Chương 33 : Tuyên bố máu lạnh
Kodling bước lên cầu thang, mở khóa cửa và trở về nhà của mình.
Để thuận tiện làm việc ở nhà hát, hắn sống rất gần đó, chỉ cách một con đường, đi bộ vài phút là đến, thế nhưng cái giá phải trả là tiền thuê nhà rất cao. Thuê nhà trong Quận Hiệp Định này là một việc không hề đơn giản.
Cũng có người khuyên Kodling rằng nên chuyển đến sống ở khu khác. Loại chuyện này cũng rất phổ biến, nhiều người thường sống ở ven thành phố và bắt những chuyến tàu điện chen chúc để đi làm ở trung tâm thành phố từ sáng sớm, nhờ đó có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Nhưng những người thân quen với Kodling đều biết rằng lý do hắn sống gần như vậy chủ yếu là để chăm sóc vợ của mình, người mà rất hiếm khi xuất hiện. Nghe nói rằng cơ thể nàng rất yếu ớt và cần được tĩnh dưỡng ở nhà.
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy vợ của Kodling nhưng ai cũng biết đến tên cô ấy.
Ginny.
Đây là tên của nhà hát được đặt theo tên vợ hắn.
Trong mắt nhiều người, Kodling là một người chồng tốt, ai cũng ghen tị với người phụ nữ tên Ginny kia.
"Ta đã về."
Đẩy cửa ra, Kodling hô lên. Trong phòng không có đèn, tối om, nồng nặc mùi hương ngào ngạt, nhưng Kodling đã quen và không hề tỏ ra có chút khó chịu nào.
Hắn đóng cửa lại, cởi giày và áo khoác ra, rồi đặt thứ gì đó được bọc trong giấy báo sang một bên và vừa nói vừa sửa sang lại mình.
"Buổi biểu diễn hôm nay rất thành công. Một nhóm phóng viên khác đã đến phỏng vấn ta. Ta đoán trong vài ngày tới, nhà hát của chúng ta sẽ xuất hiện trên tờ "Opus Daily"."
Sau khi treo quần áo lên, Kodling kiểm tr.a phòng khách, trong đây không có nhiều đồ đạc, trông cũng vô cùng đơn giản, không hề có chút dấu vết nào của sinh hoạt.
Kiểm tr.a cửa sổ, tất cả đều được đóng đinh hoặc khóa bằng ổ khóa sắt, cả căn phòng đều đã được bịt kín, chỉ có cửa là nơi ra vào duy nhất.
Sau khi kiểm tr.a cửa sổ đều nguyên vẹn và không có dấu hiệu bị cạy mở, Kodling thu dọn đồ đạc trên ghế sô pha, đi về phía phòng ngủ rồi tiếp tục nói.
" "Con chuột lang thang" sắp kết thúc. Đây là tác phẩm đầu tiên của ta, đồng thời cũng là tác phẩm tuyệt nhất từ trước đến nay... Thành thật mà nói, ta rất phấn khích, ta đã có thể tưởng tượng ra cảnh khán giả reo hò, cổ vũ."
Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, làm một sáng tác người, không có cái gì ca ngợi so đây càng tốt.
Đi tới chỗ sâu nhất trong phòng, Kodling đứng ở trước cửa phòng ngủ, hắn không đi vào ngay mà thoáng đứng lặng trước đó.
Cửa phòng ngủ đang khép. Trong khe hở lộ ra bóng tối mịt mờ, còn cả tiếng thở dốc đều đều, tựa như có người đang ngủ trong phòng.
Như đang chuẩn bị thứ gì đó, Kodling hít một hơi thật sâu, sau đó cầm thứ bọc trong tờ báo lên, xé lớp giấy báo bên ngoài, để lộ ra những bông hoa, đó là một bó hoa rực rỡ tỏa hương thơm.
Đẩy cửa ra, Kodling bước vào.
Trong căn phòng lờ mờ sáng, chính giữa có một cái giường đôi, Kodling đi tới và ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ vào chăn bông. Người phụ nữ đang ngủ bị đánh thức, nàng khẽ mở mắt, quay đầu nhìn Kodling, sau đó thì ôm chầm lấy hắn.
"Buổi sáng tốt lành, Ginny."
Kodling để lộ ý cười trên mặt, rất ít người có thể nhìn thấy vẻ mặt này của hắn. Trong mắt mọi người, hắn là một nghệ sĩ biểu diễn cực kỳ nghiêm túc, còn trong mắt người phụ nữ trước mặt này, hắn lại giống như một đứa trẻ ngây ngô.
Người phụ nữ được gọi là Ginny này không hề để tâm tới bó hoa mà chỉ ôm lấy Kodling với đôi mắt mê ly. Nhưng với cơ thể yếu ớt, không thể dùng một chút sức lực nào, nàng chỉ có thể thân mật hôn lên cổ Kodling, mở miệng, cọ lên làn da bằng hàm răng có vẻ hơi sắc.
"Hahaha, dừng lại, ngứa quá."
