Chương 44: CÁI GIÁ CỦA ANH HÙNG
"Cái quái gì mới xẹt qua vậy?"
Lê Nhật kinh hoàng chứng kiến, công kích pháo năng lượng từ bên ngoài cổng thành phía Nam hủy diệt hết mọi thứ nó đi qua, may mắn không đánh trúng chỗ đội quân của Max đang chỉ huy.
Hơn ngàn lính đặc chủng dị năng do Max dẫn đầu, trang bị đầy đủ vũ khí vừa tiếp cận bức tường thành ngoài cùng.
Bên trên bầu trời, con quái vật trông như khủng long thời tiền sử, màu vàng óng với đôi cánh khổng lồ vừa thổi tung mọi thứ. Lúc này nó có vẻ xuống sức, vỗ cánh mấy cái đã thoái lui vào các tầng mây, biến mất về hướng Bắc.
"Đội Chim Ưng nghe lệnh, truy sát con quái vật bay đó, phải tiêu diệt nó bằng mọi giá."
Giọng của Hawka vang lên lanh lảnh, vẻ ngoài quý ông giờ đã tàn tạ nhanh chóng, chỉ còn lại một chỉ huy đang tột cùng lo lắng.
Vị vua của đoàn quân quái thú tháo chạy nhưng chúng vẫn không vì thế mà rút lui, con gấu xám biến dị khổng lồ đã xuất hiện đằng xa, cùng với hằng hà sa số thú biến dị khác. Tiếng súng pháo lại lần nữa vang lên ì đùng, kèm theo tràng tiếng la hét, gầm thét của quái thú.
Bức tường thành bị phá, quái thú nhanh chóng từ đó mà vào, Max chỉ huy lực lượng chiến sĩ dị năng dàn trận đón đánh. Súng máy cải tiến nã đạn liên thanh, chủng loại nhanh nhất vượt qua cổng thành chính là đàn khỉ.
Chẳng biết chúng đã biến dị thành dạng gì chỉ thấy tốc độ tăng tiến, nhanh như những tia chớp, tràng đạn bắn như mưa vẫn có mấy con né được, vô cùng linh hoạt.
Chiến sĩ bình thường tuyệt đối không theo nổi tốc độ này, vài chiến sĩ bị chúng cuốn lấy, cận chiến, gươm graphene từ mu bàn tay biến ảo thành, nhanh như cắt phân thây lũ khỉ quái dị.
Những bộ giáp tối tân lần này được Max cho sử dụng hết toàn bộ, cả căn cứ chỉ có khoảng ngàn bộ và đang được chiến sĩ dị năng sử dụng.
Bộ giáp có màu chủ đạo là đen, được nhấn nhá bởi các chi tiết sáng chói với màu xanh lam và đỏ. Phần giáp bảo vệ ngực và vai được gia cố với các mảng kim loại và chất liệu cứng, kết hợp với các đường cong tinh tế để ôm sát cơ thể.
Chúng có chức năng gia tăng tốc độ người mặc, bảo vệ và được trang bị một vũ khí lạnh vô cùng bá đạo, đó chính là gươm graphene. Mỗi thanh gươm graphene đều là vô giá, độ sắc bén cực đại, nhẹ và dẫn điện dẫn nhiệt siêu cao cấp.
Lê Nhật hơi dùng sức, thanh gươm của hắn từ mu bàn tay phải lộ ra, sáng bóng, dài hơn một thước, vừa lúc lũ heo rừng biến dị to lớn như những chiếc ô tô vượt qua phòng tuyến bên ngoài lao vào. Max hô hào:
"Tuyệt đối không để con nào lọt vào trung tâm căn cứ."
"Đã rõ."
Lê Nhật lướt nhanh như gió, một kiếm ngọt ngào xuyên qua não bộ con quái thú, thân thể nặng nề của nó đổ sụp, trượt thêm một hồi mới dừng lại.
