Chương 93: Người mới được hoan nghênh nhất
Thấy các nàng đã bắt đầu tán gẫu rồi, Tuyền Cơ cũng ngại hiện thân, thôi dứt khoát làm một tên nghe trộm vậy, định nghe một chút nhiều chuyện để giết thời gian, không ngờ đến nhiều chuyện lại có liên quan đến mình…
“Tối nay nhìn vẻ mặt của Vạn Như Lan với Ninh Châu thật thỏa mãn nha!”
“Còn không phải ư? Lần trước cung yến cũng rất thích thú, tuy rằng Vạn Như Lan không có ở đó, nhưng các ngươi xem sắc mặt của Ninh Châu kia a! Ha Ha!
“Cái gì mà kinh thành song kiều chứ, bên ngoài sớm đã truyền nhau nói, kinh thành song kiều đã không còn hiếm lạ gì rồi, Ninh Châu Quận chúa mới là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nói là gần đây những công tử thiếu gia đến nhà hai người bọn họ ít hơn một nửa rồi, người nào cũng ở nhà nghiên cứu thơ văn, học đòi văn vẻ, nghĩ xem làm thế nào để có thể cưới được Ninh Nguyệt Quận chúa về nhà. Đại danh đỉnh đỉnh kinh thành song kiều cũng có ngày hôm nay a.”
“Tốt nhất là vị Vinh Hoa công chúa kia cứ chọn cả hai nàng gả cho Thái tử Thành quốc, kinh thành liền thái bình rồi!”
“Đúng vậy a! Cái thứ chua ngoa như Ninh Châu bình thường hay ỷ vào sự sủng ái của phụ thân cùng Hoàng thượng, hoành hành ngang ngược, chúng ta có ai chưa từng chịu thiệt thòi với nàng ta đâu? Ở trước mặt công tử thế gia liền giả bộ như hiền thục tài nữ, đối với chúng ta lại chanh chua đanh đá, đáng ghét ch.ết được!”
“Vạn Như Lan thì có tốt hơn gì đâu, nhìn bộ dạng như ôn hòa hào phóng, trên thực tế chính là một con hồ ly tinh chuyên mê hoặc, nhìn chằm chằm vào các vị Thế tử của thân vương, chính là muốn nhìn xem cha ai sẽ lên làm Thái tử, nàng cũng muốn làm một Thái tử phi tương lai, thật là không biết xấu hổ.”
“Hai người kia đi rồi thì sao chứ, không phải lại nhảy ra một Ninh Nguyệt…”
“Tỷ tỷ, người không biết đó thôi, Ninh Nguyệt Quận chúa kia như cái ấm sắc thuốc, từ lúc về kinh thành, nửa tháng nay đều ở trong phủ dưỡng bệnh, tất cả các vương tôn công tử tới cửa cầu kiến đều không gặp, không ương ngạnh chua ngoa như Ninh Châu, lại không tranh cướp Thế tử với chúng ta như là Vạn Như Lan…”
“Hì hì, ngươi xem ngươi nói kìa, ta thấy có chủ ý với các vị Thế tử của thân vương còn có ngươi nữa đi!”
“Hừ, ta không tin ngươi gặp các vị Thế tử mà không động tâm, thật không ngờ là tân Thế tử Ninh Vân của Hi thân vương lại anh tuấn như vậy, ngay cả Thế tử Ninh Tuấn của Mục thân vương cũng không bằng, lần trước cung yến, hắn ở phía xa xa liếc mắt nhìn ta một cái, hì hì…” Nữ tử đang nói dường như xấu hổ rồi, không nói tiếp nữa.
Ninh Vân mà nàng nói chính là Dịch Thanh Vân, vì nhận tổ quy tông nên đã sửa lại cái tên mới.
“Ai biết được có phải hay không chỉ là cái gối thêu hoa[1], Thế tử của Tương thân vương Ninh Đình vũ dũng hơn người, mới là đệ nhất anh hùng tuấn kiệt nha!”