Kodling bật cười, sau đó đẩy người phụ nữ ra và nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi đói bụng chưa?"
Người phụ nữ không trả lời. Nàng cố gắng bò đến gần Kodling, nhưng một tiếng kim loại va chạm bỗng vang lên, người phụ nữ không thể tiến gần hơn được nữa.
Kodling không nói gì thêm,
Hắn ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh và bật đèn lên, trong phòng sáng lên duy nhất quang mang.
Ánh sáng cũng không mạnh, chỉ có thể chiếu sáng bàn làm việc, nhân tiện soi sáng bóng tối xung quanh một chút, phản chiếu ra đường nét của đồ vật.
Trước những cánh hoa vương vãi, làn da của người phụ nữ tái nhợt như bị bệnh, mạch máu xanh nổi lên rõ ràng. Nàng phát ra những tiếng thút thít, có thể nhìn thấy tất cả tay chân đều đã bị xích lại, sợi dây dích xích giữ chặt nàng ở trên giường.
"Đợi một chút, Ginny, xong ngay đây."
Kodling mở ngăn kéo ra, bên trong là hàng loạt những chai thuốc màu đỏ sẫm mà hắn gọi là "Elixir lỏng".
"Noam đã mất tích cùng với đống hàng hóa... Ta nghi ngờ chúng ta đang là mục tiêu, vậy nên sẽ phải tiết kiệm những chai thuốc này."
Kodling đếm, trong ngăn kéo cũng không còn bao nhiêu Elixir lỏng, chỉ có khoảng bốn năm chai, không dùng đủ được mấy ngày.
Trong mắt hắn hiện lên một tia âm trầm, nhưng rất nhanh đã mờ đi, biến thành ý cười đầy chân thành.
"Nhưng đừng lo, sẽ không có vấn đề gì đâu. David đã đi xử lý. Hắn là một người rất đáng tin cậy."
Kodling đưa Elixir lỏng tới gần Ginny, ánh mắt lờ đờ của Ginny bỗng lóe lên vẻ tham lam, nàng lại nhào vào vòng tay của Kodling và cắn vào cổ hắn. Lần này rõ ràng là nàng đã dùng sức mạnh hơn, Kodling chỉ cảm thấy cổ có hơi nhoi nhói.
Cũng may là hắn đã quen rồi, dù là nhát cắn của Ginny, hay là mùi hôi thối mà ngay cả nước hoa cũng không thể che đậy được trên người nàng .
Như bao lần khác, tiêm Elixir lỏng vào cơ thể Ginny, linh hồn đầy ắp được máu vận chuyển đến toàn bộ cơ thể, giúp thỏa mãn cơn trống rỗng đói khát và xoa dịu nóng nảy phệ chứng trong khoảng thời gian ngắn.
Động tác của Ginny dần dần trở nên nhu hòa. Giống như đã mất đi mục tiêu, nàng từ từ ngã xuống, nằm trở lại giường và nhìn trần nhà mờ tối với đôi mắt trống rỗng.
"Đúng rồi, Ginny, hôm nay ta cũng đã gặp một... người rất thú vị."
Nhớ lại dáng vẻ của Bologo, Kodling ngập ngừng nói.
"Thực ra, ta không biết hắn là người như thế nào. Hắn giống như một bí ẩn. Ta đã lâu không có cảm giác mới lạ như vậy khi gặp một người khác."
Khẽ vuốt trán Ginny, hắn không cảm nhận được hơi ấm của máu thịt, mà chỉ có sự lạnh lẽo của xác ch.ết.
Kodling có chút khổ sở, hắn tiếp tục nói.
"Ta đã trò chuyện khá vui vẻ với hắn. Những ý tưởng của người này khá thú vị. Mặc dù hắn nhìn có vẻ rất bình tĩnh và lý trí, nhưng câu chuyện mà hắn viết ra lại đầy cáu kỉnh và hoang tưởng..."
Kodling cầm ống tiêm lên, mở ngăn kéo khác ra, trong đó có rất nhiều thuốc an thần, sau khi thỏa mãn cơn đói của Ginny, hắn cần dùng thứ này để khiến nàng buồn ngủ và giữ im lặng.
Đây là Quận Hiệp Định, nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất ở Opus, một khi Ginny bại lộ, người của Cục Trật tự sẽ đến chỉ trong vòng vài phút.
Kodling biết việc này rất nguy hiểm, nhưng hắn cũng rất lo cho Ginny khi nàng cách hắn quá xa. David cũng gợi ý rằng có thể đưa Ginny tới Ngã Ba Vô Định. Chỉ cần có tiền là nàng có thể được chăm sóc tận tình, nhưng đối với cái nơi tối tăm và u ám ấy, Kodling luôn có một cảm giác bài xích rất lớn.
Hắn vẫn khao khát một chút thể diện, một chút cảm giác thể diện... ngay cả khi hắn không cao khiết đến thế.
Sau khi tiêm thuốc an thần cho Ginny, nàng trở nên yên tĩnh hơn rõ rệt, cả người như đã ngủ say, nằm trên giường không phát ra tiếng động.
