Chương 15 : Phòng khai hoang vô hạn
Khác với phong cách thiết kế mang tính nghệ thuật của nội thất, cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài rất đơn giản, đơn giản đến mức khó có thể liên tưởng nó với Cục Trật tự, khi vừa bước ra khỏi tòa nhà, thế giới u ám hiện ra ngay trước mắt.
Người người đi lại vội vã trên đường, ô tô chạy chậm qua, đem theo những ống xả dày đặc khói bụi, mọi thứ đều xám xịt, giống như đeo thêm một lớp kính mờ.
Bước ra khỏi Cục Trật tự, Bologo đi tới huyên náo đầu đường, cảm giác này rất kỳ diệu, chỉ cần vài bước là có thể đi từ một tổ chức siêu phàm thần bí đến một con phố nhộn nhịp, đông đúc.
Trần thế cùng thần bí hòa quyện vào nhau, khó bề phân biệt.
Sau khi đi được một đoạn nữa, Bologo kìm nén cảm xúc của mình... Xem ra cũng không cần phải kìm nén nữa, hôm nay đã thấy đủ chuyện lạ rồi, tâm trạng hắn có thể nói là có chút tê dại.
Ngoảnh đầu lại, hắn muốn xem tòa kiến trúc bí ẩn, nơi đặt Cục Trật tự kia.
Bologo sững sờ tại chỗ.
"Không sai, đây chính là Cục Trật tự. Khi ta nhìn thấy nó lần đầu tiên, biểu hiện cũng không khác gì ngươi lắm." Jeffrey đứng cạnh Bologo nói.
Một tòa nhà chọc trời đột ngột mọc lên từ mặt đất, dựng đứng trước mắt, tạo ra một cái bóng bao phủ hoàn toàn lấy Bologo.
Về tổng thể, nó giống như một khối hình học tinh xảo, không có cửa sổ nào trên bề mặt của tòa nhà, thậm chí không có một "con đường" nào để kết nối giữa bên trong và bên ngoài, nó phảng phất như là một con quái vật khổng lồ được đổ hoàn toàn bằng bê tông. Những bức tường xám xịt, thô ráp ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc của Opus, không thể nhìn thấy đỉnh đâu, trông giống như một cột đá đang nâng đỡ cả biển mây.
Bologo cảm thấy hơi khó thở.
Không nói nên lời, im ắng, có thì chỉ là sự ớn lạnh và trầm mặc do con quái vật khổng lồ đó mang lại, cảm giác ngạc nhiên kỳ lạ theo lẽ thường, như thể đây không phải là một kiến trúc nhân tạo, mà là một bia mộ được dựng lên bởi các vị thần trong thời đại thần thoại, lạnh lùng, thờ ơ đứng quan sát những thay đổi, thăng trầm của thế gian.
"Trong trí nhớ của ta, không có tòa nhà nào như vậy ở đây."
Dưới tác động mạnh của thị giác, giọng nói của Bologo mất hết cả cảm xúc.
"Đó chỉ là một sự bẻ cong nhận thức đơn giản mà thôi, một trong nhiều khả năng của "Phòng khai hoang" ", Jeffrey cảm thấy tự hào, "Chỉ những người có "thẻ thông hành" mới có thể quan sát được sự tồn tại của nó."
Bologo nhìn tạo vật khổng lồ, tráng lệ này, sỏ tay vào trong túi áo, nhẹ nhàng vân vê huy hiệu "Đuôi Rupert", đây chính là "Giấy thông hành" của Bologo.
" "Phòng khai hoang"?"
"Đúng, đây là tên của nó."
Jeffrey nhìn tòa nhà trông giống như một pháo đài này và chậm rãi nói.
" "Ma trận giả kim" là một công cụ rất tiện lợi. Khi nó được khắc vào một khu vực nào đó, thì khu vực được bao phủ bởi "Ma trận giả kim" được gọi là "vùng ảo" và "Phòng khai hoang" – tòa cao ốc của Cục Trật tự chính là một "vùng ảo" có thể không ngừng được mở rộng.
