Chương 66 : Mặt nạ Kinh Hoàng
"Chào buổi sáng, Jeffrey."
Bologo điều hòa lại nhịp thở và chào hỏi Jeffrey. Khi nhìn thấy bóng người đằng sau hắn, Bologo lại nói.
"Đó là Badr?"
Tất cả bộ đồ bảo hộ của Lõi lò thăng hoa đều giống nhau, những người này lại không chủ động nói chuyện với mình, thật sự rất khó để Bologo phân biệt được họ.
"Là ta, chào buổi sáng, Bologo." Badr bước tới và khẽ gật đầu.
"Ta đoán là ngươi tới theo lệnh của Bailey? Đừng mơ, ta nhất định sẽ không đi."
Bologo cúi người chạm nhẹ xuống đất, hai cái cột bỗng nhô lên từ đó, Bologo trực tiếp ngồi xuống một cái, cái còn lại chọc vào eo Palmer, một tiếng hét vang lên.
"Không, ta ở đây chỉ để tặng một món quà cho ngươi thay cho lời xin lỗi."
Badr nói rồi cầm chiếc vali lên. Rồi như cố tình để cho Bologo thấy, hắn lộ hết cỡ biểu tượng thanh kiếm và dây gai.
Bologo vốn định từ chối và đuổi Badr đi, nhưng sau khi nhìn thấy biểu tượng lạ lẫm này, hắn phải thừa nhận rằng Badr đã đúng, hắn đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Bologo.
"Trong đó có gì?" Bologo hỏi.
"Mặt nạ, mặt nạ mà mọi nhân viên của Bộ phận Thực Địa đều cần", Badr nói.
"Hả? Mặt nạ", Bologo quay sang Jeffrey và nghi ngờ, "Có chuyện đó sao? Sao không ai nói với ta cả".
"Ta định nói cho ngươi sau", Jeffrey giải thích.
"Ngươi cũng biết là chúng ta đang sống và chiến đấu trong thành phố, vì vậy vấn đề riêng tư cá nhân khá quan trọng, cho nên khi hành động, tất cả mọi người đều sẽ đeo mặt nạ để che giấu danh tính của mình. Dần dà thì nó trở thành một truyền thống."
"Mọi nhân viên trong Bộ phận Thực địa đều có mặt nạ của riêng mình, ta cũng vậy, Palmer cũng thế."
"Vậy mặt nạ của ngươi trông như thế nào?" Bologo đột nhiên tò mò hỏi.
"Ta á? Ta đã không đi Thực địa trong nhiều năm, chẳng biết đã nhét nó ở chỗ nào." Jeffrey trả lời một cách qua loa.
Thấy Jeffrey nói như vậy, Bologo cũng biết hỏi thêm cũng chẳng có tác dụng nên quay sang nhìn Palmer.
"Ngươi vừa mới gia nhập Bộ phận Thực địa đã có mặt nạ của riêng mình?" Bologo hoàn toàn không biết về chuyện này.
"Ta? Ta có từ lâu rồi. Mặc dù Tổ Quạ không phải là Bộ phận Thực địa, nhưng nó cũng là một bộ phận thường xuyên phải ra ngoài làm việc. Truyền thống này cũng đã lan sang bọn ta."
Palmer lắc lư ngồi trên cột, móc túi lấy ra một tấm vải đen nhăn nhúm, trực tiếp trùm lên đầu, hoàn toàn che mặt, chỉ chừa hai cái lỗ thủng, lộ ra hai mắt.
Như một tên tội phạm chuẩn bị đi cướp.
"Cứ như vậy?"
"Chứ sao nữa?"
Thái độ của Palmer rất dửng dưng, hắn rất thích chiếc mặt nạ của mình nên liền khoe khoang.
"Nó chỉ là một cái mặt nạ thôi mà. Rất tiện lợi và thiết thực. Ta thậm chí còn sử dụng tất chân như một cái mặt nạ khi cần thiết. Đeo trực tiếp lên đầu là được."
