Chương 86: Có rất nhiều âm mưu là do yy mà ra
Vạn Trác gật gật đầu kéo Vạn Tố Hòa ra bên ngoài cùng mọi người xã giao, Vạn Tố Hòa một bước quay đầu ba lần, dường như không muốn rời khỏi. Tuyền Cơ hướng y cười nói: “Cữu cữu, ngày mai ta tới thăm người.”
Vạn Tố Hòa vừa nghe xong cảm thấy thật vui vẻ, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Lúc này có một tiểu thái giám cao giọng truyền báo: “Trấn võ tướng quân Bạch Chí Tiêu, Trường Lạc Hầu Bạch Chí Dao đến!”
Tuyền Cơ vừa nghe được ngẩng đầu nhẹ nhàng cùng Dịch Thanh Vân nháy mắt với nhau một cái, người quen tới rồi? Trong lòng Tuyền Cơ lại ngấm ngầm hồi hộp, Bạch Chí Dao này nghĩ mình là tiểu thiếp của Trầm Kiếm, còn Hi thân vương biết rõ quan hệ sâu xa của mình và Triệu Kiến Thận, nếu như để người ta đoán ra được mối liên hệ này giữa Trầm, Triệu thì phiền phức rồi.
Nhưng ngẫm lại lúc trước Triệu Kiến Thận đem nàng giao vào tay Bạch Chí Dao, nếu như vì vậy mà thiên cơ bị tiết lộ thì cũng là lỗi của y, mình khẩn trương làm cái gì? Dù sao chỉ cần sống ch.ết giả bộ không quen là được, chuyện bản thân mình từng giả mạo là tiểu thiếp của Trầm Kiếm, chắc là Hi thân vương còn chưa biết, dù cho có biết cũng tuyệt đối không bằng lòng thừa nhận. Đường đường là một Quận chúa lại làm tiểu thiếp của thương nhân dị quốc, nếu lộ ra ngoài thì thế nào cũng là vụ tai tiếng cực lớn.
Hai huynh đệ Bạch gia tuổi đã qua hai mươi rồi nhưng vẫn chưa lập chính thất, mệnh danh là người đàn ông độc thân hoàng kim của Ninh quốc, vì vậy khi họ vừa đến là khiến cho rất nhiều vị phu nhân cùng thiên kim tiểu thư chú ý, không ít người quyền quý tiến lại nịnh bợ, làm thân.
Bọn họ chú ý nhất tất nhiên là Hi thân vương cùng hai người Tạ, Dịch phía sau lưng y rồi, Bạch Chí Tiêu lập tức trước mắt sáng lên, nhịn không được nhìn Tuyền Cơ thêm vài lần.
Bạch Chí Dao sắc mặt lại đại biến, hai người này làm sao lại trở thành con trai con gái của Hi thân vương? Nếu đã như thế, Hi thân vương cùng Trầm Kiếm có quan hệ gì, chuyện ở Vân Xuyên hắn đã nghi ngờ Trầm Kiếm gian trá, nhưng ngại vì thật sự quá cần vụ làm ăn này cho nên y miễn cưỡng nhẫn nại. Bây giờ xem ra hiển nhiên là Hi thân vương cùng Trầm Kiếm hai người liên thủ tính kế hắn sao? Hôm nay lại đưa bọn họ ra gặp mặt là có chủ ý gì?
Những người quan cao phú quý phần đông đều có mật thám ám vệ của riêng mình, nhưng để cho nữ nhi thân sinh của mình, đường đường là Quận chúa tiếp cận phú thương dị quốc, ủy khuất chính mình đi làm tiểu thiếp, quả thực là chuyện không thể tưởng. Khó trách Ninh Nguyệt Quận chúa ngày đó đối mặt với mình mà vô lễ làm càn như vậy, hóa ra thân phận của nàng vốn tôn quý, rốt cuộc Hi thân vương cùng với Trầm Kiếm là có âm mưu gì? Đáng để cho y đặt cược lớn như vậy?!
