Chương 43 : Cuộc chiến bí mật
"Rẽ trái lúc ra ngoài. Đó là văn phòng của Lebius. Với tư cách là Đội trưởng Đội hành động đặc biệt, hắn muốn nói chi tiết với ngươi về công việc trong tương lai."
Giống như cây vừa mới bị sét đánh, Palmer đứng như trời trồng nghe Jeffrey chỉ đường cho mình. Sau đó Jeffrey đẩy hắn ra và đóng cửa lại.
Jeffrey hít một hơi dài, sau đó ngồi trở lại ghế sô pha và nhìn Bologo.
"Còn chuyện gì cần báo cáo không?"
Jeffrey có thể nhận ra Bologo vẫn còn điều gì đó muốn nói, nhưng lúc mà Palmer ở đó, hắn đã chọn im lặng.
" "Ban ân" của hắn là gì?"
Nghĩ đến mấy trò hề của Palmer, Bologo cảm thấy tò mò trong lòng.
Palmer là người đi vay đầu tiên mà Bologo gặp được, một con quỷ xui xẻo cũng chịu chung số phận với mình. Trên đường trở về, Bologo thậm chí còn tự hỏi liệu mình và hắn có bán linh hồn cho cùng một ma quỷ hay không.
" "Ban ân" của Palmer được bọn ta gọi là "Con Bạc", nó mang lại may mắn trong vận rủi và xui xẻo trong vận may."
Jeffrey giải thích một cách đơn giản.
Bologo nhíu nhíu mày, cái này "Ban ân" hiệu quả... Ngoài ý muốn không hợp thói thường a.
Nghĩ đến hành động gần như diễn xiếc của Palmer trong lúc chiến đấu, Bologo cảm thấy nó khá là hợp lý.
Sau trận chiến, hắn luôn tự hỏi làm thế nào mà một kẻ như Palmer lại bị Eugene bắt được, mặc dù lời giải thích của Palmer cho việc này là hắn đã vô tình trượt chân ngã trong lúc lén lút theo dõi... Chuyện nhảm nhí này làm sao mà khiến Bologo tin được, nhưng bây giờ thì có vẻ đúng là như vậy, Palmer không nói dối.
Hắn có thể dễ dàng né hàng nghìn viên đạn, nhưng cũng có thể trượt chân vào hiểm cảnh trong trạng thái an toàn tuyệt đối.
Bologo che mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Đúng rồi, nhân tiện, Jeffrey, nhiệm vụ của Palmer là gì?" Bologo hỏi lại.
"Dò xét động tĩnh của kẻ địch. Các thế lực thù địch của Cục Trật tự dạo gần đây hoạt động rất tích cực, Palmer đang điều tr.a một trong những tuyến đường vận chuyển của chúng."
Sau đó Jeffrey hỏi, "Có chuyện gì vậy, ngươi có phát hiện gì à?"
Bologo gật gật đầu, sau đó nói.
"Có một số hàng hóa còn lại tại hiện trường. Lúc rời đi, ta đã cạy mở một số hộp và lấy một vài mẫu từ chúng."
Bologo nói, rồi móc túi và đưa ra lọ thuốc màu đỏ sẫm.
"Nếu ta nhớ không lầm thì nó cũng giống như những thứ ta tìm thấy từ chỗ của Noam."
Giơ lọ thuốc lên, ánh sáng chiếu qua ống thủy tinh làm chất lỏng đỏ sậm trong đó sáng lên, như thể nó còn sống, lấp lánh tựa những giọt pha lê.
"Lại là thứ này."
Vẻ mặt của Jeffrey trở nên nghiêm túc, lọ thuốc kỳ lạ này lần đầu tiên được phát hiện trong tay Noam, nhưng giờ nó cũng xuất hiện ở một nơi khác.
"Chuyện này có liên quan gì đến "Người Nghiện" không?", Bologo hỏi.
"Ta không rõ", Jeffrey trả lời, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.
Bologo cân nhắc một lúc, rồi hỏi, "Jeffrey, gần đây có chuyện gì lớn xảy ra à?"
Thế lực thù địch.
Những từ kiểu này hiện lên trong đầu hắn, Bologo cũng thường nghe thấy người khác nói về chuyện này. Cái gọi là thế lực thù địch đã khiến Cục Trật tự phải hành động, chính chúng là người đã hỗ trợ cho "Người Nghiện"...
