Chương 23: Là con lừa là con ngựa, bị lôi kéo đến té
Lúc còn ở tiền trang, đã từng nghe các cô nương trong viện đàn ca hát xướng, tuy rằng kỹ thuật của các nàng có lẽ kém hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn cảm thấy dễ nghe hơn, có lẽ là do nàng hơi thiên vị thì phải.
“Sao vậy? Nghe không hay à?”
Triệu Kiến Thận đối với nhóm ca múa biểu diễn này cũng không quá hứng thú lắm, trong hoàng cung ở kinh thành, đã từng được xem qua hay hơn thế này nhiều. Ngồi ngắm mỹ nhân của hắn coi bộ hứng thú hơn nhiều, sự biến đổi trong mắt Vân Ca không thoát được ánh mắt quan sát của hắn.
“Không phải vậy, chỉ là cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Thật ra thiếp cảm thấy Yến Yến đánh đàn rất giỏi, Khả Lan và Nguyệt Y hát chung với nhau cũng mượt mà, nếu ba người cùng phối hợp hát bè, thì càng ăn ý tuyệt hơn nhiều lắm? Đơn ca như vậy, thật quá lãng phí một giọng hát hay.” Vân Ca thuận miệng trả lời.
“Yến Yến, Khả Lan, Nguyệt Y? Phối hợp hát bè? Là sao?” Triệu Kiến Thận đột nhiên rất có hứng nói chuyện.
“Yến Yến, Khả Lan, Nguyệt Y đều là những cô nương trong tiền trang đó.” Vân Ca gườm gườm liếc Triệu Kiến Thận, nữ nhân của mình mà cũng không nhớ được, hừ.
“Phối hợp hát bè… Thiếp không biết nên giải thích như thế nào nữa, là ba người cùng xướng nhạc giống nhau, nhưng âm điệu thì khác một tí, cả ba xướng cùng một lúc, nghe sẽ rất hay.” Âm nhạc là điểm yếu của Vân Ca, ngay cả khuôn nhạc thế nào nàng cũng không nắm rõ.
“Mỹ nhân của ta hiểu biết nhiều quá.”
“Thiếp là thuộc hạ của ngài mà thôi… À, nếu ngài sợ bị mất mặt, ngàn vạn lần đừng cho thiếp biểu diễn, cầm kỳ múa hát cái gì thiếp cũng không biết.”
Vân Ca thật thà báo cáo trước, đề phòng tên Vương gia biến thái trong lúc nhất thời hứng lên đẩy tiểu thiếp của mình ra ngoài kia biểu diễn, thì thật phiền to.
“Nữ nhân của ta làm sao có thể xuất đầu lộ diện làm trò giải trí cho nam nhân khác chứ?” Triệu Kiến Thận ngoác miệng cười tự cao tự đại.
“Thiếp nhớ kỹ thiếp chỉ là thuộc hạ của ngài thôi.” Vân Ca nhấn mạnh lại lần nữa.
Triệu Kiến Thận cười không trả lời.
Lúc bọn họ rủ rỉ thì thầm nói chuyện với nhau, năm nữ nhân biểu diễn đã gần xong, Bạch công tử còn chưa có ý kiến gì, Đồng lão bản thấy bọn họ không tập trung, có chút phật lòng nói:
“Dân ca đồng nội không được Trầm tiên sinh nghe lọt vào tai, không biết Trầm tiên sinh có thể cho nữ nhân bên người một cơ hội phô tài ra, cho ta được mở mang tầm mắt?”
Lời nói vừa dứt, Bành lão bản ngồi bên kia lập tức vỗ tay tán đồng.
Ánh mắt Bạch công tử và chủ nhân Tư Đồ cũng ánh lên vẻ khát khao mong đợi, duy chỉ có gã mặc áo đen kia thì từ đầu tới cuối xem như không có ai tồn tại bên người mình vậy. Chẳng những không gọi mỹ nhân tới hầu hạ, ngay cả nha hoàn phủ Tư Đồ muốn rót rượu gắp thêm thức ăn cho hắn, hắn cũng lạnh lùng phất tay không đồng ý, một mình tự gắp tự ăn, lâu lâu cùng Tư Đồ đối đáp vài câu.
Vân Ca nhu mì cúi đầu, đem chuyện từ chối phó thác hết cả cho ông chủ lớn vĩ đại.
Triệu Kiến Thận cười cười nói:
“Ái thiếp này của ta không thể so sánh được với các mỹ nhân kia, cầm kỳ ca múa đều không rành, chua ngoa đanh đá thì đúng là sở trường. Không phải tại hạ tiếc gì, nhưng thật sự thì nàng không có bản lĩnh gì để phô trương.”
Cặp mỹ nhân song sinh kia liếc mắt một cái, một cô nương ỷ được chủ nhân cưng chiều, bạo gan nói:
“Tỷ tỷ mọi thứ đều không biết mà có thể khiến Trầm tiên sinh sủng ái như vậy, nhất định là một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương.”
Gần như ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn lên mặt Vân Ca. Vân Ca vô cùng bực bội, hôm nay cố lắm mới miễn cưỡng tới đây, phải dựa vào cái khăn che mặt này để giữ chút mặt mũi, thật sự không muốn lột xuống chút nào.
Liếc đuôi mắt lườm Triệu Kiến Thận, hy vọng hắn thay nàng giải vây.
