Chương 64 : Tay nghề
"Sương mù xám! Công nghiệp! Và... bánh mỳ tôm chiên giòn thơm ngon!"
Trong một buổi sáng đầy sương mù, cạnh con phố nhộn nhịp, giọng nói tràn đầy năng lượng của Dudel vang lên, giọng nói của hắn dường như lúc nào cũng vậy, tràn đầy năng lượng.
Bologo lục tung chiếc kệ phủ đầy bụi, lắng nghe lời phát biểu mang tính hình thức của Dudel trên radio và hỏi ông chủ cửa hàng.
"Đương nhiên, chương trình âm nhạc trên radio ở Opus cũng chẳng có mấy."
Ông chủ đứng sau quầy, vặn to radio đểgiọng của Dudel nghe rõ hơn.
"Ngươi biết đấy, khi còn trẻ, ta là tay guitar của một ban nhạc."
Như để khoe khoang, ông ta bước sang một bên và để lộ cây đàn sau quầy, trong cửa hàng đồ cũ này thì cây đàn đúng là hết chỗ chê, mọi thứ khác đều lấm lem bụi bặm, chỉ có nó được lau sáng bóng.
"Trông đẹp đấy, ta có thể chạm vào nó được không?" Bologo hỏi.
"Không được, nó không phải để bán, chỉ được nhìn thôi." Ông chủ từ chối Bologo với một nụ cười.
Bologo bất đắc dĩ nhìn ông chủ, than thở vài câu, rồi quay đầu tiếp tục lục lọi đống đồ lộn xộn chất đống trên kệ, thỉnh thoảng bụi bay lên.
Đây là một cửa hàng đồ cũ có tên là "Charlie"s House". Tên của cửa hàng sử dụng trực tiếp tên của ông chủ. Đây cũng là một trong những địa điểm mà Bologo thường xuyên đến nhất.Sa bàn chiến tranh, máy phát nhạc và các đĩa hát cũ hắn đều lấy từ đây.
Đối với Bologo, đây là một bãi rác kỳ diệu, luôn có thứ gì đó thú vị để tìm kiếm, vì vậy hắn thường xuyên ghé thăm nơi đây để không bỏ lỡ bất kỳ thứ gì.
"Ông chủ, gần đây có nhận được đĩa nhạc hay thứ gì đò tương tự không?"
"Nhận được vài thứ, nhưng không nhiều. Giờ tất cả mọi người đều sử dụng băng cát xét. Những thứ đó tiện lợi hơn băng đĩa mà bền hơn." Charlie chọn bừa một món đồ trang trí và dùng giẻ lau.
"Thế à..."
Bologo đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì hữu ích, hắn chỉ có thể lấy một ít đĩa nhạc cũ trong mấy chiếc vỏ rách nát và đặt chúng trên quầy.
"Mua hết à? Mấy thứ này đều bị ngươi mua sạch."
Charlie liếc nhìn những thứ mà Bologo đã chọn và thanh toán hóa đơn với một nụ cười.
"Đành chịu. Ta chỉ có thể dùng những món đồ cũ như này trong thời điểm hiện tại. Khi nào có tiền thì sẽ kiếm một số thứ tốt hơn."
Bologo thở dài, trong đầu vẫn nghĩ về việc ứng lương trước thời hạn.
"Đến lúc đó nhớ nhớ đến ta nha. Ở đây còn một vài món rất ha y ho, chỉ có điều bị sờn một chút mà thôi. Giá cả cũng rất phải chăng. Chắc chắn sẽ rẻ hơn so với mua trực tiếp mới."
Charlie không ngừng lải nhải, lợi nhuận của cửa hàng đồ cũ này cũng không lớn, phải giữ chặt những khách hàng cũ như Bologo.
"Được rồi, được rồi."
Bologo nhặt chiếc túi mà Charlie đã đóng gói lên và nói một cách qua loa.
"Đến lúc đó chắc chắn ta sẽ đến chỗ của ngươi."
"Hẹn gặp lại! Bologo!"
Charlie nhiệt tình vẫy tay và nhìn Bologo rời khỏi cửa hàng đồ cũ.
Ra đường, xung quanh là một khung cảnh quen thuộc, "Charlie’s House" gần ngay cạnh nhà của Bologo, và đó cũng là lý do mà hắn thường đến đây.
Khi rảnh rỗi, Bologo lang thang khắp quận Shenbei, hắn rất quen thuộc với nơi này. "Charlie’s House" được hắn phát hiện trong một lần đi dạo.
Người đi bộ im lặng rảo bước trên phố, thỉnh thoảng nói những thứ tiếng mà Bologo không hiểu, còn có một số gương mặt xa lạ. Hầu hết những người sống ở đây đều là người tha hương đến từ xa. Trên một khía cạnh nào đó thì cái khu đô thị này cũng có thể nói là tràn đầy sức sống.
