Chương 9: Ỷ thế đổ lỗi cho kẻ khác

Đối với Vân Ca, tính toán nhanh và nhớ dai là hai ưu thế của nàng. Trước kia vì để mẹ vui lòng, nàng đã tham gia vào lớp huấn luyện tài năng lúc còn rất nhỏ, cũng nhờ thiên phú trời cho, nên được đặt cho biệt danh là “Máy tính sống”. Lúc bắt đầu làm việc, nàng được huấn luyện đặc biệt để nắm rõ hơn nội dung công việc, phần lớn là hướng dẫn phương thức tính toán sổ sách, những cách trao đổi tiền bạc, việc xử lý các trương mục và tham khảo bảng giá các mặt hàng, nàng chỉ cần một ngày là học được hết toàn bộ. 


Để tránh bị địa chủ bóc lột sức lao động, cũng không muốn cho người khác chú ý, Vân Ca vờ tỏ ra ngốc nghếch, học hơn nửa tháng trời mới tỏ ra hiểu được, nhưng như vậy cũng đủ làm Trương mẫu, cùng đám người Triệu tổng quản rất là ngạc nhiên, ngay cả Trương lão đầu cũng trở nên phấn khích vì nghĩ rằng mình đã tìm được đệ tử ưng ý, bọn họ hoàn toàn quên mất thái độ dè chừng đối với Vân Ca dạo trước. 


Gánh nặng công việc toàn bộ bắt đầu giao cho Vân Ca gánh vác. Cũng do công việc, mỗi sáng Vân Ca phải thức dậy sớm hơn thường lệ, bởi thế không có ngày nào là nàng không mang ông chủ lớn Tử Dương và Trương lão đầu ra mà mắng nhiếc chửi rủa. 


Nhưng trong cái xui có cái hên, trên thực tế công việc này đối với Vân Ca quá là đơn giản, mỗi ngày chỉ cần mất khoảng nửa tiếng là nàng đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện. 


Trong nội viện thư phòng không phải ai cũng vào được, hơn nữa một nữ nhân danh phận là “người đàn bà của Vương gia”, ngay cả Triệu An cũng không dám tùy ý tới lui, Trương mẫu vì bận rộn xử lý các vấn đề to nhỏ của cái nhóm chim én kia, nên cũng không rảnh tới chỗ này. 


Vân Ca lén lén đem tới một cái gối lông chim kê đầu giấu trong phòng, mỗi sáng sớm tới thư phòng, nàng lại nằm trên cái ghế dài “thăng” một giấc tới giữa trưa, ăn cơm trưa lại làm thêm một giấc nữa đến chiều, tới gần tối mới bắt đầu bắt tay vào công việc. 


available on google playdownload on app store


Tuy có điều kiện tốt và kín đáo để ngủ, nhưng Vân Ca vẫn là ngủ không được ngon giấc lắm, bởi vậy bộ dáng nàng lúc nào cũng trông như thiếu ngủ trầm trọng, làm Trương mẫu thấy tội nghiệp nàng, nghĩ là do công việc của nàng quá nhiều, nên đã không ít lần viết thư trách móc phụ thân đã an bài quá nhiều công việc cho nàng.


Nhưng Trương mẫu và Triệu tổng quản không thể không khâm phục ánh mắt tinh đời của lão Trương - những sổ sách giao cho Vân Ca tính toán, còn chính xác hơn là lão học sĩ cũ. 


Năm mới đến gần kề, bởi vì thiếu nhân lực, nên dù không muốn Vân Ca vẫn phải tới lui thư phòng để làm việc, Trương mẫu có vẻ rất áy náy với Vân Ca, chỉ bởi vì ông chồng Triệu tổng quản đã giao nàng nhiều việc. Như để bồi thường, bà đặc biệt dặn dò Lý nhị tẩu mỗi ngày đem tới thêm nhiều đồ ăn ngon cùng vật dụng này nọ cho nàng. 


Khi Vân Ca tiếp nhận công việc này, đã phát hiện ra, tuy tiền trang này không lớn lắm, nhưng sản nghiệp tiềm ẩn có không ít, nhu cầu hằng ngày, tất cả những sinh hoạt của các hộ dân xung quanh đều liên quan phụ thuộc tới tiền trang. Trung bình một tháng doanh thu của tiền trang trên dưới gần một ngàn lượng bạc, chi tiêu hàng tháng cho một hộ gia đình bình thường cũng chỉ khoảng hai mươi lượng bạc mà thôi. Thảo nào Triệu đại Vương gia sung túc an nhàn như vậy, sở hữu một cái Vương phủ quá sức to rộng còn thêm hơn hai chục hộ viện nữa. 


Địa chủ thời phong kiến quả là giàu có. 


Vân Ca không biết thông thường khi thống kê sổ sách cuối năm mất bao lâu, nghe Lý nhị tẩu nói rằng phải xong nội trong mười ngày, việc đó dễ ẹc, nàng làm một loáng là xong, nhưng đợi tới ngày cuối cùng của hạn kỳ nàng mới đem giao, rồi lại cảm thấy choáng khi nhìn thấy ánh mắt sửng sốt kinh ngạc của Trương mẫu và Triệu tổng quản. Hình như vẫn là đã giao ra quá sớm, nhưng lỡ cũng đã lỡ rồi, bây giờ lo cũng bằng thừa, nàng quay người đi thẳng về tiểu viện của mình ngủ hai ngày liên tiếp.


