Chương 61 : Hảo huynh đệ

"Thế coi như đã xong, chúng ta sẽ nghỉ ngơi vài ngày.
Bologo, ngươi tiếp tục làm quen với Năng lượng bí mật của mình. Palmer, ngươi có thể đi dạo quanh Bộ phận Thực Địa, miễn không bị lạc là được."


Lebius dặn dò. Bologo và Palmer ngồi đối diện hắn, một khuôn mặt thì lạnh lùng và hung ác, xen lẫn chút háo hức, khuôn mặt còn lại tái nhợt hoàn toàn, hơi ngẩng đầu lên, suy ngẫm nhân sinh.


Một người là nhân viên ít nhiều có chút vấn đề về đầu óc và sẽ không bao giờ từ chức, người còn lại thì là nhân viên có chút vấn đề về tâm trạng và suốt ngày nghĩ đến việc từ chức.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh."


Uriel đứng dậy và ra hiệu cho Palmer. Vậy mà nàng lại ngây thơ nghĩ rằng Palmer thực sự không quen thuộc với Bộ phận Thực địa.
Palmer mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng là cái gì cũng không nói được, cả người lộ ra vẻ suy sụp không nói nên lời, cuối cùng thì gật gật đầu và rời đi cùng Uriel.


"À, đúng rồi, còn một việc nữa, Jeffrey, nhớ đưa Bologo đi nhận quần áo và trang bị mới."
Nhìn chiếc áo bệnh nhân trắng dễ thấy trên người Bologo, Lebius phân phó.
"Ừ nhỉ, quần áo và trang bị của ta đâu rồi?"


Nghe Lebius nói vậy, Bologo đột nhiên nhớ ra quần áo và trang bị của mình dường như bị mất tích, trên đường đi cũng không có ai nhắc tới những thứ này.
Jeffrey nói: "Tất cả đều bị hư hại, ngươi hút sạch "Linh hồn Sắt Lạnh" "xung quanh, đến cả quần áo và trang bị cũng không được tha."


available on google playdownload on app store


"Vậy còn búa xung kích thì sao?"
Mặc dù không ở bên nhau quá lâu, nhưng Bologo đã nảy sinh chút tình cảm với cây búa, hiếm có vũ khí nào mà Bologo lại thích đến như vậy.


"Nó cũng bị hư hại. Vũ khí giả kim cũng được phân loại. Búa xung kích của ngươi lại đúng là loại rẻ nhất, thứ này thường không được sử dụng để chiến đấu", Jeffrey nói.
"Vậy nó dùng để làm gì? Phá dỡ?"


Bologo vẫn còn nhớ cảm giác sung sướng ấy khi vung búa, cái cảm giác mà được đập phá hết mọi thứ mục rữa, thật là sảng khoái.


"Một cái búa chính là một cái búa, nó được Lõi lò thăng hoa dùng để rèn thép, nhưng ta cảm thấy rằng ngươi sẽ thích nó, nên đã chuẩn bị một cái cho ngươi mà thôi."


Nói đến đây, Jeffrey hơi ngượng ngùng, theo lý thuyết thì quà gặp mặt hẳn phải là món đồ tốt hơn, nhưng như Palmer đã nói, rất khó để phê duyệt một số thứ tốt hơn từ Lõi lò thăng hoa.
"Đừng quá buồn, sau này sẽ có đồ tốt hơn... Ta thấy Bailey có vẻ rất quan tâm đến ngươi đấy, phải không?"


Jeffrey không có hảo ý nói, hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Bologo, khiến cho Bologo cả người không thoải mái.
"Ngươi muốn gì?"


"Bologo, ngươi cũng có thể cảm nhận được đúng không, mỗi một Tổ hành động thật ra giống như một Cục Trật tự thu nhỏ. Mỗi nhân viên đều có một chức năng khác nhau, nhưng đáng tiếc là, đám người trong Lõi lò thăng hoa đó chưa bao giờ dễ giao tiếp. Ai cũng khổ sở với đám bệnh thần kinh đó, cho nên rất nhiều Tổ hành động đều không có liên hệ gì với người của Lõi lò thăng hoa."


Jeffrey đứng cạnh Bologo và không ngừng nói những lời ám chỉ Bologo.


