Chương 99: Thần Uy Của Thỏ Đẫm Máu

“Thỏ, ngươi mạnh đến mức nào?”
Lê Nhật hỏi trong sự nghi ngờ, ánh mắt quét một vòng quanh các mảnh vụn không gian, sụp đổ hỗn loạn. Cơ thể hắn đã tự hồi phục từ những vết thương sâu hoắm, nhưng bộ cơ giới chiến giáp thì không còn nguyên vẹn, bị đập nát, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.


"Ke ke ke. Đại ca à. Ta nói thế này chắc người không tin, một búa của ta có thể đập nát cả Ma Pháp Giới này."


Thỏ Đẫm Máu bật cười, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ nguy hiểm. Cái khịt mũi nhỏ của nó kết hợp với đôi tai hồng dựng đứng tạo nên một hình ảnh kỳ lạ: dễ thương mà đồng thời lại đầy hung ác. Răng thỏ nhỏ xíu của nó hở ra, tạo thành một nụ cười cao ngạo như thể nó chỉ cần một cái giậm chân là đủ để hủy diệt cả thế giới.


Lê Nhật nhìn Thỏ Đẫm Máu, vẻ mặt đầy hoài nghi như một người lớn đang nghe trẻ con kể chuyện phi lý. Môi hắn nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy châm biếm.
"Ngươi là đang đùa ta sao?"


"Không hề, hoàn toàn là sự thật." Thỏ Đẫm Máu lắc đầu, đôi mắt đỏ càng sáng rực. "Di vật của tổ tiên đã hạn chế gần như toàn bộ sức mạnh của ta, cho nên mới bị đại ca ngươi đánh không có sức phản kháng."


Giọng nói của nó vang lên đầy uất ức, đôi tai hồng khẽ rũ xuống một chút như đang tỏ vẻ tội nghiệp. Thỏ Đẫm Máu rõ ràng không hài lòng với sự nghi ngờ của Lê Nhật. Cặp mắt nó lóe lên tia phẫn nộ và kiêu hãnh, giống như đang bị xúc phạm đến lòng tự tôn sâu thẳm.


available on google playdownload on app store


"Hay ta một búa đập nát Ma Pháp Giới này cho người tin nhé?" Thỏ Đẫm Máu hừ lạnh, hận không thể ngay lập tức bộc lộ toàn bộ sức mạnh mà nó đã bị kìm nén bấy lâu nay. Bộ dạng của nó vừa đáng yêu vừa đầy sát khí, như một sinh vật nhỏ bé nhưng ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, chỉ chực chờ cơ hội để phá hủy tất cả.


Lê Nhật khoanh tay trước ngực, suy tư vài giây. Hắn có chút băn khoăn về điều mà Thỏ Đẫm Máu vừa tiết lộ, nhưng trong tình hình hiện tại, hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ.


"Vậy thì lại không cần thiết." Hắn nhìn Thỏ, đôi mắt sắc bén, giọng nói mang một chút gấp gáp. "Ta có cách cho ngươi chứng minh. Theo ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội đánh gục hai kẻ thù lớn nhất của ta."


Lê Nhật vừa nói, vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau. Hắn cảm nhận được áp lực đang tăng lên theo từng giây, một luồng khí sát phạt mạnh mẽ đang ào ạt tiến đến. Từ xa, những làn sóng năng lượng tối tăm bắt đầu hình thành, vây kín cả không gian xung quanh.


“Mà có lẽ không cần đi đâu nữa, bọn chúng đến rồi,” Lê Nhật thì thầm, đôi mắt sắc lạnh đột nhiên sáng lên, đầy toan tính.


Từ xa, những chấn động mãnh liệt đứt gãy không gian lan đến, mỗi bước chân như đạp vỡ cả bầu trời. Một thân hình to như tiểu hành tinh đang chậm rãi tiến tới, mỗi bước đi như tiếng sấm, rung động cả mặt đất và không gian xung quanh. Áp lực từ hắn tạo ra một luồng sóng xung kích khủng khiếp, khiến không khí trở nên nặng nề và nghẹt thở.


Một giọng nói âm vang như vũ bão truyền khắp nơi, khiến cả trời đất dường như cũng run rẩy theo:
“Quái thai, không ngờ lại trúng kế của ngươi. Thì ra bọn ta có cùng kẻ thù là ngươi. Thật khiến bổn tọa một phen nể phục tâm kế. Càng phải giết ngươi chậm hơn mới hả dạ.”


Đôi mắt Lê Nhật lóe lên sự căng thẳng tột độ, điều hắn lo sợ cuối cùng cũng xảy ra. Không ngờ Yêu Vương và ba tên Thiên Mạch lại đạt được thỏa thuận với nhau, cùng nhau liên thủ đối phó hắn. Cái kết cục mà hắn luôn tìm cách tránh né nay đã không thể thay đổi.


Trước mặt Lê Nhật, ba cái bóng trắng du đãng như ma quỷ, thân hình mờ ảo nhưng tốc độ cực nhanh. Chúng di chuyển lượn lờ phía trước thân hình khổng lồ của Yêu Vương, tựa như những bóng ma vẽ nên những đường ánh sáng trắng rực rỡ trên bầu trời sụp đổ.


