Chương 3
Sara không ngất, thay vào đó cô hét toáng lên. Nathan không cố vỗ về cô. Khi không thể chịu đựng nổi sự ồn ào đó thêm một giây nào nữa, anh mới đơn giản là lôi cô vào khu văn phòng công ty tàu biển Emerald. Nathan giao Sara cho dì cô xử lý. Vì tin tưởng mình có thể cư xử lịch thiệp trong vài dịp hiếm hoi, anh đã không phá ra cười cho đến khi bước trở ra ngoài một lần nữa.
Nathan vô cùng thích thú trước phản ứng của cô với thông báo của mình. Sara hoàn toàn chẳng có lấy một chút tế nhị. Anh nghi ngờ sẽ có lúc nào đó mình phải lo lắng tìm hiểu xem cái gì đang diễn ra trong đầu cô ấy. Nathan, lớn lên trong sự kín kẽ, cảm thấy hoàn toàn mới mẻ trước cô dâu bộc trực của mình, ồn ào, anh thêm vào sau khi suy nghĩ lại, nhưng luôn mới mẻ.
Xem xét xong vài chi tiết sót lại, Nathan cùng những thủy thủ cuối cùng lên tàu. Jimbo và Matthew chờ anh trên boong. Cả hai đều đang cau có, nhưng Nathan quyết định bỏ qua thái độ xấc xược của họ. Anh đã đẩy gánh nặng lên vai những thủ thủy trung thành của mình bằng công việc vặt vãnh là để cho Sara và Nora ở trong ca bin của họ.
“Cuối cùng thì cô ta ngừng hét chưa?”, Nathan hỏi.
“Khi tôi dọa nhét giẻ vào mồm cô ấy”, Jimbo trả lời. Người đàn ông to lớn nhăn mặt hơn và thêm vào, “Cô ta đã đánh tôi”.
Nathan tỏ rõ bực tức. “Tôi cho rằng cô ấy sẽ không quá hoảng sợ lâu hơn nữa đâu”, anh trả lời khô khốc.
“Tôi không chắc là cô ta đã từng hoảng sợ”, Matthew xen vào. Người đàn ông già cười toe toét. “Cậu không thấy ngọn lửa trong mắt cô ta khi bị cậu kéo vào trong phòng ư? Cô ta trông cực kỳ giận dữ.”
Jimbo gật đầu một cách miễn cưỡng. “Sau khi cậu rời đi, cô ta liên tục hét lên rằng tất cả điều này chỉ là một trò đùa độc ác. Ngay cả bà dì dễ chịu cũng chẳng thể làm cô ta bình tĩnh lại. Phu nhân của cậu đã thật sự yêu cầu rằng ai đó làm ơn nhéo cô ta một cái để cô ta tỉnh dậy và biết đây rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng đen tối mà thôi.”
“Phải, cô ta đã làm thế”, Matthew đồng ý với tiếng cười khúc khích. “Felix hứng chịu sự tức giận từ cô ta. Phần lớn thì, thằng bé không được khôn ngoan cho lắm.”
“Felix đụng vào cô ấy ư?” Nathan trông nghi ngờ nhiều hơn là giận dữ.
“Không, nó không đụng vào Sara”, Jimbo vội vàng đáp. “Tất cả những gì nó làm là nhéo nhẹ cô ta một cái. Nó nghĩ mình là người có ích. Cậu biết thằng bé thích làm người khác hài lòng ra sao rồi đấy. Cô dâu nhỏ của cậu đã biến thành một con mèo hoang ngay khi thằng bé đáp ứng yêu cầu của cô ta. Tôi cược là Felix sẽ không háo hức tuân theo yêu cầu của cô ta lần nữa đâu”
Nathan lắc đầu trong sự giận dữ. Anh bắt đầu quay lưng đi. Matthew ngăn lại với nhận xét tiếp theo. “Có thể Sara sẽ khá hơn nếu chúng ta để cô ta ở với bà dì.”
“Không.”
Nathan nhận ra giọng mình cộc cằn thế nào khi hai người kia cười với anh. “Cô ta ở ca bin của tôi”, anh thêm vào với giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Matthew ngừng lại để xoa cằm. “Giờ thì, cậu bé, đó có thể là vấn đề”, ông kéo dài giọng. “Cô ta không biết đó là ca bin của cậu.”
Nathan không hề quan tâm đến lời cảnh báo đó. Anh cau mày với Matthew, chỉ bởi vì người thủy thủ đã sử dụng biệt danh lố bịch “cậu bé” để gọi anh. Dù Nathan biết rằng sự chỉ trích đó không có ác ý gì cả. Cả Matthew và Jimbo đều gọi anh bằng cái tên mỉa mai này bất cứ khi nào chỉ có riêng bọn họ với nhau. Họ không cho là anh đã đủ dày dạn để xứng đáng với cái tên “thuyền trưởng”. Nathan đã thu nhận hai người bọn họ khi anh tiếp quản con tàu. Cả hai nhanh chóng chứng minh sự vô giá của mình. Họ biết toàn bộ mọi thứ liên quan đến cướp biển và đã bày cách cho anh. Nathan biết rằng họ coi bản thân như vệ sĩ của anh. Chỉ có Chúa mới biết họ thường xuyên nói vậy với anh như thế nào. Tuy nhiên, trong quá khứ cả Jimbo và Matthew đều nhiều lần bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ anh. Sự trung thành đó có giá trị nhiều hơn những thói quen khó chịu đó.
Vì hai người đàn ông cứ nhìn anh chằm chằm chờ đợi, Nathan nói, “Cô ấy sẽ sớm phát hiện ra cái ca bin mình đang ở là của ai”.
“Tình trạng của dì cô ta khá tệ”, Matthew nói tiếp. “Tôi cá là bà ta đã bị gãy mất hai chiếc xương sườn. Ngay khi bà ta ngủ say, tôi sẽ lột quần áo của bà ta ra và buộc cố định lại vùng bụng.”
“Nhà Winchester đã gây ra thương tích đó, đúng không?”, Jimbo hỏi.
Nathan gật đầu. “Tên khốn nào trong số bọn chúng đã làm?”, Matthew là người hỏi câu này.
“Có vẻ như Henry là gã đứng sau mọi chuyện”, Nathan giải thích. “Nhưng tôi có thể hình dung là những gã còn lại cũng biết điều gì đang diễn ra.”
“Chúng ta sẽ đưa Nora về nhà?”, Matthew hỏi.
“Chúng ta đang đi theo hướng đó”, Nathan trả lời. “Tôi không biết phải làm cái quái gì nữa với quý bà đó. Liệu bà ta có đủ sức khỏe cho cuộc hành trình không?”, anh hỏi Matthew. “Hay chúng ta sẽ phải chôn xác bà ta dưới biển?”
“Bà ta sẽ ổn thôi”, Matthew đoán. “Có một sự mạnh mẽ ẩn sâu bên dưới tất cả những vết bầm tím. Vâng, nếu tôi cưng chiều bà ta một chút, bà ta sẽ làm được.” ông ta thúc vào sườn Jimbo, rồi thêm vào, “Giờ thì tôi đang phải làm ɖú em cho hẳn hai người yếu đuối”.
