Chương 75: Một Đêm Xuân Sắc
Tướng Hank trợn to mắt nhìn vào màn hình ảo, xong lại nhìn Lê Nhật đối diện, lời nói như nghẹn lại phát ra:
“Đây… hoàn toàn là sự thật?”
Lê Nhật mỉm cười, từ tốn đáp:
“Đúng vậy. Tất cả phương pháp cứu chữa người bị biến đổi thành xác sống đều cho ngài. Tôi chỉ có một điều kiện. Hãy huy động toàn bộ lực lượng mà ngài có, chế tạo ba cỗ máy giống như vậy… cho tôi.”
Hộp Trí Tuệ đã cho Lê Nhật biết cách phù hợp nhất để giải quyết nan đề trong khả năng của hắn. Và hắn không ngần ngại mang ra trao đổi với Tướng Hank, vì thật sự hắn không đủ tài lực, nương nhờ Tướng Hank lúc này là con đường bắt buộc phải đi.
Hawka đứng kế bên, không khỏi hốt hoảng, mắt ông mở to trong sự lo lắng và ngạc nhiên. Hawka thở hổn hển, cố gắng tập trung để phát biểu:
“Ba… ba cỗ máy. Chỉ một cỗ máy thôi cũng đã khiến chúng tôi phải lao động vất vả hàng tháng trời. Nếu dồn toàn bộ tài nguyên và nhân lực cho cậu, chúng tôi có thể hoàn thành một, nhưng ba cái… thì đó là điều không thể tưởng tượng nổi. Chúng tôi hiện tại còn không đủ điều kiện để chế tạo thêm cỗ máy thứ tư. Hệ thống cung ứng đã cạn kiệt, và những gì chúng tôi đang có, đã được phân phối cho các dự án ưu tiên khác.”
Hawka dừng lại một lát, ánh mắt chuyển từ sự hoảng loạn sang sự kiên quyết, cố gắng giữ bình tĩnh trước tình hình nghiêm trọng:
“Cậu phải hiểu rằng, việc này không chỉ đơn thuần là một vấn đề kỹ thuật. Nó còn liên quan đến an toàn của toàn bộ khu vực và nguồn lực hạn chế của chúng tôi. Chúng tôi cần phải tìm ra một giải pháp khả thi hơn. Nếu không, chúng tôi sẽ phải đối mặt với một thảm họa không thể khắc phục.”
Tướng Hank đột ngột ngẩng lên, ánh mắt ông ta lóe lên sự ngạc nhiên và hiểu biết. Như có những suy nghĩ lướt qua trong đầu, khiến ông phải nhíu mày một chút, rồi nói:
“Cậu đưa ra điều kiện cao như vậy, phải chăng đã có tính toán. Cậu dường như đã dự đoán được mọi thứ.”
Lê Nhật vẫn giữ một vẻ mặt kiên định như thép, không hề dao động trước ánh mắt sắc lạnh của Tướng Hank. Hắn khẽ gật đầu, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh và chắc chắn:
“Đúng vậy, thưa ngài. Tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra yêu cầu này. Cỗ máy này cần một lượng lớn kim loại hiếm, và tôi không muốn các ngài phải lạc lối trong việc tìm kiếm nó mà không có kết quả. Hơn nữa, tôi không chỉ dừng lại ở việc cung cấp nguyên liệu. Tôi sẽ mang về cho ngài ba viên đá Cor, xem như là chi trả chi phí.”
Lê Nhật dừng lại một chút, để sự khẳng định của mình có thời gian ngấm vào Tướng Hank, rồi tiếp tục:
“Những viên đá này không chỉ là vật phẩm quý giá mà còn có thể là một tài sản chiến lược trong tương lai. Các ngài không thiệt thòi đâu. Đó là cam kết của tôi. Chúng ta đều có lợi từ thỏa thuận này.”
Tướng Hank giật bắn người, kể cả Hawka cũng vậy, hai người nhìn nhau không biết nói gì. Mỗi viên đá Cor tương đương một nguồn năng lượng khổng lồ, đủ cho Spatium hoạt động trong mấy mươi năm, chưa nói còn có thể ứng dụng vào rất nhiều thứ khác. Ví dụ như lại chế tạo ra một người máy khổng lồ thứ hai, hoặc một khẩu đại pháo bắn nát cả mặt trăng.
