Chương 86 : Đột kích
Trong nhà máy lờ mờ, trận chiến nổ ra, vô số vỏ đạn rơi xuống đất, cùng với tiếng súng vang lên, hòa thành một bản hợp âm kim loại.
Bologo lướt nhanh qua làn mưa bom bão đạn, né tránh giữa nhiều boongke khác nhau. Ánh sáng của đèn pin chiếu xuống, nhưng không thể đuổi kịp Bologo.
Như trong bản báo cáo của Church, vì một lý do nào đó mà nhà máy đã được giữ tối vào ban đêm, mọi nguồn sáng đều dựa vào đèn pin tuần tra. Môi trường u ám này khiến hành động của Bologo trở nên vô cùng thuận lợi.
Mùi hôi thối, mục nát nồng nặc như những ngọn hải đăng chiếu sáng. Mặc dù bóng tối cũng hạn chế tầm nhìn của Bologo, nhưng chỉ cần đuổi theo mùi vị là hắn có thể dễ dàng xác định vị trí gần đúng của ác ma.
Bologo đang lướt nhanh bỗng đột ngột dừng lại, hắn lao ra khỏi bóng tối, vung chiếc búa vuốt gõ vào đầu gối của ác ma, xương vỡ tan tành, bóng người cầm súng ngay lập tức ngã ngửa ra sau, nhưng đây chưa phải là kết thúc, một cây búa vuốt khác ngay lập tức lao tới, đập mạnh vào khớp xương.
Ác ma hét thảm rồi ngã lăn ra đất, nó còn chưa kịp chống cự gì thì đã bị cây búa đập thẳng vào cổ họng, thịt nát, xương tan trộn lẫn vào nhau, máu me be bét.
"Hắn ở đây!"
Đám ác ma đã phát hiện ra bóng dáng của Bologo, những tia sáng chiếu tới và dõi theo chuyển động của hắn, đồng thời còn có vô số viên đạn bắn về phía Bologo ngay lập tức.
Tạch tạch tạch tạch, vô số tia lửa bắn ra, thậm chí thùng hàng gần đó cũng bị bắn thủng, tiếng thủy tinh vỡ không ngừng vang lên, chất lỏng như máu chảy ra khỏi thùng.
"Cẩn thận! Đừng có làm vỡ hàng!"
Có người hét lên, dường như những hàng hóa này đáng giá hơn rất nhiều so với tính mạng của họ.
Bologo nhìn lướt qua, dễ dàng đoán được bên trong đó chứa thứ gì, những thùng hàng như vậy chất thành núi trong nhà máy, nếu trong mỗi thùng hàng đều chứa Hòn đá triết gia và lọthuốc, thì khó có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người đã ch.ết ở đây.
"Đập như này, mới không có áp lực tâm lý a."
Bologo thì thầm và di chuyển dọc theo khu vực xung quanh thùng hàng, đám ác ma này không dám bắn bừa, đành phải rút dao dài và kiếm sắc, lao tới từ phía bên kia, chặn đầu Bologo.
Nếu là dùng súng bắn, Bologo thực sự rất tốn sức để chiến đấu, hắn cần phải lao đến trước mặt đám người này để đập đầu họ. Nhưng nếu đổi thành cận chiến, thì ngược lại lại rất đơn giản. Theo như Bologo, hành động của họ hiện giờ không khác gì xếp hàng đi chịu ch.ết.
Cây búa vuốt dễ dàng đập tan con dao ngắn đang chém tới, Bologo nắm chặt cán búa nặng nề và vung nó ngược lại. Móng vuốt sắc nhọn đâm về phía ác ma một lần nữa, ghim sâu vào trong máu thịt nó.
Bologo thích loại búa vuốt này, thường thì đầu vuốt đằng sau nó được dùng để cạy đinh, nhưng giờ Bologo lại dùng nó để cạy xương kẻ thù.
