Chương 19
Dương Diệp biết tôi sống ch.ết không chịu gặp anh, cho nên anh mỗi khi đến bệnh viện chỉ đừng ở ngoài cửa lưỡng lự đợi, tôi không biết anh lần này kiên trì vì cái gì, tôi chỉ biết, vào lúc này, anh căn bản không nên tới.
Nghe nói Hàn Viên ngầm công kích công ty của Dương Diệp.
Ngải Nhi nói Dương Diệp vì chuyện của tôi, hình như lại đi đánh cho Hàn Viên một trận.
Thời gian Dương Diệp đến bệnh viện cũng không dài, có khi lúc tôi đang ngủ, tiếng giầy trẻ con của Dung Soạn rốt cuộc làm cho tôi rất nhanh liền tỉnh lại, đến khi tôi mở mắt thì thấy trong tay Dung Soạn đang cầm một hộp kẹo bao bọc tinh mỹ.
Đôi mắt to tròn sáng ngời chớp chớp nhìn tôi như là thúc giục muốn tôi mau mau mở ra, bộ dáng tham ăn của nó trông thật buồn cười.
Dương Diệp quả nhiên thông minh, biết hầu hết trẻ con đều thích ăn kẹo, Dung Soạn cũng vậy mặc dù lần trước nó từng gào khóc như mưa vì tôi không cho nó ăn.
“Dung Soạn, kẹo này là ai cho? Ngải Nhi sao?” Tôi biết rõ nhưng vẫn hỏi để thăm dò tim đen của Dung Soạn, ai bảo nó cũng biến thành đồng bọn của Dương Diệp chứ?
Bàn tay mủm mỉm ôm hộp kẹo vào trong ngực, Dung Soạn ấp úng trả lời, “Không phải... Không phải cô Ngải Nhi....”
Dung Soạn là một đứa nhỏ lương thiện, đối với tôi, tôi tin rằng nó sẽ không vì một hộp kẹo mà lừa dối tôi, tôi tiếp tục hỏi, “Vậy hộp kẹo này đến từ đâu?”
Đôi môi nho nhỏ phấn nộn pi pô, có lẽ nó biết tôi không phải hỏi nguồn gốc của hộp kẹo này, mắt to trong trẻo ảm đạm xuống, “Dương Diệp ca ca cho, huynh ấy muốn đệ không nói cho ca biết, chúng ta cũng đã nghéo tay rồi a...”
“Dương Diệp ca ca? Dung Soạn tại sao không gọi là Dương thiếu gia?”
Trên mặt Dung Soạn lại tràn ngập hưng phấn, đem hộp kẹo đặt ở trên đùi tôi, trèo lên giường bệnh, “Dương Diệp ca ca nói gọi thiếu gia sẽ không giống bằng hữu, huynh ấy nói mấy ngày nữa Dung Soạn có thể lên tiểu học, huynh ấy muốn chở đệ đi đó, chiếc xe màu đỏ kia thật đẹp a...”
Nhìn bộ dáng Dung Soạn ngây ngô khua tay múa chân, tôi nghĩ đến chính mình lúc đầu cũng đã tin tưởng Dương Diệp như thế.
Nếu Dương Diệp lần này có thể hảo hảo chăm sóc cho Dung Soạn, có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu.
Tôi nhẹ nhàng mở hộp kẹo, vừa mở nắp hộp ra, mùi nhân sâm thoang thoảng bay vào trong mũi, hình như là kẹo nhân sâm.
Tôi đút một viên cho Dung Soạn, Dung Soạn nghi hoặc ngửi thấy vật thể hình tròn không giống mùi kẹo bình thường, chu cái miệng nhỏ, vẫn quyết định ngậm viên kẹo có chút kì lạ kia vào họng, dùng sức nhai nhai, không những không có vị ngọt mà còn hơi hơi thấy đắng.
“... Đắng quá!”
Khuôn mặt đáng yêu nhăn nhó muốn nhổ ra viên kẹo nhưng lại sợ lãng phí nên chỉ có thể ngậm trong miệng nuốt không được mà nhả cũng không xong, đáng thương hề hề nhìn tôi, tôi cười đưa tay về phía nó,
“Không ăn được thì nhổ ra đi.”
Dung Soạn vẻ mặt do dự nhổ viên kẹo đắng vào bàn tay trắng trẻo phì nộn của nó, khổ sở nhìn thoáng qua, giống như cảm thấy bản thân lãng phí thứ rất sang quý, tràn ngập tự trách, chậm rãi đưa viên kẹo trên tay đặt vào trong lòng bàn tay tôi.
“Cận ca ca, đệ không ăn được... Thực xin lỗi.”
Tôi đem viên kẹo đắng bỏ lại vào trong hộp, từ trong ngăn kéo lấy ra hộp kẹo hoa quả mà Ngải Nhi mang đến, nhét vào trong miệng Dung Soạn, vị ngọt hẳn là có thể át đi vị của nhân sâm, con ngươi tròn tối đen đang nheo lại bỗng sáng ngời, “Ô... Thật ngọt nha....”
Tôi yên lặng lấy một viên kẹo trong cái hộp ban nãy, đặt ở miệng ngậm một hồi, khó trách Dung Soạn nhai cũng không dám nhai, cả viên kẹo nhân sâm bên ngoài chỉ bọc một lớp đường mỏng căn bản không át được vị đắng vốn có, điển hình của thuốc đắng dã tật.
Đối với anh thì không biết thế nào, nhưng viên kẹo nhân sâm đắng nghét kia, ở trong miệng tôi lại cảm thấy nhè nhẹ ngọt ngào.