Nathan biết ông ta đang trêu chọc anh. Anh quay người và bỏ đi. Jimbo nói với lên từ phía sau, “Ý ông ta là cậu đấy, cậu bé”.
Nathan giơ cao tay để làm một cử chỉ tục tĩu trước khi biến mất dưới cầu thang. Tiếng cười vui vẻ của hai gã đàn ông vang vọng theo anh.
Vài giờ tiếp theo trôi qua với vài việc lặt vặt dành cho tất cả mọi người trên tàu Seahawk. Hàng hóa đã được bảo đảm, cần cẩu được nâng lên, neo được hạ xuống, tám khẩu pháo đã bắn những phát cuối cùng, sau đó được tr.a dầu trước khi lệnh nhổ neo được thực hiện.
Nathan làm nốt nhiệm vụ cho đến khi dạ dày bắt đầu nôn nao khiến anh phải dừng lại. Jimbo thay anh chỉ huy bốn mươi hai thủy thủ khi Nathan đi xuống dưới.
Đó là nghi thức thường được thực hiện mỗi khi anh say sóng trong những ngày đầu ra khơi. Nathan đã học cách chịu đựng sự bất tiện đó. Anh chắc chắn rằng ngoài Matthew và Jimbo ra thì không ai biết được vấn đề này của anh, nhưng sự thật đó cũng chẳng xoa dịu được sự xấu hổ của Nathan chút nào.
Kinh nghiệm trước đây cho Nathan biết anh sẽ mất khoảng một hoặc hai giờ nữa trước khi hồi phục hoàn toàn để trở lại với công việc. Nathan quyết định ngó qua cô dâu của mình một chút để bảo đảm rằng cô vẫn ổn.
Nếu may mắn, cô có thể đang ngủ, và cuộc đối đầu không thể tránh khỏi sẽ được tạm hoãn đến sau này. Chỉ có Chúa mới biết là cô đã kiệt sức hay chưa. Cô dâu của anh đã phải thức hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cơn giận bộc phát ra ngoài khi biết anh chính là chồng mình chắc chắn đã khiến Sara kiệt sức. Dù thế, nếu như cô vẫn còn thức, Nathan quyết định sẽ cùng cô giải quyết vấn đề để chuyện này trôi qua và chấm dứt. Thiết lập quy tắc với cô càng sớm bao nhiêu thì việc cô chấp thuận mong đợi của anh đối với tương lai của họ càng sớm bấy nhiêu.
Nathan đoán rằng Sara có thể sẽ lại bị anh kích động lần nữa. Anh chuẩn bị tinh thần chống lại sự cầu xin và khóc lóc không thể tránh khỏi của cô, rồi mở cửa.
Sara chưa ngủ. Ngay khi Nathan bước vào ca bin, cô nhảy ra khỏi giường, đứng lên với hai bàn tay nắm chặt đặt ở hai bên hông, đối mặt với anh.
Rõ ràng là cô chưa thật sự vượt qua sự sợ hãi - hoặc sự tức giận.
Bên trong ca bin ẩm ướt và ngột ngạt. Anh đóng cửa, rồi đi vào giữa căn phòng vuông lớn. Khi Nathan tiến đến và nhấc chiếc cửa sập vuông phía trên trần nhà, anh có thể cảm thấy cô đang nhìn mình chằm chằm. Anh mở cửa và chống tạm một thanh gậy chèn vào cái rãnh thứ ba.
Không khí trong lành của biển và ánh nắng tràn ngập vào ca bin. Theo phản xạ, dạ dày Nathan cuộn lên. Anh hít một hơi thật sâu, quay về phía cửa và dựa người vào đó. Tận sâu trong suy nghĩ anh lo rằng cô dâu của mình sẽ biến mất. Anh hiện tại không ở trong điều kiện tốt nhất để có thể đuổi theo cô, và vì thế, anh chặn lối thoát duy nhất lại.
Sara nhìn Nathan chòng chọc một lúc lâu. Cô có thể cảm thấy chính mình đang run lên và biết rằng khả năng cô bị cơn giận dữ áp đảo chỉ còn là vấn đề thời gian. Dù vậy, Sara quyết định giấu cơn giận của mình dành cho anh bất kể cái giá phải trả là gì. Chắc chắn sẽ là một khởi đầu tồi tệ nếu cô tỏ thái độ với con người này.
Vẻ mặt Nathan hiện rõ sự đầu hàng. Tay anh khoanh trước ngực, thả lỏng tư thế.
Sara nghĩ anh trông buồn chán đủ để rơi vào giấc ngủ. Điều này thật khó chấp nhận. Ánh mắt dữ dội của Nathan cũng khiến ngón chân cô co lại. Sara buộc mình phải đáp trả. Cô không có ý định chùn bước trước anh, và nếu như cuộc thi nhìn chằm chằm đầy thô lỗ này phải có người chiến thắng, thì người đó sẽ là cô.
Nathan nghĩ cô dâu của anh dường như đang tuyệt vọng để che giấu nỗi sợ hãi. Cô thực hiện việc này không tốt cho lắm, vì đôi mắt cô gần như đã phủ một lớp sương mờ, và cô đang run rẩy.
Chúa ơi, anh hy vọng mình đã chuẩn bị cho một cơn kích động khác. Dạ dày anh cuộn lên theo sự nhấp nhô của con tàu. Nathan cố gắng khống chế cảm giác và tập trung vào vấn đề đang diễn ra.
Sara là một cô gái xinh đẹp. Ánh mặt trời khiến tóc cô trông vàng nhiều hơn là nâu. Sau cùng thì anh nghĩ rằng đó là một sự khác biệt hiếm hoi trong gia đình Winchester, anh nghĩ thầm.
Cô vẫn mặc chiếc váy xanh đậm không chút quyến rũ.
Anh nhận thấy rằng cổ áo của cô trễ nải một cách ch.ết tiệt. Nathan nghĩ rằng sẽ nói cho Sara biết sau khi cô loại bỏ được nỗi sợ hãi, nhưng cái nhăn mặt đột ngột của cô đã thay đổi ý nghĩ này của anh. Việc cấp thiết lúc này là cô cần phải hiểu rõ ai là người có quyền.
Nathan đứng trong bóng râm dưới cánh cửa, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo dài và mờ chạy dọc cánh tay anh. Vệt trắng tương phản trên làn da màu đồng gây nên sự chú ý. Sara nhìn chằm chằm vào đó hơn một phút trong lúc tự hỏi bằng cách nào anh có thể bị một vết thương kinh khủng đến thế, rồi cô khẽ thở dài.