Thời đại thay đổi, đá Cor có thể nói là vô giá, điều kiện này nói ra còn cảm thấy thiệt thòi cho Lê Nhật.
“Được, nếu cậu thật sự có thể mang về đủ số kim loại hiếm, tôi cam đoan, trong vòng một tháng sẽ giao đủ ba cỗ máy cho cậu.”
Tướng Hank quyết đoán vỗ ngực nói, một bàn tay chìa ra về phía Lê Nhật, không khí bừng lên sự nhiệt thành.
Lê Nhật còn quyết liệt hơn, lập tức bắt lấy, như đinh đóng cột mà nói:
“Thành giao! Ba ngày sau tôi sẽ quay lại.”
Cuộc trao đổi giữa Lê Nhật và Tướng Hank diễn ra nhanh chóng nhưng tràn đầy hiệu quả. Spatium cũng cần cỗ máy đó để mở rộng lực lượng chiến đấu, vì hầu hết xác sống ngoài kia đều đã tiến hóa. Chúng có sức chiến đấu không thua gì các dị năng cấp S, một số cá biệt còn có thể tương đương với một Tân Nhân Loại Trung Kỳ.
Nếu không phải vậy, làm sao Tướng Hank có thể dễ dàng đồng ý, Spatium chưa bao giờ khao khát chiến lực như lúc này. Vừa để bổ sung sau những thiệt hại, vừa chuẩn bị cho những hiểm họa tiềm tàng của thời đại khốc liệt này.
Nói chính xác, kể cả Lê Nhật và Tướng Hank, đều nhận thấy được sự cấp thiết không thể thay đổi của cỗ máy đảo ngược quá trình xác sống hóa.
Lê Nhật rời đi trong niềm hân hoan, mọi bước đi cho đến hiện tại đều tràn đầy hy vọng, khiến tâm trạng của hắn lâng lâng khó tả. Một cảm giác mãnh liệt trỗi dậy từ sâu trong lòng ngực.
Lê Nhật chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh mẽ và quyết đoán đến vậy. Niềm kiêu hùng dâng tràn, không chỉ bởi những thành công nhỏ lẻ, mà còn vì hắn đang bước đi với một mục tiêu rõ ràng, một tương lai mà hắn tin tưởng mình sẽ chinh phục.
“Thì ra, đây chính là cảm giác sống có lý tưởng và khát khao. Thật sự là mỹ vị cuộc sống mà.”
Lê Nhật thầm nghĩ, những bước chân của hắn vang lên chắc chắn, hòa cùng tiếng gió như một bản nhạc chiến thắng. Thế giới xung quanh dường như đang chào đón hắn, cùng hắn tiến lên, không còn chỗ cho nỗi sợ hãi hay hoài nghi.
Kể cả ám bệnh trong người cũng đang có chiều hướng tốt hơn, như đang âm thầm ủng hộ hắn. Hắn cảm nhận được sức mạnh trong mình đang lớn dần, như ngọn lửa âm ỉ đã được thổi bùng lên.
Lê Nhật trở về nhà với niềm vui sướng không thể tả nổi. Hắn trố mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy căn nhà mới của mình. Đó không phải là một căn hộ chung cư như trước đây, mà là một ngôi nhà riêng biệt, hoàn toàn khác biệt và độc lập.
Căn nhà cấp bốn theo phong cách Việt Nam thân thương, một hình ảnh gợi lên rất nhiều kỷ niệm. Căn nhà có mái ngói đỏ, tường xây bằng gạch, với cửa gỗ đơn giản. Mặt trước nhà có một khoảng sân lát gạch, cây cảnh xanh tốt bao quanh.
Ngay bên cạnh nhà là một ao cá nhỏ, nước trong veo, với những con cá bơi lội tự do. Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trong một thời đại mà mọi thứ đều đột biến, việc vẫn tìm thấy bấy nhiêu cá bình thường chính là điều thật kỳ diệu. Có thể thấy Hawka đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vào căn nhà này.
Xung quanh ao, những hàng cây chuối, dừa, và bụi tre tạo nên không gian mộc mạc, như một khu vườn miền quê Việt Nam thực thụ. Có một lối đi nhỏ bằng đá nối từ căn nhà ra ao, mang lại cảm giác bình yên.