Một trong những "Năng lượng bí mật" của "Phòng khai hoang" chính là sự phát triển. Nó có thể liên tục mở rộng và thay đổi không gian vật lý của một không gian nội thất chật hẹp, nhưng sẽ tiêu tốn rất nhiều vật liệu... Đó là lý do tại sao phòng hoạt động của Đội hành động đặc biệt các ngươi vẫn chưa được phê duyệt, trên thực tế, nó vẫn còn đang được phát triển trong "Phòng khai hoang"."
Jeffrey nhìn “Phòng khai hoang” và nhớ lại ngày đó, khi mà lần đầu tiên được chứng kiến một tạo vật thần kỳ đến như vậy, sự phấn khích không nói nên lời trào dâng lên trong tâm trí, có lẽ Bologo cũng giống như vậy, hắn đã nhìn chằm chằm vào “Phòng khai hoang” một lúc lâu, có thể thấy Số 117 của Quận Lingna vẫn được treo trên biển số ở cổng.
"Bẻ cong nhận thức, phát triển...
"Phòng khai hoang" là nền tảng của Cục Trật tự, trong khoảng thời gian dài, chúng ta đã thực hiện nhiều cải tiến cho "Phòng khai hoang", khiến cho "Ma trận giả kim" của nó ngày càng phức tạp. Còn nhớ sự bất thường trong bài đánh giá không? Đó là những gì mà "Phòng khai hoang" làm, đó là một khả năng khác của nó có tên "Phong tỏa", mở rộng "Ma trận giả kim" của chính nó, tạm thời biến khu vực ngươi đang ở thành một phần của "Phòng khai hoang", sau đó thì tiến hành thay đổi."
Khung cảnh quá khứ không ngừng hiện về trước mắt, Bologo vẫn còn nhớ cảnh tượng những bức tường xi măng trắng xám bịt kín toàn bộ tòa nhà.
"Vậy thì "trạm trung chuyển" cũng là một "vùng ảo", phải không?". Bologo nhớ lại lúc nhìn thấy những cánh cổng lớn sừng sững trong bóng tối kia.
Jeffrey gật đầu, rồi bước lên bậc thềm và đứng ở đó.
"Ta sẽ không tiễn, chúc nhiệm vụ của ngươi thuận lợi, Bologo."
Jeffrey chào tạm biệt Bologo, Bologo thì dừng lại vài giây và đột ngột nói.
"Cám ơn ngươi, Jeffrey, cảm ơn đã quan tâm tới ta trong suốt thời gian qua, cũng như đã chịu khó giải thích tất cả cho ta."
Đây là lời từ tận đáy lòng, nếu không có sự giúp đỡ của Jeffrey, với tư cách là một người đi vay, thì một năm này của mình đã không suôn sẻ như vậy, thậm chí còn tệ hơn nữa, không biết chừng hiện giờ mình đã phải quay trở về ngục tối.
"Ừm? Ngươi đột nhiên nói những này, thật khiến cho người ta bất an!" Jeffrey cao giọng.
“Không, chẳng qua ta cảm thấy những lời như này, nếu như đã đến lúc nên nói thì nhất định phải nói ra.” Bologo nghĩ về Adele, hắn đã chuẩn bị xong một món quà, nhưng cuối cùng lại không thể gửi đi.
Jeffrey đại khái cũng đoán được suy nghĩ của Bologo, ánh mắt hắn cũng mang theo vài phần cô đơn, sau đó thì bật cười.
"Mặc dù loại sự tình này, rất bi thương, nhưng nhìn thấy ngươi có thể vì một người khác bi thương, ta cảm thấy vẫn là rất không tệ, " Jeffrey nói, "Đầu tiên nói trước, đây không phải là cười trên nỗi đau của người khác."
"Tại sao?"
"Bởi vì nó khiến ngươi trông còn giống như một con người có cảm xúc, chứ không phải một con quái vật bất tử."
