Chương 18: Tụ tập bàn chuyện làm ăn

Vài ngày trước, Trương lão đầu đã kịp làm thân với Vân Ca, ông ta cười cười trả lời: 
“Sao Vân Ca cô nương biết chúng ta không trở về kinh thành?” 
“Tiểu nữ thấy mấy ngày nay chúng ta cứ đi về phía Tây, nhưng kinh thành thì ở hướng Bắc mà.” 


“Không phải ban ngày cô nương vùi người ngủ suốt trong xe sao? Thì ra cũng có chú ý đến lộ trình chuyến đi.” Trong lời nói có phần trêu chọc. 


Được Triệu Kiến Thận ưu tiên, Vân Ca được một mình ngồi một xe ngựa, tuy trên đường đi gập ghềnh, nhưng trong xe có trang bị nệm dày êm, rất thoài mái, mỗi lần dừng xe lại, lúc nào cũng phát hiện Vân Ca say sưa ngủ. 


“Hiện thời bổn vương đang rất hoài nghi, đem một nữ nhân chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn làm thuộc hạ, không biết có thể đem đến lợi lộc gì cho bổn vương đây?” Triệu Kiến Thận châm dầu vào lửa. 
Vân Ca cứng họng, không giải thích cũng không trả lời, gục đầu miệt mài ăn cơm. 


Trương lão đầu dù sao cũng biết điều, không trêu nàng nữa, ông ta cười cười giải thích: 
“Chúng ta phải tới Vân Xuyên trước bàn chuyện buôn bán, sau đó vòng về phía Bắc trở về Vương phủ, trên đường đi sẵn dịp nhìn ngắm những sản nghiệp của Vương phủ, tham quan những bản doanh lớn.” 


Vân Ca “Ờ” một tiếng, sau đó không thèm nói năng gì nữa. 
Ngược lại Trương lão đầu đang rất có hứng nói chuyện: 
“Vân Ca cô nương không hỏi đi Vân Xuyên bàn bạc chuyện buôn bán gì sao?” 
Vân Ca đang gắp thức ăn, nghe hỏi vậy, thì dừng đũa, ngẩng đầu lên cười nói: 


available on google playdownload on app store


“Phải làm cho hai ngài đại giá, nhất định không phải là một chuyện nhỏ, hai ngài nếu muốn nói cho tiểu nữ nghe, thì đã nói rồi, còn nếu không muốn nói, tiểu nữ cần gì phải hỏi thêm chứ?” 


Nói xong nàng bình thản đứng dậy. Thật ra trong lòng Vân Ca cũng cảm giác được bọn họ đang đề phòng nàng, dù sao lai lịch của nàng cũng thật có điểm khả nghi, chính vì nàng hoàn toàn không hiểu biết gì về thế giới này, mặc kệ bọn họ nghĩ gì, đều không quan trọng đối với nàng. 


Cái không cưỡng cầu tự nhiên sẽ được. 
Triệu - Trương - hai người nghe nói như vậy thì nhìn nhau cười. Buổi chiều khi Vân Ca trở lại xe thì phát hiện ra trên xe mình có một xấp tài liệu dày cộm. Trương lão đầu cười cười nói: 


“Đây là tài liệu tin tức về Vân Xuyên, ta bảo thuộc hạ gửi về, có liên quan đến chuyện buôn bán của chúng ta lần này, cô nương tham khảo sơ qua rồi chúng ta cùng bàn luận.” 


Vân Ca ngoan ngoãn nghe lời, ngồi trong xe xem xấp tài liệu, lướt qua vài trang, không khỏi líu lưỡi, vô cùng ngạc nhiên về chi tiết của quặng sắt lớn độc nhất vô nhị của Vân Xuyên. Trong trí nhớ trước kia có đọc qua chuyện này trong thư phòng, trong thế giới này mỏ quặng sắt rất phong phú, nắm trong tay quặng sắt lớn nhất này, có thể coi như nắm trong tay quyền lợi của cả bảy quốc, lần này Vương phủ có hứng thú với chuyện bàn bạc này, là vì cái gì? 


Vân Ca có chút sợ hãi, Triệu Kiến Thận và Trương Kiều Dư tiết lộ cho nàng biết chuyện này, là vì cái gì? 


Vân Ca lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, chuyện không dính líu tới mình, lo nhiều như vậy để làm gì? Cho dù Triệu Kiến Thận thật có tính toán ngoại xâm lược hoặc nội tạo phản gì, nhanh nhất thì cũng phải mất vài năm, tới lúc đó không chừng nàng đã có đường tẩu thoát rồi, hiện tại cần gì phải ngồi lo buồn vô duyên như vậy? 


Nghĩ vậy, Vân Ca bắt đầu tập trung nghiên cứu tài liệu trên tay. 


Buổi tối, Trương lão đầu mời Vân Ca đến phòng Triệu Kiến Thận bàn bạc công việc về Vân Xuyên. Vân Ca biết bọn họ muốn thăm dò nàng, dưới tình huống như vậy, nếu làm cho bọn họ nghĩ rằng nàng không có giá trị lợi dụng, không chừng còn chưa đến Vân Xuyên, tên Vương gia biến thái lại sẽ ra tay với nàng, thôi thì không cần phải giả vờ gì nữa. 