Bologo nhớ lại một cách ngắn gọn về nữ bộ trưởng tuyệt đối có vấn đề về thần kinh đó, còn cả tay cấp phó suốt ngày đấm đá nữ bộ trưởng nữa, rồi lại còn cựu bộ trưởng đã phải nghỉ việc vì nghiên cứu có liên quan đến những điều cấm kỵ.


Hiện tại, Bologo mới chỉ tiếp xúc với ba người của Lõi lò thăng hoa, và cả ba đều có vấn đề rất lớn.
"Không bao giờ, thậm chí đừng có nghĩ về nó, Jeffrey."


Bologo kiên quyết từ chối, cũn g không phải là do hắn ghét Bailey, nhưng chỉ vừa nghĩ tới sẽ bị nhìn chăm chú bởi ánh mắt đó... bị theo dõi bởi loại người đó.
Cảm giác rất quái lạ, giống như có một thứ gì đó dinh dính bò trên người, cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông đều đang kháng cự lại.


"Vậy á, không có gì, Bologo, sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ đồng ý." Jeffrey bật cười, cũng không rõ hắn đang nghĩ gì.
"Không đời nào."
Bologo cảm thấy rằng mình không dễ dàng chịu thua như vậy.


"Thật ra thì có rất ít người trong Bộ phận Thực địa có thể từ chối Lõi lò thăng hoa. Hiện tại ngươi kháng cự, chẳng qua là bởi vì ngươi là người mới mà thôi. Ngươi sẽ sớm hiểu được" Jeffrey lộ vẻ mặt đầy ẩn ý.
"Khụ khụ."
Lebius ho khan hai tiếng,


Làm gián đoạn cuộc trò chuyện đầy hoang đường này.
"Thời gian rất quý giá, tốt hơn hết các ngươi nên nhanh lên. Tuy rằng ngươi sẽ không ch.ết nhưng ta cũng mong rằng trong thời gian làm nhiệm vụ, ngươi sẽ cố gắng hạn chế ch.ết nhất có thể."
Lebius yêu cầu.


"Ta hiểu, ngay cả khi ta không cẩn thận ch.ết, ta cũng sẽ xử lý tất cả những người biết chuyện."
Bologo gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng với Jeffrey.
...
"Quần áo mới, trang bị mới và vũ khí giả kim mới."


Trong phòng hoạt động, Jeffrey mang theo một cái hòm lớn, đựng đầy những thứ đã chuẩn bị cho Bologo. Bologo thì thay luôn quần áo trong phòng hoạt động.
"Đây là đồng phục của ngươi, chú ý giữ dáng, đây đều là đặt trước, nhỡ có ăn mập ra thì phải đo lại."


Jeffrey mở hòm, lấy ra một ít quần áo và đưa cho Bologo, vừa nói còn vừa không quên kéo thắt lưng.
Phần bụng mập của áo sơ mi trắng bị phình to ra, Jeffrey mặc dù muốn che đi nhưng lại lộ ra quá rõ.
"Được rồi."


Bologo đã thay xong đồng phục của Cục Trật tự, không khác mấy so với bộ hắn thường mặc, vẫn là sự kết hợp của áo sơ mi trắng, cà vạt và áo khoác, chỉ là ở một số góc được thêm một số đường chỉ và đường khâu.


Dáng vẻ không chỉ gọn gàng, thẳng tắp mà còn bó buộc khi thực hiện một số động tác trên phạm vi lớn, sang trọng và sắc sảo cùng hiện lên, sau đó là chiếc áo khoác tàng hình quen thuộc.


Ban đầu, Bologo nghĩ đây là một thứ rất quý giá, trước khi ra trận, hắn thậm chí còn cân nhắc xem có nên cởi quần áo trước khi xông vào hay không, nhưng sau đó biết được rằng tất cả trang bị giả kim có thể sản xuất hàng loạt đều khá rẻ, kể cả chiếc áo khoác này.


Ngoài hai thứ này, còn có một dụng cụ màu đen với đầy đủ quai và túi, có vẻ như có thể mang theo rất nhiều vũ khí.
"Trông như một nhân viên công ty bình thường." Bologo nhận xét.


