Chương 45: Người đó lại núp trong bóng tối
Sự tức giận của Triệu Tư Viễn đến cũng nhanh mà đi còn nhanh hơn, món ăn còn chưa lên đủ, đã cùng Tuyền Cơ cười cười nói nói, còn nhoài người ra bên ngoài cửa sổ nhìn khách làng chơi.
“Ngươi xem tên mập mạp kia, bụng quá lớn, sợ không phải mới chỉ có bầu tám chín tháng thôi đi, có thể hút lấy nấu mỡ heo! Đáng tiếc không có ná bắn chim[1], bằng không bắn một hạt mận đi qua, nói không chừng có thể nghe thấy tiếng trống thùng thùng.” Tuyền Cơ nhìn một chút không nhịn được nói.
[1] Ná bắn chim:
Nói đến trêu trọc người, Triệu Tư Viễn lập tức hưng phấn không thôi, đắc ý nói: “Chuyện này có khó khăn gì!” Ngay lập tức nắm một hạt mận trên bàn, tay giương lên nhắm ngay vào cái bụng bự đó.
Tên mập mạp bên kia đang ôm mỹ nhân chuẩn bị bước vào lâu thì kêu lên một tiếng ngã xuống đất rồi oa oa hô to, hạt mận bắn vào bụng, thật sự đúng là có tiếng thùng thùng vang lên.
Tuyền Cơ vội vàng kéo Triệu Tư Viễn vào trong, hai người trái lại cười ha ha.
Triệu Chính ngăn cản không kịp, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Thật may là hắn cũng biết Triệu Tư Viễn ra tay rất có chừng mực, tên mập mạp kia nhiều lắm chỉ bị tụ một khối máu trên bụng thôi, sẽ không có tổn thương nặng nề gì. Trò đùa dai nho nhỏ, thôi bỏ đi.
Hắn cảm thấy bỏ qua đi, không có nghĩa là người khác cũng nguyện ý bỏ qua. Hai người Tạ Triệu đang cười cao hứng, mấy nam tử đẩy cửa vào, cầm đầu là một công tử áo lam lớn tiếng nói: “Người nào ở chỗ này vô cớ ra tay đả thương người?”
Tuyền Cơ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nhóm sáu người đang đứng trước cửa, bốn gã công tử quần áo sang trọng, hai người ăn mặc giống như đầy tớ. Công tử áo lam cầm đầu mặt trắng như ngọc, phong thần tuấn lãng, đáng tiếc Tuyền Cơ ngày ngày đều đối mặt với hai phụ tử Triệu gia là dạng cực phẩm, những nam nhân dạng công tử thư sinh bình thường căn bản không vào được mắt xanh của nàng.
Mấy người trước cửa hiển nhiên không ngờ trong phòng còn có nữ tử, nhất thời hơi có chút lúng túng. Nhìn lại nữ tử kia, một đôi mắt sáng trong suốt long lanh, ý cười trên khuôn mặt cực xinh đẹp vẫn chưa tan hết, trong giây lát đó đã đánh sâu vào thị giác làm mấy người trước cửa quên cả hô hấp.
Triệu Tư Viễn đang cao hứng bị cắt ngang vốn đã cực kỳ khó chịu, nhìn mấy nam nhân vẫn còn dáng vẻ thần hồn điên đảo nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, ngay lập tức cơn giận từ trong lòng bùng phát hướng về mấy kẻ lớn mật bên cạnh.
Vụt một cái chắn trước người Tuyền Cơ, Triệu Tư Viễn lạnh lùng nói: “To gan, ai cho các ngươi tiến vào!”
Mấy tên công tử sang trọng này vốn mang khí thế hung hăng muốn tìm tên đầu sỏ gây tội đả thương người, không ngờ lại không cẩn thận đụng phải nữ quyến nhà người ta, nghĩ đến vừa rồi đã thất lễ với nữ tử xinh đẹp sau lưng Triệu Tư Viễn, đâu còn nửa điểm uy phong lúc mới vào cửa?
Nhìn lại mặt Triệu Tư Viễn, trong kinh thành có chút ánh mắt cũng biết đó là Thế tử của Triệu Vương phủ, thân phận vừa phú còn quý, thật là đắc tội không nổi.