Jeffrey nói xong liền xoay người trở lại Cục Trật tư, đưa lưng về phía Bologo và vẫy tay. Bologo không nói thêm gì nữa, những gì cần nói đã nói đủ rồi, bây giờ tất cả những gì hắn cần là hành động.
Mang theo cảm xúc kinh ngạc, Bologo quay đầu nhìn "Phòng khai hoang" trước khi rời đi, tác động trực quan đến từ tạo vật khổng lồ này còn thú vị hơn nhiều so với cái gì mà phúc lợi của nhân viên như Jeffrey đã nói.
Cho đến khi lên tàu điện về nhà, hắn vẫn có thể nhìn thấy bia đá sừng sững kia qua khung cửa sổ. Hệt như tháp Babel trong thần thoại, bất kể Bologo ở đâu trong Opus, chỉ cần hắn ngẩng đầu lên là luôn có thể thấy tạo vật khổng lồ này chiếm cứ một góc trời.
...
Sau hai giờ dài đằng đẵng, Bologo trở về nhà.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy một cái rương đen nhánh trên ghế sô pha.
Đóng cửa lại, Bologo kiểm tr.a cửa sổ, không có dấu hiệu nào cho thấy bị cưỡng chế đột nhập, như thể cái rương đen này trống rỗng xuất hiện ở trong phòng.
Nhìn kỹ cái rương đen, có hai dấu hiệu được khắc trên bề mặt của nó, một là xiềng xích và thanh kiếm, đó là tiêu chí của Cục Trật tự. Tiêu chí còn lại là một cánh cửa, một vòng xoáy nổi lên bên trong cánh cửa đó, không biết dẫn tới nơi nào.
"Bộ phận phụ trách hậu cần sao?"
Bologo ngồi xuống cạnh chiếc rương đen và ghi nhớ cái tiêu chí cánh cửa chứa vòng xoáy này vào trong lòng.
Nhớ lại cảnh tượng buổi sáng khi mà Jeffrey sử dụng "Chìa khóa mê cung", Bologo đoán rằng đơn hàng chuyển phát nhanh này rất có thể cũng đã được chuyển đến đây theo cách đó.
Thử mở chiếc rương đen ra, nhưng mất một lúc mà Bologo vẫn không tìm ra cách mở được, bề mặt chiếc rương đen nhẵn bóng, không có bất kỳ khe hở nào, kết cấu thì tương tự như kim loại.
Theo bản năng, Bologo móc huy hiệu "Đuôi Rupert" ra. Giống như lúc Jeffrey dọn sạch vật cản trên hành lang, khi huy hiệu được lấy ra, một hoa văn sáng mờ tỏa ra từ bề mặt của chiếc rương đen, sau đó thì bề mặt nứt ra một khoảng trống, mở ra.
"Hô, thứ này có thể dùng làm két sắt."
Bologo sợ hãi thán phục, hắn dần nhận ra những gì Jeffrey nói về sự đắt đỏ của các trang bị dành cho nhân viên thực địa, ngay cả một chiếc rương cũng xịn xò như thế.
Rương đen không chứa nhiều thứ, đầu tiên là một chiếc áo khoác màu đen xám, nhìn bề ngoài rất đơn giản, sắc điệu tựa như thành phố này.
"Trang bị tiêu chuẩn cho nhân viên thực địa, một chiếc áo khoác "Tàng hình" ", Bologo nhặt một quyển sách nhỏ trong chiếc rương đen lên. Đây hẳn là danh sách các vật phẩm, hắn thì thầm, "Nó có gắn một "Ma trận giả kim" trên đó, tác dụng của "Năng lượng bí mật" là che đậy hơi thở, thuận tiện cho việc ẩn nấp hành tung, đồng thời làm giảm nhận thức của người thường, thậm chí là người thăng hoa đối với... "
Giọng Bologo cứng lại, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc áo khoác này vậy mà lại là một trang bị giả kim.
Hơi thở trở nên gấp gáp, hắn nhìn những món đồ còn lại trong chiếc rương đen.
Mở gói một món hàng chuyển phát nhanh luôn khiến tâm trạng người ta kích động, chứ đừng nói là niềm vui đó được chồng chất thêm với việc được nhận trang bị mới.
