Chương 74 : Điều ước bị bóp méo

Sau khúc cuồng hoan trên quầy bar, chật vật không chịu nổi mấy người, tựa như uống nhiều quá nhận biết xuất hiện sai lầm, họ nhìn con mèo đen trên quầy bar đầy mong đợi, như thể đang đợi nó làm một động tác lộn ngược cực kỳ đẹp mắt ra sau.
Không có gì là không thể.


Ở cái nơi Câu lạc bộ Kẻ bất tử quỷ quái này, bất cứ điều gì bất thường xảy ra ở đây đều có thể được hợp lý hóa, và bản thân nơi này cũng giống như một tổ hợp xoắn xuýt của những điều hoang đường và vặn vẹo thần kinh.


Bologo cảm thấy rằng mình đã bắt đầu thích ứng với tất cả những điều này, trên góc độ của một chuyên gia thì đây là một chuyện tốt, Bologo vẫn chuyên nghiệp như mọi khi, nhưng trên góc độ cá nhân, thì việc này lại hơi đáng buồn, một kiểu đáng buồn khi phải làm bạn cùng nhược trí.


Cặp đồng tử màu xanh lam nhìn chằm chằm vào Weil, nhưng tiếc rằng bây giờ nó là một con mèo đen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn và đen tuyền đó, Bologo không thể đọc được bất kỳ biểu cảm hay thái độ nào.
Trong yên tĩnh, một giọng nữ tao nhã vang lên.


"Ta sẽ không đi vào chi tiết về cách mà ta trở thành một kẻ bất tử, nó liên quan đến một số vấn đề cá nhân.
Tóm lại, ta không thể trả giá nổi cho điều ước của mình, vì vậy nó đã bị bóp méo, đó là những gì ngươi đang thấy bây giờ. "


Con mèo đen nói và đi một vòng, để lộ ra hình dạng động vật của chính nó.
"Nghe nói rằng Weil đã từng là một người đẹp tuyệt trần, nhưng tiếc là vẻ ngoài của nàng không được giữ lại." Sore huýt sáo.
"Sự bất tử của ta là sự chuyển giao linh hồn."


available on google playdownload on app store


Weil phớt lờ Sore và tiếp tục câu chuyện của mình.


"Linh hồn của ta có thể chuyển giữa các cơ thể động vật, nghĩa là ta không thể bị giết. Sau khi thể xác ch.ết đi, ta sẽ thức tỉnh từ cơ thể động vật gần nhất. Kể cả linh hồn của ta có bị thăng hoa đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ kéo dài thời gian thức tỉnh mà thôi, khi "Linh hồn Hoàng Kim" của ta được giải phóng, nó cũng sẽ là lúc ta thức dậy một lần nữa."


"Đúng, đúng, bọn ta đã từng thử đi du lịch khắp nơi trên thế giới, nhưng Weil bị rơi xuống biển, và phải mất ba năm để quay trở về", Sore nói, "Nghe nói rằng thời gian nàng sống lâu nhất là trở thành một con sao biển, trải nghiệm tồi tệ nhất là biến thành một con cá mặt trời".


Mỗi một lần ch.ết đi, đối với Weil, chỉ là sự hủy diệt của cơ thể, còn linh hồn sẽ được chuyển giao và tái sinh.
Weil ɭϊếʍƈ lông trên người, "Giống như một quy luật nào đó, ma quỷ sẽ luôn khiến chúng ta đi theo hướng mà chúng ta không muốn đối mặt nhất.


Ta khao khát sự vĩnh cửu của vẻ bề ngoài, nhưng nó đã khiến ta đến làm người cũng không làm được."
Bologo hơi xúc động.
"Và sau đó là… Scott!" Sore bước đến cạnh bức tượng đá và dang rộng hai tay cổ vũ.


"Các ngươi cũng đã thấy đấy, Scott không thể nói được, câu chuyện của nó chỉ có thể do ta kể", Sore đặt tay lên bức tượng đá và tò mò vỗ vào đầu bức tượng, "Thâm niên của Scott còn lâu hơn cả ta. Khi ta đến câu lạc bộ, Scott đã ở đó rồi, khi đó nó vẫn chỉ là một vật trang trí cho cánh cửa. Sau khi nghe Saizon kể, ta mới biết được câu chuyện của nó".


Hình ảnh một chú chó Beagle chỉ tay về phía bức tượng đá và giải thích cho Sore xuất hiện trong tâm trí Bologo, điều quá quá hoang đường.
"Nghe nói Scott là một nhà thám hiểm, nhưng khi hắn già đi, cơ thể hắn không còn đủ sức chèo chống cho những chuyến đi xa nữa, vì thế hắn bắt đầu khao khát sự bất tử.


Hắn mong có nhiều thời gian và cơ thể khỏe khoắn hơn để khám phá những nơi mình chưa đặt chân đến, chẳng hạn như nơi sâu nhất trong lòng đất, nơi tận cùng của đại dương và nơi cao nhất trên bầu trời.