Kéo mạnh, ác ma bị nó trực tiếp kéo đến quỳ xuống, xương cốt phồng lên, biến dạng, dùng sức giẫm lên vai nó, dùng sức nhảy ra, cạy ra một mảng lớn máu.
Cơ thể đang lộn giữa không trung, ác ma vọt tới từ mọi hướng . Ngay khi Bologo vừa đứng vững, vô số bóng người đã vây quanh hắn.
Loạn daovung lên, thề phải đem Bologo chặt thành thịt nát.
Trong lúc hỗn loạn, Bologo ném mạnh cây búa vuốt, nện lật đầu một ác ma, nó chính là kẻ đang cầm một khẩu súng lục và chĩa thẳng họng súng vào Bologo.
Trong hoàn cảnh bị bao vây tầng tầng lớp lớp như thế này, Bologo không nghĩ rằng mình có thể né được những phát súng, quan trọng hơn, giờ đây hắn không chỉ phải đối mặt với ác ma, mà còn cả Người thăng hoa đang ẩn mình trong bóng tối.
Bologo vẫn chưa muốn bại lộ khả năng "Trở về từ cõi ch.ết" của mình.
Trong cuộc chiến giữa những Người thăng hoa, tình báo vô cùng quan trọng, đó là lý do Bologo từ nãy đến giờ vẫn không sử dụng Năng lượng bí mật.
Bologo tin rằng Người thăng hoa kia vẫn đang theo dõi mình từ trong bóng tối, đám ác ma này chỉ là pháo hôi của hắn ta, chỉ là những vật hysinh được sử dụng để thăm dò năng lượng bí mật của mình mà thôi.
Bên ngoài nhà máy, Palmer, người đang treo trên bức tường bên ngoài, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Bologo, đồng thời giữ cảnh giác với những kẻ địch tiềm tàng trong bóng tối.
Kế hoạch của Bologo rất hoàn hảo, tách riêng hành động của hắn và Palmer là một phần của kế hoạch. So với Palmer, Bologo có thể coi là một vật hy sinh.
Được dùng để thăm Năng lượng bí mật của kẻ địch, mở đường cho Palmer ám sát.
Chuyện này nghe có vẻ hơi bi tráng, hy sinh bản thân để thăm dò khả năng của kẻ địch, nhưng may mắn thay, Bologo sẽ không ch.ết, vật hy sinh này có thể được tái sử dụng nhiều lần.
"Thật là vật tận kỳ dụng a, chuyên gia."
Palmer thở dài, kể từ khi bắt đầu làm việc, Bologo dường như không còn coi mình là một con người nữa, mà là một công cụ không thể bị hỏng, tận dụng hoàn mỹ khả năng "Trở về từ cõi ch.ết" của mình để thiết kế một kế hoạch như vậy.
Với khẩu súng của mình, Palmer nhắm vào bóng tối, sẵn sàng bóp cò và giáng một đòn chí mạng cho kẻ địch.
Ngoại trừ những kẻ bất tử như Bologo, Người thăng hoa thực tế đều khá yếu ớt. Cho dù họ đều nắm giữ những sức mạnh siêu phàm khác nhau, nhưng về bản chất vẫn là những con người có máu có thịt.
Chỉ cần một đầu đạn nhỏ cũng có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của họ.
Bologo vẫn giữ động tác ném mạnh, ngay sau đó quay lại thật nhanh và vung cây búa vuốt khác, chặn những nhát dao đang chém xuống. Đáng tiếc là, những nhát dao này chém đến từ mọi hướng, chặn được vài nhát ch.ết người, nhưng vẫn còn vài nhát để lại vết thương trên người Bologo cơ thể, cũng may là những vết thương này không gây tử vong.
Hắn định vị mình là một vật hy sinh, có lẽ kẻ địch có thể nhận ra khả năng tự phục hồi của mình, nhưng khả năng cao là chúng không thể đoán ra được "Trở về từ cõi ch.ết".
Đầu năm nay kẻ bất tử cũng không thấy nhiều.
