Chương 54 : Bộ phim đẫm máu
Những bức tranh hỗn loạn lơ lửng trong tầm nhìn, chúng được xếp chồng lên nhau, biến thành một bộ phim đẫm máu đầy phi lý.
Đầu tiên là một tiếng hát tràn đầy năng lượng cất cao lên, tiếp theo là một vệt máu rẻ mạt bao phủ mọi ngóc ngách trong tầm nhìn.
Những con búp bê rách nát, bông gòn lăn ra khỏi chỉ khâu, xen lẫn vô số rắn độc, một chiếc ô tô màu đỏ tông xuyên qua bức tường giữa tiếng kêu của một người phụ nữ đang lâm bồn.
Ánh nắng chói chang tràn vào nhà qua khe nứt, tiếng ca vang dội nhất thời bị bóp méo, hóa thành muôn ngàn tiếng la hét, hòa cùng tiếng guitar điện bạo liệt, sau đó thì ánh nắng buông xuống chiếu sáng cả sân khấu.
Một đám gấu trong trang phục veston đang cầm micro và hát thật to, giọng ca cuồng tín mà quỷ dị. Vô số búp bê thỏ nhảy nhót dưới khán đài, hò reo và thi nhau ném những cái đầu chảy đầy máu lên sân khấu.
Bầy gấu cũng reo hò và cúi chào khán giả.
Sân khấu trở lại bóng tối, sau đó lại có ánh sáng.
"A... chuyện này là sao..."
Bologo mở mắt ra, sau một thời gian ngắn, tầm nhìn mờ dần, rồi trở nên rõ ràng. Cơn đau dữ dội truyền đến từ dưới đầu, như thể vừa mới bị ai đó đục thủng hộp sọ bằng một mũi khoan điện.
Hết cơn mê man, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà xám xịt, sau đó là khung sắt được dựng lên, trên đó treo vài cái chai, một số đã rỗng, một số chứa đầy chất lỏng.
Không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, có thể mơ hồ nhìn thấy những bóng người màu trắng đi lại xung quanh, họ đang nói chuyện xôn xao, giống như đang bàn tán về mình, nhưng cũng giống như đang bàn tán về người khác.
Có vẻ như mình đang ở trong bệnh viện, đã rất lâu rồi không vào đó. Kể từ khi nhận được khả năng "Trở về từ cõi ch.ết", Bologo nghĩ rằng mình đã xa cách khỏi bệnh viện mới đúng.
Hắn thử ngồi dậy, nhưng cơn đau buốt như kim châm truyền khắp toàn thân, các khớp xương như chứa đầy kim loại sắc nhọn, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng sẽ đau dữ dội.
Cùng lúc với cơn đau dữ dội, hắn nghĩ đến giấc mơ phi lý vừa rồi. Bologo mơ hồ cảm thấy những con gấu đó đang ở cạnh giường bệnh của mình. Chúng đang chơi kèn và guitar điện, uốn éo cơ thể nặng nề của mình và bắt đầu buổi biểu diễn điên loạn kia...
Bologo ngờ rằng nguyên nhân là do trí nhớ "kiếp trước" của mình. Nó khiến hắn luôn mơ thấy những thứ lộn xộn này. Hắn cảm thấy nếu như mình đi làm đạo diễn cho những bộ phim mới lạ thì hẳn sẽ có tương lai vô cùng hứa hẹn.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Bologo lấy lại sức, tiếng thì thầm vang lên trong cổ họng, hắn ngọ ngoạy, cố ngồi dậy.
Tay trái cảm thấy hơi nặng. Chịu đựng đau nhức, hắn giơ tay lên thì phát hiện mu bàn tay gắn đầy kim tiêm truyền dịch, đại khái là mình sẽ không ch.ết, nhưng những bác sĩ này ra tay lúc, thật sự là nửa điểm khách khí cũng không có.
Quay đầu nhìn xung quanh, hắn nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc.
