Chương 131: Đang củi khô lửa bốc lại gặp mưa giông tố

Từ chối hắn rồi thì có thể không phiền phức nữa không? Tuyền Cơ yên lặng cúi đầu, ngay cả Lạc Dương đi khỏi lúc nào cũng không biết.
Kỳ thật hiện tại khuôn mặt này của mình, bất luận đi đến đâu cũng đều sẽ rắc rối.


Hơn nữa cái Thiên nữ thần dụ âm hồn bất tán kia… Trước tiên ở Ninh quốc có Cảnh Hòa đế, Bình Hi vương có ý đồ với nàng, tới Phồn Tinh cốc rồi, huynh đệ Bạch thị và người Thành quốc lại tìm tới cửa.


Mình ỷ lại bên cạnh đại ca, cản trở bước đi của hắn, khiến hắn chỉ có thể theo mình làm tổ ở Phồn Tinh cốc nhỏ xíu, thậm chí liên lụy mọi người trong Phồn Tinh cốc bị rắc rối, ngày tháng như vậy có thể bình thản dễ chịu không, có thể an tâm thoải mái không?


Lại nói mình muốn cự tuyệt Triệu Kiến Thận, có cự tuyệt được không? Đã hơn một lần mở mang tầm mắt trông thấy thế lực có mặt khắp nơi cùng với mưu tính gần như không gì không làm được của hắn. Hắn không chịu buông tay, mình sẽ là Tôn Ngộ Không, tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, trốn thoát nhất thời nói đến thì chỉ là ỷ vào sự nuông chiều của hắn với mình mà làm nũng chơi xấu thôi.


Nếu như, nếu như có một ngày hắn thật sự buông tay, thì sẽ thế nào?


Bản thân mình có thể làm như trước giờ chưa từng quen biết hắn, quay lại cuộc sống bình thản mà mình muốn không? Hẳn là có thể thôi, chỉ là một góc nào đó trong lòng luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, có lẽ trên thế giới này sẽ không có người nào khiến nàng động lòng như hắn…


available on google playdownload on app store


Tuyền Cơ rất rõ, nếu Triệu Kiến Thận không xuất hiện, dựa vào tính tình của mình, nói chung thì là cô độc ở một góc nào đó trên thế giới đến cuối đời, không phải không trông mong tình yêu, nhưng bản thân rất nhát gan, trước tình yêu xây tầng tầng tường cao, chỉ dám tránh sau tường lo lắng do dự mà lén nhìn trộm lén nhớ nhung.


Mình như thế này thật sự là một kẻ xấu vừa vô dụng lại hèn mọn! Chỉ muốn hưởng thụ sự chăm sóc bảo vệ của người khác. Lại không muốn mạo hiểm chút nào. Trả giá một chút cố gắng đi đối mặt vấn đề.


Tuyền Cơ đứng dưới tàng cây tự phỉ nhổ mình, không chú ý không biết bầu trời đã mây đen dầy đặc khi nào, che lấp vì sao vầng trăng sau tấm màn đen, một trận gió lạnh thổi qua, từng giọt mưa to như hạt đậu tầm tã trút xuống.


Tuyền Cơ run rẩy một cái, cuối cùng phát hiện mình sắp xui xẻo mà bị ướt như chuột lột rồi, không khỏi nảy ra một nỗi xúc động muốn cười to, thật là TNND quá kịch rồi. Mới vừa suy sụp như thế một chút, lập tức ông trời hợp tình hình mà trút trận mưa to, quả thật cẩu huyết còn chuyên nghiệp hơn đạo diễn phim truyền hình tám giờ!


Mà cẩu huyết hơn còn ở phía sau - Triệu Kiến Thận cầm ô vừa đúng lúc xuất hiện bên cạnh nàng… Ồ, tình cờ gặp gỡ?


Tuyền Cơ ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình kia, nghe từ miệng hắn không quá hung hăng mà trách móc: “Sao ta mới đi khỏi một lúc, nàng đã bỏ đi dầm mưa.”


