Chương 15
Ban ngày, Uông Hòe và Lưu Song Cúc thường không có mặt trong phòng bệnh, Họ muốn giành cái không gian ấy cho Uông Trường Xích và Tiểu Văn, thậm chí còn muốn dán một chữ “hỷ” màu đỏ lên cửa phòng. Đến khuya, Lưu Song Cúc mới đẩy xe đưa Uông Hòe về phòng. Ông đã thấm mệt, vẻ mặt bơ phờ và khi Lưu Song Cúc còn chưa kịp lau xong cơ thể thì ông đã ngáy khò khò trên xe lăn. Uông Trường Xích thường cảm thấy bất nhẫn, cho nên đến đêm thứ ba, khi hai người về đến phòng, Uông Hòe đã ngủ, cậu lên tiếng hỏi:
- Vì cớ gì mà bố mẹ ngày nào cũng sáng đi tối về như thế.
- Nếu bố mẹ ở trong phòng sẽ ảnh hưởng đến việc học của Tiểu Văn – Lưu Song Cúc nói.
- Không sao đâu, hai bác có hay không có trong phòng thì trình độ của cháu cũng chỉ ngang chừng ấy thôi – Tiểu Văn nói.
- Thực ra thì giữa con và Tiểu Văn cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau.
- Bố mẹ cũng có ít chuyện cần phải làm.
- Có phải là đi tìm Hoàng Quỳ không?
Như bị điện giật, Uông Hòe choàng tỉnh, lắp bắp:
- Không, không… Bố mẹ đến trụ sở cảnh sát thôi.
Cả Uông Trường Xích và Tiểu Văn đều nhìn họ thăm dò, tỏ vẻ không tin tưởng. Uông Hòe nói:
- Nếu bố mẹ không đến thúc giục, cảnh sát sẽ quên vụ án này thôi. Họ mà quên thì không còn ai có thể giúp chúng ta lôi chuyện con bị đánh ra ánh sáng. Không phá được án thì lấy tiền đâu mà trả viện phí?
- Thế… mọi chuyện có tiến triển gì không? – Uông Trường Xích hỏi.
- Bố đã lạy họ nhiều lần, nhưng lần nào họ cũng lắc đầu.
Uông Trường Xích trốn khỏi bệnh viện, lê cái thân hình gầy còm đến bên dưới gốc cây trên phố Tiểu Hà. Chếch bên phải đối diện, cửa lớn của công ty Hoàn Cầu đang rộng mở, chiếc xe Jeep đỗ ngay trước cửa. Tuy đã là mùa thu nhưng mặt trời vẫn chiếu như đổ lửa, chiếu đến độ có cảm giác như cái bóng của chiếc xe Jeep đổ xuống đường trở thành một mảnh dầu đen kịt. Không khí ngột ngạt chẳng khác nào mùa hè, những con gió nóng táp vào mặt người bỏng rát. Trên đường phố kẻ qua người lại, tiếng rao bán hang chenh lẫn với tiếng còi xe hơi kích thẳng vào tai. Ánh mắt Uông Trường Xích tập trng hoàn toàn vào chiếc xe Jeep. Cậu mtiếp cận nó, muốn lợi dụng nó nhưng lúc này thì không thể tiếp cận, cần phải bí mật, thậm chí là lén lút đến độ ngay cả thần thánh cũng không biết, ma quỷ cũng không hay. Chỉ cần nghĩ đến kết quả ấy, nghĩ đến cảnh tượng ấy, mạch máu trong cơ thể Uông Trường Xích đã căng phồng lên, tâm lý được thỏa mãn, một cảm giác khoan khoái lan chạy khắp thân thể. Liên tục hai tiếng đồng hồ, nhịp tim của Uông Trường Xích đập nhanh vì chiếc xe Jeep, đầu chóng mắt hoa, mồ hôi thấm ướt cả lung áo, mặt đất hình như đang đung đưa, ngay cả ngồi cũng không vững. Cậu tựa lung vào gốc cây, nhắm mặt lại một lát, cảm thấy đã đơn hơn một tí, vịn gốc cây đứng dậy, định thần một lát rồi chậm chạp đi về hướng bệnh viện.