"Bologo tiểu ca!"
Bologo đang nghĩ xem liệu giờ giả ch.ết còn kịp không.
Dưới tiếng rống của Bailey, trong nháy mắt, cạnh giường bệnh của Bologo đã tập trung rất nhiều người... Kỳ thực cũng không có bao nhiêu.
Đầu tiên là Bailey, người coi mình như một con chuột bạch, kéo mí mắt của mình ra và soi bằng đèn pin với biểu cảm vừa yêu vừa ghét trên gương mặt, và sau đó Badr, người vẫn luôn mặc bộ đồ bảo hộ. Lúc nào hắn cũng ở cạnh Bailey để ngăn nàng làm ra mấy chuyện khác thường.
Tiếp theo là Jeffrey, tên này nở nụ cười trên môi, dựa trên nét mặt của hắn thì hẳn là nghi thức cấy ghép đã thành công. Họ chưa kịp nói gì thì một giọng hơi lạnh lùng đã vang lên, rồi tiếng va chạm nhẹ tiến lại gần Bologo.
"Xin chúc mừng, Bologo Lazarus."
Jeffrey nhường đường, Lebius chống nạng đứng trước giường bệnh.
"Ngươi hiện giờ đã là một thành viên của Người thăng hoa."
"Thăng... Người thăng hoa."
Thuật ngữ này vốn đã quen thuộc với Bologo, nhưng khi chạm đến nó, một cảm xúc khó tả vẫn dâng lên trong lòng hắn.
Như có một luồng điện chạy qua cơ thể, cảm giác bất ngờ này khiến Bologo chợt tỉnh táo hơn đôi chút, rồi hắn nhận ra thế giới trong mắt mình có chút khác lạ.
Có một thứ gì đó hơn thế nữa trên thế giới này, một thứ gì đó vô hình, ở khắp mọi nơi và có thể cảm nhận được...
Bologo có thể khẳng định,
Chúng vốn đã ở đó ngay từ đầu, nhưng bản thân hắn không có cách nào cảm nhận được rõ ràng như vậy.
Cũng như nhìn thấy ánh sáng bằng mắt, nghe thấy sóng âm bằng tai và cảm nhận được sự tiếp xúc của các vật thể bằng da.
Cứ như thể hiện giờ Bologo có thêm một giác quan để nhận biết những thứ bí ẩn này.
Aether.
Những Aether đầy bí ẩn, giờ đây chúng không còn là những nguyên tố xa vời nữa, chúng đã nằm trong tầm tay.
Trên bề mặt cơ thể Bologo xuất hiện những đường vân màu xanh lam, độ sáng có hơi mờ nhạt. Chúng liên tục nhấp nháy theo nhịp thở, ánh sáng phản chiếu vào đồng tử khiến hô hấp của Bologo có hơi dồn dập.
Đây là Ma trận giả kim của hắn, và hắn hiện đã là một Người thăng hoa.
"Ngươi có nhớ gì không? Bologo tiểu ca."
Lúc này Bailey mới hỏi. Tai nạn bất ngờ vào cuối nghi thức khiến trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn.
"Nhớ... Cái gì?"
"Sau nghi thức, ngươi phải biết rằng ngươi đã gây ra một thảm họa, cướp đi tất cả "Linh hồn Sắt Lạnh" xung quanh, phá hủy toàn bộ phòng thí nghiệm, cũng như kích hoạt hiện tượng chân không Aether, dẫn đến nhiều dự án thí nghiệm của Lõi lò thăng hoa đình trệ, gây ra tai nạn."
Bailey vốn dĩ chỉ muốn hỏi thôi, nhưng càng nói càng nói nhanh, cuối cùng lớn tiếng than thở, sau đó cúi người, chậm rãi ngồi xuống dựa vào tường, ôm lấy đầu.
"Rõ ràng cả năm nay chưa từng xảy ra sự cố... Rõ ràng..."