Công tử áo lam cầm đầu hơi hơi vái chào, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đắc tội rồi, trong chuyện này nghĩ chắc có chút hiểu lầm, vừa rồi bằng hữu của tại hạ ở dưới lầu bị bắn lén, nhìn thấy hung khí chắc là từ vùng phụ cận bắn ra, mạo muội làm phiền, xin lỗi xin lỗi.” Vốn cho là với thân phận của hắn, không cần phải nén giận như thế, chẳng qua là không muốn lưu lại ấn tượng xấu hung bạo vô lễ trước mặt mỹ nhân, vì vậy muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếu như có thể kết giao tình với Triệu tiểu Vương gia, làm quen được với vị mỹ nhân đứng sau hắn, vậy thì càng tốt.
Nói được đến thế này, không cần thiết phải tiếp tục gây ầm ĩ.
Tuyền Cơ lay lay ống tay áo của Triệu Tư Viễn, đợi hắn quay đầu lại nhìn lên, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn ý bảo không nên tiếp tục dây dưa với bọn họ. Vốn dựa vào tính tình được thể sẽ không buông tha cho người ta của Triệu Tư Viễn, tính hung dữ mà phát tác thì bất kể có lý hay không cũng có khả năng sẽ đem cả nhóm đối phương đánh cho một trận, nhưng nghĩ tới bên cạnh còn có Tuyền Cơ chỉ là một nữ tử yếu đuối, có nhiều bất tiện, chỉ đành không cam lòng coi như không có gì.
Triệu Chính khó có khi thấy được tiểu Vương gia chấp nhận nhẫn nhịn, với bản lĩnh thuần hóa người khác của Tuyền Cơ cũng phải kính nể, nhưng trong quan niệm của Triệu tiểu bá vương chưa từng có khái niệm chủ động dọn dẹp tàn cuộc, thân là thuộc hạ không thể làm gì khác hơn là chấp nhận ra ngoài giảng hòa, nói hơn nói thiệt, vừa đấm vừa xoa mới mời được mấy vị tôn đại thần đi.
“Thật mất hứng!” Triệu Tư Viễn vẫn cảm thấy khó chịu.
“Được rồi, ăn no rồi chúng ta đi chỗ khác chơi.” Tuyền Cơ cười một tiếng bảo hai nam nhân lớn nhỏ tiếp tục bữa ăn.
Triệu Chính sống ch.ết cũng không chịu cùng ngồi xuống ăn cơm, lý do là tôn ti khác biệt.
Tiểu Vương gia Triệu Tư Viễn đã quen làm như không có việc gì.
Tuyền Cơ lại không vui: “Triệu đại ca, ngươi nói như vậy có phải cũng muốn ta và ngươi cùng nhau ra ngoài mở một bàn cơm khác, để một mình hắn ăn một bàn a. Nghe nói ta cũng là thuộc hạ của Vương gia hắn, thân phận so với ngươi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.”
Lại còn đồng cảm nhìn Triệu Tư Viễn một cái nói: “Đáng thương, xem ngươi ngay cả một bữa cơm cũng không có người nào chịu ăn cùng với ngươi.”
Triệu Tư Viễn giận đến trợn mắt, Triệu Chính không dám từ chối nữa.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, Triệu Tư Viễn từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào cùng ăn cơm làm hắn cười cười náo náo như vậy, nếu như có tình cờ ăn cơm cùng Phụ vương và tổ mẫu, cũng chỉ ngoan ngoãn không dám lên tiếng.
Chưởng quỹ biết là tiểu chủ tử của mình tới dùng cơm, đương nhiên nào dám không có mắt mà chạy tới thu tiền, ba người ăn cơm xong liền nghênh ngang đi ra cửa, Tuyền Cơ xoa xoa cái bụng hơi tròn, cười nói: “Ăn cơm bá vương[2] cảm giác thật tốt a!”
[2] Ăn cơm không phải trả tiền.