Rõ ràng là nên cười, lời thoại tiêu chuẩn cỡ nào a! Tuyền Cơ lại cảm thấy mình muốn khóc, chất lỏng ấm áp trong mắt chảy ra che mờ tầm mắt của nàng. Một lớp tường mỏng cuối cùng trong lòng ào ào vỡ thành một đống.


Tùy ý để Triệu Kiến Thận đỡ nàng đứng dậy từ trên mặt đất kéo vào trong lồng ngực, Tuyền Cơ nhất thời xúc động, đưa tay ôm lấy cổ Triệu Kiến Thận. Kiễng chân mà hôn hắn.


Cảm giác mình bị ôm càng chặt, cảm giác cái ôm của hắn, làn môi của hắn càng ngày càng nóng hổi đốt người, trời đất mù mịt mưa rền gió giật đều bị ngăn cách bên ngoài, dưới tán ô nhỏ chỉ còn lại hơi thở cùng thân nhiệt nóng hừng hực của hai người.


Mưa to vẫn tiếp tục, mặc dù có ô, trên người hai người vẫn bị mưa tạt ướt đẫm. Triệu Kiến Thận ôm con rùa nhỏ khó chơi này trong lồng ngực, thấp giọng hỏi: “Hết giận rồi? Sao bỗng nhiên nhiệt tình như vậy?”


Tuyền Cơ chớp chớp mắt nói: “Cảm ơn ngươi trong thời điểm thích hợp làm một việc thích hợp!”


Triệu Kiến Thận nhất thời nghe không hiểu, nhưng giây phút này tuyệt vời quá mức. Hiếm khi hắn không muốn lý trí suy xét bất cứ vấn đề, cúi đầu tìm kiếm môi anh đào của tiểu mỹ nhân, tham lam tìm lấy càng nhiều mỹ vị ngọt ngào.


Mưa lạnh như băng và bão táp thân nhiệt của hai người hình thành tương phản cực độ, thân thể kề sát làm Tuyền Cơ mẫn cảm phát hiện bộ phận nào đó của người nào đó đang phát sinh biến hóa rõ ràng, cái này cái này, mặc dù là việc nước chảy thành sông, nhưng nàng là lần đầu tiên… Nơi này không thật thích hợp đâu…


Dịch Thanh Vân vốn thấy Tuyền Cơ không trở về. Lo lắng cầm theo ô ra ngoài tìm người. Xa xa thấy tiểu muội cùng Trầm Kiếm ôm hôn với nhau, vội vàng thức thời mà chạy lấy người.


Có lẽ trời cao cũng không quen nhìn vận thế mạnh mẽ muốn gió được gió muốn mưa được mưa của Triệu Kiến Thận. Muốn mượn những việc nào đó thể hiện chân lý vĩ đại là vận đen công bằng trước mỗi người. Vì thế ngay lúc Tuyền Cơ đấu tranh tâm lý, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Dịch Thanh Vân vội vàng rời đi…


Lần này thì không cần do dự rồi - sự xuất hiện của Dịch Thanh Vân không may gợi cho Tuyền Cơ nhớ lại chuyện cỏ Tử Dương, lửa tình lúc này chuyển thành lửa giận, một tay giật lấy ô trong tay Triệu Kiến Thận, một tay đẩy hắn ra. Triệu Kiến Thận vẻ mặt không hiểu nhìn Tuyền Cơ, chỉ nghe nàng nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi nên bình tĩnh một chút, chỉ biết xấu xa ức hϊế͙p͙ ta.”


Dứt lời ném lại hắn một mình đứng trong mưa, xoay người bỏ chạy.


Nữ nhân này trêu hắn đến lửa tình thiêu đốt liền không lý do mà chạy như bay bỏ đi như vậy, Triệu Kiến Thận đứng trong mưa, cảm thấy chính mình thật sự cần bình tĩnh một chút. Con rùa nhỏ xảo quyệt giảo hoạt lại vui giận thất thường này! Phải làm sao với nàng bây giờ?


Tuyền Cơ trở về trạm dịch tìm người ɖú già đun một thùng nước nóng lớn ngâm mình tắm rửa, thay một bộ quần áo khô ráo mát mẻ, uống hai bát nước gừng lớn, ngủ ngon một giấc, ngày hôm sau tinh thần sáng lạn hoàn toàn khôi phục trạng thái tốt đẹp trước đây.