Ngày đó mình tìm đến Dịch Thanh Vân nhờ hỗ trợ, không nghĩ ra người này lại là con trai tư sinh của Hi thân vương, chẳng phải đây rõ ràng là một cái bẫy sao? Khi ở Vân Xuyên người này tìm mọi cách bảo vệ Ninh Nguyệt Quận chúa, mình còn nghĩ y đa tình háo sắc, hóa ra là bảo vệ cho muội muội ruột thịt.
Trong lòng Bạch Chí Dao xoay chuyển không ngừng, nhanh chóng YY ra đủ loại âm mưu kinh thiên động địa đằng sau Hi thân vương, lớp áo sau lưng y đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt một mảnh.
Bạch Chí Tiêu phát hiện y có điểm không ổn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Chí Dao gượng cười: “Sau khi hồi phủ rồi nói, hai người con của Hi thân vương này có vấn đề.”
Bạch Chí Tiêu nhướng mày, chẳng nói gì thêm, từ trước đến nay tâm tư đệ đệ luôn thâm trầm, nếu hắn nói có vấn đề thì mình cũng nên tránh một chút, vả lại nhà mình đã chọn tận trung với Mục thân vương, vẫn nên ít qua lại tiếp xúc với Hi thân vương là tốt nhất.
Chỉ đáng tiếc một mỹ nhân như Ninh Nguyệt Quận chúa… Nhưng ngẫm lại, hắn giúp đỡ Mục thân vương thành đại sự, bản thân mình là trợ thủ của hắn, một Quận chúa của một thân vương thất thế thì có gì khó đâu?
Hai người có lễ chào hỏi với vài vị Vương gia và hoàng thân quốc thích xong, khi đến trước mặt Hi thân vương, Bạch Chí Dao cười nói: “Hôm nay một nhà Vương gia đều đoàn tụ, thật sự là đáng mừng.”
“Hiền chất khách khí, về sau tiểu nữ cùng khuyển tử còn phải nhờ hai vị chiếu cố nhiều hơn.” Hi thân vương giả tạo cười vô cùng hiền hòa, hai huynh đệ này là trợ thủ chủ lực của Mục thân vương, một người có binh một người có tiền, cũng không dễ đối phó. Chẳng qua bây giờ đã khác xưa, lợi thế trong tay mình đã tăng lên không ít, để ta nhìn xem hai huynh đệ này còn kiêu ngạo được bao lâu.
“Hi thân vương đã đề cao hạ quan rồi, Quận chúa cùng công tử tướng mạo bất phàm, ngược lại hai huynh đệ ta cảm thấy hổ thẹn.” Bạch Chí Tiêu đáp lời.
Tuyền Cơ thoáng đánh giá sơ Bạch Chí Tiêu, anh tuấn uy vũ, thân người thịt bắp cường tráng, lại dùng ánh mắt muốn xâm lược nhìn mình như vậy, mà còn đối đáp giả mù sa mưa, lập tức liệt hắn vào danh sách đen không hoan nghênh, những người làm quan cho dù mặt mũi nhìn không đáng ghét, nhưng ngôn ngữ thì vô vị vô cùng.
Từ lúc bọn họ đến gần, Tuyền Cơ vẫn làm bộ như không quen biết, dù sao nàng rất có kinh nghiệm trong việc giả bộ mất trí nhớ, Bạch Chí Dao thâm thúy nhìn nàng vài lần, cái gì cũng không nói nhưng biết điều tránh đi.
Chẳng qua vào cung chỉ mới nửa canh giờ nhưng cả người Tuyền Cơ đã bắt đầu không thoải mái, bị làm động vật quý hiếm cho người chiêm ngưỡng thì thôi, còn phải hành lễ vô số lần, tuy cũng không cần dùng đại lễ để chào hỏi, nhưng nhìn mấy cái gương mặt cười giả tạo kia cứ cảm thấy chán chường đáng ghét.
Một hồi tiếng pháo vang lên, nghe thấy có một vài thị thái giám nhất tề cao giọng nói: “Hoàng thượng giá lâm, hôm nay quần thần cùng chung vui, ân điển các vị khanh gia cùng gia quyến miễn đại lễ quỳ lạy!”