Bologo phớt lờ lời Palmer, đã không cứu nổi cái tên này nữa rồi.
"Đây là một truyền thống. Nó không chỉ để bảo vệ danh tính, mà còn quan trọng hơn, nó là dáng vẻ và thái đội mà chúng ta thể hiện với kẻ thù", Jeffrey bổ sung thêm, "Kẻ thù sẽ nhớ kỹ mặt nạ của chúng ta, vì vậy việc lựa chọn mặt nạ này khá mang tính nghi thức".
"Họ sẽ đặt cho chúng ta một số danh hiệu kỳ quái dựa trên chiếc mặt nạ. Ví dụ, trước kia, ta được gọi là "Mắt Hổ"." Rất hiếm khi Jeffrey tiết lộ quá khứ của mình.
"Ra là thế? Nghe cũng không tồi."
Bologo nhìn vào chiếc vali được đánh dấu bằng Thanh kiếm và bụi gai, rồi nhìn Badr. Hắn hiểu rõ mục đích của Lõi lò thăng hoa, sau đó thì cười.
"Vậy đây là bước đầu tiên trong việc cám dỗ ta?"
"Đây chỉ là một cuộc trao đổi thân thiện. Tất nhiên, sau này, nếu ngươi sẵn sàng trao đổi với bọn ta sâu hơn, vậy thì càng tuyệt." Badr đáp lại.
Bologo hít một hơi thật sâu và nheo mắt lại.
Dương mưu, đây hoàn toàn là một dương mưu, quả nhiên người phụ nữ điên khùng kia sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như vậy. Còn tệ hơn nữa, bây giờ Bologo thực sự đã bị dụ dỗ rồi. Đối mặt với dấu hiệu xa lạ này, nhất thời hắn không nghĩ ra nổi lý do để từ chối.
Đến tột cùng thì Bailey sẽ dùng cái gì để khiến mình không thể từ chối?
"Mở ra đi, thử xem món quà của các ngươi có phải là chân thành hay không", Bologo vừa nói xong liền vội ngừng lại, "Nhưng trước đó, ta muốn hỏi, cái biểu tượng này có ý nghĩa gì?"
Trong Cục Trật tự, mỗi biểu tượng đều có ý nghĩa tương đối riêng của nó, chuyện này Bologo hiểu rất rõ.
"Còn nhớ những gì ta đã nói trước đây? Bologo, "Ban ân" của ngươi giống như một loại ma trận giả kim không thể hiểu nổi. Tương tự, cũng sẽ có một loại vũ khí giả kim mà chúng ta không thể hiểu nổi, phải không?"
Jeffrey lời nói, mang theo một thâm ý khác, Bologo rất nhanh liền sáng tỏ.
"Ý ngươi là..." Bologo muốn nói gì đó, nhưng vì thiếu hiểu biết nên nhất thời không biết nên diễn tả thế nào.
"Khi giao dịch với ma quỷ, người ta đôi khi nhận được những đồ vật có sức mạnh bí ẩn, họ sử dụng những đồ vật này để thực hiện điều ước của mình.
Ví dụ, nếu một nhà văn ước mình có thể viết ra một câu chuyện bán chạy nhất, ma quỷ sẽ cho hắn một cái máy đánh chữ, và chỉ cần là câu chuyện do nó đánh ra đều sẽ khiến người say mê.
Những thứ như này được bọn ta gọi chung là Vật khế ước, một thực thể siêu phàm được sinh ra từ một giao ước máu với ma quỷ. "
Jeffrey nhìn biểu tượng Thanh kiếm và dây gai kia, trong lòng dâng lên chút ớn lạnh.
"Nhưng ma quỷ chưa bao giờ tốt bụng như vậy, phải không? Vật khế ước là một con dao hai lưỡi.