Vừa triệt hạ một con là hắn lùi lại vào đội hình, không tham lam truy đuổi. Đội của hắn còn có Chúc Ly, thanh gươm trên tay đang được dị năng của cô nàng nung lên đỏ rực, sát thương tăng lên đáng kể.
Đạn dược từ súng máy không phải là vũ khí được các chiến sĩ sử dụng nhiều trong thời đại này, các loại súng dù đã cải tiến cũng rất khó xuyên thấu lớp da ngoài của thú biến dị cỡ lớn.
Súng laser thì nhược điểm là nạp lại năng lượng quá lâu, tính thực chiến rất yếu, chỉ mạnh ở viễn công, ngược lại vũ khí lạnh cực mạnh như kiếm graphene mới là chủ lực.
Đàn heo rừng biến dị tuy to lớn hung bạo, nhưng tốc độ chậm hơn lũ khỉ, vừa lọt vào hơn mấy trăm con đã bị đội dị năng tiêu diệt hoàn toàn.
Xác thú quá nhiều, vô tình tạo thành những chướng ngại chia cách các tiểu đội với nhau. Máu và nội tạng tràn lan, mùi hôi tanh tưởi nồng nặc trong không khí. Bất tri bất giác bị chia ra làm nhiều nhóm, đã được sắp xếp từ trước, mỗi chiến sĩ không hề nao núng.
"Chấn chỉnh đội hình, tiến lên phía trước, trám khoảng trống."
Max lại ra lệnh, tất cả chiến sĩ dị năng theo đó hành động.
Nhịp nhàng như khi được huấn luyện, những người có dị năng có tầm đánh xa ở phía sau, cận chiến phía trước, thành công đẩy đàn thú ra khỏi lỗ hổng tường thành.
Từ chỗ này, Lê Nhật trông thấy bên ngoài đàn quái thú như vô cùng vô tận tấn công đến, xa như vậy vẫn cảm nhận được chấn động dưới mặt đất, run lên bần bật.
Bên phía quân lính Spatium, vốn lý ra có thể dễ dàng chống trả số quái thú này nếu còn đủ đội hình, tuy nhiên con khủng long đã thổi bay hơn một nửa, khiến cho chiến lực suy giảm trầm trọng.
Hiện giờ hỏa lực chỉ đủ chặn đứng hai phần ba đám thú, vẫn có một số vượt qua được mặt trận phòng thủ đó vào bên trong. Và nhiệm vụ hiện tại đội của Max phải làm chính là chặn đứng số thú này.
Chiến sự bùng phát cao trào, nhân loại tử thương vô số, quái thú ch.ết như rạ. Thời gian hơn một giờ trôi qua, cho dù là dị năng chiến sĩ cũng thở dốc, tinh thần căng cứng.
Bất chợt từ ngoài xa, một bóng hình lực lưỡng to lớn như quả núi nhỏ gầm rú xuất hiện, đó chính là con gấu xám biến dị. Bằng tốc độ và sức mạnh khủng bố của nó, hàng loạt xe tăng bị đánh nát bét, hất văng ra xa, một chiếc còn đang treo lủng lẳng trên tường thành, sức mạnh này không phải nhân loại bình thường có thể chống lại.
Liên tiếp là những chiếc xe tăng bị quăng lên trời, sắc mặt quân lính hoảng loạn vô cùng, đạn pháo bắn lên người nó vô dụng, chỉ càng khiến nó trở nên điên tiết.
"Mẹ ơi, con quái vật đó không khác gì bước ra từ trong phim."
"Chúng ta có thể đánh ch.ết nó không?"
Nhiều âm thanh bàn tán trong đoàn quân khiến Max phải hét lên cảnh giác:
"Tập trung chiến đấu, không được phân tán tư tưởng."
Tiếng thét của Max lớn đến nổi dường như lọt được vào tai con gấu xám biến dị kia, ánh mắt điên loạn của nó hướng về phía cái lỗ trên tường thành nơi đội chiến sĩ dị năng trấn giữ. Mặc kệ đạn pháo, con quái vật to lớn chạy bằng cả bốn chi, lao hừng hực về phía đó.