Ba luồng công kích như hợp lại thành một, bắn thẳng từ trên xuống, mỗi nhát đều đủ để xé rách không gian và phong tỏa toàn bộ đường lui. Ánh sáng chói lòa, sức ép của ba đòn đánh đồng loạt như muốn nghiền nát mọi thứ phía dưới.


Lê Nhật nhăn mặt, trái tim hắn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Công kích quá mức bá đạo, với phạm vi bao trùm cả vùng trời phía trên hắn, tạo ra một tấm màn tử thần khổng lồ đang trùm xuống. Trong khoảnh khắc đó, mọi đường thoát đều bị phong tỏa, như lưỡi kiếm treo trên đầu, không thể nào tránh được.


“Ke ke ke. Đây là thứ khiến đại ca người lo lắng sao?”


Một giọng cười lạnh băng vang lên, đột ngột kéo Lê Nhật ra khỏi dòng suy nghĩ căng thẳng. Thỏ Đẫm Máu xuất hiện giữa bầu trời, thân hình nhỏ bé của nó tỏa ra một luồng sáng đỏ rực, đối lập hoàn toàn với bóng tối của đòn công kích. Bộ giáp mặt quỷ ma quái được triệu hồi, phủ kín toàn bộ thân thể nó, khiến nó trở nên kỳ dị chứ không đáng sợ.


Nó lăng không bay lên, thân hình nhỏ bé lại đón đỡ ba luồng công kích kinh thiên động địa. Đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên một tia thịnh nộ, sự phẫn nộ sâu thẳm như bừng cháy trong không trung. Giọng nói của Thỏ Đẫm Máu vang lên, kèm theo sát khí ngút trời:


“Dám đụng chạm đến người được tổ tiên ta lựa chọn. Đám nhóc con bọn bay thật làm bổn thần tức giận mà.”


Lê Nhật đứng lặng phía sau, không dám can thiệp. Sức mạnh mà Thỏ Đẫm Máu vừa phô diễn quá mức kỳ lạ, khiến hắn bán tín bán nghi. Dù vậy, đứng trước công kích khủng khiếp từ ba Thiên Mạch và Yêu Vương, hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngay cả khi Thỏ Đẫm Máu đứng chắn phía trước, Lê Nhật vẫn không dám chắc mình sẽ toàn thây mà thoát được.


Trong tích tắc, suy nghĩ của hắn trở nên thông suốt. Không còn thời gian để đắn đo hay hoài nghi nữa. Hắn kiên định bảo vệ bản thân, thắt chặt mọi phòng thủ có thể. Lê Nhật quyết định đặt tất cả hy vọng vào tên đàn em vừa thu nạp, Thỏ Đẫm Máu, thực sự là con bài cuối cùng trong trận chiến này.


Nhìn lại trên cao, ba Thiên Mạch như đã dồn hết sức mạnh vào đòn tấn công, ánh sáng đỏ trắng lấp lánh bao phủ lấy bầu trời, nuốt chửng cả thân hình nhỏ bé của Thỏ Đẫm Máu. Những luồng sáng đan xen, mạnh mẽ và chói lòa như một tia chớp xé toạc không gian. Nhưng giữa sự tàn phá đó, từ bên trong ánh sáng vang lên một tiếng cười quái dị:


"Ke ke ke... Gãi ngứa cho ta hay sao vậy?"
Chưa kịp phản ứng, ánh sáng đỏ trắng khủng khiếp ấy bỗng nhiên bị một dòng sông máu khổng lồ từ hư không cuốn tới, như cơn lũ cuồn cuộn nhấn chìm tất cả.


Dòng sông máu lượn lờ, nuốt trọn từng luồng ánh sáng, xé toạc mọi thứ cản đường. Và rồi, từ trong dòng sông máu xuất hiện một bóng búa khổng lồ, vụt ra với uy lực như có thể đập nát cả thiên địa. Một búa duy nhất, nhưng phá tan toàn bộ công kích của ba tên Thiên Mạch.


Ba Thiên Mạch vốn là những kẻ mạnh mẽ, giờ đây không kịp trở tay, thân thể chúng như bức tượng sứ bị vỡ vụn dưới sức mạnh khủng khiếp ấy. Dòng sông máu quét sạch tất cả, từng mảnh thân thể bị cuốn bay ra xa.


Nhưng không dừng lại ở đó, từ trong dòng sông máu xuất hiện vô số hư ảnh thỏ con, bay nhảy khắp nơi, như những linh hồn nhỏ bé đang truy lùng từng mảnh thịt rơi rụng của Thiên Mạch. Mỗi va chạm của chúng với những mảnh thịt đều tạo ra một vụ nổ nhỏ, nhưng sức phá hoại của chúng thật khủng khiếp, như bom nén phát nổ, xé nát mọi thứ trong chớp mắt.


Chỉ trong một thoáng, ba Thiên Mạch bị đánh tan tành không còn mảnh giáp, thân thể bị xé toạc và nghiền nát bởi dòng sông máu và hư ảnh thỏ con. Không còn dấu vết nào của chúng để lại, chỉ là một cơn bão máu tàn bạo cuốn phăng tất cả.