Điểm đặc biệt là tất cả khung cảnh này nằm giữa căn cứ Spatium hiện đại, với các tòa nhà cao tầng, cấu trúc công nghệ cao và các con robot tuần tr.a xung quanh. Những thiết bị điện tử và hệ thống phòng thủ tối tân của căn cứ bao quanh ngôi nhà tạo nên một sự đối lập rõ rệt.
Dù vậy, căn nhà cấp bốn vẫn tồn tại yên bình giữa thế giới hiện đại, như một góc hoài niệm của thời xưa giữa tương lai khắc nghiệt.
Cha mẹ hắn vô cùng vui mừng, niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt. Tối hôm đó, sau một thời gian dài, hắn được ăn cơm cùng với thịt và cá. Tất cả đều được nuôi cấy cẩn thận trong các tầng hầm của căn cứ, một đặc ân mà chỉ giới thượng lưu mới có thể hưởng. Giờ đây, cha mẹ hắn cũng có thể tận hưởng điều đó.
Đây hoàn toàn là xa xỉ, Tướng Hank quả nhiên giữ lời, không để cha mẹ hắn phải sống cảnh cơ hàn nữa. Một niềm biết ơn dâng lên, cùng với cảm giác tình thân lan tỏa. Phút chốc căn nhà tuy nhỏ nhưng ấm áp dưới trời tuyết rơi.
Sau khi cha mẹ đã yên giấc ngủ, Lê Nhật mới lẳng lặng chuồn ra khỏi nhà, tất nhiên là đi tìm Magie. Kể từ lúc về đến Spatium đã luôn nhớ nhung người yêu, trong lòng rộn ràng khó kiểm soát.
Vài giờ sau, trên mặt hồ Pangong Tso thơ mộng, mặt nước phản chiếu ánh trăng tròn vằng vặc. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hồ Pangong Tso hiện lên như một bức tranh thơ mộng, rực rỡ và đầy mê hoặc.
Mặt hồ, trong suốt như gương, phản chiếu ánh sáng bạc của trăng, làm nổi bật vẻ đẹp huyền bí của cảnh vật xung quanh. Những đợt sóng nhỏ lăn tăn vỗ về bờ đá, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, hòa quyện cùng với tiếng gió xào xạc.
Bầu trời đêm trải dài như một tấm vải đen nhánh, điểm xuyết bởi những bông tuyết tháng Hai. Trăng tròn và sáng, như một viên ngọc quý, treo lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, làm cho không gian xung quanh trở nên huyền bí và mơ màng.
Trên chiếc thuyền nhỏ được tạo ra từ kim loại mượt mà, hình dáng mềm mại tựa một bông sen, người máy Culi đứng im lặng, quan sát chủ nhân của mình cùng Magie. Thuyền khẽ lướt trên mặt nước trong veo, sóng nước nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền, như những giai điệu dịu dàng, mời gọi.
Lê Nhật và Magie tay trong tay, hơi lạnh của tuyết nhẹ nhàng vờn qua, nhưng chẳng thể xua đi hơi ấm từ đôi tay họ truyền đến nhau. Dưới bầu trời tuyết rơi thưa, Lê Nhật khẽ quay sang Magie, mái tóc xanh dài của cô bồng bềnh trong ánh trăng, từng sợi như phát sáng dưới những bông tuyết lấp lánh.
Như có ngàn lời muốn nói, nhưng cả hai chỉ lặng lẽ nắm tay, ánh mắt chạm nhau, và mọi cảm xúc bỗng như trào dâng mãnh liệt. Đôi mắt của Magie, giờ đây chẳng cần nói lời nào, cũng chứa đựng tất cả: sự bình yên, niềm tin, và một tình yêu nồng nàn. Lê Nhật cảm thấy tim mình đập mạnh mẽ, nhưng lại nhịp nhàng với Magie, như hai trái tim đã hòa cùng nhau từ lâu.
Không gian xung quanh như ngừng lại, thời gian như chẳng còn quan trọng. Chỉ có họ, dưới bầu trời đêm tuyết rơi, giữa hồ nước lấp lánh ánh trăng, nơi hai linh hồn giao thoa, tìm được bình yên và tình yêu trong một khoảnh khắc mà dường như cả vũ trụ chỉ xoay quanh họ.
Họ trao nhau nụ hôn nồng thắm, bắt đầu cho một đêm xuân sắc đã náo nức mong chờ từ lâu. Làn da ngọc ngà của Magie dưới trời tuyết lất phất, phô bày như một sự mỹ miều chỉ có trong giấc mộng.