Badr đúng lúc đó đứng ở Bailey vừa mới vị trí, mặc dù khuôn mặt bị hộ cụ ngăn trở, nhưng Bologo có thể phát giác được từ hạ quăng tới ánh mắt, Bologo tiếp tục nói.
"Ta không nhớ."
Trong đầu hắn mơ hồ nhớ tới thế giới tĩnh mịch kia, nhưng ngoài thế giới tĩnh mịch đó, Bologo không nhớ được gì khác, còn về phần thế giới tĩnh mịch, hắn đã quen từ lâu rồi, mỗi lần ch.ết đi, hắn sẽ đều thoáng chốc đến nơi đó. .
Nhưng... nhưng dường như có một thứ gì đó khác ngoài sự tĩnh mịch...
Bologo vắt óc suy nghĩ cũng không thể nhớ ra.
"Nhưng mà, ta dường như... mơ hồ cảm thấy điều gì đó..."
Bologo nhìn vào lòng bàn tay đang lóe sáng của mình và nói một cách không chắc chắn.
"Ta lúc đó chỉ cảm thấy rất đau, khó mà tiếp nhận được ma trận .. Trợ giúp, ta cần trợ giúp, ta cũng không rõ cần trợ giúp cái gì, nhưng nó giống như bản năng."
"Bản năng? " Badr trầm tư, "Đây cũng là một khả năng. Dù sao đó là sức mạnh của Chúa tể, cũng không phải là không thể tạo ra bất cứ kỳ tích nào."
Đến giờ họ vẫn chưa thể hiểu được điều này nên đành phải coi nó như một kỳ tích hay những thứ tương tự.
"Đúng rồi, ta đã hôn mê bao lâu?"
Bologo hỏi. Hắn đãliên tục ch.ết đi sống lại trong nghi thức, và số lần tử vong lớn trong thời gian ngắn sẽ khiến hắn cảm thấy kiệt sức và bất tỉnh.
"Không lâu, mới nửa ngày."
Câu trả lời của Badr khiến Bologo ngạc nhiên.
"Vậy à ... Còn Taida thì sao? Ông ta nghĩ gì về nó?" Bologo hỏi. So với những người này, hắn vẫn cho rằng cựu bộ trưởng đáng tin cậy hơn.
Badr giải thích: "Sau nghi thức, sư phụ đã rời đi. Ông ấy không muốn ở đây lâu".
Bologo im lặng vài giây trước khi tiếp tục nói.
"Bởi vì "thể tích" của linh hồn ta không hoàn chỉnh, nên ta đã cướp đoạt "Linh hồn Sắt Lạnh" để khiến linh hồn của ta đạt đến "thể tích" cần thiết. Sau đó thì sao? Chúng không phải là linh hồn của ta, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Sẽ không. "Linh hồn Sắt lạnh" là linh hồn nhỏ yếu nhất, chúng sẽ không tự tan biến và có thể dễ dàng bị trói buộc", Badr giải thích, "Ma trận giả kim của Vũ khí giả kim chính là dựa trên Linh hồn Sắt lạnh".
"Rất nhiều Người thăng hoa sơ bộ cũng sẽ sử dụng "Linh hồn Sắt Lạnh" để củng cố linh hồn bản thânkhi cần thiết, chỉ là liều lượng không lớn bằng của ngươi mà thôi."
"Nói cách khác, ta có thể sử dụng "Linh hồn Sắt Lạnh" để thăng cấp đến Nguyện Cầu Giả?" Bologo hỏi.
"Không, "Linh hồn Sắt lạnh" là linh hồn nhỏ yếu và vô giá trị nhất. Nó chỉ có thể hữu dụng trong quá trình thăng cấp thành Người thăng hoa mà thôi, tác dụng của nó cũng vỏn vẹn chỉ là ổn định linh hồn.