Nó miêu tả một người đàn ông đang đứng giữa ngã ba đường, hắn trông vô cùng sợ hãi và lo lắng cho tương lai, nhưng hiện thực lại không ngừng buộc hắn phải đưa ra lựa chọn.
"Ồ, đó là Con Chuột Lang Thang!"
Bologo nhìn thoáng qua đã nhận ra tấm áp phích trên tường. Hắn cũng có một tấm ở nhà và trên đó còn có chữ ký của Kodling.
Nhưng sau khi nhìn thấy tấm áp phích này, Bologo cũng mới giật mình.
Đoạn kết của "Con Chuột Lang Thang" sắp được biểu diễn, hắn vốn định đi xem như đã hứa, nhưng giờ đã trở thành một Người Thăng Hoa, Lebius còn giao hành động nhắm vào Người Nghiện cho chính mình.
Hành động có thể sẽ được triển khai trong khoảng thời gian sắp tới, Bologo không biết liệu mình có thời gian để đến xem buổi biểu diễn hay không.
Trên phương diện này thì Bologo không hề do dự, mục tiêu hàng đầu của hắn luôn là trả thù "Người Nghiện". Về buổi biểu diễn thì sẽ luôn có lúc chiếu lại, chỉ tiếc là không được xem lần đầu ra mắt mà thôi.
Phần còn lại là một số áp phích cho các lễ kỷ niệm. Mỗi cửa hàng đều tổ chức các sự kiện khác nhau với lý do là lễ hội, tất cả trông giống như đang rất tưng bừng.
"Lễ Lời thề cũng sắp đến."
Bologo nhìn vào tấm áp phích ngày lễ và lẩm bẩm một mình.
Bây giờ đã là tháng mười, cuối thu đông chí, còn hơn một tháng nữa là Lễ Lời thề.
Ngày lễ này là ngày lễ độc quyền của thành phố Opus. Nhằm kỷ niệm dấu chấm hết của Đất Khô Cằn Chi Nộ và sự thành lập của Opus, họ đã cùng nhau ấn định ngày mà Đế quốc Korgardel và Đồng minh Rhine cùng nhau tuyên thệ vào sáu mươi sáu năm trước làm ngày Lễ Lời thề.
Tất cả mọi người đềi đang chuẩn bị cho ngày lễ sắp đến này, ngay cả trong khu đô thị hoang vu và hẻo lánh như Quận Shenbei, đèn đường trên các con phố cũng được bao phủ bởi những dải ruy băng đủ màu tung bay phấp phới.
Bologo nhìn tất cả những thứ này, đôi mắt của hắn có chút trống rỗng.
Hắn nhớ rằng mình cũng đã ra tù vào khoảng thời gian này một năm trước, sau khi trải qua Lễ Lời thề tại nhà của Adele, hắn rời đi và đến quận Shenbei để bắt đầu cuộc sống một mình.
Đó là một ngày lễ ấm áp, một ngày lễ đáng nhớ với Bologo.Có lẽ là do rất hoài niệm lần đó, Bologo giống như một đứa trẻ, ngoài ý muốn mong chờ Lễ Lời thề năm nay, mặc dù hắn cũng không rõ nó sẽ như thế nào.
...
Về nhà, Bologo chỉ đơn giản là chọn ra một đĩa hát mới mua, tuy nói là đĩa mới nhưng bản thân nó cũng là đồ cũ đã qua tay nhiều người, đối với chất lượng âm thanh, Bologo không đặt quá nhiều kỳ vọng.
Cây kim của máy phát nhạc chạm xuống, tiếng hát bắt đầu vang lên. Bologo ngồi thoải mái trên ghế sô pha, nhặt bừa một con dao gấp và bật nó ra.
Giữ chặt cán dao lạnh như băng, ánh sáng xanh lam lan tỏa trên mu bàn tay Bologo, quỹ đạo xuyên qua những giới hạn trên cơ thể và lan đến con dao gấp.
Kim loại bị xoắn lại và biến hình, ánh sáng xanh lam bùng cháy như liệt hỏa trong thoáng chốc, giống như bị đặt vào trong một cái lò rèn hư vô, nó sụp đổ thành một chiếc búa trong tay Bologo.
Đây không phải là dấu chấm hết cho sự thay đổi, được thúc đẩy bởi ý chí của Bologo, chiếc búa chiến tiếp tục thay đổi hình dạng và biến thành một thanh kiếm dài và hẹp.
Một loạt khe hở xuất hiện trên thanh kiếm, vẻ mặt của Bologo căng thẳng, hắn dành toàn bộ sự chú ý của mình vào nó, điều khiển Aether,và thực hiện những biến đổi đầy tinh vi đó.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, sau vài phút biến đổi, Bologo giải trừ Năng lượng bí mật của mình. Hắn thở ra một cách nặng nề, cảm thấy kiệt sức.