Một nhà văn có thể viết những câu chuyện khiến người say mê, nhưng nó cũng sẽ khiến ngay chính hắn mê mẩn và điên cuồng gõ chữ cả ngày lẫn đêm cho đến khi móng tay nứt toác, máu thấm đẫm máy, mãi cho đến khi hắn kiệt sức và gục ngã trước máy đánh chữ.
Vật khế ước đại khái là một thứ như vậy, nó có thể mang lại sức mạnh, nhưng nó cũng sẽ có một cái giá tương ứng.
Nó cũng rất phức tạp, một số Vật khế ước không mang lại nhiều nguy hiểm và có lợi cho chúng ta thì sẽ được sử dụng. Một số cực kỳ nguy hiểm thì được Bộ phận An toàn thu nhận."
Khi lời của Jeffrey kết thúc, Badr nhấc vali lên và nói tiếp.
"Đừng lo lắng về những mối nguy hiểm, như ta đã nói, đây là một món quà mà bọn ta đã lựa chọn cẩn thận, ngươi chắc chắn sẽ thích nó."
Badr nói, rồi mở chiếc vali ra. Sự tò mò của Bologo đã hoàn toàn bị gợi dậy. Khi chiếc vali được mở ra, thứ bên trong cũng lộ ra trước mắt.
Không có điều gì bất thường, đáng ngạc nhiên xuất hiên. Bên trong khối bọt biển màu đen có một cái mặt nạ, theo hiểu biết của Bologo thì đây hắn phải là cái mặt nạ cấm ăn dành cho bệnh nhân tâm thần.
Phần thân chính của mặt nạ được thuộc da màu đen, không giống như khẩu trang thông thường chỉ che mũi và miệng, da trên bề mặt hơi nứt, Nửa bên trái cũng có một vết nứt, nhưng lại được dây sắt uốn quanh quấn lại, toàn bộ bề mặt có nhiều vết ố sẫm màu, trông giống như dấu vết còn lại sau khi máu khô.
Ở miệng và mũi có một cái hõm, có những đinh tán lốm đốm gắn xen kẽ trong đó, mọc so le và xuyên thấu, một số đinh tán hơi cong lên, trông giống như một con dã thú đang hé răng nanh sắc nhọn.
Bologo thò vào và lấy nó ra, cho đến hiện tại thì vẫn chưa có điều gì bất thường xảy ra.
Nhưng nếu nói có điều gì đó kỳ lạ thì đó là mặt nạ tỏa ra một mùi máu đậm đặc. Có thể cảm nhận được ai đó đã cố gắng rửa sạch vết máu đen, nhưng dù có rửa bao nhiêu lần đi chăng nữa thì máu vẫn đặc quánh lại, như thể nó đã thấm sâu vào bên trong mặt nạ và hòa vào trong đó.
Chỉ cần ngửi thấy mùi này là có thể mơ hồ nghe thấy tiếng máu tươi nhỏ xuống.
Loại vật này ban đầu được sử dụng cho dã thú để ngăn chúng cắn người, nhưng giờ nó lại được sử dụng trên chính con người... giống như một con người dã thú.
"Thứ này được gọi là "Mặt nạ Kinh Hoàng", nó đã được tiếp nhận từ một bệnh nhân tâm thần. Hắn đã giao dịch với ma quỷ, hy vọng rằng ma quỷ có thể giúp hắn thoát khỏi bệnh viện tâm thần. Vậy nên ma quỷ đã ban sức mạnh cho hắn, bất cứ ai nhìn trực tiếp vào cái mặt nạ này đều sẽ cảm thấy kinh hoàng.
Hắn đã dựa vào sức mạnh của cái mặt nạ này để này chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng Vật khế ước cũng có cái giá nó, nó có thể khiến những người trực tiếp nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi, nhưng tương tự, người nào đeo nó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Và bệnh nhân tâm thần đó đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn và bạo lực trong nỗi sợ hãi vô tận, bị chi phối bởi cơn đói và sự điên cuồng..."