Vì lý do này, một ngày nọ, hắn đã tìm thấy ma quỷ và ước một điều ước như thế, nhưng cũng giống như Weil, điều ước của Scott cũng bị bóp méo. Ma quỷ đã biến hắn thành một bức tượng đá, có thể đứng mãi, không thể bị ăn mòn và phá hủy theo theo năm tháng... hết, đó là tất cả câu chuyện về Scott."


Sau đó Sore thì thầm vào tai Bologo.
"Ta vẫn luôn nghi ngờ rằng đây chỉ là một bức tượng đá bình thường. Saizon đang nói dối ta. Nhưng ta và bức tượng đá ch.ết tiệt này lại là anh em tốt của nhau, thực sự không thể đập vỡ nó để xem có người bên trong hay không."


Bologo gật đầu cái hiểu cái không. Theo Sore kể lại câu chuyện, câu lạc bộ Kẻ bất tử này ngày càng trở nên kỳ quái, và từ cái thái độ háo hức này của Sore, có vẻ như tên này đã lên kế hoạch đập bức tượng đá của Scott từ lâu.
Hắn không phải chỉ một lần muốn đập ra tượng đá này.


"Bộ xương kia, Bode, ngươi cũng đã thấy hắn. Nghe Bode kể lại, trước khi trở thành một kẻ bất tử, hắn là một người vô cùng giàu có. Sự giàu có đến mức vô tận cho phép hắn tận hưởng mọi vinh hoa phú quý trên cuộc đời này. Gần như đã không còn thứ gì có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú... nhưng sự giàu có không thể mua được thời gian.


Khi sắp ch.ết, hắn đã ước với ma quỷ, cho dù đã giao ra hết của cải của mình nhưng vẫn chưa đủ, ma quỷ đã lấy máu thịt của hắn và biến hắn thành một bộ xương, nghe cũng không quá tệ phải không? Mặc dù có hơi đáng sợ, nhưng hắn vẫn là một kẻ bất tử.


Nhưng trên thực tế, Bode, trong hình dạng bộ xương, không cảm nhận được bất cứ điều gì, không đau, không cảm xúc, không đói, không buồn ngủ... Cái cảm giác đã từng khiến hắn lưu luyến không rời, giờ chỉ còn là khoảng thời gian nhạt nhòa vô tận đồng hành với hắn."


Sore tiếc nuối, "Nghe nói, tên này rất thích uống rượu, nhưng sau khi trở thành kẻ bất tử, mùi vị chỉ còn tồn tại trong trí nhớ, lâu dần, ngay cả trí nhớ cũng bắt đầu phai mờ và dần biến mất, khiến người ta chẳng thể phân nổi thật giả."
"À! Đúng rồi, còn một người nữa! Ta quên mất!"


Sore sực nhớ ra điều gì đó, liền chui vào căn phòng phía sau quầy bar, không biết hắn đang làm gì, một lúc sau thì thấy đẩy xe lăn ra ngoài.
"Ta không thể nhớ chính xác tên của Quý ngài "Kẻ bất tử" này. Cũng giống như Scott, hắn đã ở đây khi ta đến rồi."


Sore đẩy xe lăn đến trước Bologo và giới thiệu thành viên này với hắn.
"Ngươi cũng nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Ta sợ nếu đưa hắn ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên phần lớn thời giam đều để hắn trong nhà."


Sore giới thiệu cho Bologo, "Ta nghe Saizon kể rằng trước khi "Lão bất tử" này trở thành Kẻ bất tử, hắn là một kế toán và cực kỳ giỏi tính toán. Vì lý do này, trong cuộc giao dịch với ma quỷ, hắn đã xác nhận lại các điều khoản nhiều lần vì sợ sẽ giống như Scott, Weil, hay Bone, sợ rằng điều ước sẽ bị bóp méo."


Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Sore nói.
"Nhưng rõ ràng, hắn không chơi lại ma quỷ ... Có rất ít người có thể chơi lại những kẻ gian xảo đó."


Vẻ mặt của Bologo trở nên nghiêm trọng, hắn không thể chắc "thứ" trên cái xe lăn có thực sự là một con người hay không. "Thứ" đó chỉ có đường nét giống một con người, cơ thể của nó teo lại và sụp đổ thành một đống bầy nhầy, trong đó còn có những cái xương lởm chởm lên, trông giống như một cái xác ướp.


Hốc mắt trũng sâu, khó mà nhận ra sự tồn tại của nhãn cầu, làn da teo tóp như cây khô, đầy những vết nứt nẻ. Môi khô cong, để lộ ra nướu răng. Răng trên đó đã rụng từ lâu, bên trong khe sâu, cổ họng của hắn mỏng như một cái ống bị phong hóa, chỉ cần chạm vào là vỡ ra.


Trông hắn giống như một tác phẩm điêu khắc bị gió phong hóa, sẽ tan vỡ thành cát bụi chỉ với một chấn động nhỏ nhất.