"Ngươi không phải đồ ngốc, ngươi nên đoán ra chuyện đó." Jeffrey không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại Bologo.
Dừng lại mấy giây, Bologo chậm rãi nói.
"Cục Trật tự... Cục An ninh và Trật tự Đồng minh Rhine.
Trên thế giới này không chỉ có một con quái vật khổng lồ là Đồng minh Rhine, mà ở phía nam Opus, cuối vùng đồng bằng rộng lớn kia, còn có một con quái vật khổng lồ khác cũng đang nhòm ngó sang phía bắc..."
Bologo đã sớm nhận thức được chuyện này, hắn nói.
"Cái gọi là thế lực thù địch chính là tổ chức siêu phàm của Đế quốc Kogardel, đúng không?"
Về chuyện này,
Jeffrey gật đầu, ngả người ra sau, ngẩng đầu và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Sự sụp đổ của Thành phố Thánh đã kết thúc cuộc chiến tranh thế giới điên rồ nhất thời cận đại, chiến hoả của Đất Khô Cằn Chi Nộ cũng đã tắt ở Thành phố Thánh của Solomon. Sau đó, Đế quốc Kogardel và Đồng minh Rhine đã ký một hiệp định hòa bình trong Quận Hiệp Định, đồng thời tuyên thệ."
Giọng Jeffrey có vài phần khinh thường.
"Bologo, ngươi có nghĩ rằng chiến tranh đã thực sự kết thúc?"
"Không, không hề, trên đời này, thứ khó có thể kết thúc nhất chính là chiến tranh. Chỉ cần còn có người, chỉ cần còn có dục vọng... Cho dù có kết thúc bao nhiêu lần, cuối cùng nó vẫn sẽ trở lại."
Bologo bình tĩnh trả lời, đó giống như một lời nguyền khủng khiếp sẽ không bao giờ được giải.
Jeffrey lộ ra ý cười trên khuôn mặt, hắn đã đúng về Bologo, tên này đúng là một chuyên gia trên phương diện này.
"Kể từ khi Thành phố của Lời thề, Opus, được sinh ra, cuộc chiến của chúng ta với Đế quốc Kogardel đã thay đổi từ thế giới bình thường sang siêu phàm, cũng kể từ lúc đó, Cục Trật tự đã cắm rễ xuống Opus.
Trong những năm sau đó, chúng ta tiếp tục cuộc chiến còn đang dang dở với Đế quốc Kogardel trong bóng tối, chiến đấu để giành quyền kiểm soát thành phố, vẫn giống như khi Thành phố Thánh thất thủ năm xưa."
Bologo có chút xúc động, hắn hiểu rất rõ về đoạn lịch sử này, Sự sụp đổ của Thành phố Thánh là do cả hai bên đều muốn tấn công Thành phố Thánh, hòng chiếm đoạt nó để dùng làm căn cứ tiền phương và đánh sâu vào nội địa kẻ thù.
Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, nhưng cuộc chiến tranh đoạt toà thành này vẫn tiếp tục diễn ra trong bóng tối, những kẻ tham chiến chỉ là chuyển từ máy bay và đại bác sang Người thăng hoa sở hữu Năng lượng bí mật.
Chẳng có gì thay đổi, chỉ là ẩn giấu trong bóng ma mà thôi.
"Thanh kiếm bí mật của Đức Vua."
Jeffrey nói khẽ.
"Đây là tên của chúng, một tổ chức siêu phàm do hoàng tộc của Đế quốc Kogardel trực tiếp lãnh đạo."
Thanh kiếm bí mật của Đức Vua.
Bologo đã ghi nhớ cái tên đó vào sâu trong trái tim mình.
"Opus đã có một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi, nhưng khi những kẻ này trở lại, mọi thứ lại trở nên đầy xung đột."
Jeffrey thở dài. Hắn vẫn rất hoài niệm những ngày làm công tác hậu cần, không cần chiến đấu, không phải lo lắng quá nhiều, miễn là đi làm đúng giờ và nhận lương.
Hắn cũng đã từng cho rằng mình sẽ có thể nghỉ hưu như thế, rốt cuộc thì những người có thể làm việc trong Bộ phận Thực địa và sống sót đến lúc nghỉ hưu như hắn là rất hiếm trong Cục Trật tự.
