Chương 30: Nha hoàn mẫu mực nhà người ta
Vân Ca suy nghĩ một hồi rồi ném mảnh giấy cùng túi gấm vào chậu than thiêu hủy, sau đó thổi tắt đèn nằm lên giường, xỏ cây sáo nhỏ qua sợi tóc, cẩn thận buộc chặt lại để nó không cách nào rơi ra được, rồi lại rũ rũ mái tóc, cây sáo liền được ẩn giấu kín đáo bên trong mái tóc xinh đẹp, rốt cuộc không còn nhìn ra nữa.
Ngày hôm sau, Vân Ca vừa tỉnh dậy liền trông thấy Triệu Kiến Thận đang đeo mặt nạ ngồi bên giường, nhất thời ngây ra đó, không biết nên phản ứng thế nào.
“Sao vậy, mấy ngày không gặp, Vân Ca liền không còn nhận ra phu quân nữa sao?” Triệu Kiến Thận vừa nói vừa nửa áp sát lên người Vân Ca.
Hành động áp sát này khiến cho tất cả con sâu ngủ của Vân Ca bị dọa bay lên chín tầng mây: “Ngươi… ngươi… ngươi đến lúc nào vậy?” Vân Ca vừa nói vừa liếc mắt nhìn trái nhìn phải, bắt đầu nghiên cứu đường thoát và khả năng né tránh.
Triệu Kiến Thận mỉm cười ôm lấy Vân Ca cả người đang quấn trong chăn vào lòng, ghé vào bên tai Vân Ca nói: “Vân Ca mấy ngày nay có nhớ ta không? Ta thì luôn ngày nhớ đêm mong, hận không thể ngay lập tức đón nàng trở về bên cạnh.”
“Có thể, có thể buông ta ra rồi nói chuyện được không.” Vân Ca khẽ kiến nghị.
Ở cùng Triệu Kiến Thận một thời gian, thấu hiểu sâu sắc con người này có thể xấu xa nham hiểm bá đạo đến mức nào, vốn không chấp nhận được người khác có nửa điểm phản kháng trái ý hay hơi có chút không tuân theo, người chọc đến hắn ắt sẽ gặp xui xẻo to, vì vậy mà câu nói vốn muốn nghiêm túc yêu cầu hắn dừng hành vi khiếm nhã này lại, đến cửa miệng liến biến thành giọng điệu thương lượng yếu ớt.
“Ta một khắc cũng không muốn buông nàng ra, làm sao bây giờ?” Triệu Đại ma vương vẻ mặt một bộ dáng nhất định ăn nàng.
Vừa biến thái vừa buồn nôn, Vân Ca hung hăng thầm mắng trong lòng, ngoài miệng lại không dám nói ra nửa câu khó nghe, chỉ đành chịu đựng để Triệu Đại ma vương vui sướng ôm nàng, cũng may là chăn không mỏng, dù sao hắn cũng không thể thực sự mãi không buông tay.
“Thiếu gia, xa giá đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể khởi hành.” Trong lúc hai người giằng co không dứt, Trương Kiều Dư lại một lần nữa xuất hiện đúng lúc, cứu Vân Ca thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Vân Ca suýt nữa muốn la to hoan hô, Triệu Kiến Thận liếc nhìn nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên bờ môi nàng, buông tay đứng lên, cao giọng nói: “Một nén nhang sau sẽ xuất phát.”
Quay đầu sang phía Vân Ca ném lại một câu “Nhanh nhanh rửa mặt chải đầu thay y phục đi.” Rồi đi ra khỏi phòng.
Áp lực không khí dường như đã giảm xuống một chút, Vân Ca nhẹ nhõm thở hắt ra, ngoan ngoãn rời khỏi giường.
Ra đến cửa, trông thấy Chu Nhi đang đứng đợi trước cổng viện, ăn vận gọn gàng thoải mái, dáng vẻ cũng giống như sắp đi ra ngoài.