Anh vẫn mặc chiếc quần ống túm màu nâu vàng bó sát một cách khiếm nhã. Cô cho rằng việc anh thậm chí vẫn có thể thở được quả thật là một phép màu. Chiếc sơ mi trắng của Nathan mở phanh cúc đến tận thắt lưng, tay áo xắn đến khuỷu tay, và sự giản dị trên trang phục kích thích cô cũng nhiều như là cái cau mày bất chợt của anh. Cô nghĩ đến việc sau này sẽ nói cho anh rằng không ai mặc loại trang phục khó coi như thế khi họ đi du lịch trên con tàu xinh đẹp như này, nhưng cái nhăn mặt căng thẳng đã khiến Sara thay đổi ý định. Việc cấp thiết lúc này là anh cần phải hiểu cô mong muốn anh cư xử như người đã kết hôn.
“Em ăn mặc như một con điếm trong quán rượu.”
Phải mất đến một phút cô mới có thể hiểu được lời xúc phạm. Sara ban đầu quá kinh ngạc nên không phản ứng được gì. Sau đó cô buông tiếng thở hổn hển. Nathan cố giấu một nụ cười. Sara nhìn không giống như sắp khóc chút nào. Sự thực là cô trông như thể muốn giết anh. Một khởi đầu tốt. “Ngực em đang nhảy khỏi cổ áo đấy, cô dâu của ta.”
Tay cô lập tức che lên trên chiếc váy. Mặt đỏ lựng chỉ trong một nhịp tim. “Đây là chiếc váy duy nhất đủ tối để tôi có thể ẩn mình khi tôi đi dọc...”, cô dừng giải thích ngay khi nhận ra mình đang biện hộ cho bản thân.
“Ẩn mình?” Nathan dài giọng. “Sara, nó không ẩn bất cứ thứ gì. Sau này em sẽ không mặc những chiếc váy hở hang như thế này. Người duy nhất có thể nhìn cơ thể em là ta. Em có hiểu không?”
Ồ, cô hiểu quá rõ điều này ấy chứ. Sara kết luận rằng người đàn ông này là một kẻ đáng khinh. Anh ta chuyển vấn đề sang cô một cách dễ dàng làm sao. Sara lắc đầu. Cô sẽ không để mình rơi vào một tình huống dễ bị tổn thương vì anh ta.
“Ngài thì trông khác gì một tên mọi rợ”, cô buột miệng. “Tóc ngài quá dài so với mức tiêu chuẩn thời trang, và ngài ăn mặc như một... tên vô lại. Khách du lịch trên con tàu thế này phải giữ bề ngoài của mình thật hoàn hảo. Ngài thì trông như vừa mới vận chuyển rau củ về ấy”, cô thêm vào với một cái gật đầu. “Và vẻ mặt cau có của ngài trông hết sức xấu xí.”
Nathan quyết định chấm dứt những chế nhạo ngu ngốc và nhắm thẳng vào vấn đề thật sự đang xảy ra.
“Được rồi, Sara”, anh bắt đầu. “Thực hiện chuyện đó và kết thúc đi.”
“Thực hiện chuyện gì và kết thúc chuyện gì cơ?”
Anh thở dài mệt mỏi, hoàn toàn nổi giận với cô. Sara cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng sự thôi thúc được hét toáng lên làm đầu cô nặng trình trịch và cổ họng đau rát. Mắt Sara ngập nước. Cô nghĩ rằng anh có quá nhiều thứ phải giải thích trước khi cô còn có thể xem xét đến việc tha thứ cho anh và tốt hơn hết là anh nên biết điều đó.
“Khóc lóc và cầu xin”, Nathan nhún vai giải thích. “Rõ ràng là em đang sợ”, anh tiếp tục. “Em đang chuẩn bị khóc phải không? Ta biết em muốn ta mang em về nhà, Sara. Để giúp em không bị bẽ mặt vì phải ngỏ lời cầu xin, ta chỉ đơn giản giải thích cho em biết rằng, dù em có nói hay làm gì đi chăng nữa, thì giờ em đang ở với ta. Ta là chồng em, Sara. Hãy làm quen với chuyện đó.”
“Nếu tôi khóc thì điều đó có khiến ngài phiền lòng không?”, cô hỏi với giọng giống như đang bị ai bóp nghẹt cổ họng. “Thậm chí một chút cũng không”, anh nói. Dĩ nhiên, đó là một lời nói dối, vì trông thấy vẻ mặt thất vọng của cô sẽ khiến anh rất phiền lòng nhưng anh sẽ không thú nhận sự thật đó. Phụ nữ thường sử dụng chiêu này để đối phó với đàn ông và òa khóc mỗi khi họ muốn điều gì đó.
Sara hít một hơi thật sâu. Cô không dám nói thêm một từ nào nữa cho đến khi tự kiểm soát được bản thân. Lẽ nào anh thực sự nghĩ rằng cô sẽ cầu xin? Chúa ơi, anh đúng là một gã kinh khủng. Và cũng đáng sợ. Anh dường như không có một chút lòng trắc ẩn nào.
Cô tiếp tục nhìn anh chằm chằm trong khi cố thu hết can đảm để hỏi anh tất cả những câu hỏi đầy đau khổ đã nén giữ trong lòng trong một thời gian rất dài. Sara nghi ngờ khả năng anh sẽ nói sự thật, nhưng cô vẫn muốn nghe những điều từ chính bản thân anh nói ra.
Nathan nghĩ cô trông sắp khóc đến nơi và cũng cho rằng Sara lại cảm thấy kinh hãi mình. Khỉ thật, anh hy vọng cô sẽ không ngất thêm lần nũa. Nathan có rất ít kiên nhẫn với phái yếu, nhưng lại phát hiện ra rằng bản thân không muốn Sara quá e sợ mình.
Thực sự, Nathan cảm thấy có một chút thương xót cô. Có khả năng cô không hề muốn kết hôn cùng anh. Sau cùng thì anh là một thành viên của nhà St. Jame, còn cô lớn lên là một người nhà Winchester. Cô được dạy dỗ để ghét anh. Sara tội nghiệp chỉ là nạn nhân trong chuyện này, một con tốt mà đức vua ngớ ngẩn đã sử dụng để cố gắng làm dịu bớt những khác biệt giữa hai gia đình có mối thù truyền kiếp.
Dù thế, anh không thể thay đổi lại quá khứ cho cô. Chữ ký của anh vẫn nằm trên bản hôn ước, sự ràng buộc khiến anh phải tôn trọng nó.
“Em cũng có thể hiểu là ta sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này”, anh nói với giọng chắc chắn. “Không bây giờ và không bao giờ.”
Sau khi tuyên bố, anh kiên nhẫn chờ cơn kích động chắc chắn sẽ xảy đến từ cô.
“Điều gì đã khiến ngài tốn thời gian lâu như vậy?”
Sara thì thầm khe khẽ, anh không chắc mình đã nghe thấy chính xác những gì cô nói. “Em nói gì?”
“Tại sao ngài phải đợi lâu như thế?”, cô hỏi với âm lượng lớn hơn.
“Đợi lâu như thế để làm điều gì?”
Anh đưa sang cô ánh nhìn hoang mang. Sara hít một hơi thật sâu. “Để đến đón tôi”, cô giải thích. Giọng cô rung lên. Cô siết hai bàn tay lại với nhau cố giữ bình tĩnh, rồi nói, “Tại sao ngài lại chờ quá lâu như thế rồi mới đến đón tôi?”.