Cuộc sống vẫn tốt đẹp như thế cho đến khi có lệnh từ Phòng ra quyết định một năm trước.
Đội hành động đặc biệt được thành lập, Bologo Lazarus lấy lại được tự do và Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, những kẻ đã biến mất từ lâu, hoạt động trở lại.
Giống như đêm trước cơn bão.
"Ý ngươi là... trở lại?"
Bologo đã nhạy bén nhận ra cách dùng từ của Jeffrey, rồi hắn hỏi.
"Nói cách khác là các ngươi đã từng đuổi chúng ra khỏi đây, đúng không?"
Nói đến chuyện này, nó như gợi lên trong Jeffrey một ký ức tồi tệ nào đó, hắn im lặng, vẻ mặt u ám, đôi mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
Bên tai như vang lên tiếng gầm mơ hồ, mùi máu nồng nặc quẩn quanh nơi chóp mũi.
"Ừm."
Jeffrey khẳng định.
"Chiến tranh chưa bao giờ kết thúc, Bologo, Đất Khô Cằn Chi Nộ sáu mươi sáu năm trước, cuộc chiến tranh thế giới đầu tiên trong lịch sử loài người, chúng ta đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ có một cuộc chiến như thế nữa, nhưng trong năm mươi chín năm sau đó, cũng chính là bảy năm trước...
Chúng ta có một cuộc chiến khác."
Trái tim của Bologo như treo lên, rõ ràng là Jeffrey đang nói một cách rất bình tĩnh, nhưng tâm trí của hắn vẫn không khỏi rung động.
Một bí mật không thể để ai biết đến sắp được vạch trần.
"Một... một cuộc chiến trong thế giới siêu phàm cuốn tất cả những người thăng hoa vào trong đó."
Jeffrey móc túi, một "cựu binh" đã sống sót từ bảy năm trước như hắn, mỗi lần nhắc đến chuyện này đều cảm thấy nó như một cơn ác mộng.
Hắn rút ra một điếu thuốc và hút nó, cách này khiến Jeffrey cảm thấy dễ chịu hơn.
Ánh mắt Jeffrey mở đi và giọng điệu trở nên nặng nề.
"Một "cuộc chiến bí mật" đã xảy ra trong bóng tối mà không để người đời biết đến."
Trong thoáng chốc, Bologo đã có một ảo ảnh kỳ diệu, mọi thứ bao quanh hắn không còn là không khí quen thuộc mà là một thứ chất keo đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở, quấn lấy hắn và cố gắng bóp nghẹt cổ họng.
"Kể từ khi Thành phố Thánh sụp đổ và Thành phố Opus được thành lập đã xảy ra vô số xung đột giữa Cục Trật tự và Thanh kiếm bí mật của Đức Vua. Tuy nhiên, vào bảy năm trước, vào khoảnh khắc mà không ai ngờ tới, Thanh kiếm bí mật của Đức Vua đã bất ngờ phát động tổng tấn công vào chúng ta.
Hàng đống Người thăng hoa đi theo đội, vượt qua Khe nứt lớn mà đến, thậm chí còn phá vỡ lớp bảo vệ của "Phòng Khai hoang" và giết vào."
Jeffrey nhớ lại hồi ức, mùi thuốc lá làm tê liệt thần kinh, ngăn cơn ác mộng lại.
"Cuối cùng, bọn ta đã ngăn được chúng lại ở sân trong. Trận chiến diễn ra vô cùng tàn khốc, một số Bộ phận còn rơi vào tê liệt. Bọn ta đã phải trả một cái giá rất đắt để đuổi chúng ra khỏi "Phòng Khai hoang", ngay sau đó thì bắt đầu phản kích..."
Giọng nói ngừng lại, Jeffrey cười khổ.
"Cũng giống như Vua Solomon thủ hộ Thành phố Thánh năm đó, bọn ta đã chiến đấu ác liệt với Thanh kiếm bí mật của Đức Vua trong hơn trăm ngày, từ trong bóng tối ở khắp nơi trong thành phố, giết đến tận Khe nứt lớn. Cuối cùng thì bọn ta đánh bại chúng một cách thảm hại với chút lợi thế và triệt để đuổi chúng ra khỏi Opus, dành chiến thắng trong cuộc chiến này."