Năm nay, Triệu Kiến Thận nhận bản thống kê doanh thu cuối năm đúng hẹn, mặc dù chữ viết của nàng ẩu tả lôi thôi như gà bới, nhưng các trương mục được thống kê rõ ràng, thậm chí đã sửa lại tất cả những sai sót của lão nội học sĩ cũ, chất lượng phải nói là trên cả tuyệt vời. 


Tuy vậy, Triệu Kiến Thận lại càng cảm thấy mất hứng, vốn lúc đầu định làm khó dễ nàng, chuyện bắt người mới tập tành công việc chưa tròn hai tháng, chỉ trong 10 ngày phải hoàn tất thống kê của cả năm, là một điều vô cùng vô lý. Chính là Triệu Kiến Thận cố tình chơi ép Vân Ca. Ai ngờ nàng không những làm được, mà còn làm tốt hơn cả sự mong đợi nữa. Vân Ca ơi là Vân Ca, rốt cuộc thì nàng là loại người gì? 


Triệu Kiến Thận đột nhiên cảm thấy mong cho tên do thám mà hắn phái đi thăm dò thân phận Vân Ca mau mau trở về cho hắn biết kết quả. 


Trương lão đầu bước vào thư phòng của Vương phủ, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Triệu Kiến Thận khi đang nhìn chăm chú vào cái quyển thư trước mặt, thì có chút cảm thấy khó chịu, còn tưởng có tên hạ nhân xui xẻo nào đã bị hắn phát hiện ra điểm sai sót - bình thường chỉ những lúc Triệu Vương gia đang tính toán làm cách nào gây khó dễ cho người khác - thì hắn mới vô thức cười sung sướng như vậy. 


Tiến gần hơn chút nữa, thấy bảng thống kê mà con gái đã dâng lên, chợt hiểu, Trương lão đầu phá lên cười, châm chọc hỏi: 
“Vương gia đối với Vân Ca có điểm không hài lòng?” 


Triệu Kiến Thận ngẩng đầu lên, nhìn thấy lão sư của mình, bộ dạng lão ta cười không thua gì những tên bảo kê kỹ viện, âm thầm cảm thấy may mắn vì người biết được chuyện hắn là đệ tử của lão ta không nhiều lắm. 


“Chỉ mới nửa tháng đã làm xong công việc mà lão nội học sĩ phải tốn cả tháng mới làm xong, hơn nữa còn làm rất tốt, còn có thể không hài lòng sao? Ta nên đa tạ lão sư có ánh mắt nhìn xa trông rộng, tiến cử cho Vương phủ một nhân tài hiếm có như vậy.” 


Vẻ mặt Trương lão đầu không hề có chút ngạc nhiên, hỏi: 
“Tiểu nữ cùng Triệu An không tìm được điểm đáng nghi gì của Vân Ca cô nương?” 


Nói như vậy là chức vụ nội học sĩ chính thức đã có người đảm nhiệm, nhưng người đó lại là một nữ nhân? Mà nữ nhân đó lại là một tặng phẩm do thương buôn tiến cống? 


Phải biết rằng ở cái thời đại này, đa số người dân đều không biết chữ, người biết tính toán sổ sách lại càng hiếm, thậm chí trình độ tính toán của các nội học sĩ cũng rất kém, toàn là nhờ cái cách “Đếm trúc” - đếm những thanh tre nhỏ - để tính toán. Nữ nhân kia biết chút ít chữ nghĩa, đã nằm trong dạng “Động vật quý hiếm”, không những thế, lại còn biết tính toán, sắp xếp trương mục, cho dù là một Đại phú hộ cũng không thể đào tạo thiên kim tiểu thư của mình được như vậy nữa là. 


Trước kia cả Vương phủ chỉ có mỗi Trương mẫu miễn cưỡng là biết tính toán sổ sách, năm xưa cũng từng nổi danh là đệ nhất nữ tổng quản, có không biết bao nhiêu đại hộ quý tộc hâm mộ bà ta. 


Sỡ dĩ lúc trước Triệu Kiến Thận đồng ý với đề nghị của lão Trương, ngoài việc muốn kiểm soát Vân Ca, mà còn định lợi dụng dịp này đàn áp nàng ta nữa. 


“Không có, mỗi ngày nàng ta đến thư phòng đóng kín cửa làm việc cho tới chiều tối, bình thường người tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Trương mẫu, còn có Lý nhị tẩu hầu hạ nàng, ngay cả những cô nương trong viện cũng rất ít gặp.” 
Trương lão đầu trầm ngâm cười nói: 


“Không biết Vương gia có thể ban cho ta một đặc ân, cho phép ta tới tiền trang thăm con gái?” Trương lão chủ yếu là tò mò về Vân Ca nhiều hơn. 
“Bổn vương cũng đang có ý định đến đó ngắm cảnh xuân, hay mời tiên sinh cùng đi với ta.” 


Triệu Kiến Thận chậm rãi nói, nữ nhân Vân Ca này càng ngày càng thấy thú vị, người duy nhất có thể tìm hiểu nàng ta rõ ràng, chỉ có thể là hắn thôi. 


Nhìn ra cửa sổ thấy hoa mai trắng nở rộ, Triệu Kiến Thận từ từ hít một hơi cái không khí thơm, lạnh lẽo đó, chợt nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp ngái ngủ như con mèo nhỏ kia, khoé miệng nhếch lên cười hiểm. Vân Ca ơi là Vân Ca, chẳng phải nàng sẽ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ta? 






Truyện liên quan