Bologo đang diễn trò, mặc dù hắn có thể bị thương nhưng không thể ch.ết, thời điểm duy nhất hắn có thể ch.ết là khi kẻ địch giải phóng Năng lượng bí mật vào mình, cái ch.ết của Bologo sẽ làm lộ Năng lượng bí mật của đối phương, khiến Palmer bắn phát súng chí mạng đó.
Hắn rút cây côn dài ra khỏi sợi xích quanh eo, dùng tay trái đâm mạnh nó vào ác ma trước mặt. Kim loại sắc nhọn dễ dàng xuyên qua máu thịt. Khi Bologo rút cây côn dài ra, máu phụt tung tóe ra như ống nước vỡ.
Quay lại nện vỡ một thùng hàng, chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra, mùi vị thơm ngon điên cuồng xộc thẳng lên mũi, ngay cả Bologo cũng thất thần trong giây lát, chứ đừng nói đến đám ác ma này.
Luôn bị nóng nảy phệ chứng tr.a tấn, chúng vĩnh viễn đói khát, không bao giờ được thỏa mãn, mặ c dù bình thường có thể giữ tỉnh táo, nhưng dưới tình huống đột ngột này, mọi ác ma đều do dự, thậm chí có tên còn muốn chồm tới để ɭϊếʍƈ chất lỏng chảy ra.
Chính khoảng thời gian ngắn ngủi này đã tạo cơ hội cho Bologo, Aether dâng lên, sợi dây móc bắn ra khỏi bao cổ tay, Bologo lao vút lên không trung. Đồng thời, trong lúc thoát khỏi vòng vây, hắn vẫn không quên ném mấy con dao ném từ dưới lớp áo, ngắm chuẩn xác vào cơ thể của ác ma.
Bologo nhảy lên tầng hai. Hắn vẫn nhớ bản báo cáo của Church, kẻ bị nghi ngờ là Người thăng hoa ở trên văn phòng thuộc tầng cao nhất, từ đó có thể nhìn xuống bên trong nhà máy, chắc hẳn hắn ta cũng đang nhìn mình lúc này.
Ngẩng đầu nhìn bóng tối phía trên, Bologo có thể phát giác ra một ánh mắt đang nhìn xuống.
"Người của Cục Trật tự sao?"
Bill và David đứng song song trong bóng tối, từ cửa kính phòng làm việc có thể trực tiếp quan sát tất cả, trận chiến vừa rồi cũng thế, đều được cả hai theo dõi từ đầu đến cuối.
"Hẳn là vậy, xem ra chúng ta đang bị nhắm tới." David nói một cách vô cảm.
Người của Cục Trật tự đã tới. Cả hai đều biết điều này có ý nghĩa gì.
Ngay cả khi nguy cơ tối nay được giải quyết thành công, thì ở đây cũng không còn an toàn nữa, xét theo tâm tư xảo quyệt của tên "Thực Thi Quỷ" kia, không biết chừng tên này sẽ chọn lại Kodling một lần nữa, và sau đó hy sinh hai người họ.
Dù sao thì Kodling vẫn chưa bại lộ, còn David và Bill đã hoàn toàn nằm dưới sự giám sát của Cục Trật tự.
"Rút lui? Bỏ lại đống hàng hóa này?" Bill hỏi.
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta thật sự có thể trốn thoát sao?" David xoay người ngồi trở lại trên ghế, "Hơn nữa, nếu chúng ta trốn thoát, Thanh kiếm bí mật của Đức Vua có để buông tha cho chúng ta hay không? Số lượng hàng hóa ở đây rất lớn".
"Tình thế tiến thoái lưỡng nan a."
Bill thở dài, rồi quấn băng vải lên nắm đấm của mình như một võ sĩ quyền anh chuẩn bị ra trận.