"Đúng, nhân viên của công ty bình thường". Jeffrey vừa cười vừa nói, "Bây giờ không phải là thời đại cầm kiếm lên và chiến đấu cho lãnh chúa,. Thẩm mỹ và quần áo của chúng ta cũng phải thay đổi theo thời đại".


"Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là giữ cho mình kín đáo và bí ẩn. Dù sao thì chúng ta đang hoạt động trong một thành phố tráng lệ, chứ không phải một khu rừng rậm vắng vẻ và âm u nào đó. Càng bình thường thì cách ngụy trang của chúng ta càng phù hợp."
Jeffrey lại nói về những hội kín kia.


"Ban đầu, đồng phục của Cục Trật tự trông không như thế này, mà là một chiếc áo khoác không tay với phần sau rủ xuống như đuôi én, sau đó phủ thêm một chiếc áo choàng lớn, trùm kín cả hai khuỷu tay, không dài đến trước bụng, trên đó có những hoa văn được thêu bởi những sợi chỉ vàng..."


Nghe Jeffrey miêu tả, Bologo có thể tưởng tượng ra khung cảnh tao nhã và huyền bí ấy, giống như u linh trong bóng đêm, ánh vàng kim cao quý nổi bật lên giữa màu đen nhánh.
"Nghe giống như... quý tộc", Bologo nói.


"Đúng là quý tộc. Ngươi cho rằng có sự khác biệt nào giữa các hội kín bí mật lâu đời đó và các đại gia tộc hiện nay không? Chỉ khác là một bên nắm giữ quyền lực và của cải, trong khi bên kia không chỉ nắm giữ quyền lực và của cải mà còn nắm giữ cả sức mạnh siêu phàm." Jeffrey nói.


"Loại trang phục đó bây giờ không được sử dụng phổ biến. Nó chỉ được sử dụng trong một số nghi lễ quan trọng. Chỉ còn một số hội kín cứng đầu vẫn duy trì truyền thống này."
Nghe Jeffrey nói, Bologo có chút tò mò về trang phục truyền thống của Người thăng hoa.


"Dao gấp và phi đao của ngươi cũng ở bên trong", Jeffrey lật lại chiếc hòm lần nữa, "Tạm thời không có cách nào xin lại búa xung kích mới cho ngươi, dù sao thì ngươi cũng không muốn quay lại Lõi lò thăng hoa đúng không?"
Bologo nhanh chóng gật gật đầu.


"Nhưng giờ ngươi cũng là Người thăng hoa, cũng không thiếu phương thức tấn công, búa xung kích sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải."
Jeffrey vừa lẩm bẩm vừa lôi ra một vật có hình dạng kỳ lạ khác.


Đó là một thứ trông giống như một cái băng cổ tay, được làm toàn bộ bằng kim loại đen như mực. Dưới từng mảnh giáp lớn là cấu trúc máy móc mà Bologo không thể hiểu được. Những sợi dây thừng được quấn quanh giữa các khe hở, trên bề mặt mờ có một vài ánh sáng yếu và hoa văn.


"Đây là "Cánh tay thích ứng", tiêu chuẩn cấp thấp nhất của Bộ phận Thực địa. Như ngươi có thể thấy, nó là một vũ khí giả kim, nhưng bản thân nó lại không có tác dụng gì đáng ngạc nhiên. Nó chủ yếu được rèn để thích ứng với các biến đổi khác nhau."


Jeffrey xắn tay áo lên, đeo băng cổ tay vào, sau đó thì nó bám chặt vào da.
"Thứ này được điều khiển hoàn toàn bằng Aether, vì vậy kích thước của nó có thể tùy chỉnh theo mục đích sử dụng, chẳng hạn như thế này."


Aether đã được nạp vào trong đó, khi Jeffrey vung mạnh tay của mình lên, có một âm thanh ầm ầm dưới lớp băng cổ tay, sau đó thì dây móc bắn ra, sợi dây thừng quấn quanh băng cổ tay cũng bay ra theo.
"Dây móc nhỏ và kín đáo hơn, lại có thể được kích hoạt nhiều lần bằng Aether."


Jeffrey vung tay, sợi dây móc lỏng ra, nhanh chóng quấn ngược lại, giống như rắn độc du tẩu, trong nháy mắt đãquấn hết về băng cổ tay.