Câu hỏi của Sara khiến Nathan ngạc nhiên nên không thể trả lời ngay được. Anh thậm chí không nghĩ rằng Sara đáng nhận được một câu trả lời mà sẽ thổi bay niềm kiêu hãnh của cô. Với một giọng gần như sắp hét lên, Sara yêu cầu, “Ngài có biết tôi đã chờ ngài bao nhiêu lâu rồi không?”.
Anh tròn mắt. Cô dâu của anh đang hét thẳng vào mặt anh. Nathan nhìn cô chằm chằm như thể cô là kẻ mất trí.
Và sau đó, anh chậm rãi lắc đầu. Sự điềm tĩnh của cô vụn vỡ. “Không ư?”, cô hét lên. “Có phải tôi không có ý nghĩa gì với ngài nên thậm chí ngài không thèm bận tâm đến chuyện vặt vãnh là đến đón tôi?” Nathan sững người trước câu hỏi của cô. Anh biết không nên để cô cao giọng với mình, nhưng những ý kiến của cô khiến anh quá sửng sốt nên không biết chắc mình nên nói gì lúc này.
“Thật sự em muốn ta tin là em đang nổi giận chỉ bởi vì ta đã không đến đón em sớm hơn ư?”, anh hỏi.
Sara vơ lấy món đồ gần nhất cô có thể với tới và ném vào anh. May mắn là chiếc chậu dùng để đi vệ sinh rỗng không. “Nổi giận ư?”, cô hỏi với tiếng gầm xứng đáng được làm người chỉ huy. “Cái gì khiến ngài nghĩ rằng tôi đang nổi giận chứ, Nathan?”
Anh né chiếc chậu và theo sau là hai cây nến đang bay đến, sau đó lại dựa vào cửa. “ồ, ta không biết”, anh kéo dài giọng. “Em dường như đang có vấn đề.”
“Tôi dường như...”, cô quá tức giận đến nỗi lắp bắp thốt ra một từ khác.
Nụ cười của Nathan hiện rõ khi anh gật đầu. “Có vấn đề”, anh kết thúc câu nói còn bỏ lửng của cô.
“Ngài có khẩu súng nào không?”
“Có.”
“Tôi mượn được chứ?”
Anh cố nhịn để không phá ra cười. “Giờ thì, tại sao em lại muốn mượn súng của ta hả Sara?”
“Tôi muốn bắn ch.ết ngài, Nathan.”
Anh phá ra cười. Sara thấy rằng mình ghét anh. Sự thẹn thùng biến mất. Cô muốn khóc vì thất vọng. Sau cùng, có lẽ họ hàng của cô đã đúng. Có lẽ anh đã coi thường cô, thậm chí nhiều như những gì mà cha mẹ đã nói với cô.
Sara từ bỏ cuộc chiến và lại ngồi xuống giường. Cô khoanh tay trước đùi và nhìn chằm chằm xuống đất. “Làm ơn hãy rời khỏi phòng tôi. Nếu ngài muốn giải thích cách cư xử đáng tiếc mà ngài dành cho tôi, ngài có thể làm điều đó vào ngày mai. Tôi đã quá mệt mỏi để phải nghe những lời bào chữa trong lúc này.”
Nathan không thể tin nổi những gì vừa nghe. Cô dám ra lệnh cho anh. “Đây không phải là cách mà cuộc hôn nhân này sẽ diễn ra, Sara. Ta ra lệnh, và em phải tuân theo.”
Giọng anh đanh lại giận dữ. Hành động này là cố ý, dĩ nhiên, vì Nathan muốn cô hiểu rằng anh đang nói một cách nghiêm túc. Anh nghĩ mình có thể sẽ lại khiến cô sợ hãi. Cô bắt đầu vặn tay trong sự kích động một cách rõ ràng, và mặc dù anh cảm thấy đôi chút tội lỗi vì phải nhờ đến chiến thuật đáng sợ như vậy, thì vấn đề này vẫn quá quan trọng để khiến anh sử dụng giọng mềm mỏng hơn. Nathan tự hứa là mặc kệ cô trông tội nghiệp đến đâu hay não nề như thế nào, thì anh cũng không nhượng bộ kể cả khi cô bật khóc.
Sara tiếp tục vặn tay một phút dài sau đó, tưởng tượng chiếc cổ cứng đầu của chồng đang nằm giữa những ngón tay mình. Sự tưởng tượng này giúp tâm trạng cô tốt hơn.
Nathan khiến cô trở lại thực tế khi anh kéo dài giọng. “Em có nghe ta không đấy, cô dâu?”
Chúa ơi, cô ghét cái tên “cô dâu!”. “Vâng, tôi có nghe”, cô trả lời. “Nhưng tôi thật sự không hiểu. Lý do và cách cuộc hôn nhân này đang diễn ra?”
Nước mắt lại dâng lên trong mắt Sara. Nathan đột nhiên cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ tàn ác. “Em đang thử trêu chọc ta có phải không?”, anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Không”, cô trả lời. “Tôi chỉ cho là cuộc hôn nhân của chúng ta đang diễn ra theo hướng ngược lại.”
“Vâng, tôi luôn luôn nghĩ như vậy”, cô nói nhanh khi thấy anh cau mày nhìn mình một cách chăm chú.
“Ồ? Vậy em nghĩ cuộc hôm nhân này đang đi theo hướng nào?”
Anh dường như hứng thú với ý kiến của cô. Sara lập tức có thêm can đảm. Cô so vai một cánh thanh nhã. “Ôi, tôi cho rằng bổn phận của tôi là nói cho ngài biết thứ mà mình mong muốn.”
“Và?”, anh gợi ý khi thấy cô ngừng giải thích.
“Và trách nhiệm của ngài là mang chúng đến cho tôi.”
Cô có thể thấy từ biểu hiện đen tối của Nathan rằng anh không thích nghe ý kiến này chút nào. Cô có thể cảm thấy chính mình đang tức giận. “Ngài có nghĩa vụ phải yêu thương tôi, Nathan. Ngài đã hứa.”
“Ta không hứa sẽ yêu thương cô”, anh hét lên phản đối. “Thề có Chúa, cô gái, ta không hứa hẹn với em bất cứ thứ gì.”
Sara không định để anh bỏ đi với lời nói dối đó. Cô nhảy phắt lên đối đầu với anh một lần nữa. “ôi, vâng, ngài đã hứa”, cô hét lại. “Tôi đã đọc bản hôn ước, Nathan, từ đầu đến cuối. Để có thể sở hữu đất đai và những tài sản, ngài có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi an toàn. Ngài cũng có nghĩa vụ phải làm một người chồng tốt, một người cha tốt, và trên hết mọi thứ, ngài Viking, ngài có nghĩa vụ phải yêu thương và tôn trọng tôi.”
Anh không nói nên lời. Đột nhiên anh cảm thấy buồn cười. Thật bực mình khi chủ đề của câu chuyện đã bị chệch hướng. Nhưng cũng cũng thật hào hứng.