Bologo dựa theo vật phẩm danh sách, tiếp tục liếc nhìn.
Tiếp theo là súng bắn móc, rất tiện dụng trong các khu đô thị phức tạp và khe nứt lớn, có thể vượt qua các địa hình hiểm trở một cách dễ dàng.
Sau đó là những đồ dùng cấp cứu y tế thông thường, nhưng vì Bologo không cần nên hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi đặt nó sang một bên.
Sau những thứ linh tinh, Bologo nhìn thấy món đồ cuối cùng trong rương đen, nó cũng là trang bị giả kim thứ hai duy nhất còn lại.
Một cái búa sắt.
Bologo cầm chiếc búa sắt lên và cẩn thận ngắm nghía. Nhìn bề ngoài thì nó không có gì đặc biệt, trên tay cầm có thể thấy được đầu búa vuốt bằng kim loại, tay cầm bằng gỗ, trên tay cầm có thể nhìn thấy tiêu chí của “Lõi lò thăng hoa” – trái cây và rắn độc – tiêu chí này cũng trên chiếc áo khoác "tàng hình".
"Một cái búa cũng là tiêu chuẩn thấp nhất?"
Bologo tự lẩm bẩm một mình, hắn cảm thấy cây búa này nhất định không phải là tiêu chuẩn thấp nhất, bất quá hắn nghĩ như nào cũng không thông, sau đó thì phát hiện ở chỗ góc có một cái nhãn bị rơi ra.
"Ta biết ngươi không thích dùng súng, vì vậy ta đã yêu cầu họ thay thế súng bằng thứ khác."
Đây là chữ viết tay của Jeffrey, sau khi quen biết lâu như vậy, hắn rất hiểu Bologo cần gì, đáng nhẽ phải nghĩ ra từ sớm.
Nhìn vào danh sách vật phẩm, quả nhiên, hàng cuối cùng trong danh sách là một khẩu súng lục tiêu chuẩn, tác dụng của "Năng lượng bí mật" là tăng cường sức mạnh cho viên đạn, nhưng những chữ này bị gạch bỏ và thay vào đó, một dòng mô tả nguệch ngoạc khác được thêm vào.
"Búa xung kích, "năng lượng bí mật" là chấn động."
Một câu văn rất ngắn gọn, thể hiện đầy đủ sự nóng vội của tác giả khi viết câu văn này.
Bologo đã có thể tưởng tượng ra cảnh đó, những trang bị tiêu chuẩn này đều được sản xuất theo lô, sau khi mình vượt qua bài đánh giá, Jeffrey đã xin trang bị cho mình, bộ dạng thiếu kiên nhẫn của những người đó, dưới yêu cầu của Jeffrey, đổi súng lục thành một cây búa, rồi còn viết xuống thông tin về nó.
"Chấn động... phương pháp chấn động như nào?"
Bologo vung mạnh cây búa, phát ra tiếng gió rít. Trong quá trình vung vẩy, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng mờ hiện lên trên đầu chiếc búa vuốt, nhưng ngoài điều đó ra thì không còn thêm tác dụng gì nữa.
Cần phải đánh trúng mục tiêu?
Bologo nhìn bức tường phía bên kia rồi lắc đầu nguầy nguậy, gạt bỏ cái ý nghĩ ch.ết tiệt vừa rồi ra khỏi đầu.
Thay vì thử nghiệm vũ khí mới ở nhà, chẳng bằng dùng máu tươi và thịt nát của kẻ địch để thử trong quá trình làm việc.
Đặt mọi thứ sang một bên, Bologo quay lại nhặt tài liệu thu được từ Lebius lên, trong đó mô tả tình báo về "Người Nghiện". Đáng tiếc là Cục Trật tự cũng không biết nhiều về chúng, nội dung tình báo cũng không có nhiều thông tin hữu ích cho lắm.
"Noam Ward."