"Phần lớn thời gian chúng ta hoạt động trong thành phố. Nơi đây có rất nhiều tòa nhà cao tầng. Không có cách gì để di chuyển nhanh chóng và tốt hơn thứ này", Jeffrey nói, rồi tháo băng cổ tay và ném nó về Bologo. "Bởi vì trước đây ngươi không phải là Người thăng hoa và không thể tùy ý thao túng Aether, nên mới không đưa thứ này cho ngươi. Giờ ngươi có thể vứt bỏ súng bắn móc đi được rồi."


Bologo đeo băng cổ tay lên tay trái của mình, khi Aether phun trào, hắn bỗng có một cảm giác kỳ lạ, như thể băng cổ tay đã trở thành một phần của cơ thể mình.


Sau đó, Bologo nhận thấy vẫn còn một số rãnh trên băng cổ tay, chúng bị kéo bởi một loại liên kết cơ học nào đó. Hắn thử đặt một con dao gấp vào trong đó, chuôi dao vừa khít.


Dao gấp dán chặt vào trong đó. Khi Bologo vung mạnh cánh tay trái của mình lên, chỉ nghe thấy một âm thanh kim loại giòn tan, dao gấp bật ra từ băng cổ tay, lưỡi dao kéo dài ra từng đoạn, biến thành một cánh tay lưỡi dao sắc bén trượt ra ngoài.


"Không sai, chính là như vậy. Ngươi có thể thêm bất cứ vũ khí nào mình muốn, miễn là nó đặt vừa vào băng cổ tay, nhưng cần lưu ý rằng nếu ngươi thêm quá nhiều thứ, băng cổ tay sẽ trở nên cồng kềnh và rất lộ liễu."
Jeffrey nói, rồi lấy Yas ra làm ví dụ.


"Chẳng hạn như "Tổ chống bạo loạn" của Yas, các thành viên trong tổ của hắn, mỗi người trong số họ đều trang bị những vũ khí khác nhau trên thiết bị bảo vệ cánh tay, có kim gây mê, có rìu, thậm chí có tên còn cải tiến cảsúng máy và lắp vào."


Bologo thử tưởng tượng ra cảnh đó, biểu cảm của hắn trở nên cổ quái.
"Ta thì thích lắp dây thừng có móc hơn vì nó rất kín đáo."
Jeffrey khoác chiếc áo khoác lên người Bologo, luồn qua ống tay áo, trang bị bảo vệ cánh tay đã hoàn toàn bị che khuất, không ai có thể nhận ra nó cho đến khi Bologo bắn chiếc móc ra.


"Không tệ, đúng là rất tiện lợi."
Bologo sửa sang lại bản thân và trở lại với vẻ ngoài trang trọng đó.
"Vậy ta về nhà trước, mai gặp lại ở phòng thực chiến."
Bologo chào tạm biệt Jeffrey và đẩy cửa phòng nghỉ ra.


Palmer và Uriel tiến tới, Uriel mỉm cười, nhưng Palmer vẫn có vẻ tiều tụy. Vậy mà hắn thực sự bị Uriel dẫn đi tham quan một lượt Bộ phận Thực địa.
Ở một khía cạnh nào đó, Uriel nghiêm túc đến không ngờ.
"Yo! Bologo, chuẩn bị về rồi à?"
Nhìn thấy Bologo, tinh thần Palmer phấn chấn hơn một chút.
"Ừm, thế nào."


Bologo đáp lại.
"Thế thì vừa khít! Ta cũng chuẩn bị về, để ta đưa ngươi về nhé." Palmer đột nhiên ân cần.
Bologo suy tư vài giây, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt để hai người hiểu nhau hơn.
Đương nhiên, lý do chính vẫn là nhà của Bologo quá xa, hắn thực sự không muốn chen chúc trên tàu điện.


Ngay khi hắn chuẩn bị đáp lại Palmer thì Palmer trực tiếp bước tới, giống như một hảo huynh đệ, khoác tay lên vai Bologo.
"Đừng khách sáo, chúng ta là cộng sự cơ mà!"
Palmer không ngừng nhấn mạnh.
"Hảo huynh đệ vào sinh ra tử tương lai a!"






Truyện liên quan