“Em thật sự muốn được ta yêu chiều và tôn trọng?”
“Chắc chắn”, cô trả lời. Cô khoanh tay trước ngực. “Ngài đã thề sẽ yêu thương và trân trọng tôi, Nathan, vì Chúa, ngài sẽ làm thế.”
Cô ngồi xuống giường và dành thời gian để vuốt phẳng những nếp gấp trên váy. Vệt hồng trên má tố cáo sự bối rối của cô.
“Và em có nghĩa vụ phải làm gì khi ta yêu thương và trân trọng em?”, anh hỏi. “Lời thề của em, cô dâu?”
“Tôi không thề gì cả”, cô trả lời. “Lúc đó tôi chỉ mới bốn tuổi, Nathan. Tôi đã không ký hôn ước. Là ngài ký.”
Anh nhắm mắt và đếm đến mười. “Vậy em không tin là mình phải tôn trọng chữ ký của cha em ư? Lời hứa của ông ta thay em không có chút ràng buộc nào sao?”
“Tôi không hề nói thế”, cô thì thầm rồi buông tiếng thở dài thườn thượt, rồi thêm vào, “Dĩ nhiên tôi sẽ tôn trọng. Những lời thề đó được ký dưới tên tôi”.
“Và những điều đó là gì?”, anh yêu cầu.
Cô mất một lúc lâu để trả lời vẻ mặt trông hoàn toàn bất mãn. “Tôi cũng phải yêu thương và tôn trọng ngài”, cô lẩm bẩm.
Anh không thỏa mãn. “Và?”
“Và gì?”, cô hỏi, giả vờ lờ đi.
Ngay lập tức, anh quyết định rằng cô dâu của mình đang cố làm anh điên lên. “Ta cũng đã đọc bản hôn ước từ đầu tới cuối”, anh ngắt lời. “Đừng cố thử sự kiên nhẫn của ta.”
“Ôi, được thôi”, cô đáp trả. “Tôi cũng phải vâng lời ngài. Giờ thì ngài vui rồi chứ?”
“Đúng”, anh trả lời. “Giờ chúng ta đã quay trở lại nơi bắt đầu”, anh nói. “Như ta đã nói với em, ta sẽ là người ra lệnh và em sẽ là người phải tuân theo những mệnh lệnh đó. Và em cứ thử hỏi ta lý do lần nữa xem.”
“Tôi sẽ cố gắng nghe theo lời ngài, Nathan, khi tôi thấy chúng hợp lý.”
Lòng khoan dung của Nathan chấm dứt. “Ta không đưa ra một thứ ch.ết tiệt nếu em nghĩ chúng có hợp lý hay không”, anh gầm lên. “Em sẽ làm như lời ta nói.”
Sara dường như không hề thất vọng khi anh lên giọng. Cô khá nhẹ nhàng khi nói. “Ngài thật sự không nên sử dụng những lời lẽ xúc phạm trước mặt một quý cô, Nathan. Điều đó rất thô tục, trong khi ngài lại là một Hầu tước.”
Khuôn mặt anh trở nên lạnh lẽo. Sara cảm thấy mình hoàn toàn bị đánh bại. “Ngài ghét tôi, đúng không?”
“Không.”
Cô không tin anh. Chúa ơi, chỉ mới nhìn thấy bóng dáng cô đã khiến anh phát ốm. Khuôn mặt anh phủ một màu xám xịt. “ôi, vâng, ngài thực sự ghét tôi”, cô tranh luận. “Ngài không thể đánh lừa tôi. Tôi là một người nhà Winchester, và ngài ghét tất cả những người nhà Winchester.”
“Ta không ghét em.”
“Ngài không cần phải quát lên với tôi. Sau cùng thì, tôi chỉ cố gắng để có một cuộc nói chuyện thoải mái, còn ngài thì chẳng kiểm soát thái độ của mình chút nào.” Sara không cho anh thời gian quát mình lần nữa. “Tôi rất mệt mỏi, Nathan. Tôi cần nghỉ ngơi bây giờ.”
Anh quyết định để cô làm theo ý mình. Anh mở cửa và rời đi, rồi quay lại.
“Sara?”
“Vâng?”
“Em không sợ ta chút nào, đúng không?” Anh trông hoàn toàn ngạc nhiên. Đó dường như là sự thật anh vừa mới nhận ra. Cô lắc đầu. “Không.”
Anh quay đi vì thế cô không thể nhìn thấy nụ cười trên môi Nathan.
“Nathan?”
“Sao?”
“Tôi đã hơi e sợ trong lần đầu tiên gặp ngài”, cô thú nhận. “Điều đó liệu có khiến ngài cảm thấy tốt hơn không?”
Anh đóng cửa lại như một câu trả lời.
Giây phút chỉ còn lại một mình, cô òa khóc. Ôi, cô mới ngây thơ và ngu ngốc làm sao. Cô đã lãng phí nhiều năm tháng để mơ mộng về vị hiệp sĩ trong bộ giáp vàng tuyệt vời bước đến và tuyên bố cô là cô dâu của anh. Cô đã tưởng tượng anh là người lịch thiệp, hiểu biết, một người đàn ông nhạy cảm và hết lòng yêu cô.
Những giấc mơ đã chế nhạo cô. Chàng hiệp sĩ của cô thậm chí còn mờ nhạt hơn cả vàng. Anh ta rõ ràng là người hiểu biết, rộng lượng và có lòng yêu thương chẳng khác gì một con dê.
Sara tiếp tục cảm thấy thương hại chính mình cho đến khi cơn kiệt sức chiếm lấy.
Một giờ sau, Nathan ghé thăm cô lần nữa. Sara đang ngủ say. Cô không buồn thay quần áo mà ngủ quên trên đống chăn nhiều màu. Cô nằm thoải mái với hai cánh tay giang rộng.
Một cảm giác hài lòng lấp đầy trong anh. Thứ cảm giác khác lạ, hoàn toàn xa lạ, nhưng anh phát hiện mình thực sự thích được ngắm nhìn cô nằm trên giường. Anh chú ý thấy chiếc nhẫn cưới của Nora vẫn nằm trên tay Sara. Thật kỳ quặc, nhưng anh không thích trông thấy điều đó chút nào. Anh rút chiếc nhẫn khỏi ngón tay cô chỉ để loại bỏ cảm giác kích thích phi lý của mình rồi nhét chiếc nhẫn vào túi.
Anh chuyển sự chú ý sang việc cởi quần áo giúp Sara. Sau khi cởi hàng khuy dài với những cái móc nhỏ xuống đến lưng cô, anh nới lỏng áo choàng. Tiếp đến là giày và tất. Anh khá vụng về với công việc này, và chiếc váy lót của Sara gần như đánh bại anh. Anh không thể nào tháo được nút thắt ở dây buộc. Nathan đành sử dụng mũi dao để cắt đứt nó. Anh tiếp tục công việc cho đến khi loại bỏ hết tất cả quần áo trên người cô ngoại trừ chiếc sơ mi bằng lụa. Chiếc áo màu trắng cực kỳ nữ tính với đường viền ren xung quanh cổ áo.
