Chương 4: Ngang ngược không đúng người
Ta thật không biết phải nói gì đây.
Cứ nghĩ nàng ta dám ở nơi long hổ xoay vần này ra oai thì hẳn cũng phải có một chút bản lĩnh. Thật không ngờ chỉ là loại người nhìn vào bề ngoài mà phán định sự việc.
Xem ra là do lão thân quá đề cao người khác. Cuối cùng cũng chỉ là một cô công chúa được nuông chiều sinh ra kiêu ngạo.
Có lẽ trong mắt nàng, chỉ có ăn mặc đẹp mới là Thượng Tiên. Còn lại đều là cung tì.
Ta phì cười. Thật không ngờ sau một vạn năm, trong mắt người khác lão thân đã biến thành "cung tì hạ đẳng". Tính ra cũng thật đặc biệt.
Trà Âm nghe nàng ta nói xong, đôi chân mày hơi nhíu, khe khẽ:" Ngươi vừa nói gì, lặp lại lần nữa" Giọng nàng từ tính, không lớn nhưng lại uy nghiêm áp bức mười phần.
Nhị công chúa khẽ rùng mình, nhưng lòng tự tôn đã bị Trà Âm chạm phải, tức giận khó kìm, quát lớn:" Lớn mật! Dám nói chuyện như thế với bản công chúa! Hừ, hôm nay ta sẽ cho cả bọn các ngươi khóc oán hối hận suốt đời!" Nàng ta quay sang hai tiên nữ theo cùng, nói:" Bắt cả hai ả lại cho ta!"
Nghe nàng ta nói như vậy, ta không phục," Nãy giờ chỉ một mình Trà Âm nói, ta chưa từng mở miệng. Ngươi tức giận hay ghen tị nàng thì cứ bắt nàng. Sao lại bắt cả lão thân?"
T a nói xong còn thâm ý nhìn Trà Âm một cái. Nàng trừng mắt hừ một tiếng.
" Hãy trách ngươi đã đi cùng ả!" Không đợi Nhị công chúa mở miệng, hai tiên tử theo sau nàng ta đã lớn tiếng nói, đồng thời thi phép trói chúng ta lại. bộ dạng trào phúng đắc ý.
Năng lực của các nàng cũng không tồi, nhưng để trói được Trà Âm thì quả thật không có khả năng.
Sợi dây vô hình được các nàng gọi ra loáng cái đã biến mắt tăm, đến một sợ tơ trên người Trà Âm cũng không chạm đến được. Ngược lại, hai tiên tử nọ lại bị đánh văng ra xa, té kềnh trên đất. Nhị công chúa cũng bị khí tức của Trà Âm đánh lui lại phía ba bước.
Nhìn đám người trước mắt đang khinh ngạc xuất thần, Trà Âm cười lạnh: " Chắc Nhị công chúa không biết, ta sống trên đời bao nhiêu năm cũng chưa từng bị ai gọi một tiếng "hạ đẳng", chưa từng có ai dám bảo ta cút. Cũng chưa từng có người mang ta đi xử tội. Cho dù là chủ nhân ta, đánh một cái cũng chưa từng. Hôm nay ngươi muốn mang ta ném xuống Tru Tiên Đài, thử nói xem ngươi lấy tư cách gì đây?"
Nàng nói, nhẹ như mưa bay, cũng lạnh như băng tuyết.
Lòng ta không khỏi run rẩy. Quả đúng là ta chưa từng đánh nàng một cái, bởi vì, ta luôn đánh nhiều hơn một cái, hơn nữa còn là đấu đến trọng thương!
Thân hình Nhị công chúa khẽ run rẩy, nhưng nàng ta lại bắt được điều gì, khinh thường nói:" Hừ, thì ra là một đám cậy thế chủ nhân mà hóng hách." Lại tiếp " Ta cứ xử phạt ngươi! Dạy ra một đám nô tỳ kiêu ngạo không để Tây Hải vào mắt như vậy, ta cũng thật muốn xem xem đó là kẻ nào!" Trong giọng nói của nàng ta vẫn chứa đầy khinh miệt và cuồng ngạo.
Ta đột nhiên cảm thấy, lời này thích hợp với chính nàng ta hơn.
" Tây Hải? Thanh Long tộc Tây Hải?" Trà Âm hỏi.