[1] Chỉ có vẻ bề ngoài đẹp đẽ.
“Các người còn quên huynh đệ Bạch thị…”
Mấy cô gái không phục nhỏ giọng phản bác, nhưng rõ ràng là số lượng fan của Dịch Thanh Vân ở hiện trường có vẻ nhiều hơn, mấy ý kiến không đồng ý chẳng mấy chốc đã bị chìm nghỉm.
Tuyền Cơ cẩn thận nghe xong, phát hiện cơ hội đại ca lộ diện tuy ít nhưng ấn tượng trong lòng mấy vị tiểu thư quý tộc lại rất tốt, rõ ràng đã vượt qua hai vị Thế tử Ninh Tuấn, Ninh Đình và huynh đệ Bạch thị trong lời của bọn họ rồi, quả là hoa hoa công tử sức quyến rũ vô hạn a.
Một lát sau, Hoàng hậu phái người đến truyền lời mời các vị Quận chúa trở về điện để uống rượu đối thơ, Tuyền Cơ đợi bọn họ đi xa mới xuống khỏi ngọn giả sơn, tìm đến nha hoàn nhà mình và thị nữ trong cung, giả vờ bộ dạng như sắp bệnh tới nơi rồi, nói khi ở ngự hoa viên bị trúng gió, đau đầu chóng mặt phải cáo bệnh về nhà.
Cung nữ đến bẩm báo cho Hoàng hậu, Hoàng hậu đang lo lắng Tuyền Cơ lại làm ra thơ hay gì đó đoạt mất sự nổi bật của Vạn Như Lan, vội vàng đồng ý rồi phân phó người mau mau đuổi nàng về nhà.
Hội thi thơ này vốn là có dụng ý khác, ở cái niên đại này, nữ tử biết chữ lại biết làm thơ hiếm như lông phượng sừng lân, trong đám tiểu thư, Quận chúa ngồi ở đây, những người thật sự có thể làm thơ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy mà Vạn Như Lan là nhân tài kiệt xuất trong đám.
Ninh Châu tuy rằng cũng có thể làm thơ, nhưng đối với người ở trên lại chỉ có thể coi là kém cỏi, lại biết rõ là Hoàng hậu cố ý giúp chất nữ nhà mình, nhưng cũng không thể làm gì.
Sau ba tuần rượu, Vạn Như Lan đối đáp trôi chảy, trở thành tiêu điểm, Vinh Hoa công chúa bỗng nhiên lại nói: “Ta nghe nói Ninh Nguyệt Quận chúa thi từ xuất chúng, ở yến tiệc đã làm hai bài thơ, áp đảo tài tử toàn trường mà trở thành Văn khôi, sao hôm nay lại không nghe thấy tuyệt phẩm nào của Quận chúa?”
Vạn Như Lan cùng Hoàng hậu nghe xong, liền biến sắc mặt, Ninh Châu lại vui sướng khi người gặp họa, cười lạnh không thôi.
Hoàng hậu lòng dạ thâm sâu, cười nhạt nói: “Thật không may a, Ninh Nguyệt nha đầu lúc nãy ở bên ngoài bị trúng gió, thân thể hiện không khỏe, ai, Hi thân vương cũng thật là, một nữ nhi tốt như thế lại bị hắn nuôi thành yếu đuối nhiều bệnh, thật khiến công chúa chê cười rồi.”
Trong lòng cười lạnh nói: Ngươi dù sao cũng không thể muốn Thái tử cưới cái ấm sắc thuốc này được!
Vinh Hoa công chúa chỉ than thở vài câu, sau đó không đề cập đến việc này nữa.
Tuyền Cơ trở lại Hi Vương phủ liền đi nghỉ, Hi thân vương cùng Từ Vân rõ ràng đã nghe hạ nhân hồi báo lại chuyện ở yến hội trong cung, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tuyền Cơ, cũng không nhiều lời.