Nathan đầu hàng sự thôi thúc của anh và miết nhẹ mu bàn tay lên lưng cô.
Sara không tỉnh dậy. Cô buông một tiếng thở dài khe khẽ và chuyển tư thế ngay khi Nathan đang ném những thứ còn lại trên trang phục của cô lên chiếc ghế gần đó.
Nathan không biết mình đã đứng đó bao nhiêu lâu để nhìn cô. Sara trông ngây thơ, tin cậy và hết sức mong manh khi ngủ. Lông mi của cô đen, dày, tương phản đáng ngạc nhiên với làn da màu kem. Thân hình cô giống như một thỏi nam châm thu hút anh. Bộ ngực đầy đặn, thứ chỉ được che đậy bởi một lớp sơ mi mỏng manh, đã khuấy động anh. Khi Nathan nhận thấy cơ thể mình đang phản ứng trước cô, anh quay người rời khỏi ca bin.
Lạy Chúa, anh đang muốn làm cái quái gì với cô thế này? Làm cách nào anh có thể duy trì khoảng cách với một người quyến rũ như cô dâu của mình?
Nathan gạt những câu hỏi sang một bên khi cơn say sóng cuộn lên. Anh chờ đến lúc dạ dày thôi cồn cào dữ dội rồi mới nhấc chiếc chăn trên móc xuống và phủ lên người Sara. Tay anh chạm vào má cô, và không thể không mỉm cười khi Sara cọ má vào những đốt ngón tay anh theo bản năng. Cô khiến anh liên tưởng đến một chú mèo con dễ thương.
Cô chuyển tư thế và đôi môi chạm vào da anh. Nathan đột ngột giật tay lại. Anh rời khỏi phòng và ghé thăm dì của Sara. Nora đang ngủ hết sức yên bình. Bà ấy trông xanh xao, hơi thở nặng nhọc, nhưng dường như không có vẻ gì đau đớn. vẻ mặt Nora bình thản. Nathan nhớ đến chiếc nhẫn trong túi mình. Anh đi đến bên giường, nâng bàn tay bà lên và trượt chiếc nhẫn vào.
Nora mở mắt và mỉm cười với anh. “Cảm ơn cậu, cậu bé tốt bụng. Ta sẽ nghỉ ngơi thoải mái hơn nhiều vì giờ đây chiếc nhẫn của Jonny đã quay trở lại.”
Nathan ghi nhận lòng biết ơn của bà bằng một cái gật đầu cụt ngủn, sau đó quay bước ra cửa. “Cậu nghĩ ta là một kẻ ngốc đa sầu đa cảm đúng không?”, bà nói với theo.
Môi anh thoáng nụ cười. “Đúng”, anh trả lời. “Tôi cho là thế.”
Sự trung thực một cách thẳng thắn của anh khiến bà cười khúc khích. “Cậu đã nói chuyện với Sara chưa?”, bà hỏi.
“Rồi.”
“Con bé ổn chứ?”, Nora hỏi. Bà ước anh sẽ quay lại để mình có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
“Cô ấy đang ngủ”, Nathan thông báo. Anh mở cửa và đi ra ngoài.
“Chờ đã”, Nora nói với theo. “Làm ơn đừng rời đi vội.” Anh nhận thấy sự run rẩy trong giọng nói của bà và ngay lập tức quay lại. “Ta rất sợ”, Nora thì thầm.
Nathan đóng cửa và đến bên người người phụ nữ già. Anh khoanh tay trước ngực. Dáng vẻ thoải mái như sẵn sàng cau mày. “Bà không cần phải sợ”, anh nói, giọng mềm mại và nhẹ nhàng. “Bà đã được an toàn, Nora.”
Bà lắc đầu. “Không, cậu hiểu nhầm rồi”, bà giải thích. “Ta không lo sợ cho mình, cậu bé thân mến. Nỗi sợ của ta là dành cho cậu và Sara. Cậu có biết mình đang dính dáng vào điều gì không? Cậu không thể biết những người đàn ông đó có khả năng gì. Thậm chí đến ta còn không hiểu được lòng tham sẽ khiến họ lấn sâu đến thế nào nữa. Họ sẽ săn đuổi cậu.”
Nathan nhún vai. “Tôi đã sẵn sàng”, anh trả lời. “Những gã nhà Winchester không phải là thách thức đối với tôi.”
“Nhưng cậu bé thân mến, họ...”
“Nora, bà không biết khả năng của tôi”, anh phản đối. “Khi tôi nói mình có thể xử lý bất cứ thách thức nào, bà phải tin tôi.”
“Họ sẽ dùng Sara để tóm cậu”, Nora thì thầm. “Họ sẽ làm tổn thương con bé nếu họ phải làm thế”, bà thêm vào với một cái gật đầu.
“Tôi bảo vệ những gì thuộc về mình.” Giọng anh đanh thép và mạnh mẽ.
Sự kiêu ngạo của anh thực sự đã khiến bà bình tĩnh lại. Bà chậm rãi gật đầu. “Ta tin cậu sẽ làm thế”, bà nói. “Nhưng còn những phụ nữ nhà Winchester thì sao?”
“Ý bà là tất cả bọn họ, hay một ai đó?”
“Sara.”
“Cô ấy sẽ làm tốt.” Anh nói. “Cô ấy không còn là người của nhà Winchester nữa. Sara đã trở thành người nhà St. Jame. Bà đang sỉ nhục khả năng của tôi khi lo lắng cho sự an toàn của cô ấy. Tôi luôn chăm sóc tốt những tài sản của mình.”
“Tài sản?”, bà lặp lại. “Ta chưa bao giờ nghe ai đề cập đến vợ mình theo kiểu đó.”
“Bà đã rời nước Anh quá nhiều năm rồi, Nora. Dù thế cũng chẳng có gì thay đổi. Vợ vẫn là tài sản sở hữu của chồng.”
“Sara của tôi có một trái tim nhạy cảm”, Nora chuyển đề tài. “Những năm vừa qua không dễ dàng với nó. Nó bị coi là một kẻ ngoại lai chỉ vì bản hôn ước. Một số người nói con bé bị chính gia đình mình xa lánh. Sara không bao giờ được phép tham gia những lễ hội mà các quý cô trẻ tuổi nào cũng mong chờ. Mọi sự ưu ái luôn được dành cho chị gái của nó, Belinda.”
Nora ngừng lại láy hơi rồi tiếp tục. “Dĩ nhiên, Sara tuyệt đối trung thành với cha mẹ và chị gái nó, dù cả đời ta cũng không hiểu nổi tại sao con bé có thể ngưỡng mộ chúng. Cậu nên chú ý để mắt tới chị gái của Sara, vì nó cũng xảo trá như Henry. Bọn chúng đều là con của quỷ dữ.”
“Bà lo lắng quá nhiều rồi, Nora.”
“Ta chỉ muốn cậu thấu hiểu... Sara”, Nora thì thầm.