Vân Ca lên xe rồi mới biết, hóa ra Bạch Chí Dao cũng dự định quay về Ninh quốc, muốn cùng bọn họ kết bạn đồng hành đến Quý Xuyên mới phân ra đường ai nấy đi, trong lòng có chút khó hiểu là tại sao Triệu Kiến Thận lại đồng ý đi cùng bọn họ, nhưng cũng lười đào sâu suy nghĩ.
Một lần nữa quay trở về xe của mình, cảm giác thật tốt, quả nhiên vẫn là xe của Vương phủ đẳng cấp cao hơn, thoải mái hơn nhiều lại còn thích hợp với việc ngủ. Triệu Kiến Thận phải cùng Bạch Chí Dao xã giao, trước khi đến Quý Xuyên ắt hẳn sẽ không có nhiều thời gian để quấy rầy nàng. Cái tên Bạch Chí Dao này cũng coi như là có chút công dụng!
Cảm nhận của Vân Ca đối với Bạch Chí Dao không hề tốt lắm, vì hai mỹ nhân Chu Bích bên cạnh hắn cứ luôn khiến Vân Ca nghĩ đến Mộ Dung công tử cũng có hai cô nha hoàn A Châu A Bích trong tiểu thuyết “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung, Bạch Chí Dao không phải là một bản sao rành rành của Mộ Dung công tử đó sao? Vân Ca vô cùng chán ghét nhân vật tiểu thuyết này, ấn tượng đối với Bạch Chí Dao cũng vì thế mà xấu đi. Nói ra thì Bạch Chí Dao cũng là người vô tội.
Lúc hoàng hôn, đoàn xe dừng lại tại một dịch trạm nhỏ gọi là Lộc Minh. Dịch trạm này bọn người Vân Ca lúc đến Vân Xuyên đã từng ở lại, thị vệ đã sớm chuẩn bị từ trước, lúc họ đến thì cơm ngon canh ngọt đã đợi sẵn.
Bạch Chí Dao thấy ở nơi hoang sơ này, Trầm Kiếm còn có thể để ý sắp xếp phô trương đâu ra đấy như thế, trong lòng khẽ động, đây tuyệt đối không phải là đặc tính của một phú thương bình thường, tùy tùng của Trầm gia dường như đã quen với việc này, căn bản không cần chủ nhân sai bảo liền tự mình chỉnh đốn sắp xếp, chỉ thỉnh thoảng xin một hai câu chỉ thị từ viên phụ tá bên cạnh Trầm Kiếm, trị gia có nề nếp như vậy, phú hộ bình thường vạn lần không thể sánh kịp.
Không phải chưa từng hoài nghi Trầm Kiếm là người trong hoàng thất Kỉ quốc, nhưng trong số những nhân vật trọng yếu của hoàng gia Kỉ quốc mà hắn biết, chẳng có một ai tương tự Trầm Kiếm.
Trầm Kiếm trước mắt đây tuy mang mặt nạ, nhưng từ ánh mắt làn da lộ ra ngoài cùng với dáng người phong độ cử chỉ, có thể nhận ra tuổi tác ắt không quá lớn, hẳn phải là một vị công tử anh tuấn phong thái tao nhã không thua gì mình. Còn những người trong hoàng thất Kỉ quốc hiện này, già thì rất già, trẻ thì còn rất trẻ, những người tuổi tác tương đương với Triệu Kiến Thận đều đã ch.ết hết trong trận chiến tranh quyền đoạt vị từ nhiều năm trước.
Đội ngũ của hai nhà hợp lại tổng cộng hai chiếc xe ngựa, hơn bốn mươi thị vệ. Xe của Bạch gia là hai người đẹp Chu, Bích và Bạch Chí Dao ngồi, có thể nhận ra đôi tỷ muội này khá được Bạch Chí Dao sủng ái, chỉ là trên đường đi Bạch Chí Dao và Trầm Kiếm có việc cần thương thảo, thế là đành ủy khuất để hai mỹ nhân cưỡi ngựa, nhường xe lại cho chủ tử của hai nhà.
