục tối hiện ra trước mắt, món nợ với ma quỷ, bí ẩn chưa biết, báo thù nảy lửa...
"Đúng là một lời mời khiến người ta khó mà từ chối."
Bologo bật cười.
Hắn nhìn bức ảnh trên tài liệu, "Người này... Ngươi cần sống, hay là ch.ết."
"Còn sống", Lebius bổ sung, "Vỏn vẹn sống, bọn ta cần nạy ra thêm thông tin từ miệng của hắn về "Người Nghiện"."
Bologo hít sâu, ánh mắt nhìn Lebius đã thay đổi.
Đúng như hắn đã nói, Cục Trật tự không cần kiểm soát mình, mục đích của họ vốn là nhất trí.
Bologo cần phải khiến những ác ma tham lam đó phải trả giá đắt, đây cũng chính là điều mà Cục Trật tự mong muốn. Bologo muốn tìm ra tên ma quỷ ch.ết tiệt kia và chuộc lại linh hồn của mình, Cục Trật tự cũng có ý muốn tương tự, thề sẽ trục xuất ma quỷ khỏi thế giới loài người mãi mãi.
Theo cách nhìn này thìlợi ích của họ gần như hoàn toàn giống nhau.
Bologo hỏi, “Sau khi đội hành động đặc biệt của chúng ta xây dựng xong thì chúng ta sẽ phụ trách những hành động gì?”
“Jeffrey có đưa huy hiệu cho ngươi không?” Lebius không trả lời câu hỏi.
Nghe thấy thế, Bologo lấy từ trong túi ra một chiếc huy hiệu có khắc một ngôi sao băng bị xoắn thành vòng xoáy.
"Nó được gọi là nước mắt Rupert, được chế tạo bằng cách nhỏ thủy tinh nóng chảy vào nước lạnh khiến các hạt thủy tinh có hình giọt nước và đuôi dài như nòng nọc."
Lebius nói rồi lấy ra một giọt nước mắt Rupert, phía dưới giọt nước mắt trong suốt là một cái đuôi mảnh khảnh, cũng chính là dấu vết để lại trước khi đông đặc.
"Nó có những đặc tính hết sức kỳ diệu, chẳng hạn như phần "giọt nước mắt" có thể chịu được áp lực lớn hơn thủy tinh bình thường rất nhiều, nhưng một khi ngươi chạm nhẹ vào "phần đuôi" của nó, "giọt nước mắt" cực kỳ rắn chắc sẽ sụp đổ trong nháy mắt."
Lebius bóp nhẹ cái đuôi của giọt nước mắt, một tiếng nứt cực nhỏ vang lên, trong nháy mắt giọt nước mắt trong suốt cực kỳ rắn chắc xuất hiện vô số vết rạn ở bên trong, rồi sụp đổ.
""Đuôi Rupert", đây là mật danh của đội hành động đặc biệt, chúng ta sẽ là những thanh kiếm sắc bén nhất, chém vào "đuôi" của kẻ thù một cách chính xác."
Lebius giải thích.
Bologo nhìn chằm chằm vào thứ đã vỡ thành bột trên mặt bàn, rồi lại quay lại nhìn huy hiệu, lúc đó hắn mới nhận ra thứ khắc trên đó không phải là sao băng mà là nước mắt Rupert đang bị một cơn lốc nuốt chửng.
"Ta giống như không có vấn đề gì."
Bologo suy nghĩ một chút, nhìn đống giấy tờ rơi vãi ở trên bàn, với cả cây bút ở bên cạnh, hắn hỏi.
"Như vậy thì... Ta nên ký tên ở đâu?"