Tiếng khò khè trở lại trong giọng nói, rõ ràng Nora đang trở nên mệt mỏi. “Sara của ta là một đứa mơ mộng”, bà tiếp tục. “Hãy xem những bức vẽ của nó, ngài sẽ hiểu những gì ta nói. Nó không muốn tin là cha nó cũng giống như các anh em khác trong nhà. Dĩ nhiên, lỗi thuộc về mẹ con bé. Chị ấy đã nói dối con gái trong suốt những năm tháng qua, bào chữa cho mọi tội lỗi mà người khác cáo buộc cha nó.”
Nathan không bày tỏ ý kiến gì.
“Cậu bé thân mến”, bà lại bắt đầu.
Cái cau mày bất chợt của anh khiến bà dừng lại. “Thưa bà, tôi sẽ có một thỏa hiệp với bà”, Nathan nói. “Tôi sẽ không gọi bà là bà già nếu bà ngừng gọi tôi là cậu bé thân mến. Chúng ta thỏa thuận chứ?”
Nora cười. Bà nheo mắt nhìn người đàn ông khổng lồ kia. Sự hiện diện của anh dường như đã chiếm trọn căn phòng. “Được, gọi cậu là cậu bé thân mến có vẻ như còn hơn cả sự ngu ngốc”, bà đồng ý với một tiếng cười khúc khích. “Vậy ta có được phép gọi cậu là Nathan?”
“Được”, anh trả lời. “Tất cả những lo lắng của bà dành cho Sara là vô căn cứ. Tôi sẽ không cho phép ai làm tổn thương cô ấy. Sara là vợ tôi, và tôi sẽ luôn đối xử tốt với cô áy. Sẽ đến lúc cô ấy nhận ra sự may mắn của mình.”
Anh chắp tay ra sau lưng giống như một vị tướng, rồi đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ.
“Thực tế là cậu đã bảo vệ con bé khỏi những tên vô lại vào buổi tối hôm đó”, Nora nói. “Ta biết cậu sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Ta chỉ hy vọng cậu quan tâm tới sự nhạy cảm của nó, Nathan. Sara thật sự rất nhút nhát. Nó giữ suy nghĩ của mình khóa kín bên trong. Rất khó để biết con bé đang cảm thấy gì.”
Nathan nhướng mày. “Chúng ta liệu có đang cùng nói về một người không, phu nhân?”
Nụ cười của Nora đã nói lên tất cả. Bà dừng lại vuốt một sợi tóc đi lạc trở lại búi tóc. “Ta tình cờ nghe được chút ít cuộc đối thoại của cậu với cháu gái ta.” Bà thú nhận. “Ta không có thói quen nghe trộm”, bà thêm vào, “nhưng hai người đã có cuộc tranh luận khá lớn tiếng, thật sự thì những gì ta nghe thấy hầu hết là ý kiến của Sara. Chỉ một đoạn ngắn thôi”, bà thêm vào. “Nói cho ta điều này, Nathan. Cậu sẽ làm chứ?”
“Tôi sẽ làm điều gì?”
“Yêu thương và tôn trọng con bé?”
“Bà đã nghe cái đoạn đó ư?”, Nathan không thể không bật cười khi nhớ ra cái cách mà Sara đã dám sử dụng để thách thức anh.
“Ta tin là toàn bộ thủy thủ đoàn của cậu đã nghe được những lời nói của Sara. Ta sẽ phải có một cuộc nói chuyện nho nhỏ với con bé về tiếng hét thiếu nữ tính của nó. Ta chưa bao giờ nghe thấy nó lên giọng lên trước đây. Nhưng ta không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nó. Cậu đã tốn khá nhiều thời gian để đến đón nó. Nó tức giận vì sự lãng quên của cậu. Cậu phải tin ta khi ta nói với cậu rằng lớn tiếng với người khác không phải là bản tính của con bé.”
Nathan lắc đầu. Anh quay người và bước ra khỏi ca bin. Anh kéo cửa đóng lại phía sau khi Nora nói với theo. “Cậu vẫn phải trả lời ta. Cậu sẽ yêu và tôn trọng con bé chứ?”
“Tôi có lựa chọn nào không, thưa phu nhân?”
Anh đóng cửa lại trước khi bà có thể trả lời.
Sara bị đánh thức chỉ một lát sau vì tiếng nôn khủng khiếp của ai đó. Những âm thanh như tr.a tấn làm cho dạ dày của cô cũng trở nên nôn nao.
Cô ngồi dậy. Ý nghĩ đầu tiên dành cho Nora. Sự di chuyển của con tàu sẽ làm cho dì cô phát bệnh.
Sara lập tức tung chăn sang một bên và chạy ào đến cửa. Cô vẫn còn buồn ngủ và cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng. Cô thậm chí không nhận ra mình chỉ đang mặc một chiếc áo cho đến khi trượt chân trên lớp váy lót.
Rõ ràng là một trong số những người hầu gái của Nathan đã làm công việc này. Sara nhìn thấy rương quần áo của mình đã được đặt cạnh bức tường phía đối diện và nhận ra cô đã ngủ trong suốt thời gian nó được chuyển đến. Cô đỏ mặt khi nhận ra một gã đàn ông nào đó đã đi vào ca bin trong lúc cô ngủ say. Sara hy vọng người hầu gái đã phủ chăn giùm mình trước khi cuộc thăm viếng diễn ra.
Sara nghe thấy âm thanh ở ngoài hành lang và mở cửa. Nathan chỉ vừa đi qua khi cô ngó ra bên ngoài. Anh chưa bao giờ buồn liếc qua cô, chỉ giơ tay ra và kéo cửa đóng lại khi sải bước đi.
Sara không hề bị xúc phạm bởi sự khiếm nhã của Nathan và cô cũng không còn lo lắng cho dì mình nữa. Dĩ nhiên, khi trông thấy vẻ mặt của Nathan cô lập tức biết ngay. Anh chồng Viking hung tợn của cô xanh xao như nước biển.
Có thể nào? Cô tự hỏi. Liệu ngài Hầu tước thô lỗ và bất khả chiến bại của nhà St. Jame lại có thể nào bị say sóng?
Sara có thể đã cười ầm lên nếu như không quá kiệt sức. Cô quay lại giường và tranh thủ chợp mắt, sau đó chỉ thức dậy một lúc để ăn tối với dì Nora trước khi quay trở lại giường lần nữa.
Không khí trong phòng vào ban đêm khá lạnh, Sara tỉnh giấc và run rẩy. Cô cố gắng kéo chăn quanh vai, nhưng tấm chăn bị kẹt dưới một cái gì đó khá chắc chắn. Sara cuối cùng cũng mở mắt và phát hiện ra nguyên nhân. Chiếc chăn lộn xộn giữa đôi chân trần và dài của Nathan.
Anh đang ngủ cạnh cô.
Cô hoảng hồn, mở miệng định hét lên. Anh ôm chặt bàn tay to lớn của mình lên một nửa khuôn mặt cô.
