Chương 47: Ba thiếu một
“Kẻ ngu ngốc cũng đoán được đó, có được không? Thị vệ của ngươi mỗi người có thể lấy một chọi mười, sao có thể dễ dàng bị Đồng lão bản hạ dược được? Chỉ sợ là ngươi đã sớm muốn Bạch Chí Dao tham dự vào trong chuyện quặng sắt, càng muốn sắp đặt để tự hắn đưa đến cửa mặc cho ngươi xâu xé!”
Triệu Kiến Thận nghe xong cười đến vui vẻ: “Ngươi đây là thay Bạch Chí Dao bất bình sao? Sao ngươi không hỏi ta vẫn mưu đồ nghiệp lớn là cái gì?”
“Bạch Chí Dao là tự chuốc lấy phiền nhiễu, sống ch.ết không liên quan ta, nghiệp lớn của Vương gia, ta cũng không muốn biết, chỉ cầu Vương gia tuân thủ ước định ở trên thuyền của chúng ta, có chuyện gì cứ việc phân phó xuống dưới, nhưng xin chớ có can thiệp làm ảnh hưởng đến cuộc sống và bằng hữu của ta.”
Lời nói này hết sức vô lễ trắng trợn, Triệu Kiến Thận lại không tức giận chút nào, so với việc Tuyền Cơ từ trước tới nay cứ luôn tiêu cực trốn tránh, hắn tình nguyện đối mặt với bộ mặt thẳng thắn không che giấu như thế này.
“Được, chuyện tình của Dịch Thanh Vân, chỉ cần ngươi giữ đúng mực, bổn vương không hề hỏi đến, thế nhưng bổn vương không hy vọng ngươi luôn có thái độ không đếm xỉa đến. Hẳn là ngươi còn có rất nhiều bản lĩnh chưa biểu lộ ra, nếu ngươi thực sự thành tâm vì bổn vương dốc sức, đương nhiên bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tuyền Cơ vốn định phá bình phá suất[1], không nghĩ tới đại BOSS lại hào phóng lui một bước.
[1] Phá bình phá suất: nếu bình đã vỡ, thì có bị ném thêm nó cũng chỉ là cái bình vỡ, không cần phải giữ gìn nữa.
“Thật sự sẽ không bạc đãi ta?”
“Ngươi có điều kiện gì hiện tại có thể đưa ra.”
“Mỗi ngày ta chỉ làm việc bốn canh giờ, thời gian khác ta có việc riêng của mình, cứ năm ngày nghỉ ngơi hai ngày, tiền công như cũ.” Ai, ở hiện đại những điều này đều viết trên Luật lao động, ở cổ đại còn phải dựa vào chính mình tranh giành.
“Một ngày.”
“Hai ngày…” Vì hai ngày nghỉ mà chiến đấu.
“Vậy một ngày cũng không được nghỉ.”
“Một ngày thì một ngày.” Đấu địa chủ thất bại.
“Một khi đã như vậy, ngày mai bắt đầu, bổn vương không hy vọng mỗi lần đều phải dựa vào ép buộc ngươi mới bằng lòng động não vì Vương phủ chuẩn bị kế sách.”
“Ngày mai? Ngày mai ta còn đang trong kỳ nghỉ phép mà!”
“Xét thấy biểu hiện của ngươi hôm nay, xem như trừng phạt, hủy bỏ những ngày nghỉ phép còn lại. Dù sao về sau cứ năm ngày ngươi có thể nghỉ ngơi một lần.” Triệu Đại ma vương vân đạm phong khinh[2] nói.
[2] Vân đạm phong khinh: yên lặng, thanh thản, không quan tâm.
Tuyền Cơ ngay lập tức giống như cà tím hầm, ỉu xìu.
Nhìn thấy cái dáng vẻ này của nàng, tâm trạng Triệu Kiến Thận bỗng nhiên tốt hơn nhiều, nói: “Nếu bắt đầu từ ngày mai ngươi vẫn giữ dáng vẻ trước kia, ước định hôm nay liền hủy bỏ.”
Tuyền Cơ rất muốn lăn lộn trên đất, khóc rống lên.
Triệu Kiến Thận thấy giống như bắt nạt như vậy đủ rồi, vẫy tay bảo Tuyền Cơ đến bên bàn đọc, ra hiệu nàng mở hộp gỗ tinh xảo trên bàn ra.
Bên trong hộp gỗ lót tơ lụa rất dày, ở giữa đặt một viên bạch ngọc cỡ quả bóng bàn, hình cầu nhưng không hề trơn bóng, đầy những vết rạn, vết rạn nhỏ li ti màu đỏ, giống như những mao mạch máu, rõ ràng là vật ch.ết, lại cảm thấy được dường như bên trong có máu đang chảy.
Tuyền Cơ thấy sởn gai ốc: “Đây là cái quái gì vậy?”
“Một trong những điều kiện chia xẻ quyền thu mua quặng sắt với Bạch Chí Dao.” Trong ánh mắt Triệu Kiến Thận lộ ra một tia đắc ý.
“Ờ.” Tuyền Cơ đóng nắp hộp lại, cái loại đồ vật ghê tởm này cũng chỉ có biến thái mới thích, còn trăm phương nghìn kế để chiếm lấy.
Triệu Kiến Thận đối thái độ phản đối của Tuyền Cơ có chút bất mãn, mở miệng nói: “Khuy Thiên Châu là một trong tứ đại thần khí thượng cổ, cho tới nay chỉ còn được thuật lại trong cổ thư, phần lớn người đời không biết hình dạng của nó, thậm chí không thể xác định nó có tồn tại hay không, bọn ta tìm kiếm mất rất nhiều sức lực, chậm rãi cân nhắc phát hiện ra có thể nó và mắt ngọc gia truyền của Bạch Chí Dao là một.”