Triệu Tư Viễn tâm tình cực tốt, mang theo đoàn người xuất phát đi tới chợ đêm, Triệu Chính thấy Tuyền Cơ khó mới được một lần ra ngoài, tự nhiên cũng không muốn làm bọn họ mất hứng.
Chợ đêm ở cổ đại cũng không phải ngày ngày đều có, một năm cũng chỉ có mấy lần như vậy, người rất đông, Tuyền Cơ đội mũ sa cả ngày, thấy có bán mặt nạ, liền vội vàng chạy đến chọn lựa một cái mặt nạ quỷ cực kỳ xấu xí đội lên, Triệu Tư Viễn nhất thời cao hứng cũng chọn một cái, hai người mang mặt nạ muốn Triệu Chính đánh giá của người nào kinh khủng hơn, làm Triệu Chính dở khóc dở cười.
Ba người đang chơi cực kỳ vui vẻ, chạm mặt một đám người kéo đèn lồng hi hi ha ha đi tới, không cẩn thận tách ba người ra. Tuyền Cơ bị một người xô đẩy tới góc tối trong con phố, bên tai truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Tiểu muội, đi theo ta!”
Trước mắt thoáng một cái, trên mặt nạ của mình lại bị đắp thêm một cái mặt nạ.
Tay áo của Tuyền Cơ bị người túm lại, kéo thẳng tới trong một ngõ hẻm. Người trước mắt xoay người lại, chính là Dịch Thanh Vân.
Tuyền Cơ hoan hô một tiếng, tháo mặt nạ xuống cười nói: “Đại ca, đã lâu không gặp!”
Dịch Thanh Vân cười một tiếng, cặp mắt phát sáng: “Nhìn thấy tiểu muội thật không có chuyện gì, đại ca an tâm.”
Hai người nói sơ qua tất cả những chuyện xảy ra sau khi tạm biệt ở Hàm huyện.
Ngày đó Dịch Thanh Vân chuẩn bị xong hết thảy đang muốn đi trước tụ họp với Tuyền Cơ, chợt có mấy người bộ dáng thị vệ quan phủ vây quanh hắn động thủ, Dịch Thanh Vân dựa vào khinh công tốt, cũng không ham chiến, lúc này liền chạy, đi vòng qua tiểu viện bên cạnh nơi Tuyền Cơ ở phát hiện ngoài ba dặm có không ít người có võ công vây quanh, Dịch Thanh Vân không nắm chắc có thể bình an mang Tuyền Cơ ra khỏi, đành nhìn bọn họ mang Tuyền Cơ đến bến đò, sau đó nhận được thư của Tuyền Cơ, nhưng cũng không quá yên tâm, vì vậy đi thẳng tới Lan Giang tìm, Triệu Kiến Thận nhìn như tùy tiện, trên thực tế có phần lớn thủ hạ đi theo giúp hắn che giấu hành tung và thân phận, Dịch Thanh Vân cùng lắm đuổi theo mười mấy dặm, liền mất dấu của bọn họ, dứt khoát chạy đến kinh thành ôm cây đợi thỏ.
Sau đó nhìn thấy hoạt động của toàn bộ các cửa hiệu ở kinh thành của Trầm gia, biết đại khái thiếu chủ hẳn đã hồi kinh, lại như đá chìm đáy biển, không thám thính ra tin tức của hắn. Dựa vào chính mình khinh công tốt, Dịch Thanh Vân theo dõi vài đại quản sự của Trầm gia, rốt cuộc mấy ngày trước phát hiện Trầm gia và Triệu Vương phủ hình như có liên hệ, vì vậy lại chuyển thành quan sát Triệu Vương phủ.
Cũng xem như hắn có vận khí tốt, cùng lắm chỉ theo dõi mấy ngày, đã gặp được Tuyền Cơ ra ngoài.
Tuyền Cơ nghe xong áy náy không thôi: “Làm liên lụy đại ca vất vả quan tâm rồi.”
Dịch Thanh Vân cười nói: “Giữa huynh muội khách khí cái gì, ha ha, đại ca dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì.”
Tuyền Cơ nghe vậy không nhịn được tò mò: “Đại ca làm nghề gì để sống a?”
_________________