Ở điểm này Bạch gia trên dưới đều cảm nhận sâu sắc sự đặc biệt của Trầm Kiếm đối với Vân Ca, lẽ ra người khách sáo một chút đều sẽ để cho hai người đẹp Chu, Bích ngồi cùng xe với Vân Ca, tránh khỏi nỗi vất vả cưỡi ngựa đi đường, nhưng sự thương hương tiếc ngọc của Trầm Kiếm dường như chỉ dùng cho mỗi mỹ nhân nhà mình, Bạch Chí Dao cũng không tiện chủ động đề nghị cho hai nha hoàn của hắn dùng xe của Trầm gia.
Nếu không phải Vân Ca vừa lên xe đã ngủ mê mệt chẳng biết trời trăng gì, đứng trên lập trường đều là phận nữ nhi mà nói, cho dù không muốn có người ngồi cùng xe, cũng sẽ mở miệng mời hai người họ lên xe. Đáng thương cho hai nữ lưu thể chất yếu đuối cưỡi ngựa ròng rã suốt hai canh giờ, cũng may là đoàn người đi với tốc độ không nhanh, hai nàng quanh năm đều theo Bạch Chí Dao bôn ba bên ngoài, cũng có chút bản lĩnh căn bản, nếu không thì thật đúng là không thể chịu nổi.
Trước khi đến dịch trạm, Vân Ca còn đang lim dim ngủ đã bị Triệu Kiến Thận ôm xuống xe, bị dọa đến mức cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, giãy dụa xuống đất đứng vững rồi mới phát hiện ra ánh mắt trộm nhìn mang theo nhiều ý vị khác nhau của kẻ trên người dưới trong Bạch gia (Triệu Kiến Thận ở bên này đã sớm nhìn quen rồi nên không còn lạ gì nữa), không khỏi vừa xấu hổ vừa buồn bực, cũng may là trước khi xuống xe Triệu Kiến Thận đã đeo lên cho nàng tấm mạng che mặt - Vân Ca nhận thức được một cách đầy đủ rằng ở bên cạnh Triệu Kiến Thận, mạng che mặt thật sự là một nhu yếu phẩm vô cùng quan trọng.
Những người ở dịch trạm không biết đã bị xua đuổi đi đâu rồi, đại sảnh bị tấm bình phong phân ra thành hai nửa, trong đó một gian để chủ nhân hai nhà dùng bữa, gian còn lại là nơi để các thị vệ và tùy tùng dùng.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Kiến Thận thấy không có người bên cạnh, mỉm cười vươn tay tháo bỏ tấm mạng che mặt của Vân Ca, cử chỉ dịu dàng vô hạn, ánh mắt nhìn về phía Vân Ca lại là vẻ cảnh cáo rõ rành rành - đừng để lộ chân tướng cho ta!
Vân Ca hiểu ý, rất ngoan ngoãn tỏ ra dáng vẻ yêu kiều sợ sệt, ngồi xuống bên cạnh Triệu Kiến Thận. Bàn này là do thị vệ Vương phủ chuẩn bị, đã sắp xếp sáu chỗ ngồi, Trương Kiều Dư tự động ngồi xuống bồi tiếp bên cạnh.
Bạch Chí Dao ngồi ở vị trí ghế khách, hai nha hoàn phía sau lại không hề ngồi vào, đều đứng bên cạnh hắn, điệu bộ luôn sẵn sàng hầu hạ chủ tử dùng bữa.
Trương Kiều Dư trông thấy, ném về phía Vân Ca một ánh nhìn giễu cợt: Ngươi xem xem người ta hầu hạ chủ nhân thế nào kìa!
Vân Ca méo miệng, trừng mắt nhìn lại, hừ!