Chương 60: Người đàn bà chanh chua vào nhà

“Tiểu thư, mặc thêm cái này rồi hẵng đi.” Tuyền Cơ vừa mới đi tới cửa, Khả Nhi đuổi theo, cực kỳ quan tâm đưa cho nàng một cái áo choàng lông.


Tuyền Cơ ngoan ngoãn mặc vào, thật rất ấm áp, lớp da lông ôm lấy cả người nàng, chỉ có khuôn mặt lộ ra, Tuyền Cơ nhịn không được bật lên cười nói với Khả Nhi: “Có phải bây giờ ta rất giống một con gấu trắng?”


Khả Nhi sẵng giọng: “Cái gì gấu trắng, cái áo choàng này được làm từ da tuyết hồ ly quý hiếm nhất Kỉ quốc, cả thiên hạ chỉ có hai cái, một cái ở trong hoàng cung, cái còn lại đang ở trên người tiểu thư, tiểu thư thật không tiếc phúc.”


“Ý của ngươi là, ta không giống gấu trắng mà giống hồ ly?” Tuyền Cơ cố ý giả ngu, chọc cho Khả Nhi tức nhảy dựng lên.


Nhìn thấy bóng dáng Tuyền Cơ tựa hồ như lẫn với tuyết từ từ biến mất ở cửa viện, Khả Nhi lại cảm thấy rất hứng khởi, tuy rằng Vương gia đã lệnh bọn họ không được nói linh tinh chuyện ngày hôm đó trước mặt Tuyền Cơ, nhưng bọn họ bốn người tám con mắt đều thấy Vương gia ở trong phòng tiểu thư suốt cả buổi sáng hôm đó, còn ngủ cùng một giường nữa. Như thế thì không sai biệt gì nữa. Tiểu thư chắc chắc sẽ trở thành phi tử. Nhìn thấy Vương gia vô cùng sủng ái tiểu thư, còn gửi cho tiểu thư cái áo choàng quý giá như vậy, ngay cả Vương phi cũng không có, xem ra chuyện tiểu thư phải làm chính phi cũng không phải việc khó.


Khả Nhi càng nghĩ càng vui vẻ, đứng cười khanh khách một mình, rồi đột nhiên nhịn lại: Không được, ta chính là nha hoàn bên cạnh Vương phi tương lai, nhất định phải đoan trang, không thể làm mất thể diện Vương phi…
Trong lúc Khả Nhi chìm đắm trong ảo tưởng tuyệt vời kia, Tuyền Cơ đã tới cửa hàng bạc.


available on google playdownload on app store


Mấy ngày không thấy, nhóm quản sự làm việc ở cửa hàng bạc đều xúm lại ân cần thăm hỏi nàng, Tuyền Cơ cười nhất nhất đáp lễ, trong lúc náo nhiệt đó, có người báo lại, Hoàng chưởng quầy của Minh Tâm thư phòng xin cầu kiến.


Hoàng chưởng quầy đã biết phương pháp in mực, hưng phấn tới nỗi không ngủ được mấy ngày, hắn cũng biết sự thể quan trọng, vì thế rãnh rỗi đều tìm đến thảo luận chi tiết về việc này với Tuyền Cơ, Tuyền Cơ đưa ra những ý tưởng quan điểm, rất bất ngờ ngoài dự kiến của hắn, ngoại trừ chi tiết cụ thể trong quá trình vẫn còn các vấn đề tiêu chuẩn cỡ chữ phông chữ và kỹ thuật bố trí, Hoàng chưởng quầy hiện tại đã có thể khẳng định, một khi nghề in mực này phát triển ra, Minh Tâm thư phòng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất đứng đầu tất cả các thư trai khác.


Tuyền Cơ chỉ có thể dùng những tư liệu đã đọc được kết hợp với một ít tin tức nàng đã tiếp xúc ở thời hiện đại, mà trình bày hướng dẫn cho Hoàng chưởng quầy.


Nhưng hôm nay thần sắc Hoàng chưởng quầy có chút không đúng, Tuyền Cơ bèn hỏi nguyên do, thì ra các sư phó cao cấp ở trong xưởng mơ hồ biết được tính toán của Hoàng chưởng quầy sẽ gây ra biến động rất lớn, lo sợ không giữ được công việc, mấy ngày gần đây lòng người hoang mang, Hoàng chưởng quầy lại không được phép tiết lộ thiên cơ, lại lo ngại các sư phó điêu khắc gây ra chuyện xào xáo, hắn đang nhức đầu nhức óc.


Tuyền Cơ cười nói: “Chuyện in bằng mực nói thì dễ, nhưng khâu trình tự đến hoàn thành mất một khoảng thời gian để hoàn thành, ta nghĩ Hoàng chưởng quầy nên tìm một chỗ tập trung bọn họ lại, bàn bạc huấn luyện, họ đều là tay già đời trong ngành, nói không chừng sẽ nghĩ ra một phương pháp tốt, hơn nữa càng sớm cho bọn họ biết chi tiết, công việc sẽ được bắt đầu sớm hơn, nếu lo lắng tiết lộ cơ mật, có thể tới chỗ Vương gia thỉnh hắn an bài một chỗ kín đáo, bảo các vị sư phó chịu khó chịu thiệt thòi một chút trong thời gian này không được ra ngoài hoặc không được liên lạc với người khác là được chứ gì.”


Hoàng chưởng quầy nghe thấy có lý, kích động chạy đi tìm quản sự thương lượng tìm Vương gia xin chỉ thị.
Tuyền Cơ nằm trên giường ba ngày, cả người có chút đờ đẫn, thấy cửa hàng bạc không có chuyện gì đặc biệt, thì nghĩ muốn rút về tổ của mình ngắm tuyết rồi ngủ một chút.


