Chương 98 : Người bạn bằng đá

"Kodling, kỳ thực ngươi không thích hợp với công việc này."
Trong ngõ nhỏ âm u, Kodling ngồi xổm trong góc, thở gấp, đối diện là David thờ ơ dựa vào tường.
"Ta... Ta..."
Kodling nhìn vết máu trên tay, nó tươi mới như thế, trên đó có truyền đến từng hơi nóng hổi.


Có thứ gì đó đang ngọ ngoạy trong tầm nhìn của hắn, Kodling kinh hãi nhìn vào một góc, một người đàn ông đang vừa thút thít, vừa bò về phía mình.


Lẽ ra, hắn ta đã ch.ết, hắn đã bị đâm vài nhát vào bụng, nhưng nhờ ý chí sinh tồn, hắn vẫn cố chấp bò, khao khát, hy vọng vào một điều gì đó.
"Mặc dù ngươi là người đã đưa ta vào công việc này, nhưng ta vẫn phải nói rằng đôi khi ngươi chưa đủ tàn nhẫn."


David nghịch con dao găm vẫn còn đang rỉ máu trên tay, giơ chân giẫm lên người đàn ông như giẫm lên một quả cà chua thối, dùng sức ấn thêm một chút máu từ trên người hắn ta.


"Là tàn nhẫn, chứ không phải là ch.ết lặng. ch.ết lặng là ngươi không thể cảm nhận được gì, nhưng dưới lớp vỏ ngoài xám xịt, trái tim ngươi vẫn hèn yếu."


Ngươi phải độc ác, Kodling, ngươi không thể nói rằng ngươi đã làm tất cả những điều này vì Ginny, ngươi cần phải vì chính mình, vì chính ngươi và Ginny, thế ngươi mới có thể đủ độc ác, và chỉ như thế, ngươi mới có thể sống sót."


available on google playdownload on app store


David đã dạy cho Kodling. Mặc dù hắn nói mình chưa từng giết ai, những trải nghiệm thời thơ ấu đã khiến hắn có một trái tim độc ác từ rất nhỏ.


"Ta chưa từng nhìn thấy cha mình, mẹ thì mất từ rất sớm. Phần lớn tuổi thơ ta trải qua trong trại trẻ mồ côi. Trong nhiều cuốn truyện, tác giả đã mô tả đó là một nơi ấm áp, những đứa trẻ đáng thương ôm nhau sưởi ấm."


David ngồi xổm xuống và vừa nói, vừa nhìn người đàn ông đang hấp hối, đôi mắt mờ dần đi với nỗi sợ hãi sâu thẳm.
"Đáng tiếc là chuyện dù sao cũng chỉ là chuyện, nào có ấm áp, lũ trẻ thường sẽ đánh đám lẫn nhau để tranh giành những gì đứa khác có.


Nói đến đây, ngươi cũng đã biết tính cách của ta. Khi ai đó đến khiêu khích ta, ta dần cho chúng một trận nhừ tử, kể cả có không đánh lại cũng phải đánh. Dần dà, ta bắt đầu được mọi người tôn kính. Chúng tôn kính nắm đấm của ta, biết ta là một kẻ không dễ chọc, biết ta là một kẻ rất xấu.


Nhưng sau một thời gian dài, ta không muốn thế này, ta cũng muốn có bạn bè, nhưng ai cũng sợ ta, ta bắt đầu nảy sinh lòng tốt, một lần ta nhận được vài viên kẹo, ta đã đưa cho người khác, ta cứ nghĩ đó là một khởi đầu tốt.


Nhưng vào ban đêm, ta bị đánh một trận trên giường, chúng nghĩ rằng hành động tử tế của ta là yếu đuối, rằng ta bắt đầu sợ chúng. Sau khi bị đánh, ông trùm của chúng đứng bên giường ta và nói với ta rằng xung quanh là đàn em của hắn, ta biết nếu ta động thủ thì sẽ bị đánh thêm một lần nữa. "


Giọng David dừng lại, nhìn xuống bàn tay đẫm máu.


"Lúc đó ta còn trẻ, sức lực còn yếu và nắm đấm cũng chẳng đủ cứng, nhưng ta đã đặt một tảng đá dưới gối và vẽ lên trên đó những họa tiết buồn cười bằng bút chì màu. Khi mọi người hỏi, thì ta liền nói đó là người bạn bằng đá của ta.


Người bạn đá của ta đã bảo vệ ta bằng cách để ta cầm lên và đập nát mặt tên kia."
David nói rồi mỉm cười.
"Mấy thằng ranh kia chưa từng thấy cảnh nào như vậy, máu và răng bay tung tóe, tên kia thậm chí còn đau đến mức đái ra quần."
Tiếng cười ngừng lại, hắn mặt không biểu tình.