Nằm trên giường, Uông Trường Xích bắt đầu nghĩ về chiếc xe Jeep, nghĩ đến cánh cửa, bánh xe, tay lái, đèn pha, công tắc, phanh… Nghĩ đến đầu óc trở nên mơ hồ hỗn độn nhưng vẫn nghĩ không ra một cách thức ra tay nào. Cậu cảm thấy chiếc xe Jeep ấy quá cao siêu về kỹ thuật, những kỹ thuật mà cậu ta không hề quen biết. Uông Trường Xích lại trốn khỏi bệnh viện lần thứ hai, lần dò đến tiệm sửa xe bên cạnh bến xe. Ngồi trên một tảng đá trước cửa tiệm, Uông Trường Xích theo dõi đôi tay đầy dầu mỡ của những người thợ sửa xe làm thế nào để mở chiếc bánh xe ra, làm thế nào để mở công tắc khởi động xe, làm thế nào để mở má phanh… Rồi cậu theo dõi tiếp họ lắp lại những linh kiện vào chỗ cũ như thế nào. Quan sát liên tục trong hai buổi chiều, gã thợ sửa xe họ Từ đã để ý đến Uông Trường Xích, hỏi:
- Mày muốn gì?
- Muốn làm đồ đệ của anh.
- Có thể, nhưng liệu mày có thể cùng một lúc nhấc cả hai chiếc bánh xe lên không?
Uông Trường Xích buộc hai chiếc bánh xe lại với nhau rồi dung cả hai tay thử nhấc lên, nhưng chúng chỉ kịp rời khỏi mặt đất không đầy một tấc thì cậu đã thở hồng hộc rồi. Gã họ Từ đá cậu một cái, bảo “Cút!”. Uông Trường Xích năn nỉ:
- Anh cho em một thời gian, em lành bệnh thì chuyện nhấc hai chiếc bánh xe này đối với em không thành vẫn đề.
Gã họ Từ không thèm trả lời. Uông Trường Xích lăng xăng rót trà, quét cửa tiệm, lau bàn ghế cả cả giặt quần áo cho gã nữa.
Mỗi lần định trốn khỏi bệnh viện, Uông Trường Xích đều nói với Tiểu Văn là mình đi tìm thầy giáo và bạn học để mượn tiền. Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tiểu Văn. Ngoài chỗ có thể đi là vào nhà vệ sinh ra, Tiểu Văn không thể đi đâu được nữa vì các hộ lý thi thưởng lại mở cửa vươn đầu vào trong liếc nhìn một lượt phòng bệnh, đảm bảo có người ở trong, nếu không họ sẽ nghi ngờ là Uông Trường Xích sẽ trốn viện phí. Tiểu Văn trở thành con tin, mỗi lần có người thò đầu vào là cô ấy nói Trường Xích đã ra phố mượn tiền. Tuy miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Tiểu Văn đã bắt đầu thấy lo lắng, thậm chí là hoảng sợ, bởi hôm nào cũng thế, Trường Xích quay về nhưng trong túi chẳng có lấy một đồng. Tiểu Văn đâm ra nghi ngờ Trường Xích nên buổi chiều hôm ấy, khi Trường Xích vừa rời khỏi phòng là cô leo qua cửa sổ bám theo đến tận tiệm sửa xe. Cô thấy Trường Xích đang phụ việc cho gã thợ sửa xe, lúc thì lấy mỏ lết, lúc thì đưa búa, lúc thì đưa keo vá xe, thi thoảng ngồi bên cạnh người thợ chăm chú quan sát.
Sáng sớm hôm sau, Uông Hòe và Lưu Song Cúc lại rời khỏi phòng. Tiểu Văn bắt đầu thu dọn hành lý. Cô xếp quần áo thật gọn gang rồi cho tất cả vào một chiếc túi mềm. Gói quần áo xong xuôi, cô nhặt bàn chải, thuốc đánh răng, lược, gương, thậm chí là cả những sợi dây chun cho vào túi. Uông Trường Xích nói, hãy còn khăn tay. Tiểu Văn lấy chiếc khăn tay trên móc xuống cho vào một túi ni long. Uông Trường Xích đưa cho Tiểu Văn hai trăm đồng, cô cầm lấy. Khi cầm tiền, Tiểu Văn thấy bàn tay Uông Trường Xích lấm lem dầu mỡ, ngay lập tức cô cảm thấy mềm lòng, nước mắt đã rưng rưng. Uông Trường Xích muốn lau nước mắt cho Tiểu Văn nhưng tay vươn ra đến nửa chừng thì rút lại, nói:
- Bỏ nhà đi cũng quá lâu rồi, em cũng nên về thôi.