Kodling cũng ngồi lên trên giường, rúc vào bên cạnh Ginny như một đứa trẻ và đưa tay ra duỗi thẳng tóc cho nàng.
"David và ta đang nghiên cứu việc rút lui. Bất kể suy đoán của bọn ta có đúng hay không thì Opus không thể ở lại lâu. Xung đột giữa Cục Trật tự và "Thanh kiếm bí mật của Đức vua" sẽ ngày càng trở nên căng thẳng hơn."
Ánh mắt của hắn tối sầm lại, thở dài.
"Nhưng ta không đành lòng phải chia tay nhà hát của chúng ta. Chúng ta đã hy sinh rất nhiều và trả giá rất nhiều để có được chỗ đứng ở đây..."
Người phụ nữ có chút phản ứng, nàng giống như đã tỉnh lại, ánh mắt nhu hòa truyền đến từ trong bóng tối, nàng đưa đôi tay mệt mỏi lên xoa xoa khuôn mặt của Kodling.
Kodling hơi sững sờ, sau đó hắn đến gần người phụ nữ, ôm chặt lấy nàng và vùi đầu vào ngực, giọng nói như bị bóp nghẹt.
"Không sao, chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau, nhà hát sẽ luôn có thể mở cửa trở lại."
Kodling trong mắt dâng lên có chút ánh sáng nhạt, tựa như chập chờn ngọn lửa.
"Có lẽ chúng ta không thể ở đây mãi mãi, nhưng ta sẽ biểu diễn lần cuối cùng, ta sẽ để mọi người nhớ mãi về buổi biểu diễn của chúng ta ..."
"Ginny và Kodling, họ sẽ nhớ đến chúng ta."
Kodling cố chấp nói.
"Nhất định."
...
Cách đó không xa có một sân khấu lớn đang được dựng lên, khi làn gió thổi qua, một làn sóng xuất hiện trên bức tranh được in trên đó.
"Anh bạn, ngươi có theo đạo không?" Trong phim ảnh, tên sát thủ cầm súng nhìn người đàn ông ngã xuống trước mặt mình, giọng điệu thờ ơ.
"Ta không theo tôn giáo nào, nhưng ta thích nói vài lời như vậy khi giết mục tiêu... đầy đức tin thiêng liêng, giống như tuyên bố hành quyết máu lạnh của ta."
Sát thủ chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt hai người đối mặt ở cùng nhau.
"Nhưng sau này, những lời tuyên bố như vậy được nói ra rất nhiều rồi. Ta cũng bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của nó. Thần nói rằng Ngài đã ban cho các thiên sứ một thanh gươm rực lửa, để các thiên sứ duy trì công lý và trừng phạt kẻ ác.
Ta không phải là một người tốt, ta là một kẻ ác như ngươi, một kẻ liều mạng tội ác tày trời."
Sát thủ suy tư, hắn không được đọc nhiều sách, vụng về suy tư về Lời của Thần.
"Nhưng khi ta hành hình ngươi, có thể ta đã trở thành thiên sứ trong Lời của Thần. Khẩu súng lục chứa đầy đạn trong tay chính là thanh gươm rực lửa, ta đang duy trì công lý... Cho dù đây chỉ là cuộc tàn sát lẫn nhau giữa những kẻ ác mà thôi."
Nói xong, hình tượng dừng lại thời gian dài dằng dặc, sau đó tiếng súng vang lên.
Bologo đang cầm trên tay một bịch bỏng ngô, vừa ăn vừa xem phim.
Đây là một rạp chiếu phim ở bãi đậu xe, dưới tấm rèm khổng lồ, là những chiếc xe nằm rải rác, Bologo ngồi trên bậc thang phía sau và chăm chú theo dõi đoạn kết của bộ phim.
Sát thủ đã giết ch.ết người đàn ông, hắn đi trên một vùng đất trống cho đến khi biến mất.
Hết phim, một số người lái xe rời đi, Bologo cũng từ từ đứng dậy, ném bịch bỏng ngô vào thùng rác rồi đi trên con phố bị gió lạnh thổi tứ phía.
Sau khi xem "Con chuột lang thang" xong, Bologo chợt muốn đi xem một bộ phim. Hắn rất nhớ nhung cái cảm giác đắm chìm vào câu chuyện. Sau khi lang thang không mục đích, hắn đến rạp chiếu phim ở bãi đậu xe này, để rồi lãng phí khoảng thời gian còn lại của mình ở đây.
Đã đến lúc phải về nhà, đường phố không còn nhiều người qua lại, xe cộ cũng hiếm hoi. Bất giác, trong không gian trống trải và bóng tối chỉ còn lại Bologo.
Khi hắn bước tiếp, một thồi chuông dồn dập vang lên trong bóng tối tĩnh lặng.
Bologo dừng lại và nhìn vào góc đường, đó là một bốt điện thoại màu đỏ với một chiếc điện thoại công cộng đang reo lên.