" Đúng thế." Nàng ta trào phúng, " Đã biết sợ rồi sao? Hừ! Bây giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin bản công chúa thì cũng đã vô ích rồi! Mau trói..."
" Vì sao ta phải sợ?" Trà Âm càng nghi hoặc:" Ngay cả Thiên đế cũng chưa hẳn có thể khiến ta sợ. Thử hỏi một phân nhánh của Thiên tộc - Thanh Long Tây Hải có thể sao?"
Nàng vung tay lên. Hai tiên nga bị bắt trói lập tức được thả ra, cùng lúc đó Nhị công chúa và hai tiên tử kia đã bị trói ngược lại. Lần này, các nàng bị trói bởi một bó dây gai. Từng gai nhọn đâm thẳng vào da thịt các nàng, tuy không làm bị thương nặng nhưng trầy xước và đau đớn là không tránh khỏi.
Ta nhìn Nhị công chúa kia hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài. Quá ngạo mạn khinh thường người khác, không phân biệt được người có thể đắc tội và người không thể đắc tội là một loại sai nghiêm trọng.
Bị trói đau đớn, Nhị công chúa tức giận thét lên: " To gan! Các ngươi dám trói bản công chúa! Có tin ta sẽ lăng trì các ngươi hay không?"
Hai tiên tử còn lại liên tiếp phụ hoạ.
Ta lắc đầu, không thể cứu.
Đối với lời uy hϊế͙p͙ kia Trà Âm lại như không hề nghe thấy. Nàng quay sang hỏi hai tiên nga bên cạnh: " Cửa Cửu Trọng Thiên nằm ở đâu?"
Hai tiên nga bị một màn trước mắt doạ sợ, mãi mới hoàn hồn, lắp bắp trả lời:" Ở...ở...ở phía đông nam...năm...năm dặm..."
Trà Âm thản nhiên ừ một tiếng. Lại quay sang cười cười: " Ta nghĩ Nhị công chúa được nuông chìu thành tính mới có thể làm càn như thế. Hôm nay nên để ngươi chịu phạt một lần. Cửa Cửu Trọng Thiên, ngươi cứ quỳ ở đó một ngày để suy ngẫm đi."
" Tiện tì! Ngươi dám bảo ta quỳ? Mau thả bản công chúa ra! Ta nhất định sẽ lột da ngươi." Nàng ta vừa nói vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi đám dây gai. Nhưng nàng ta càng cử động thì đám dây gai lại càng xiết chặt, cuối cùng quấn nàng lại thành một khối trông thật buồn cười.
Trước tình cảnh quẫn bách của mình, Nhị công chúa chỉ có thể gào lên: " Tiện nhân, mau thả bản cung ra!"
Trà Âm thờ ơ vung tay, cả ba người bọn họ giống như quả bóng bay vèo theo đường vòng cung, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Bị Trà Âm thi phép đuổi đi, bóng dáng Nhị công chúa khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn nghe thấy tiếng vọng trong gió, căm phẫn, ai oán:" To gan! Mau thả ta ra! Bản cung chắc chắn sẽ giết ngươi!!!"
Ta không khỏi thở dài. Đến bước này, Nhị công chúa kia lại chỉ có thể uy hϊế͙p͙ người khác, một lời hối hận cũng không có. Ngẫm lại, kiêu ngạo đến trình độ này quả thật cũng là một loại cảnh giới.
Ta không nghĩ nữa, suy nghĩ của hậu nhân bọn họ. Lão thân quả thật theo không kịp.
Ta cười cười, quay sang hỏi Trà Âm: " Ngươi đưa các nàng đến cửa Cửu Trọng Thiên thật sao?"
Nàng trả lời:" Không."
"Vậy mang đi đâu?"
" Điện Thiên Linh."
Ta cười khan. Điện Thiên Linh là đại điện của Thiên giới.
" Ngươi quá ác độc rồi!" Một giọng nói mị hoặc bất ngờ vang lên.
Ta giật mình quay người lại. Hai tiên nga vừa rồi đã không thấy bóng dáng, đổi lại là một nam nhân tà mị đứng tựa người vào tản đá lớn. Khi nhìn thấy ta, hắn cong môi cười, nói một tiếng: " Đế cơ, lâu không gặp!"
Trà Âm trầm giọng, nói: " Vị Túc!"