"Nhưng sau khi chiến thắng, ta cũng không vui."
Kodling trầm mặc, hắn đã quen biết David nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghe David kể về chuyện này, thỉnh thoảng có người khác hỏi thì mọi người mới biết David thường xuyên lăn lộn ở đầu đường mà thôi.


"Ta không phải đang kể với ngươi về những thăng trầm của tuổi thơ, mà là đang lấy một ví dụ."
David đưa con dao găm dính máu cho Kodling.


"Vậy ngươi đã hiểu chưa? Kodling, ngươi không còn cơ hội làm người tốt nữa. Nhìn vết máu trên tay đi, đừng nghĩ tới cái gọi là tốt bụng. Cảm giác nửa vời này sẽ chỉ hại ngươi mà thôi.
Ngươi là kẻ ác, chúng ta đều là kẻ ác, hết sức độc ác, những kẻ ác không còn đường lùi."


Kodling từ từ nắm chặt con dao găm và nhìn người đàn ông dưới chân, hắn nhìn mình như thể đang kêu cứu.
Người đàn ông biết rất rõ David hoàn toàn là một tên điên, nhưng Kodling vẫn còn sót lại một chút tình người, nếu hắn muốn sống thì chỉ có thể dựa vào lòng thương xót của Kodling.


Nhân từ... Đối với kẻ ác, thứ họ không cần nhất là sự nhân từ và lòng thương xót vô nghĩa.
Trong ánh mắt kinh hãi của người đàn ông, Kodling như vừa hạ quyết tâm gì đó, rồi cứa cổ hắn bằng con dao găm.
Máu phun ra, người đàn ông nằm trên đất hoàn toàn ch.ết đi.


"Cũng không tệ lắm", David hài lòng khi nhìn tất cả, ánh mắt rơi vào mặt Kodling, "Ta chỉ hy vọng ngươi thực sự hạ quyết tâm, thay vì đóng chặt trái tim của mình để rồi ch.ết lặng".
Kodling không nói gì, giữ im lặng tuyệt đối.
...
"Kodling, Kodling."


Một giọng nói quen thuộc gọi tên, nàng đưa tay ra vuốt nhẹ lên khuôn mặt để xua đi cái lạnh thấu xương.
" Kodling từ từ mở mắt, mặc dù ánh sáng xung quanh lờ mờ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh mình, nàng dựa vào người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trán, lấy khăn tay lau mồ hôi.


"Ngươi gặp ác mộng sao?" Ginny hỏi.
Kodling nhớ lại giấc mơ vừa rồi với vẻ mặt phức tạp, nhưng hắn vẫn gật đầu, đáp lại.
"Gần như là vậy, một cơn ác mộng, một cơn ác mộng tồi tệ."
"Đừng sợ, không sao đâu, có ta ở cạnh ngươi."


Ginny nói rồi ôm lấy đầu Kodling, cảm xúc chân thực khi da thịt chạm vào nhau khiến ảo ảnh trong mơ tan biến đi rất nhiều.
"Không sao, chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Kodling vỗ nhẹ vào tay Ginny rồi ngồi dậy khỏi giường.


Nơi đây không phải ngôi nhà quen thuộc, mà là một căn phòng xa lạ, một phòng an toàn mà Kodling đã chuẩn bị cho mình từ trước đây rất lâu.
Đầu bỗng đau nhói, gương mặt Kodling nhăn nhó, đưa tay lên che đầu, bóp mạnh vào.


Đây có lẽ mới là dáng vẻ mà thế giới này nên có. Mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. Ngày hôm qua, Kodling vẫn là một diễn viên xuất sắc, còn hôm nay hắn đã là một con chuột đang vội vàng chạy trốn.


Hắn không thể nhớ mình đã rời khỏi nhà hát như thế nào, hay thậm chí là tâm trạng lúc đó ra sao.
Giống như một giấc mơ tan vỡ, khi Kodling tỉnh dậy khỏi nó, hắn đã ở đây.
Ginny nhìn Kodling, nàng biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng Kodling không nói gì, nàng cũng không hỏi gì cả.


Nàng vẫn còn nhớ cảnh tượng tối hôm qua. Mình hiếm lắm mới tỉnh táo chờ Kodling trở về, kể lại về thành công của buổi biểu diễn, nhưng khi cánh cửa được mở ra, xuất hiện ở trong mắt Ginny, không phải Kodling mà là một con chuột thất hồn lạc phách.