"Mẹ ơi, nó lao qua kìa."
"Xe tăng nó còn bóp nát được, nếu bị nó đánh trúng…"
Max lại hét lên:
"Tập trung chiến đấu."
Nhưng đã muộn, con quái thú quá nhanh, gần như từ lúc nó nhìn thấy và lao đến chỉ hơn một phút, thân hình khủng bố đã ở ngay trước mắt.
Hai cánh tay lực lưỡng không ngừng vun lên, vuốt sắc tử thần quào liên tiếp. Lớp chiến sĩ cận chiến có người không né kịp, trực tiếp bị quào thành từng khối thịt tươi, kinh hoàng không kịp thét lên một tiếng. Dàn dị năng tầm xa nhân cơ hội đồng loạt công kích, vô số năng lượng, lửa, vật thể bay vèo vèo hướng đến đầu não của nó.
Âm thanh va chạm chấn động không khí, có vẻ như con gấu xám khổng lồ đã xem thường nhân loại, công kích dị năng của mấy trăm người không hề dễ tiêu hóa.
Cái đầu của nó bị đánh đến nghiêng ngã, cháy xém một mảng lớn khiến ánh mắt điên loạn lần đầu tiên hiện lên vẻ kiêng dè. Nó gầm lên đầy tính dã thú, tiếng gầm như hiệu lệnh, rất nhiều quái thú cỡ nhỏ và vừa khác liền hướng chỗ của nó lao đến hỗ trợ.
Đàn thú nhỏ nhanh chóng chia cắt đội dị năng ra thành nhiều nhóm nhỏ, quấn lấy, không để cho bọn họ có cơ hội lại tung ra hợp kích.
Chiến sự diễn ra hỗn loạn vô cùng, đội dị năng thiệt hại không ít, từ quân số hơn ngàn người đã nhanh chóng giảm một nửa. Số thú ch.ết đi cũng chất thành núi, xác của chúng gộp lại còn có thể cao hơn mấy cái tường thành.
Trong lúc hỗn loạn, bóng người nhỏ bé thần không biết quỷ không hay đã tự khi nào leo lên đầu con gấu xám khổng lồ, cả quả đạn pháo to lớn liền nhét vào lỗ tai con thú.
Chính là Max, bằng tất cả lòng quả cảm ông ta hét lớn:
"ch.ết con mẹ mày đi."
Quả đạn pháo thành công nổ tung bên trong lỗ tai con quái vật to lớn, khiến nó say sẫm ngã gục xuống, máu đỏ nồng đậm phun ra, một phần thịt và da bị xé rách, khiến cho mặt của nó bây giờ một phần lộ ra cả xương.
Con quái thú đau đớn, điên cuồng giãy dụa, Max bị nó đánh trúng, như quả bóng nhỏ bị đánh bay ra xa, biến mất vào đống xà bần. Con gấu xám đứng lên, vết thương khiến nó càng trở nên cuồng bạo, không có vẻ gì sẽ sợ hãi tháo chạy như con khủng long trước đó.
Mọi diễn biến đều bị Lê Nhật thu vào tầm mắt, lúc này trận hình đã tan tác, mỗi chiến sĩ đều phải tự lo lấy thân, không ai chú ý hắn đã lao đi tìm Max.
"Cố lên ông bạn già."
Lê Nhật ôm lấy Max nói, sau khi moi móc bên trong đống xà bần một hồi.
Thân thể Max đã biến dạng, khắp người xụi lơ, dường như xương cốt đã gãy nát gần hết, thoi thóp nói:
"Thay… ta, bảo… vệ căn cứ."
"Không được ch.ết, tuyệt đối ông phải sống."
Lê Nhật hét lên thảm thiết, vô cùng có hảo cảm với Max từ sau khi biết được tính cách của ông ta. Trong đầu không ngừng tự vấn, tại sao Max lại sẵn sàng hy sinh vì căn cứ, Haruka đã vậy, Max cũng vậy.