Chậm rãi giơ tay lên, thanh kiếm dài và hẹp lúc nãy đã biến thành một sợi xích thô ráp, lắc lư trong tay Bologo.
"Vẫn chưa được a."
Bologo thở dài.
Khi rảnh rỗi, hắn đã tập luyện với Năng lượng bí mật của mình, sau nhiều lần cố gắng, Bologo đã hiểu sâu hơn về việc tiêu thụ Aether và cách vận hành Năng lượng bí mật.
Biến con dao gấp thành một cây búa thô tiêu thụ rất ít Aether, tốc độ tạo hình cũng rất nhanh, nhưng một khi thay bằng tính dẻo vật phức tạp, nó sẽ làm tăng đáng kể mức tiêu thụ của bản thân Bologo, cho dù là Aether hay sức lực.
Cũng may là có thể luyện tập nó. Khi Bologo đã quen với Năng lượng bí mật, Năng lượng bí mật của hắn hoạt động ngày càng chính xác hơn. Ban đầu, hắn chỉ có thể tạo ra một dây xích nhỏ, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn đã có thể làm cho nó phức tạp hơn một chút.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, hắn vẫn còn nhớ "Trí tưởng tượng tạo vật" của Badr. Không giống như dây xích và lưỡi kiếm thô ráp của hắn, vũ khí Badr tạo ra rất tinh xảo, bên trên còn có hoa văn. Từ đây có thể thấy trình độ khống chế năng lượng bí mật của Badr còn cao hơn rất nhiều so với Bologo.
Palmer cũng vậy, mặc dù cái tên này...
Borlogo không buồn nghĩ về điều đó nữa, nếu có thể, hắn không muốn nhớ rằng mình có một người cộng sự như vậy ngoại trừ trong công việc.
Palmer có thể điều khiển luồng không khí. Nghe có vẻ như Năng lượng bí mật này khá yếu, nhưng dưới cách điều khiển hết sức tinh vi của Palmer, hắn có thể sử dụng luồng không khí để điều khiển nhiều con dao ném cùng một lúc và đâm xuyên qua cơ thể Eugene một cách chính xác.
Nghĩ đến đây, Bologo cảm thấy có chút áp lực, nhưng cũng đành tự an ủi mình chỉ là người mới, một người mới trở thành Người thăng hoa, cứ từ từ rèn luyện là được.
"Nhưng thứ sức mạnh này vẫn thật là xảo quyệt."
Bologo đứng dậy và ném sợi xích trong tay, sợi xích được bao phủ bởi ánh sáng xanh và biến thành một thanh kiếm sắc bén. Ngay sau đó Bologo bước tới, rồi quay lại, khi hắn vung tay lên lần nữa thì thanh kiếm đã biến thành một cây búa nhỏ.
Với sự giúp đỡ của Chinh Chiêu Chi Thủ, miễn là có sắt thép xung quanh mình, Bologo có thể tạo ra các loại vũ khí khác nhau. Một giây trước nó còn là một con dao gấp, một giây sau nó đã biến thành một ngọn giáo và bị ném đi.
Trừ cái đó ra, Bologo còn nhận thấy một tác dụng khác của Chinh chiêu chi thủ.
Đứng trước cửa phòng ngủ, Bologo đóng cửa lại và từ từ vươn tay ra, chạm vào tấm cửa gỗ.
Vệt sáng màu xanh lam vụt lên, khúc gỗ phát ra tiếng "bập bẹ", vỡ tan và nứt toác ra trước mặt Bologo.
Đây là một tính năng hữu ích khác mà Bologo tìm ra, hắn có thể dễ dàng chiêu mộ bất kỳ cánh cửa, bức tường hay thậm chí là áo giáp của kẻ thù. Chỉ cần bị hắn chạm đến là có thể chiêu mộ, khiến nó méo mó, vỡ vụn.
Như Jeffrey đã nói, Bologo không còn cần đến một cây búa xung kích nữa, về sau hắn đã có thể dễ dàng phá cửa mà xông vào, cho dù đó là cánh cửa sắt dày vài mét hay một tảng đá cứng, miễn là nó là một thực thể rắn, nó đều sẽ sụp đổ dưới sự ảnh hưởng của cường quyền.
"Ta đúng là một thiên tài."
Bologo tự tin nói. Sau khi thoát khỏi sự tự mãn của bản thân thì điều đang chờ đợi Bologo là một cánh cửa rách nát đang lung lay sắp đổ.
Sửng sốt mất hai giây, Bologo hốt hoảng ấn tay vào, cố gắng khôi phục lại mọi thứ.