"Không còn cách nào khác, đây chính là lính đánh thuê, công việc này không dễ làm, nhưng cũng chính vì thếnên mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
Giọng David rất thoải mái, không hề có chút căng thẳng, hắn châm một điếu thuốc, đặt lên miệng và phì phèo.
"Nếu giờ là ban ngày, chúng ta chỉ còn cách chạy bán sống bán ch.ết, nhưng giờ lại là ban đêm, và đó là sân nhà của ta."
"Như trước đây?" Bill hỏi.
"Đúng vậy, làm phiền ngươi, Bill", David cười nói, "Dù sao cơ thể ngươi cũng rất cường tráng, chịu vài đòn không phải vấn đề gì".
"Ai mà biết được."
Bill xoa tay và bước ra khỏi văn phòng, David thì nhắm mắt lại, thở khẽ, ánh sáng yếu ớt lấp lánh trên bề mặt cơ thể hắn. Một giây sau hắn mở mắt ra, vô số con mắt cũng mở ra trong bóng tối của nhà máy.
Khoảnh khắc ấy, bóng tối vô tận như được trao sự sống, với hàng ngàn con giòi ngoằn ngoèo trong đó, giống như hắc ín sền sệt, chúng âm thầm phát tán và nuốt chửng tất cả mọi người vào trong miệng.
Bologo vẫn chưua nhận ra điều này, giờ phút này hắn đang chiến đấu ở tầng hai. Trong hành lang dài và hẹp này, cả hai đầu phía trước và phía sau đều bị ác ma chặn lại, còn tầng một bên dưới cũng có rất nhiều kẻ địch.
Chất lỏng trong lọ thuốc đã bắt đầu bay hơi, Bologo hít một hơi thật sâu, cảm thấy như có mật ong phiêu du trong không khí, đối với một người đi vay thì đây chẳng khác nào thuốc kích thích dạng khí.
Đương nhiên là đám ác ma cũng giống th, chúng giơ súng lên và ngừng xông vào. Trong hành lang dài và hẹp này, Bologo không còn chỗ để trốn, trong mắt chúng, Bologo đã ch.ết chắc.
Tiếng súng vang lên, Bologo quay đầu lại và đạp tung cánh cửa bên cạnh, lao vào, vượt qua làn mưa đạn dày đặc.
Chật vật bò dậy khỏi mặt đất, Bologo đứng dậy đóng cửa lại, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
"Bốn, ba, hai..."
Bologo đếm giây, nhét chiếc côn dài trở lại thắt lưng và lấy ra một con dao gấp từ dây đeo.
Khi đếm "một", Bologo cầm con dao bỏ gấp bằng tay trái và đâm nó xuyên qua cánh cửa. Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía sau cánh cửa. Hắn nhấc chân đạp mạnh vào đó, đột ngột đạp văng cánh cửa ra ngoài, nó áp lên vài ác ma, đồng thời, con dao gấp được rút ra, lưỡi dao bằng kim loại dính đầy máu.
Giẫm nhanh lên cánh cửa, con dao gấp liên tục cắm vào đó, để lộ ra vài lỗ thủng, ngay sau đó ác ma dưới cánh cửa ngừng giãy giụa, máu trào ra từ lỗ thủng.
"A ha..."
Bologo thở hổn hển, từng luồng khí trắng bốc lên từ người hắn.
Nhuộm trong máu và mồ hôi, cái mặt nạ trên mặt hắn như trở nên sống động, vặn vẹo và uốn éo, dính chặt vào mặt, tạo nên một nỗi kinh hoàng tột độ.
Trong khoảnh khắc ấy, đám ác ma dừng bước và nhìn Bologo, như thể Bologo là một thứ quái dị đáng sợ nào đó vượt xa tầm hiểu biết của chúng, cảm xúc sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.
Bologo cũng nhận ra điều này, hắn mỉm cười, thứ mà đám ác ma nhìn thấy cũng đang lướt qua mắt hắn.
Tàn bạo và đáng sợ, tiếng hát tà dị kia vang vọng không ngớt bên tai.