“Khuy Thiên Châu?” Tuyền Cơ chợt nhớ tới trong thư phòng ở biệt viện từng xem qua mấy quyển sách có nhắc tới tứ đại thần khí thượng cổ, chia ra gồm Khuy Thiên Châu, Động Địa Trụ, Minh Tâm Kính và Tri Huyền Bích.
Nghe nói tứ đại thần khí này là do thiên thần ban cho thánh chủ nhân gian làm tín vật, trong truyền thuyết, sau khi mấy vị Quân chủ thượng cổ nhận được thần khí thì có năng lực xua đuổi quỷ thần chinh chiến tứ phương, dời núi lấp biển, biến đồng hoang thành ruộng tốt, ngăn thiên tai diệt bách hại, tạo phúc cho muôn dân trăm họ. Khi mấy vị đại thánh chủ kia ly thế, tứ đại thần khí cũng không biết tung tích.
Với tư cách là một người bị khoa học kỹ thuật hiện đại tẩy não hơn hai mươi năm, cho dù chính mình đã từng gặp quỷ sai địa phủ, Tuyền Cơ vẫn là không thể tin tưởng sẽ có thần khí tồn tại, kia chẳng qua là người cổ đại thiếu hiểu biết đối với thiên nhiên, cộng với thủ đoạn ngu dân của Quân chủ phong kiến mà thôi.
“Cần gì tốn nhiều tâm sức đi tìm như vậy? Dù sao đều dùng để gạt người, làm hàng giả không phải tốt hơn sao?” Tuyền Cơ còn nhớ chuyện làm giả khế ước bán thân kia, hừ hừ!
“Chính xác, chỉ là bổn vương rất hiếu kỳ, tứ đại thần khí này đến tột cùng là những gì vậy. Vả lại, vẫn phải có chút lai lịch, mới có thể làm cho người ta tin tưởng là thật. Ngươi như thế nào biết, bổn vương tính toán lấy thứ này gạt người?” Triệu Kiến Thận hiển nhiên biết Tuyền Cơ vẫn còn ghi hận chuyện khế ước bán thân, không hề để tâm.
“Ngươi muốn dùng thứ này chứng minh ngươi là người trời định phải làm Hoàng đế, không phải sao?” Tuyền Cơ phát hiện Triệu Kiến Thận cũng không sẽ vì lời nói đại nghịch bất đạo của mình mà tức giận, liền lớn mật hơn.
“Thật sự là một cô nương thông minh! Ngươi đoán thử xem, những thần khí này ta đã tìm được mấy món?” Triệu Kiến Thận lười biếng cười nói.
“Đoán không được.”
Triệu Kiến Thận mở ngăn kéo bên cạnh bàn, lấy ra hai cái hộp gỗ, tiện tay mở ra.
Một chiếc gương nhỏ bằng đồng thau, một khối ngọc bích màu đen. Minh Tâm Kính cùng Tri Huyền Bích?
Tuyền Cơ âm thầm không nói lên lời, nhịn không được cúi đầu nhìn kỹ hai kiện thần khí này trong truyền thuyết. Minh Tâm Kính còn nhỏ hơn so với lòng bàn tay, mặt kính không biết là bị ăn mòn hay là vì nguyên nhân khác, đã sớm không soi được gì, mặt trái gương có khắc hoa văn cổ quái, nhìn lâu hai mắt sẽ cảm thấy rằng những hoa văn này dường như hơi hơi nhảy lên, cái loại cảm giác ghê tởm này cùng với Khuy Thiên Châu vô cùng giống nhau.
Tri Huyền Bích so với Minh Tâm Kính còn nhỏ hơn, hình dạng tròn tròn giống với thấu kính lõm, càng đi vào giữa càng mỏng, trên ngọc bích cũng có hoa văn, chỉ có điều hoa văn là dạng xoắn ốc, giống như muốn đem cái gì đó hút vào tâm vậy.
Tuyền Cơ nhìn vài lần cảm thấy cả người không thoải mái, liền đem hai cái hòm đóng lại một lần nữa: “Ta thấy không giống thần khí, mà giống như tà khí.”
“Quả thật, mấy chục phụ tá của Vương phủ ngày đêm lật xem các loại điển tịch, cũng tr.a được không ít truyền thuyết về những thần khí này. Nghe nói chúng chỉ có tập hợp đầy đủ trong tay chân mệnh thiên tử mới có thể phát huy công dụng kì diệu, cùng với phàm nhân vô duyên, sẽ sinh ra tâm lý bài xích, cố tình giữ chúng bên người không những không có ích, mà còn giảm dương thọ. Cùng với tà khí đòi mạng cũng không khác biệt.”
“Vậy ngươi còn dám đem bọn chúng cất giữ?” Tuyền Cơ nhìn Triệu Kiến Thận giống như nhìn thấy quái thú.
“Ta là chân mệnh thiên tử, mang theo mấy thứ này, hiển nhiên không có vấn đề gì.” Triệu Kiến Thận vẻ mặt đương nhiên, yên tâm thoải mái.
Tuyền Cơ không nói gì, đã gặp qua người ngạo mạn nhưng chưa thấy kẻ nào ngạo mạn đến vậy. Bất quá nếu hắn không sợ, hơn nữa xem ra thực sự cũng không có gì gây trở ngại, vậy mặc kệ hắn.
“Ý? Bạch Chí Dao cầm Khuy Thiên Châu này, sao lại không hề có việc gì?” Tuyền Cơ bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
_________________