“Em dám gây một tiếng động nào xem”, anh ra lệnh.
Cô kéo tay anh ra. “Ra khỏi giường tôi ngay.” Yêu cầu được đưa ra với một giọng thì thầm đầy giận dữ.
Anh thở dài mệt mỏi trước khi trả lời. “Sara, em đang ngủ trên giường của ta. Nếu ai đó phải rời đi, thì đó phải là em.”
Giọng anh ngái ngủ và thô lỗ. Sara đã thực sự thoải mái trước thái độ vô tình của anh. Cô đoán anh đã kiệt sức đến mức chỉ muốn ngủ, do đó cô vẫn giữ được đức hạnh của mình.
“Rất tốt”, cô tuyên bố. “Tôi sẽ sang ngủ với dì Nora.”
“Không, em sẽ không làm thế”, anh trả lời. “Em sẽ không rời khỏi phòng này. Nếu em vẫn muốn, cô dâu của ta, em có thể ngủ trên sàn nhà.”
“Tại sao ngài cứ khăng khăng phải gọi tôi là cô dâu?” cô hỏi. “Nếu ngài cứ muốn gọi tôi bằng một thứ gì khác thay vì tên của tôi, vậy hãy gọi tôi là vợ, chứ không phải cô dâu.”
“Nhưng em vẫn chưa phải vợ ta”, anh trả lời.
Cô không hiểu. “Tôi chắc chắn là vợ ngài... phải không?”
“Chưa, cho đến khi ta lên giường với em.”
Một phút dài im lặng trôi qua trước khi cô trả lời câu tuyên bố đó.
“Ngài có thể gọi tôi là cô dâu.”
“Ta không cần sự cho phép của em”, anh kéo dài giọng rồi vươn tay ôm Sara vào lòng khi cô lại bắt đầu run lên, nhưng cô đẩy anh ra.
“Chúa ơi, tôi không thể tin nổi điều này đang diễn ra với mình.” Cô kêu lên. “Ngài có nghĩa vụ phải tử tế, lịch thiệp và hiểu biết.”
“Điều gì khiến em nghĩ rằng ta không như thế?”, anh không thể cưỡng lại việc hỏi cô.
“Ngài đang khỏa thân”, cô buột miệng nói.
“Và điều đó có nghĩa là ta không...”
Cô muốn đánh anh. Mặt cô quay về hướng khác, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng anh. “Ngài đang làm tôi lúng túng”, cô tuyên bố. “Cố ý.”
Anh không thể kiên nhẫn thêm nữa. “Ta không cố tình gây rắc rối cho em”, anh ngắt lời. “Đây chỉ là cách ta ngủ, cô dâu của ta. Em cũng sẽ thích nó, một khi...”
“Ôi, chúa ơi”, cô rên lên.
Sara quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện đáng xấu hổ này. Cô lỉnh xuống cuối giường để có thể thoát ra vì một bên bị chặn bởi tường, còn bên kia bị khóa bởi Nathan. Trong phòng quá tối nên cô khó có thể tìm thấy thứ gì đó để đắp. Tuy nhiên, Nathan đã đá một trong số những chiếc chăn ra khỏi giường. Sara nhặt nó lên và quấn quanh người.
Cô không biết mình đã đứng và nhìn trừng trừng vào lưng anh bao lâu. Hơi thở sâu của anh cho cô biết anh đã ngủ say.
Toàn thân cô đóng băng chỉ trong chốc lát. Chiếc áo ngủ mỏng manh phần nào bảo vệ cô trước cái lạnh trong phòng.
Cô thật đáng thương. Sara ngồi bệt xuống sàn, giấu đôi chân trần dưới chiếc chăn, rồi nằm dài ra.
Cô cảm giác như thể sàn nhà được bao phủ bởi một lớp băng. “Tất cả những cặp vợ chồng đều có không gian riêng”, cô lẩm bẩm. “Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ bị đối xử tệ như thế này trong suốt cuộc đời mình. Nếu đây là ý ngài muốn về cái cách ngài định yêu thương tôi, thì ngài đã thất bại rồi, Nathan.”
Anh đã nghe thấy từng tràng thì thầm của cô, nên cười và nói. “Em học nhanh đấy, cô dâu.”
Cô không biết anh đang nói về điều gì. “Và ngài nghĩ là tôi học được nhanh chóng điều gì?”, cô hỏi.
“Vị trí của em hiện nay”, anh kéo dài giọng. “Dành cho con chó của ta nhiều hơn.”
Tiếng hét phẫn nộ của cô láp đầy ca bin. “Chó của ngài ư?” Cô nhanh chóng đứng dậy, sau đó chọc vào vai anh. “Dịch ra, chồng.”
“Trèo vào đây nào, Sara”, anh trả lời. “Ta luôn ngủ ở ngoài.”
“Tại sao?”, cô hỏi trước khi có thể ngừng lại.
“Để bảo vệ”, anh trả lời. “Nếu ca bin bị xâm phạm, kẻ thù sẽ phải bước qua xác ta trước khi chạm vào em. Giờ thì em có thể đi ngủ được chưa, cô gái?”
“Đây là quy tắc cũ hay mới?”
Anh không trả lời câu hỏi. Cô lại chọc vào vai anh. “Đã có phụ nữ nào khác ở trên chiếc giường này, Nathan?”
“Không”
Cô không biết tại sao, nhưng cảm thấy vô cùng hài lòng với sự phủ định cáu kỉnh đó. Cơn giận của cô tiêu tan khi nhận ra chồng mình thật sự có ý bảo vệ mình. Anh vẫn là một kẻ đểu cáng, nhưng anh sẽ làm hết sức để giữ an toàn cho cô. Sara trèo lên giường và ép mình vào bức tường phía sau lưng.
Chiếc giường bắt đầu lay động theo sự run rẩy của cô. Sự khoan dung của Nathan biến mất. Anh vươn tay và thô lỗ ôm cô vào lòng. Sara như bị bao phủ bởi hơi ấm và sự khỏa thân của anh. Nathan gác một trong những cái chân nặng nề của mình lên cả hai chân cô, ngay lập tức ủ ấm nửa người phía dưới của Sara. Ngực và cánh tay anh chăm sóc phần còn lại trên cơ thể cô.
Sara không phản đối. Cô không thể. Tay anh đã phủ lên miệng cô. Cô xích lại gần anh hơn, rúc đỉnh đầu dưới cằm anh, và nhắm mắt lại.
Nathan ngay lập tức bỏ tay ra khỏi miệng cô, cô thì thầm. “Nếu ai đó phải ngủ dưới sàn, thì đó là ngài.”
Tiếng lầm bầm trầm thấp vì khó chịu là phản ứng duy nhất của anh. Sara mỉm cười với chính mình. Cô đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Cô ngáp dài rồi dịch sát hơn nữa vào chồng mình, để anh xua tan toàn bộ sự run rẩy của cô.
Cô rơi vào giấc ngủ, cảm thấy ấm áp và an toàn... với một chút yêu thương.
Đó là một khởi đầu tốt đẹp.