Thỏ Đẫm Máu hạ cánh nhẹ nhàng, quay đầu nhìn Lê Nhật với vẻ mặt đầy đắc ý. Đôi mắt nhỏ của nó lấp lánh sự tự hào, như vừa thực hiện một trò vui nhộn mà thôi. Nó nhếch môi, giọng điệu khinh khỉnh:


“Đại ca đã thấy chưa? Đây là do lúc nãy đã bị đại ca đánh đến mức không còn được toàn vẹn thực lực. Nếu ta ở lúc toàn thịnh, chỉ cần một búa liền đánh bọn chúng hiện rõ bản nguyên.”


Lê Nhật đứng đơ ra như tượng đá, miệng há hốc đến mức có thể nhét cả một quả táo to vào. Trước sức mạnh kinh khủng của Thỏ Đẫm Máu, hắn không thể thốt lên lời nào. Sự kinh hoàng và bàng hoàng tràn ngập trong tâm trí, khiến hắn chỉ biết đứng trân trối nhìn.


Trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra rằng, nếu không có sự trợ giúp của Hộp Trí Tuệ, có lẽ Thỏ Đẫm Máu chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ để nghiền nát hắn.
Xa xa, Yêu Vương to lớn cuối cùng cũng bước đến, đôi mắt hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng Thiên Mạch bị đánh tan tác chỉ trong một chiêu.


Kẻ khổng lồ ấy tưởng chừng như bất khả chiến bại, nay lại đứng im lặng, như bị chôn vùi trong nỗi sợ hãi sâu thẳm. Ánh mắt hoảng loạn của Yêu Vương không thể giấu diếm, giọng nói run rẩy thốt ra trong sự kinh hãi tột cùng:


"Thần... thần lực... Ngươi là thần thánh phương nào? Vì sao lại giúp đỡ cho tên quái thai kia?"


Thỏ Đẫm Máu không thèm để ý đến câu hỏi của Yêu Vương, nó biến mất trong chớp mắt, như một bóng ma thuấn di. Trong sát na, nó đã xuất hiện ngay trên đầu của Yêu Vương, đôi mắt đỏ như sấm sét chiếu thẳng xuống. Giọng nói của nó vang lên, uy lực như sấm động, mang theo cả sự khó chịu và kiêu ngạo:


“Môn Thần là đại danh của ta.”


Lại là một búa huy động lực lượng thần thánh. Không khí xung quanh như bị đè nén bởi trọng lượng vô hình khổng lồ, khiến mặt đất rạn nứt từng mảng. Mặt búa thăm thẳm một màu đỏ au của máu, lao xuống như một thiên thạch sa xuống trần gian, bổ thẳng vào thân thể khổng lồ của Yêu Vương.


Âm thanh chấn động vang lên, rền rĩ khắp không gian, như thể cả vũ trụ cũng đang run rẩy trước sức mạnh tuyệt đối này.
Va chạm xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng tựa như vĩnh cửu. Thân thể Yêu Vương, to lớn như tiểu hành tinh, lại yếu ớt như miếng đậu hũ trước sức nặng kinh hoàng của đòn đánh.


Không hề có một chút kháng cự, không tiếng hét nào thoát ra từ miệng hắn, chỉ một ánh lửa bùng lên rồi biến mất. Trong chớp mắt, hắn bị nghiền nát, tan ra như làn khói, hóa thành tro bụi mỏng manh trôi dạt trong không gian.


Nhưng không dừng lại ở đó. Sức mạnh từ đòn búa không chỉ phá hủy thân thể Yêu Vương, mà còn khiến không gian xung quanh tan vỡ. Những cơn gió mạnh mẽ xuất hiện, xoáy vào vùng hư vô tạo thành một hố đen nhỏ, hút mọi thứ vào bên trong. Cây cối, đá sỏi, đất cát xung quanh nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự tan vỡ của thực tại, biến thành một đống đổ nát hoang tàn.


Tuy nhiên, giữa vùng hỗn loạn ấy, Thỏ Đẫm Máu đứng sừng sững như thể hoàn toàn miễn nhiễm trước cơn bão không gian. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn xuyên qua đống đổ nát, không một chút bối rối hay do dự. Cả vũ trụ đang giằng xé, nhưng hắn vẫn thản nhiên, như một vị thần giáng thế với quyền năng bất khả chiến bại.


Còn Lê Nhật, chứng kiến tất cả, hoàn toàn ch.ết đứng. Lực hút không ảnh hưởng đến hắn, nhưng tâm trí hắn bị cuốn vào sự kinh hãi tột cùng. Trước mặt hắn, chỉ hai nhát búa, hai sinh vật gần như thần thánh mà hắn từng nghĩ không thể chạm tới, đã hoàn toàn bị tiêu diệt.


Cảm giác bất lực dâng lên như một làn sóng dữ, nhấn chìm hắn trong sự hoảng loạn sâu thẳm. Thỏ Đẫm Máu không chỉ mạnh, mà còn vượt xa tất cả những gì hắn từng tưởng tượng.






Truyện liên quan