Lúc này, sâu bên trong căn cứ, tại một căn phòng bí mật, tướng Hank xanh mặt, từ lúc tường thành bị đánh hỏng một lỗ ông đã được đội bảo hộ vào đây.
Thông qua các màn hình thực tế ảo không ngừng xem xét diễn biến chiến sự một cách sâu sắc, lâu lâu lại muốn bấm cái nút màu đỏ nhỏ bé trên bàn.
Chốc chốc lại đắn đo suy nghĩ, lúc này sự căng thẳng tăng cao khiến cho mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, ướt cả bộ quân phục. Ngón tay vì vậy bấm một cái, liền ra lệnh:
"Hawka, cho tất cả quân lính lùi xa khỏi khu vực chiến đấu... Ngay lập tức."
Hawka còn đang kẹt lại bên ngoài bức tường thành đầu tiên, nghe chỉ lệnh, liền nói:
"Đã rõ thưa ngài, chẳng lẽ…"
"Đúng vậy, ta đã kích hoạt TITAN-01.”
"Thứ đó chưa được thử nghiệm thưa ngài, ngộ nhỡ…"
Mặc kệ Hawka còn nói những lời lo lắng, một bệ phóng từ bên trong trung tâm căn cứ đã mở ra.
Tiếng kim loại va chạm vang dội như sấm rền, kết hợp với tiếng khí nén hầm hập xả ra từ các ống dẫn lớn khiến cả căn cứ rung chuyển. Cửa bệ phóng chậm rãi mở ra, để lộ ra một vật thể khổng lồ với bề mặt đen bóng và những chi tiết công nghệ phức tạp lấp lánh ánh đèn.
Chấn động ầm vang như một cơn địa chấn, lan tỏa khắp bề mặt căn cứ, làm rung rinh cả những cột trụ bằng thép vững chãi. Từ bệ phóng, vật thể khổng lồ đó được đẩy mạnh lên bầu trời với sức mạnh của hàng ngàn mã lực, kéo theo một cột khói đen dài, tạo ra âm thanh rít gào như thể bầu không khí đang bị xé toạc ra.
Những ngọn cỏ, cây cối xung quanh rung lắc dữ dội, trong khi bụi đất và các mảnh vụn bị cuốn bay lên cao, như hòa vào bản nhạc hoang dã của sự phóng lên đầy bạo liệt.
Lê Nhật theo chỉ đạo chiến lược của Hawka, lùi ra xa, vẫn ôm lấy Max đang trọng thương, theo đội dị năng rút lui vào bên trong căn cứ, nơi hắn vừa rời đi đáp xuống một khối kim loại khổng lồ.
"Cảm giác này… sao lại giống với bức xạ đá Cor như vậy."
Lê Nhật thầm nghĩ khi vật thể kim loại khổng lồ bay ngang qua trên bầu trời, thứ cảm giác đã khiến hắn ch.ết đi sống lại rất dễ dàng nhận biết. Nhưng không có thời gian để suy nghĩ, ưu tiên hàng đầu lúc này là phải mau chóng đưa Max đi chữa trị.
Chiếc hộp kim loại như quả núi nhỏ, ước tính trọng lượng phải đến trăm ngàn tấn, bằng hàng loạt chuyển động uyển chuyển, vươn người đứng dậy, biến thành robot khổng lồ cao lớn không kém gì con gấu xám biến dị.
Phía sau lưng là hệ thống lò phản ứng khổng lồ, có vẻ như là động cơ lực đẩy, cơ thể mô phỏng theo một chiến sĩ cổ xưa với những khớp nối linh hoạt. Vẻ bóng loáng của nó không che đậy được sức mạnh hủy diệt từ đôi mắt đang phát sáng, trước ngực, huy hiệu Spatium to lớn được trạm trổ chi tiết, bên dưới là dòng chữ TITAN-01.