Lê Nhật bắt đầu hôn nhẹ nhàng, từ bàn tay nàng, bờ môi hắn khẽ lướt qua từng ngón tay, từ từ tiến lên, mân mê và nâng niu từng chút một. Cảm giác ấm áp từ những nụ hôn nhẹ nhàng khiến cơ thể Magie run lên một cách ngọt ngào, gương mặt nàng đã đỏ ửng, và đôi bồng đảo đầy đặn của nàng, dưới lớp tuyết phủ, càng trở nên mềm mại và quyến rũ hơn bao giờ hết, như thể chúng đang thiêu đốt lửa tình trong lòng hắn.
Khi bờ môi của hắn còn đang ở bờ vai mảnh khảnh của nàng, bất ngờ Magie ôm chầm lấy Lê Nhật. Nụ hôn say đắm và nồng nàn của nàng ngay lập tức đẩy cao trào cảm xúc, môi hồng thì thầm vào tai Lê Nhật như đổ mật:
“Lê Nhật, anh phải nhẹ nhàng với người ta nhé.”
Theo sự lênh đênh huyền diệu của sóng nước, Lê Nhật nâng niu Magie, nhẹ nhàng xoay người. Dù chỉ là lần đầu tiên, nhưng hắn hoàn toàn không thiếu hiểu biết. Hắn biết rằng cần phải có bước dạo đầu thật hoàn hảo, và đôi bàn tay hắn vuốt ve Magie với sự dịu dàng hết mức có thể, như thể muốn nâng niu từng khoảnh khắc.
Cả hai tâm hồn hòa quyện vào nhau theo từng nhịp nhấp nhô của cảm xúc, đánh dấu một bước trưởng thành quan trọng trong mối quan hệ giữa Lê Nhật và Magie. Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi cả hai dừng lại và mở mắt ra, trời đã gần sáng.
Họ cảm thấy sảng khoái tột cùng, như thể đã chạm đến đỉnh cao của niềm vui trong cuộc đời. Với những đam mê nồng cháy đầu đời, Lê Nhật và Magie cùng nhau bước lên những nấc thang của cảm xúc, khám phá những sắc thái mới mẻ của tình yêu.
Tuyết rơi nhẹ nhàng từ trên cao, những hạt tuyết nhỏ xíu như những viên ngọc trắng tinh, lơ lửng trong không khí rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt hồ và bờ đá. Chúng tạo nên một lớp phủ trắng muốt, như một tấm chăn mềm mại che phủ cảnh vật, làm cho mọi thứ trở nên lấp lánh và thanh thoát.
Dưới ánh bình minh tuyệt đẹp, cảnh vật bừng sáng với những sắc thái kỳ diệu, như thể vừa bước ra từ những câu chuyện cổ tích. Ánh sáng vàng ấm áp của bình minh hòa quyện với màu trắng tinh khôi của tuyết, tạo nên một bức tranh mê hoặc với các sắc độ mềm mại và huyền bí.
Mặt hồ, như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời và những cành cây phủ tuyết, làm cho khung cảnh càng thêm phần huyền ảo và lôi cuốn. Mọi thứ dường như ngừng lại trong khoảnh khắc này, hòa quyện trong sự bình yên và đẹp đẽ của thiên nhiên.
Trong cảnh đẹp mê ly này, Lê Nhật và Magie ngồi bên nhau, như hai bóng hình hòa quyện với vẻ đẹp huyền bí của thiên nhiên. Trong vòng tay to lớn và ấm áp của Lê Nhật, Magie khẽ nghiêng đầu, tựa lên bờ vai hắn. Hơi ấm từ cơ thể họ như một điểm sáng trong không gian lạnh lẽo, tạo nên sự tương phản đầy cảm xúc với bức tranh tĩnh lặng xung quanh.
Những nụ hôn nhẹ nhàng và những cử chỉ âu yếm của họ thêm phần lãng mạn, như thể họ là nhân vật chính trong một câu chuyện cổ tích.
Hồ Pangong Tso từ đêm trăng đến bình minh, dưới lớp tuyết mỏng, tạo nên một không gian đầy cảm xúc và thơ mộng, nơi tình yêu của Lê Nhật và Magie tỏa sáng như những vì sao, hòa quyện với vẻ đẹp thanh thoát của cảnh vật xung quanh.