Jeffrey ánh mắt nhìn về phía Bologo, hắn vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt, không có bất kỳ cái gì biểu lộ, Jeffrey thì tự giễu nói.
"Nghe có vẻ nực cười, chỉ là một thành phố mà thôi.
Khi xưa Vua Solomon như thế, rất nhiều năm sau bọn ta cũng như thế."
Thành phố thần thánh một thời, nay là thành phố của Lời thề, Opus, mảnh đất này đã chứng kiến quá nhiều, mai sau nó vẫn sẽ tiếp tục chứng kiến.
Bologo lắc đầu, bác bỏ lời của Jeffrey, "Không phải vậy sao?"
Con ngươi xanh lam rũ xuống, Bologo trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Jeffrey.
"Cũng giống như ta, những người đi vay như bọn ta, bọn ta có mối quan hệ mật thiết với ma quỷ, và có thể một lúc nào đó, ma quỷ sẽ lần nữa tới tìm bọn ta, để cho ta làm "Người đại diện" trên đời này cho chúng.
Cục Trật tự và Thanh kiếm bí mật của Đức Vua cũng giống như thế, đúng không?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai né tránh. Một lúc lâu sau, Jeffrey nhìn đi chỗ khác trước, rồi phát ra một tiếng cười khàn khàn.
Hắn ấn tàn thuốc vào gạt tàn, khói trắng bốc lên nghi ngút.
"Ngươi nói không sai, Cục Trật tự và Thanh kiếm bí mật của Đức Vua cũng là "Người đại diện". Cả hai là Người đại diện cho hai con quái vật khổng lồ nhất thế giới, mà Opus thì là chiến trường của bọn ta."
Jeffrey đồng ý với ý nghĩ của Bologo.
"Jeffrey, ngươi cũng đã nói rằng "Ma trận giả kim" là một "công nghệ", còn Năng lượng bí mật là vũ khí bắt nguồn từ "công nghệ"."
Bologo nói.
"Hàng trăm năm trước, chúng ta mặc áo giáp và cầm kiếm, rồi vài trăm năm sau, chúng ta có máy bay và đại bác, những loại súng càng chính xác và ch.ết chóc hơn.
"Ma trận giả kim" cũng vậy, và Năng lượng bí mật cũng thế."
Bí mật tà ác đã lộ ngay trước mắt, trong phút chốc, cơ thể Bologo khẽ run lên, hắn cảm thấy sợ hãi và bất an khi biết được sự thật này.
Chiến tranh chưa bao giờ kết thúc, nó quanh quẩn bên chúng ta lúc nào không hay.
Xe tăng với lớp bọc thép dày và hỏa lực mạnh hơn, máy bay ném bom có tầm bay cao và tầm bắn xa hơn, những khẩu súng chính xác và đầy ch.ết chóc hơn, thậm chí là... những Năng lượng bí mật vượt xa bình thường và ngày càng điên rồ hơn.
"Đây là một cuộc chạy đua vũ trang."
Bologo toát mồ hôi lạnh, hắn đã đoán được.
"Một cuộc chạy đua vũ trang chưa bao giờ dừng lại kể từ khi Thành phố Thánh sụp đổ... một cuộc chạy đua vũ trang về Năng lượng bí mật."
Jeffrey nở một nụ cười khó coi và thở dài bất đắc dĩ.
"Bologo, ta không biết cuộc chiến tranh thế giới tiếp theo, nơi mà các quốc gia tham gia sẽ bị cuốn vào máy xay thịt sẽ nổ ra lúc nào, nhưng những gì ta biết là khi một cuộc chiến như vậy xảy ra lần thứ hai, người tham chiến sẽ không còn là quân thiết giáp mà chúng ta quen thuộc nữa, mà là những Người thăng hoa sở hữu Năng lượng bí mật. "
Lời của Jeffrey tựa như làn gió thổi ra từ hang sâu, xen lẫn mùi hương thối rữa, tanh tưởi và mục nát.
"Những Người thăng hoa ở trong bóng tối sẽ bước ra dưới ánh mặt trời, Aether rít gào sẽ hủy diệt tất cả không chừa một ai."
(Cvt: Chẹp, không biết lão tác có nhầm hay không, chứ đã là Đế quốc thì phải là Thanh kiếm bí mật của Hoàng Đế chứ nhỉ :V)