Bologo nhìn vào bức ảnh đen trắng trên tài liệu, hiện lên trên bức ảnh là một người đàn ông hói đầu, to khỏe với những hình xăm gớm ghiếc khắp cơ thể.
Theo thông tin tình báo của Lebius, bề ngoài Noam là một dược sĩ sống lang thang gần khe nứt lớn, ở cái nơi hỗn loạn này, hắn buôn bán thuốc cấm bất hợp pháp để kiếm sống. Trong bóng tối thì hắn là thành viên của "Người Nghiện", gây mê bệnh nhân bằng thuốc rồi tiến hành "thăng hoa", sau đó thì giao nộp hòn đá triết gia cho "Người Nghiện" để đổi lấy thù lao cao.
Tử vong, mất tích ... Loại chuyện này rất phổ biến trong khe nứt lớn xám xịt và hỗn loạn, nên Noam cũng không bị chú ý đến nhiều lắm, cho đến khi Cục Trật tự để mắt tới "Người Nghiện", rồi từ đó để mắt tới hắn ta.
Bologo liên tục xem xét thông tin trên tài liệu, như thể muốn khắc ghi từng chữ một vào trong đầu.
Đặt tài liệu xuống, đứng dậy, nhặt chiếc áo khoác lên, Bologo đứng trước gương và thay quần áo, mọi thứ vẫn như bình thường, với cà vạt đen trên áo sơ mi trắng, dây đeo chiến thuật bằng da và một vài con dao gấp dắt trên rãnh. Trong những chỗ trống còn lại, Bologo lấy ra vài thanh phi đao nhỏ cắm từng con một vào trong đó.
Sửa sang lại quần áo của mình, mang theo vài phần lễ nghi cảm giác, Bologo khoác lên người chiếc áo khoác màu đen xám, rất vừa vặn. Dưới đường viền màu đen xám, Bologo giống như một thanh kiếm thẳng đứng, phối hợp với nước da ốm yếu, trắng bệch, trông tựa như một ác quỷ trở về từ đêm đen.
Cây súng bắn móc và cây búa xung kích được cắm ở thắt lưng, vạt áo không dài tới đầu gối, vừa đủ che chúng đi, cũng ẩn giấu vẻ ngoài sắc bén.
Bologo cẩn thận soi mình trong gương. Lúc mặc chiếc áo khoác này vào, "năng lượng bí mật" gắn liền với nó được kích hoạt, hắn có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt di chuyển trên mặt vải, ánh sáng rất mờ, nếu như không tập trung thì rất khó để nhận biết sự tồn tại của nó.
"Luôn cảm giác thiếu thứ gì đâu?"
Bologo chải đầu, chất tóc hắn hơi mềm, nếu không chăm sóc thì nó sẽ rũ xuống, che khuất cả khuôn mặt, trông giống như một con chó hoang dầm mình trong nước mưa.
Chải mạnh chúng ra sau đầu, lấy một sợi dây buộc tóc và thắt một bím tóc nhỏ sau đầu, lúc này Bologo mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Đôi mắt đảo qua, nhìn chiếc giá treo áo khoác bên cạnh. Bologo gỡ chiếc mũ trên cùng cũng có màu đen xám ra khỏi nó. Hắn đã không đội nó từ lâu rồi, phía trên đã lấm tấm chút bụi. Bologo vỗ mạnh vào nó, rơi hết bụi băm xong, đội nó lên đầu và đứng trước gương một lần nữa.
"Giờ thì tốt hơn nhiều."
Bologo nhìn mình trong gương và vô cùng mãn nguyện.
Hắn thích cảm giác nghi lễ như này. Dù là đi hẹn hay là trả thù, hắn đều muốn chỉn chu nhất có thể, tốt nhất là kèm theo chút âm nhạc, giống như một buổi biểu diễn hoành tráng, nhảy múa vui vẻ, khi bài hát đạt đến cao trào, khoảnh khắc ấy, đâm đầu nhọn của con dao vào cổ họng của kẻ tội nhân.
Đẩy cửa ra, gió lạnh thổi tới, Bologo không thể đợi được nữa.