Các quản sự bắt đầu dùng phương pháp tính sổ mới, Tuyền Cơ dần dần nhàn rỗi, những vấn đề mà các quản sự đó không giải quyết được thì mới tìm Tuyền Cơ bàn bạc, bây giờ chuyện thông thường nàng phải làm chỉ đơn giản là duyệt lại một chút mà thôi.


Đương nhiên chuyện Tuyền Cơ được nhàn rỗi là chuyện cơ mật của cửa hàng bạc, từ lúc Tuyền Cơ ám chỉ nói nếu mọi chuyện các quản sự có thể xử lý tốt, nàng có thể sẽ bị Vương gia điều đi làm việc khác, trên dưới cao thấp trong ngoài của cửa hàng bạc tự động thống nhất với nhau một châm ngôn: Mỗi ngày Tạ quản sự đều rất chăm chỉ, mất ăn mất ngủ, chong đèn thâu đêm để làm việc, nàng chính là nhân vật quan trọng không thể thiếu của cửa hàng bạc.


Đối với công việc mỗi ngày buồn tẻ nhàm chán này, có cái gì có thể so sánh được việc có một nữ thủ trưởng xinh đẹp dịu dàng lại có tài năng làm cho tinh thần người ta tăng lên gấp trăm lần? Cho dù nàng ngồi ở chỗ kia không làm cái gì hết, thỉnh thoảng bọn họ quay sang ngắm nàng vài cái cũng đủ gọi là hưởng thụ.


Tuyền Cơ nhiệm chức không lâu, đã được toàn bộ người của cửa hàng bạc thậm chí là các quản sự cấp dưới của Vương phủ nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, loại cảm giác này, trước đây chưa từng có.


Hôm nay cũng như mọi ngày, Tuyền Cơ đi tới cửa hàng bạc, thấy trước cửa có một lão mẫu đứng hếch mũi lên trời, phía sau còn có hai nha hoàn vẻ mặt xảo quyệt hung ác. Tuyền Cơ còn đang sửng sốt khi thấy ba người đó, lão mẫu dù sao tuổi tác đã cao, cũng từng gặp qua nên đại khái quen mặt, lúc này bà ấy phản ứng, kỳ quái nói: “Ta tưởng là ai. Té ra là Tạ quản sự. Lão thân còn đang lo không tìm được người có quyền quyết định? Phu nhân nhà ta nhân ngày Tết muốn lấy ra từ cửa hàng bạc năm trăm lượng bạc, người của cửa hàng lại chần chừ là ý gì đây? Hôm nay cho dù thế nào thì Tạ quản sự cũng phải nói một câu nghe cho được đó.”


Tuyền Cơ ngáp một cái, rất ôn hòa hỏi: “Phu nhân nhà lão bà là người nào?”


Lão mẫu ỷ vào uy phong của chủ nhân, tung hoành nhiều năm ở Vương phủ, chưa từng bị khinh thường như vậy bao giờ, lúc này nổi trận lôi đình, há mồm mắng sang sảng như trút nước, nào là mắng Tuyền Cơ là đồ hồ ly tinh, đồ ăn bám, là tiện nhân không biết xấu hổ, hai ả nha hoàn thấy lão mẫu mở miệng, cũng không cam chịu xúm lại mắng phụ trợ.


Người cửa hàng bạc nghe ồn ào đều chạy tới, nghe những lời mắng chửi đó toàn bộ đều giận dữ trong lòng, phải biết rằng địa vị Tuyền Cơ trong lòng bọn họ giống như nữ thần, nếu không phải ngại ba người đàn bà kia có chủ nhân thân phận rất cao, bọn họ đã sớm một chân đá văng cả ba người kia ra.


Vẻ mặt Tuyền Cơ thắc mắc hỏi Lưu quản sự đứng kế nên: “Ba người đó có phải có tật xấu hay không, ta bất quá chỉ hỏi phu phân bọn họ là ai, bọn họ có cần kích động như vậy không?”


Lưu quản sự thì thầm kể cho Tuyền Cơ nghe toàn bộ câu chuyện, nữ quyến trong hậu viện Vương phủ căn cứ theo thân phận cấp độ mỗi khi đến Tết, được cấp cho một số tiền tương đương để mua trang sức y phục, ba vị này là người của Triệu gia di mẫu, vốn đã lãnh ba trăm hai mươi lượng, nhưng vẫn nói không đủ, đòi phải cấp năm trăm hai mươi lượng, năm rồi cửa hàng bạc đã bị một trận bát nháo đành đưa đại cho yên chuyện, sau đó báo cáo vào sổ sách, nhưng sau khi có Tuyền Cơ tiếp quản, những chuyện chi tiền bất hợp pháp như vậy, hoàn toàn đã bị cấm tiệt, đa số phu nhân trong hậu viện thân phận không cao, Triệu Kiến Thận cũng không đặc biệt sủng ái ai, nên tự nhiên không ai khác dám đến cửa hàng bạc vòi vĩnh này nọ như vậy.


Ba người này ỷ vào thân phận Triệu gia di mẫu cao nhất trong Vương phủ, ngày hôm qua đến gây bát nháo, còn đánh bị thương hai người trong phòng thu chi, các quản sự không muốn Tuyền Cơ phiền lòng, nên không định nói với nàng, dự định sẽ bẩm cáo lên với Triệu Kiến Thận để hắn xử lý, không ngờ hôm nay bọn họ lại tới quấy rầy nữa.


Tuyền Cơ nghe xong, “Ờ” một tiếng, nói với các quản sự khác: “Các vị quay về công việc của mình đi, Lưu quản sự ở lại uống ngụm trà nói chuyện phiếm với ta một chút.” 






Truyện liên quan