“Hồi chiều Trương tiên sinh cho tiểu nữ xem một ít tài liệu, đại khái nội dung chia làm ba ý chính, đại quặng mỏ ở Vân Xuyên được chủ nhân Tư Đồ đưa ra đấu giá, nhưng đối thủ cạnh tranh khác cũng đưa ra các điều kiện tương tự, nhưng nếu đem tất cả các quặng so sánh với nhau, quặng của ông ta vẫn là có giá trị nhất. Tiểu nữ ước lượng, tuy quặng mỏ ông ta thật sự có chất lượng tốt, nhưng chúng ta sẽ không ra giá cao hơn hai mươi bảy vạn lượng, như vậy mới không sợ bị lỗ lã, các thương buôn cũng thường theo quy chế này.” 


Trương lão đầu cười hỏi: 
“Chỉ hai mươi bảy vạn lượng? Cả năm quặng mỏ tinh luyện ra gang có giá trị lên đến ba mươi ba vạn lượng.” 


“Tiên sinh có phải cố tình thử tiểu nữ, trừ đi chi phí vận chuyển, còn phải kể đến phí tổn trả lương cho nhân công, tính luôn lộ phí lần này chúng ta đi Vân Xuyên, còn chi phí vận chuyển gang, trừ tới trừ lui các phí tổn này nọ, lợi nhuận thu về còn chưa tới hai mươi hai vạn lượng, chuyện thương lượng này sợ còn không đáng giá.” Vân Ca bình thản trả lòi. 


“Vân Ca cô nương tính toán thật chi li tỉ mỉ, lão phu khâm phục khâm phục.” 
“Trương tiên sinh quá khen, việc này từ lâu tiên sinh đã nghĩ đến, tiểu nữ thật không dám kiêu ngạo.” Vân Ca mỉm cười trả lời. 


Triệu Kiến Thận nhìn Vân Ca nói nói cười cười dưới ánh đèn xinh đẹp quyến rũ động lòng người, trong lòng nóng lên, nhưng ngoài miệng cố ý hỏi: 


“Chuyện này mọi người cũng đã nghĩ qua, không cần phải nói thêm nữa, hiện tại bổn vương chỉ muốn biết, có biện pháp gì giúp bổn vương thắng được việc mua bán này.” 


Vân Ca cũng không để ý đến thái độ của Triệu Kiến Thận - nàng đang hăng máu chứng tỏ mình có ích nên cũng không lấy làm tức giận, tiếp tục nói lên ý kiến của mình:


“Nếu muốn thành công, có vài biện pháp đơn giản, trước khi Tư Đồ bắt đầu, âm thầm khuyên ông ta ngừng lại, hoặc bắt tay hợp tác với đối thủ cạnh tranh, thuyết phục Tư Đồ bằng vài điều kiện hấp dẫn hơn. Chúng ta phải nhanh chóng kết thúc cuộc thương lượng trước khi người khác đưa ra thêm điều kiện tốt hơn, nếu không chúng ta sẽ phải trả thêm nhiều hơn so với dự kiến ban đầu, để bảo đảm quyền lợi, phải tăng thêm thu nhập và giảm tối thiểu chi phí chi ra.” 


Vân Ca nghĩ một chốc lại nói tiếp: 


“Tiểu nữ đối với việc mua bán sản phẩm không hiểu rõ lắm, nhưng tiểu nữ nghĩ nếu có thể chúng ta nên tìm một lò luyện gần vùng Vân Xuyên để tinh luyện bước đầu của quặng sắt, không cần phải vận chuyển tất cả đến Ninh quốc để làm, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực, thời gian và tiền bạc.” 


Trương lão đầu nghe xong thì rất hài lòng, Triệu Kiến Thận thì vẫn tỏ ra bình thản. Bọn họ nói cho tới nửa đêm mới cho Vân Ca về phòng nghỉ ngơi. 
Vân Ca cũng không biết nàng đã lưu lại cho bọn họ ấn tượng ngạc nhiên và sốc nặng. 


Vốn cứ tưởng rằng Vân Ca được trời phú cho năng lực tính toán thần kỳ, hiện tại xem ra, quả thật nàng là một thiên tài quản lý sổ sách. Những ý tưởng nàng đưa ra tuy rằng có nhiều điểm lập dị, khó có thể thực hiện, nhưng một tiểu nữ nhân nhỏ bé, chỉ dùng thời gian một buổi chiều, đưa ra được cách giải quyết vấn đề, không kém mấy so với những người học sĩ khác trong thư phòng - phải tính đi tính lại mới tìm được biện pháp, cách nàng đề xuất rõ ràng dễ hiểu, còn có chỗ rất hay, đừng nói là nữ nhân, thậm chí nam nhân cũng rất hiếm hoi hiểu biết như vậy.






Truyện liên quan