Thậm chí thời gian để thay quần áo cũng không có, Kodling vẫn đang mặc bộ trang phục biểu diễn với gương mặt trang điểm đậm đặc, hắn ôm Ginny, sau khoảng dừng ngắn ngủi, hắn đã đưa Ginny đi.


Có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra, nhưng Ginny không muốn nghi ngờ Kodling, Kodling đã làm quá nhiều cho mình, mình không thể cho Kodling bất cứ thứ gì ngoài sự tin tưởng.
"Muốn nói gì không?"
Đợi sau khi Kodling bình tĩnh lại, Ginny nhẹ giọng hỏi.
Đầu tiên là trầm mặc, sau đó không lâu giọng Kodling vang lên.


"Đôi khi ta không thể phân biệt được, giống như một người đắm chìm vào vở kịch, đôi khi ta không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là hư, dường như mọi thứ đều là hiện thực, và rồi mọi thứ lại là hư ảo."
Kodling vô cảm nói.


Khi "Người Nghiện" được thành lập, hắn đã sẵn sàng để ch.ết, nhưng khi những người xung quanh thực sự ch.ết đi, Kodling vẫn cực kỳ đau buồn.
Hắn hoang mang không rõ mình là một kẻ ác máu lạnh hay một người bình thường lạc lối?
Nhưng ngay sau đó, Kodling không nghĩ thêm nữa.


"Đừng lo, ta sẽ lo liệu mọi chuyện, ở đây chờ ta về."
Kodling khẽ hôn lên trán Ginny, đứng dậy sửa sang lại quần áo, đẩy cửa rời đi.


Bầu trời ngoài cửa sổ đã hừng sáng, về cơ bản thì Kodling chưa ngủ bao lâu, tia máu hiện lên trong con ngươi, kỳ thực hắn rất muốn ôm Ginny và kể ra mọi chuyện, nhưng khi lời vừa cất lên môi, Kodling lại không thể nói ra bất cứ điều gì.


Hắn không thể nói với Ginny rằng ngươi là một ác ma đói khát, rằng loại thuốc ngươi sử dụng hàng ngày có chứa linh hồn, hắn cũng không thể nói rằng mình là một kẻ giết người hai tay nhuốm máu, và vì tất cả đã phải hy sinh mạng sống của rất nhiều người.
Cuối cùng, Kodling không nói nổi lời nào.


Cũng không cần phải nói.
Điện thoại được bấm số, Kodling đi thẳng vào vấn đề.
"Ta cần hai vé để rời khỏi Opus, ngay tối nay, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, giá cả không thành vấn đề."
Sau một khoảng lặng ngắn, một giọng nói vang lên từ điện thoại.


"Đương nhiên, đó là nghề của bọn ta", đối phương đồng ý, "Hãy nói rõ địa chỉ, ta sẽ cử người đến đón các ngươi trước nửa đêm".
Kodling nhìn về phía cửa sổ, liếc bảng tên bằng kim loại trên tường của tòa nhà đối diện, cảnh giác không thừa, hắn báo một địa chỉ khác.


Sau khi chuẩn bị xong, Kodling nghĩ về kế hoạch. Hắn không thể đặt mọi hy vọng của mình vào mấy tên xã hội đen này. Bản chất của chúng không khác Kodling là mấy, Kodling hiểu rõ chúng như cách hắn hiểu rõ mình.
Kodling đang lên kế hoạch cho cuộc chạy trốn của mình thì bỗng có một giọng nói khác vang lên bên tai.


"Kodling, ngươi cũng nên lấy một thân phận nào đó để sống, ngươi đã nghĩ ra chưa?"
Chẳng biết từ lúc nào người kia đã xuất hiện bên cạnh Kodling, Kodling nhận ra lớp trang điểm trên khuôn mặt người đàn ông đó, đó chính là Bart.
Không... có gì đó không ổn.


Kodling còn chưa kịp nói gì thì ảo giác kỳ lạ trước mặt hắn đã biến mất không dấu vết, vẻ mặt hắn đờ đẫn, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là do hắn tưởng tượng.


Đầu đau như búa bổ, như thể có một cái đinh kẹt trong não, cũng may là cơn đau chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, Kodling đã đỡ đi ngay sau đó.
"Ngươi không thể làm một người tốt, cũng không thể làm một kẻ ác thuần túy. Ngươi đến tột cùng là nghĩ thế nào? Kodling."
"Ta... Ta..."


Thủy chung không thể đưa ra đáp án.
"Cái tên đáng thương này a..."
Người đàn ông như đang nói chuyện với chính mình, lại như đang nói chuyện với ai đó, rơi vào trạng thái điên cuồng trong tĩnh lặng.






Truyện liên quan