Nói đến đây, Badr dừng lại và nói, "Tóm lại, đây là câu chuyện của chiếc mặt nạ này. Bọn ta nghĩ rằng sức mạnh của nó rất phù hợp với ngươi, ngay cả khi phải trả giá."
"Thứ này nghe, cũng không là bình thường hỏng bét a." Palmer lẩm bẩm.
Không ai có mặt tại đây hiểu rõ sức mạnh và cái giá phải trả hơn Palmer. Hắn bị quay tròn giữa vận may và vận rủi, giống như bất cứ khi nào sắp ch.ết đuối, đều sẽ có được chút thời gian để nghỉ ngơi, rồi tiếp tục cuộc tr.a tấn chưa hoàn thành đó.
"Ngươi có muốn thử một chút không? Bologo." Jeffrey tuân theo lấy Bologo ý nghĩ, hướng hắn hỏi.
"Sợ hãi? Cả người đeo nso và người nhìn trực tiếp vào đều sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi tỏa ra sao?"
Bologo chạm vào mặt nạ. Bề mặt được thuộc da của nó có cảm giác dinh dính rất kỳ lạ, như thể dầu đang không ngừng chảy ra từ đó, đồng thời có thể cảm nhận được chút nhiệt độ, như thể nó là một vật sống.
Badr nói: "Đúng vậy, theo các cuộc kiểm tr.a của Bộ phận Thu nhận an toàn, hiệu ứng phát tán nỗi sợ hãi này sẽ tiếp tục gia tăng khi rót thêm Aether vào, nhưng đồng thời cái giá cũng sẽ ngày càng gia tăng.
"Ở mức độ cao nhất, nó sẽ gợi lên ngay cả những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong nội tâm của ngươi."
Bologo cái hiểu cái không mà gật đầu, không chút báo hiệu, hắn trực tiếp đeo mặt nạ lên, lớp thuộc da và làn da vừa khít, cảm giác dính dính kỳ lạ lại xuất hiện, trong phút chốc cái mặt nạ như sống lại, dán chặt vào da của Bologo.
"Bologo!"
Jeffrey thốt lên, không ai ngờ rằng Bologo lại quyết đoán như vậy, không hề có chút thời gian chuẩn bị nào.
Từng tiếng thở dồn dập vang lên, một luồng khí yếu ớt tràn ra từ những đinh tán đan chéo, mang theo một mùi đặc quánh.
Ba người bọn họ không thể không nhìn chằm chằm vào Bologo. Ngay lúc này, trong tầm mắt của bọn họ, Bologo dần thay đổi.
Khuôn mặt quen thuộc không còn nữa, thay vào đó là một tồn tại quỷ dị nào đó, một nỗi căm hận khó có thể diễn tả, chẳng cần lý do gì, tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác hoảng sợ cùng ghê tởm như một bản năng.
Làn sương méo mó và gào thét bao trùm lên khuôn mặt của Bologo. Trong làn sương mờ ảo hiện ra một khuôn mặt hỗn loạn và dữ tợn, như là một ảo ảnh, Mỗi người đều thấy những nỗi kinh hoàng khác nhau trong làn sương.
Cũng may là Người thăng hoa không yếu ớt như vậy, loại cảm giác kỳ dị này chỉ tồn tại trong chốc lát, tâm trí họ dần ổn định trở lại, nhưng cảm giác kinh hãi vẫn còn vương vấn trong đó.
Tiếng hô hấp dần dần cao lên, giống như một con dã thú khát máu.
"Ta thích món quà này."
Giọng nói như bị bóp nghẹt. Bologo dường như là hiện thân của nỗi sợ hãi trong thế giới loài người, với ánh mắt màu xanh lam lạnh lẽo, biến thành một ác linh bước ra từ câu chuyện.