Mọi người trong sảnh lập tức tách ra tạo thành một lối đi lớn, đứng chỉnh tề trang nghiêm ở hai bên cùng lên tiếng tạ ơn.
Quốc quân của Ninh quốc danh hiệu là Cảnh Hòa đế, năm nay đã sắp sáu mươi tuổi hơn, trong sự vây quanh của đám cung nhân chậm rãi đi vào ngồi lên chiếc ghế đầu, nhìn một lượt hai bên rồi nói: “Hai đứa con của Bình Hi ở đâu?”
Hi thân vương vội vàng mang theo Dịch, Tạ hai người tiến lên yết kiến.
“Hai đứa ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem.” Thanh âm lộ rõ vẻ già nua lại không đủ khí lực vang lên.
Tuyền Cơ nghe lời ngẩng đầu lên, vị Cảnh Hòa đế này vẻ ngoài so với Hi thân vương cũng không giống nhau lắm, trên khuôn mặt thì hiện lên vẻ đang mắc bệnh, đầu cùng hai cánh tay đều không tự giác run run, xem ra tình trạng thân thể thật không được tốt, khó trách lão đầu tử vội vàng kéo hai huynh muội họ xuống nước để hỗ trợ tranh ngôi đoạt vị, chỉ e là Cảnh Hòa đế chống trụ không được vài năm nữa.
Cảnh Hòa đế dường như thấy hài lòng với hai người họ, vừa nhìn vừa khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lúc nhìn Tuyền Cơ thì dừng lại nghiền ngẫm một hồi mới hỏi: “Thân thể Ninh Nguyệt đã khỏe hẳn rồi chứ?”
“Tạ ơn Hoàng tổ phụ quan tâm, thân thể Ninh Nguyệt đã không còn trở ngại.” Tuyền Cơ máy móc trả lời.
Cảnh Hòa đế không nói thêm gì nữa, phất tay cho bọn họ lui ra, phân phó bắt đầu khai yến.
Yến tiệc trong cung, chỗ ngồi của nam nữ phân biệt, Tuyền Cơ bị đưa đến một bên ngồi chung với các vị tần phi công chúa trong cung và gia quyến của quan viên.
Ngồi chung với Tuyền Cơ có con gái của Mục thân vương, Tương thân vương cùng vài người cháu gái khác của Cảnh Hòa đế, tất cả đều là chị em họ trên danh nghĩa của Tuyền Cơ.
Ngồi ở bên cạnh Tuyền Cơ là trưởng nữ của Tương thân vương Ninh Tuyết Quận chúa, tuổi của nàng cũng có vẻ lớn nhất chỗ này, đã xuất giá rồi, trông tính cách cũng ôn hòa, đối với Tuyền Cơ có phần chiếu cố.
Mục thân vương chỉ có một người con gái là Ninh Châu Quận chúa, cũng ngồi trong bàn này. Ninh Châu là ấu nữ trong nhà, dung mạo lại xinh đẹp xuất chúng cho nên từ nhỏ được sủng ái yêu thương cực kỳ, vẻ mặt nàng tỏ vẻ kiêu căng, dường như nàng chính là nữ nhân cao quý nhất ở đây. Nàng cùng với thiên kim Vạn Như Lan trong phủ thừa tướng được người trong kinh thành tôn xưng là Kinh thành song kiều, được công nhận là mỹ nhân nhất đẳng, cộng thêm thân phận nàng tôn quý hơn Vạn Như Lan, cứ luôn tự coi mình là đệ nhất mỹ nhân, không ngờ đường muội Ninh Nguyệt trong lời đồn vốn sinh ra đã si ngốc vừa xuất hiện liền dễ dàng chiếm lấy nổi bật, bọn công tử quý tộc vốn thấy mình là xum xoe nay tất cả ngược lại chú ý hết lên đường muội trên trời rớt xuống này.
Trong lòng Ninh Châu ghen ghét, ánh mắt nhìn về phía Tuyền Cơ càng không thiện ý.
_________________