“Chậc chậc, tiểu muội tinh thần tốt thật đấy! Người gặp chuyện vui tình thần tốt?” Dịch Thanh Vân liếc mắt đánh giá Tuyền Cơ một chút, tiểu muội trước mắt tựa như cành đào nở rộ, kiều diễm nõn nà, chắc hẳn hòa thuận lại với Trầm Kiếm kia.


Tuyền Cơ hừ một tiếng kéo hắn, thấp giọng nói: “Lần trước huynh nói cái kế hoạch chỉnh Trầm Kiếm kia, muội thấy được lắm, chờ chúng ta trở về trong Phồn Tinh cốc chuẩn bị tốt một chút.”


“Hả? Muội không phải hòa hảo với Trầm Kiếm rồi sao? Ngày hôm qua thấy các ngươi quấn lấy nhau như dây thừng…” Dịch Thanh Vân lấm la lấm lét cười trêu.
Tuyền Cơ đỏ mặt giận dữ trừng hắn một cái: “Hắn ức hϊế͙p͙ muội bao nhiêu lần như vậy, không trả thù một chút muội không cam lòng!”


“Được được! Hì hì, huynh đã tính toán rồi, giao Phồn Tinh cốc cho Lạc Dương, Trầm Kiếm có tức giận đến mấy, cũng không tiện công khai đắc tội với đệ đệ ruột thịt của hắn. Cái này huynh gọi là tuyệt không sơ hở!” Dịch Thanh Vân cười gian nói. Tuyền Cơ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn nói: “Đại ca. Muội bỗng nhiên phát hiện huynh càng ngày càng thông minh a!”


“Chính là thế!” Dịch Thanh Vân đắc ý dào dạt mà nhận sự tán dương của mỹ nữ.
Hai ngày sau. Tuyền Cơ trốn tránh không chịu một mình ở cùng với Triệu Kiến Thận, Triệu Kiến Thận trong lòng đã tính toán xong, cũng không vội vã ra tay với nàng, đoàn người yên ổn vô sự về tới Phồn Tinh cốc.


Dịch Thanh Vân sau khi về đến nhà chuyện thứ nhất chính là tuyên bố đem Phồn Tinh cốc giao cho Lạc Dương trước mặt mọi người, còn không ngoảnh nhìn ánh mắt giết người của Khiết Cẩn Minh, vô cùng đắc ý vỗ vai Lạc Dương nói: “Tiểu sư đệ Lạc Dương, về sau, Phồn Tinh cốc chính là nhà mẹ đẻ của ngươi. Có người dám làm ngươi tức giận, ngươi cứ trở về ở nhà mẹ đẻ, đừng ngại a!”


Lạc Dương bị lời hắn vừa nói như vậy biến thành dở khóc dở cười, cả khuôn mặt thành một tấm vải đỏ, sư huynh này sao lại thích trêu người như vậy!


Khiết Cẩn Minh cũng nhìn không được nữa, bước lên trước kéo Lạc Dương qua bên cạnh, cười lạnh nói: “Có ta ở đây, ai dám làm Lạc Dương tức giận? Có rảnh thì quản muội tử nhà mình đi!”


“Muội tử nhà ta? Ngươi thấy nàng đã gọi một tiếng đại tẩu, ta nào dám quản đại tẩu của đại sư huynh ngươi a!” Dịch Thanh Vân quả thật ngông nghênh đến hếch mũi lên trời.


Khiết Cẩn Minh lướt qua tên tiểu nhân đắc chí này. Chẳng thèm để ý, kéo theo Lạc Dương muốn tìm nơi yên tĩnh nói chuyện yêu đương.
Triệu Kiến Thận đi đến vừa lúc này, mục đích đến hết sức đơn giản - bàn việc hôn sự.