Tiểu Văn quay người gạt nước mắt, nói:
- Anh định trở thành thợ sửa xe à?
Uông Trường Xích giật mình, hỏi:
- Sao em biết?
- Em bám theo anh.
Sắc mặt Uông Trường Xích đột nhiên trắng bệch, nói:
- Em đã nói cho ai biết chưa?
Tiểu Văn lắc đầu.
- Đừng nói chuyện này với bất cứ ai nhé.
- Anh biết nhiều chữ như vậy, tại sao lại không lên thành phố tìm việc làm?
- Tại vì… vì… - Uông Trường Xích ngắc ngứ trong cuống họng.
- Vì cái gì?
Tiểu Văn quay người lại, đôi mắt ướt sung nhìn thẳng vào mặt Uông Trường Xích. Đó là một gương mặt hồng hồng, da trắng bóc, mái tóc đen tuyền, đôi mắt tinh anh trong suốt, đôi long mi dài cong vút. Không thể nhẫn tâm lừa dối khuôn mặt ấy. Tiểu Văn vẫn đang cắn môi như đang chờ đợi một câu trả lời.
- Em có giữ bí mật được không?
- Tại sao đàn ông các anh lại cứ muốn em phải giữ bí mật?
- Bởi vì họ cần nói những lời chân thật với em.
Tiểu Văn gật đầu.
- Anh đến tiệm sửa xe là muốn học một chút kỹ thuật, mục đích là để phá chiếc xe Jeep của Hoàng Quỳ khiến khắn gây ra tai nạn giao thong, bào thù hai nhát dao.
- Anh không sợ cảnh sát bắt sao?
- Anh không thừa nhận.
- Bọn họ sẽ thẩm vẫn anh thì sao?
- Anh cũng không thừa nhận.
- Nếu họ dung cách tr.a khảo anh thì sao?
- Vậy nên, tốt nahats là lúc này em phải đi đi, đừng để ý gì đến việc của anh.
Tiểu Văn im lặng, cúi đầu. Rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói:
- Anh làm như vậy, anh sẽ không làm tròn chữ hiếu, không thể cưới vợ, không thể sống những ngày yên thành. Bác Uông và dì Lưu đã đánh thương lắm rồi. Anh thấy đấy, họ chỉ còn xương với da, lẽ nào anh lại nhẫn tâm làm cho hai người trở nên đánh thương hơn, biến họ thành cái xác không hồn sao? Nghĩ mà coi, nếu anh bất hạnh mà ch.ết đi, ai sẽ là người trông nom họ? Ai là người dùng tay vuốt mắt cho họ lúc lâm chung?
- Nhưng… anh không thể nuốt được cái uất hận xuống…
Chưa kịp nói xong câu, bàn tay của Tiểu Văn đã bất ngờ vươn ra đến tận chỗ kín của Uông Trường Xích và nắm chặt lấy cái ấy, thì thầm:
- Như thế này có thể làm cho nỗi uất hận của anh tiêu tan không?
Toàn thân Uông Trường Xích run bắn:
- Tiểu Văn, anh xin lỗi…, xin lỗi…
Tiểu Văn lấy chiếc khăn ướt rat reo lại lên tường như cũ. Uông Trường Xích nói, cậu cần phải ra ngoài, lần này đúng là đi kiếm tiền. Tiểu Văn yêu cầu được cùng đi với cậu. Hai người cùng đến văn phòng của Hoàng Quỳ. Gã rất bất ngờ, nói:
- Mày vẫn chưa ch.ết à?
- Còn gắng gượng sống thêm mấy ngày nữa.
- Kiếm đâu ra bạn gái ngon thế!
- Nếu mày trở nợ tiền lương cho tao, lập tức tao sẽ biến.
- Ai nợ tiền của mày thì mày cứ đến đó mà đòi.
- Mày xé hợp đồng của tao rồi, tao còn có thể đến đòi ai?
- Ban đầu việc quái gì mày phải lên mặt? Vì một tí danh dự chó ỉa mà mày hại tao thê thảm thế này.