"Ma quỷ cho hắn sự bất tử, nhưng không nói rằng hắn sẽ không già yếu... "Lão bất tử" đã hàng trăm năm tuổi. Nếu như là cơ thể của một người bình thường thì hắn đã ch.ết vì suy nội tạng từ lâu, nhưng nhờ giao ước máu của ma quỷ, cho dù cơ thể của hắn có khô héo đến đâu, nó vẫn sẽ không ch.ết đi.


Đầu óc nhanh nhạy và sắc bén kia cứ như vậy mà bị mắc kẹt trong cơ thể không ngừng già đi, nhưng lại không thể ch.ết được này."


Sore nhìn xác ướp trên xe lăn, vừa kinh vừa sợ nói: "Thực ra, ta cảm thấy hắn đã ch.ết từ lâu rồi. Cách đây khá lâu, hắn còn có thể hơi phản ứng với thế giới bên ngoài, nhưng giờ hắn đã hoàn toàn im lặng... Cũng có thể là hắn muốn làm gì đó, nhưng không thể làm được gì nữa nữa, dù sao thì hắn cũng đã già đến mức này rồi."


"Đây là tất cả các thành viên thường trực của câu lạc bộ kẻ bất tử." Weil nói.
"Vậy còn Saizon thì sao? Con beagle đó." Bologo hỏi, Sore không giải thích về Saizon.


"Ta không biết, Saizon hẳn là người có thâm niên nhất trong số bọn ta. Có vẻ như hắn đã tồn tại từ lúc câu lạc bộ Kẻ bất tử được thành lập. Về quá khứ và sự bất tử của hắn, hắn chưa bao giờ nói gì... Thực tế thì thì bọn ta cũng chưa bao giờ hỏi."
Sore nhìn thoáng xung quanh, nói thầm.


"Ngươi cũng đã nhìn thấy ngoại hình của Saizon rồi. Hắn mới là một kẻ quái dị thực sự. Saizon cảm thấy không thú vị khi là một con người, nên đã bắt đầu "đóng vai". Hắn giả làm một con chó", Sore nói và hỏi Weil, "Weil, Saizon đã như thế này bao lâu rồi?"


"Sáu mươi năm? Bảy mươi năm? Ta cũng không nhớ rõ." Weil đáp.


"Nó gần như là thế. Lúc đầu, ta không thể chấp nhận nó, nhưng Saizon rất thích", Sore nói đầy bất đắc dĩ, "Chó không thể nói tiếng người, vì vậy Saizon đã không nói chuyện với bọn ta trong khoảng sáu mươi, bảy mươi năm rồi. Hắn sủa mỗi ngày, nhưng cũng may là bọn ta đã hiểu ngầm từ trước, ngay cả khi hắn sủa, ta cũng có thể hiểu đại khái ý của hắn."


Vẻ mặt của Bologo hơi co giật, giây tiếp theo giọng của Sore bỗng trở nên nghiêm túc, hắn hỏi.
"Cho nên ngươi đã rõ chưa? Bologo."


"Ta... có lẽ đã hiểu câu chuyện mà ngươi vừa kể. Ma quỷ đều là những thương nhân máu lạnh. Chúng sẽ không làm ăn thua lỗ. Chắc hẳn chúng đang có âm mưu gì đó về ta, chỉ là hiện tại ta không biết."


Bologo nói, hắn nhìn quanh, mắt đảo qua đảo lại giữa Weil và bức tượng đá, rồi hắn lại nhìn vào cái xác ướp trên xe lăn.
"Chúng bóp méo điều ước của chúng ta, và chúng ta càng khao khát điều gì đó, chúng ta sẽ càng đánh mất nó..."


Khát khao vẻ bề ngoài thì bị mất đi hình hài con người, khát khao tìm kiếm tự do thì bị giam cầm trong tượng đá, tham lam trần thế thì giờ chẳng còn cảm giác được gì, những kẻ giỏi tính toán chỉ còn biết chịu đựng sự bào mòn của thời gian và không ngừng già đi.


"Đúng, nhưng còn một điểm quan trọng nhất, Bologo."
Sore bất ngờ tiếp cận Bologo, mặt đối mặt, mắt đối mặt, như thể đang bí mật lên một âm mưu động trời nào đó.
"Đôi khi, không phải là ngươi mất thứ gì đó trước khi đạt được thứ gì đó."


Sore ghé sát vào đầu Bologo, buộc hắn phải lắng nghe cẩn thận từng âm tiết, như thể đó là một bí mật không nên nói ra, một bí mật nên bị chôn sâu vào trong lòng đất.
"Có lẽ... có lẽ chúng ta được thứ gì đó trước và mất thứ gì đó sau."
Sore nở một nụ cười xấu xa.


"Giống như Quốc vương Bóng Đêm, hắn có được sự bất tử, nhưng nhà Villelis đã đánh mất tương lai của mình mãi mãi."






Truyện liên quan