Có thể nói, "Linh hồn Sắt Lạnh" vô dụng ngoài việc được chế tạo thành vũ khí giả kim.
Đó là lý do tại sao bọn ta lại tò mò, linh hồn của ngươi vốn không đầy đủ, cho dù có sử dụng nhiều "Linh hồn Sắt Lạnh" như vậy thì cũng không nên suôn sẻ như thế mới đúng. "
Đây là một vấn đề khiến Badr rất đau đầu. Có rất nhiều yếu tố cần thiết để Người thăng hoa thăng cấp. Một là ổn định linh hồn, hai là củng cố linh hồn sau khi ổn định, để "thể tích" của nó tăng lên, từ đó giúp Ma trận giả kim có thể tiếp tục phát triển.
Chuyện này phải mất một thời gian dài và rất nhiều tài liệu giả kim, thậm chí họ đã sẵn sàng để nuôi cấy Bologo trong vài tháng để có thể đảm bảo sự ổn định ma trận giả kim trong quá trình nằm giữa sự sống và cái ch.ết của hắn.
Nói cách khác, trong dự tính Bologo sẽ ch.ết trong vài tháng... nhưng tất cả cứ như vậy mà kết thúc.
Linh hồn không hoàn chỉnh bị cưỡng ép mở rộng "thể tích", để ma trận giả kim có thể tiếp tục mở rộng trên đó và lan tỏa khắp linh hồn của Bologo, rồi hoàn toàn khắc vào trong đó.
"Cho nên... Đây cũng là linh hồn của ta sao?"
Bologo cúi đầu xuống. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, dưới ma trận giả kim, có thứ gì đó nằm giữa ảo và thực lấp kín thể xác hắn.
Đó chính là linh hồn của Bologo, không giống như những linh hồn Hoàng Kim bình thường, linh hồn của Bologo chắc chắn mờ hơn không ít.
Hắn biết tại sao, hắn là người đi vay, Hắn đã bán mất một phần linh hồn của mình.
Chỉ là theo bản năng, hắn cảm thấy linh hồn mình không nên mờ như vậy... ít nhất cũng nên sáng hơn một chút...
Nhưng rồi Bologo nhớ ra điều gì đó, và hắn chợt hiểu lý do tại sao nghi thức của mình diễn ra suôn sẻ như vậy.
Hình như mình có một khả năng "hấp thu" nào đó, những mảnh linh hồn do chính mình "hấp thu" được thảra trong nghi thức và dung nhập vào Ma trận giả kim cùng với "Linh hồn Sắt Lạnh".
Đó là những mảnh vụn đến từ "Linh hồn Hoàng Kim", giá trị của chúng chắc chắn cao hơn nhiều so với "Linh hồn Sắt Lạnh". Chúng đã xây dựng một quỹ đạo mới và mở rộng Ma trận giả kim trên đó.
Đúng như Bologo đang nghĩ, có một cảm giác kỳ lạ, không thể kiểm soát được từ sâu trong cơ thể và linh hồn hắn truyền đến.
Xong.
Trong mắt Bologo lóe lên một tia hoảng sợ, cảm giác quen thuộc ấy đã trở lại.
Khi mảnh vụn linh hồn bị tiêu hao, lỗ hổng được lấp đầy lại lộ ra, và bây giờ linh hồn của hắn vô cùng suy yếu, đồng nghĩa với việc nóng nảy phê chứng sắp bộc phát.
"Các ngươi có một cái áo khoác bó không? "
Bologo đột nhiên hỏi.
"Hả?"
Badr sửng sốt trước lời nói của Bologo. Sau đó gương mặt Bologo méo mó, hắn thở hổn hển như dã thú, rồi dùng hai tay nắm lấy tay vịn hai bên giường bệnh khiến thép bị uốn cong xuống.
"Hơi ... xin lỗi."
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng Bologo, Badr sững sờ mất hai giây, sau đó hét lớn.
"Bác sĩ!"