Hai người này vốn đang lo lắng, sợ Tuyền Cơ nhân cơ hội gả sang Thành quốc này thoát khỏi sự khống chế, một khi nàng trở thành Thành quốc Thái tử phi, lại dùng dược vật khống chế nàng cũng rất bất tiện, hiện giờ thấy nàng dường như không có ý định như vậy, đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cung yến giải tán, Vinh Hoa công chúa trở lại hành quán[2], liền cho gọi một tên thị vệ thanh niên vào thư phòng, cẩn thận kể lại tình hình yến hội đêm nay cho hắn. Thư phòng lúc này chỉ có hai người, cũng không cần lo lắng tỵ hiềm điều gì, tên thị vệ thanh niên liền ngang nhiên đỉnh đạc ngồi trên ghế, bộ dáng giống như lãnh đạo.
[2] Hành quán: chỗ ở tạm thời của những vị khách trong cung.
“Cô mẫu, việc tuyển phi, bên phía Ninh quốc hình như có chút kỳ quái…” Người thị vệ này lại chính là Thái tử Thành Nghiệp của Thành quốc.
“Dựa theo tình thế của Ninh quốc hiện nay, Hi thân vương bỗng nhiên tìm về hai đứa con nhưng lại cố gắng che giấu tài năng, thậm chí lại không muốn cho nữ nhi lộ diện, tranh thủ kết thân với ngươi, thật là quái dị. Bản cung cho người tìm hiểu cẩn thận về Quận chúa Ninh Nguyệt, sau khi hồi kinh đã nhiều lần lén lút ra ngoài thăm viếng người cậu Vạn Tố Hòa, việc thân thể yếu ớt nhiều bệnh sợ chỉ là lý do thoái thác.” Vinh Hoa công chúa trầm tư nói.
“Cơ hội tốt như vậy mà không cần, chỉ có một nguyên nhân, vị Ninh Nguyệt Quận chúa này ở lại Ninh quốc có thể mang lại lợi ích to lớn cho Hi thân vương.” Thành Nghiệp khẳng định.
Hai người thấp giọng bàn bạc một lát, Thành Nghiệp nói: “Việc tuyển Thái tử phi phiền cô mẫu rồi, ngày mai cháu sẽ xuất phát đi Lung Giang tìm Thiên nữ.”
Vinh Hoa công chúa cười nói: “Kinh thành đệ nhất song kiều đều là mỹ nhân hiếm có, không biết Nghiệp nhi vừa ý vị nào? Nếu cô mẫu tuyển nhưng Nghiệp nhi lại không thích, chẳng phải là tội lớn sao?”
Thành Nghiệp tùy ý nói: “Cũng chỉ là một nữ nhân, chỉ cần thân phận cân xứng, biết tiến biết lùi là được, trong phủ cháu không thiếu mỹ nhân.” Thân là Thái tử một nước, có dạng mỹ nhân nào mà hắn lại không có? Nếu Thái tử phi không hợp ý thì ít gần gũi, tìm giai nhân khác như ý là được.
Hôm sau, Thành Nghiệp không thể xuất phát đúng dự định, chỉ vì ở Kỉ quốc truyền đến một tin cấp báo khiến kẻ khác khiếp sợ… Không chỉ là Thành Nghiệp, không ít các vương tôn quý tộc của các quốc gia khác nhận được tin này đều phải giật mình - Kỉ quốc đại danh đỉnh đỉnh Triệu Thất Vương gia Triệu Kiến Thận được thừa nhận là con trai ruột của Thừa Thiên đế, chẳng những được nhận tổ quy tông rồi, hơn nữa còn rất nhanh sẽ cử hành lễ sắc phong Thái tử!
Từ trước đến nay, các quốc gia đều bị tổn thất trong cuộc tranh vị của toàn bộ các vị hoàng tử nhiều năm trước của Kỉ quốc che mờ mắt, cho rằng Kỉ quốc đối với vị trí người thừa kế tạm thời để trống không bàn tới.