Được người xem như vị cứu tinh - cảm giác rất sướng, hơn nữa người này lại là nữ nhân mình yêu thích. Triệu Kiến Thận cười nói:
“Diện mạo đẹp tất nhiên vui mắt, nhưng trên đời thật rất khó tìm được tri nhân! Các vị nghĩ có phải thế không?”
Lúc lên xe ngựa trở về, Triệu Kiến Thận nhìn xa nhìn gần đánh giá nữ nhân của mình, không nhịn được cười mơn man nói:
“Thế nào? Có phải đột nhiên phát hiện không chịu trở thành nữ nhân của ta là một điều đáng tiếc?”
Vân Ca thật lòng trả lời:
“Hôm nay quả thật thiếp nhìn ngài với cặp mắt khác xưa.”
“Sao?” Gỡ mặt nạ xuống, Triệu Kiến Thận nheo nheo mắt, chờ Vân Ca nói tiếp.
“Ngài thật sự là một người rất khó đoán, nói rất lưu loát những lời ngọt ngào xảo trá mà mắt cũng không chớp lấy một cái, quả thật quá lợi hại.”
Vân Ca thực lòng khen ngợi, nàng đã chứng kiến, khi Triệu đại khốn kiếp nói xong câu nói kia, toàn bộ nữ nhân trong đại sảnh khi nãy tỏ ra vô cùng cảm động ngây dại, toàn bộ nhìn về phía nàng với ánh mắt ghen tuông ganh tị. Đáng tiếc những chuyện như thế này chắc không xảy ra trong kiếp trước của hắn, hơn nữa mấy ngày nay bị đàn áp dưới tay Triệu đại khốn kiếp, ác cảm của nàng càng lúc càng nhiều.
Triệu Kiến Thận cười gằn một tiếng.
“Dù sao cũng đa tạ ngài hôm nay đã giải vây cho thiếp.”
Câu nói này của Vân Ca thành tâm thành ý, tuy biết như vậy sẽ đẩy mình đến hoàn cảnh ngại ngùng, ít ra là đối với tên khốn kiếp này.
“Nữ nhân của ta, làm sao có thể dễ dàng cho bọn họ tùy ý nhìn ngắm.”
Vân Ca xoay người chỗ khác, làm lơ như không nghe thấy.
Ngày hôm sau, Vân Ca đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, đột nhiên bị người tới đánh thức, nói ông chủ muốn gặp nàng.
Vân Ca nổi giận, ôm một bụng ấm ức rời khỏi giường. Ngày hôm qua sau khi về đến nhà trọ lại bị bắt đem những giá cả tính kỹ lại một lần nữa, cho tới nửa đêm mới được đi ngủ, tới trưa đã bị đánh thức dậy. Đối với một người một ngày phải ngủ từ mười hai giờ trở lên như nàng, hành động này thật sự vô cùng ác độc.
Gặp Triệu Kiến Thận, hắn lơ đễnh phán cho một câu:
“Ta và Trương tiên sinh có việc phải xử lý, ta sẽ cho thị vệ hộ tống nàng về kinh thành trước, tỳ nữ sẽ theo để hầu hạ nàng, đừng có tiết lộ thân phận của ta cho người nào khác biết.”
Vân Ca nghe xong bực bội tan biến mất cả, cả người như bị ném lên chín tầng mây. Mỗi ngày không cần phải nhìn thấy hắn nữa, lúc ngủ cũng không lo bị hắn quấy rầy, không cần nơm nớp lo sợ bị lợi dụng sàm sỡ, ôi cuộc sống tươi đẹp.
Triệu Kiến Thận vẫn giữ thái độ thản nhiên, duy chỉ có trong mắt ánh lên một tia lạnh lùng, nữ nhân này quả thật cả gan, ngang nhiên dám tỏ ra thái độ đáng giận như vậy.
Trương lão đầu đứng bên cạnh vốn đã quá hiểu hắn, nhìn sắc mặt khó coi của hắn, lão biết ý kéo người tỳ nữ lảng đi chỗ khác, để lại cho bọn họ một không gian riêng tư, nói chính xác hơn, là để lại cho Vương gia một không gian mặc sức trả thù Vân Ca.
Vân Ca tuy không biết tâm tình của Triệu Kiến Thận, nhưng thấy Trương lão đầu và người tỳ nữ vội vội vàng vàng chạy mất, nàng cũng muốn nối gót chạy theo bọn họ.
Nhưng hành động của nàng làm sao có thể so sánh được với Triệu Kiến Thận vốn đã luyện võ công tới bậc cao thủ thượng thừa, còn chưa kịp nháy mắt, cả người đã bị dồn ép sát vào tường.
Tên ma vương đẹp trai kia chậm chạp cởi chiếc mặt nạ ném qua một bên, kéo cằm Vân Ca lại nhằm buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
“Trước khi đi, ta nên trừng phạt nàng.” Giọng nói điềm tĩnh nhẹ nhàng, lại làm cho Vân Ca run lên vì sợ.
“Thiếp… thiếp đâu làm sai cái gì…” Mặt hắn sao lại kề sát như thế này, khó thở quá.
“Thân phận là thuộc hạ, đáng lẽ khi rời khỏi chủ nhân không nên lộ vẻ vui mừng như thế, làm cho chủ nhân… thật… là… mất… hứng.”
Cặp mắt Triệu Kiến Thận lóe lên sáng rực như hai ngọn lửa bừng bừng.