Dịch Thanh Vân khó được sự hào phóng một lời đồng ý yêu cầu của Triệu Kiến Thận ngày mai sẽ mang Tuyền Cơ trở về Kỉ quốc thành hôn. Chỉ là kiên trì phải dùng kiệu hoa một đường đưa Tuyền Cơ đến Kỉ quốc, lý do hắn đưa ra cũng làm cho người ta hộc máu vô cùng.


“Vốn dùng xe ngựa cũng không phải không được, nhưng ta lại có việc không thể lên đường cùng các ngươi, ta sợ ngươi nhân cơ hội cùng xe với tiểu muội nhà ta, sau đó trên đường giả vờ không kiềm được mà ăn sạch tiểu muội, vậy thì sao được chứ?!” Dịch Thanh Vân mắt liếc Triệu Kiến Thận, trong ánh mắt rõ ràng biểu hiện: Ta rất rõ những chuyện mà trong đầu loại sắc lang như ngươi muốn làm!


Triệu Kiến Thận cũng không tức giận với việc hắn làm khó dễ rõ ràng, hiện tại Ninh quốc đã đưa vào bản đồ Kỉ quốc. Đại quân cũng đã tiến vào chiếm giữ các nơi trọng yếu, giờ phút này đừng nói là chỉ chuẩn bị đội ngũ kiệu hoa đón dâu rước Tuyền Cơ về nước, mà cho dù muốn chuẩn bị nghi thức đón Hoàng hậu để đón người về cũng không phải là không làm được. Chỉ là như vậy rất mất thời gian, về công về tư Triệu Kiến Thận cũng không muốn tốn nhiều thời gian như vậy, nhưng cũng không muốn nói toạc ra thế.


Bàn chính sự xong, Triệu Kiến Thận giả vờ muốn rời khỏi, bỗng nhiên bị Dịch Thanh Vân nhéo một cái. Quay người lại cười nhìn người sắp là anh vợ nói: “Không biết còn gì chỉ giáo?”
Dịch Thanh Vân cười nói: “Có phải là ngươi có mấy thứ quên đưa cho ta?”


“Hửm? A! Ta nhớ ra rồi. Là con dấu hiệu buôn Trầm thị phải không? Ta đã chuẩn bị từ lâu, cảm phiền đi đến phòng ta lấy…” Triệu Kiến Thận cố ý giả ngu.


“Hừ! Ai muốn hiệu buôn Trầm thị của ngươi. Hạt giống cỏ Tử Dương và phương pháp trồng đâu?” Dịch Thanh Vân đúng là thèm nhỏ dãi cỏ Tử Dương đã lâu.
Triệu Kiến Thận ha ha cười, lấy trong người ra một cái bao nho nhỏ đưa cho Dịch Thanh Vân.


Sau khi Dịch Thanh Vân quay về Phồn Tinh cốc cũng không nói chi tiết chuyện cỏ Tử Dương với Lạc Dương, vốn nghĩ là chờ có được cỏ Tử Dương, có thể trước mặt sư đệ khoe khoang một hồi.


Kết quả, đêm đó khi Dịch Thanh Vân long trọng tìm đến tiểu sư đệ chia sẻ Tử Dương tiên thảo thế gian khó gặp, đụng phải đả kích cực kỳ nghiêm trọng.


Lạc Dương kinh ngạc nói: “Cỏ Tử Dương là Đại sư huynh trồng thử thành công, Đại sư huynh còn nói đất Phồn Tinh cốc rất thích hợp, đã mang rất nhiều hạt giống đến.” Nói xong chỉ chỉ một khoảng lớn hơn ngàn mầm cỏ đang sinh trưởng ngoài cửa sổ, Dịch Thanh Vân nắm bao nhỏ trong tay mình, há hốc mồm tại trận.


Chờ Dịch Thanh Vân rốt cục làm rõ chân tướng sự tình, tức giận đến ngửa mặt lên trời mắng to một tiếng “Gian thương! TNND Trầm Kiếm quả nhiên ngươi chính là tên gian thương!”


Khó trách tiểu muội kiên trì phải chỉnh ác hắn, quả nhiên là tên khốn trong những tên khốn, kẻ xấu trong những kẻ xấu, lừa huynh muội bọn họ lừa thật thảm!






Truyện liên quan