Uông Trường Xích và Tiểu Văn cảm thấy hơi bất ngờ, Tiêu Văn vén vạt áo Uông Trường Xích lên, chỉ vào chỗ vết dao đâm trên bụng, nói:
- Anh có thảm đến độ này không?
Hoàng Quỳ xòe bàn tay, đưa năm ngón tay lên, nói:
- Để chạy chọt cho vụ án của mày, lão đây phải tốn đến năm nghìn, mày nói xem, mày thảm thay là tao thảm đây?
Uông Trường Xích tức giận, tay chân đã bắt đầu động đậy như sẵn sang lao vào Hoàng Quỳ, Tiểu Văn vội vàng chụp lấy tay cậu giữ chặt.
- Không phải tất cả mọi người đều dám mang thù hận trong lòng. Mày muốn mang thù hận trong lòng, trước tiên mày phải có vốn liếng…
Không kịp nghe Hoàng Quỳ nói tiếp nữa, Uông Trường Xích vùng vẫy thoát khỏi tay Tiểu Văn, chụp lấy chiếc ghế băng định phang vào đầu Hoàng Quỳ. Đột nhiên bên ngoài văn phòng vang lên tiếng kêu của Uông Hòe:
- Trường Xích…
Đôi tay Uông Trường Xích dừng lại giữa chừng, quay đầu nhìn lại. Lưu Song Cúc đang đẩy chiếc xe lăn chạy thẳng vào văn phòng, trên tay Uông Hòe đang cầm một xấp tiền nhân dân tệ còn mới toanh. Uông Hòe nói:
- Đừng đánh nhau nữa. Công ty PA đã gửi tiền trả viện phí cho con rồi.
Hoàng Quỳ thừa biết cái công ty PA nào đá chẳng qua là mạo danh, cho nên cười nhạt. Uông Trường Xích đập mạnh chiếc ghế băng xuống đất, bốn chân của nó gãy mất ba, gỗ vụn văng tung tóe. Hoàng Quỳ chế giễu:
- Nếu mày đã mua bảo hiểm cho chiếc ghế thì mới có thể đập gãy nó.
Cả nhà chỉ lo can ngăn, khuyên nhủ Uông Trường Xích nên không để ý Hoàng Quỳ nói gì. Khi con giận của cậu đã có phần lắng xuống, bốn người ủ rũ dắt nhau quay trở về bệnh viện. Uông Hòe đưa tiền cho Tiểu Văn và Lưu Song Cúc đến Phòng Tài vụ thanh toán viện phí. Trong phòng chỉ còn lại hai bố con ngồi đối diện nhau, gương mặt Uông Trường Xích vẫn còn dư âm của cơn giận, ngồi trên giường câm lặng. Uông Hòe phá vỡ không khí nặng nề:
- Bố đã giơ hai tay đầu hàng rồi, mày còn kêu gào xunh phong nữa sao?
- Trời có mắt sẽ không dung thứ cho bọn chúng đâu.
- Trời không có mắt. Từ ngày được sinh ra đến nay, bố con chúng ta đều thua, thua từ những bước chạy đầu tiên. Nhưng dù sao thì thế gian này cũng không phải tất cả đều xấu, vẫn còn người tốt cho tiền chúng ta.
- Tiền ở đâu ra vậy?
- Mày có thể giữ bí mật với Tiểu Văn không?
- Có lẽ nào bố ăn trộm?
- Tiền là do bố mỗi ngày xin được.
Uông Trường Xích biến sắc, giọng run lên như sợ hãi:
- Bố đã đi ăn xin à?
- Tiền xin được toàn là tiền lẻ, bố sợ Tiểu Văn nghi ngờ nên đã đến ngân hàng đổi thành tiền chẵn.
- Bố không sợ xấu hổ, mất mặt với thiên hạ sao?
- Sợ xấu hổ ư? Sợ mất mặt ư? Thế thì ắt phải làm cán bộ cấp cao ở bệnh viện vậy. Mày có biết làm cán bộ lương cao như thế nào không?
Uông Trường Xích cúi đầu:
- Là con đã nhấn chìm bố mẹ xuống nước mất rồi.
- Nếu có trách thì hãy trách ông nội mày, tại sao ngày xưa ông ấy không đi theo cách mạng.