Sáng nay Ngải Nhi đến đây, không có ý cười ôn nhu như thường ngày, khuôn mặt thanh lệ bị một tầng ưu thương bao phủ, tôi vẫn như trước nở một nụ cười ấm áp nghênh đón cô ấy, cho dù chúng tôi hai người từ tận đáy lòng đều rõ ràng ưu sầu cùng tươi cười của đối phương là từ đâu mà đến.
Cô ấy lo lắng cho tôi, mà tôi cũng không muốn làm cho cô ấy đau lòng.
Ngải Nhi yên lặng ngồi ở một bên tôi gọt trái táo đỏ, còn tôi chỉ lẳng lặng nhìn quả táo phiếm hương vị ngọt ngào kia, ăn vào bụng thứ như thế chỉ làm cho tôi càng thêm áy náy....
“Tại sao... Cậu còn có thể cười khi nhìn thấy tôi lo lắng như vậy..., tại sao muốn gạt tôi...?”
Ngải Nhi chung quy nhịn không được nhẹ giọng bắt đầu khóc nức nở, bả vai không ngừng run rẩy làm cho tôi không biết nên ôm cô ấy hay là giải thích.
Khó trách Dương Diệp không thích tôi khóc, vẻ mặt lúc khóc quá đau lòng quả nhiên sẽ làm cho lòng người rối loạn.
Cũng giống như bây giờ.
“Thực xin lỗi, Ngải Nhi.”
Cho dù biết giải thích của tôi có lẽ chẳng thể giúp gì cho Ngải Nhi, nhưng tôi nghĩ tôi nợ Ngải Nhi rất nhiều, đến thời điểm cuối cùng, tôi vẫn chọn lựa lừa gạt cô ấy, chính mình cũng không biết phải làm sao mới có thể xoa dịu nỗi đau của mọi người.
Mặc kệ là Ngải Nhi hay là Dương Diệp, thậm chí là Hàn Viên.
Nỗi đau của mọi người, tôi đều nhìn thấy rất rõ.
Nhưng không biết phải làm sao để bù đắp.
Có người nói, vết thương trên ngực là khó chữa trị nhất, mà tôi, cũng có vết thương như vậy.
“Không cần giải thích với tôi đâu, là tôi không hảo hảo chăm sóc cậu. Nếu tôi lúc trước tôi không cho cậu lựa chọn mà lập tức mang cậu đi thì có lẽ đã phát hiện khi đó, chúng ta còn có thể nhanh chóng trị liệu..., hiện tại nói cái gì cũng đều đã quá muộn....”
Ngải Nhi nói không sai, tế bào ung thư nếu như có thể kịp phát hiện sớm thì cơ hội chữa khỏi nhất định sẽ lớn hơn hiện tại. Lúc trước Ninh Hiên nói với tôi, tế bào ung thư vốn dĩ đã tồn tại bên trong cơ thể tôi rồi, nhưng nó lại lan tràn quá nhanh, tâm tình u buồn cùng cuộc sống làm cho tôi rất mau bước về phía con đường tử vong.
Cho nên tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến Dương Diệp hoặc là Hàn Viên, không gặp bọn họ, tôi có lẽ sẽ ở một góc nào đó không người biết mà rời khỏi thế giới này, tôi duy nhất hối hận, là tự trách của Ngải Nhi, là bù đắp của Dương Diệp.
“Ngải Nhi, tôi nghĩ cuộc sống của tôi trải qua đến đây cũng đã đủ rồi.”
Tôi cười nhìn Ngải Nhi khóc nhiều đến nỗi son phấn đều lem ra, bất quá cô ấy vẫn xinh đẹp tao nhã như trước, “Cũng không phải chỉ có tổn thương cùng đau khổ, tôi hiện tại rất hài lòng với cuộc sống này, thế giới của tôi không còn có Dương Diệp, chỉ có cô cùng Dung Soạn, như vậy không tốt sao?”
Tôi đem trái táo trên tay cô ấy đặt ở trên bàn, kéo qua bàn tay trắng nõn áp sát vào trước ***g ngực ấm áp của tôi, nhẹ nhàng nói, “Tôi hiện tại thật sự rất tốt, cho dù sinh mệnh của tôi chỉ còn có một ngày đi chăng nữa nhưng chỉ cần trái tim này vẫn còn vững vàng đập thì tôi vẫn là một người có được hạnh phúc bình đạm, tôi cuối cùng cũng hiểu được tình cảm không phải toàn bộ sinh mệnh, có khi buông nó ra sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”
Ngải Nhi tuy rằng vẫn rưng rưng nước mắt nhưng cô ấy chí ít cũng nở nụ cười, tiếc nuối trong tim tôi cũng ít đi, có lẽ ông trời đối với tôi không tệ, rất nhiều người trước khi ch.ết luôn thiếu thốn rất nhiều, mà tôi vẫn còn thừa một Dương Diệp.
“Cậu buông tay anh ta sao? Tiểu Cận, có lẽ Dương Diệp không còn giống như trước, tôi là nói… Tại sao cậu không cho mình cùng Dương Diệp một cơ hội, tôi biết cậu yêu thương anh ta bao nhiêu mà, cậu vẫn cố ý muốn buông tay sao?”
Ngải Nhi nhẹ nhàng cầm hai tay lạnh lẽo của tôi, ánh mắt thương xót chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, “Tôi biết Dương Diệp từng tổn thương cậu như thế nào, bất quá anh ta vẫn là người trong lòng cậu quan tâm nhất, điểm ấy cho dù tôi không muốn thừa nhận đi chăng nữa, nhưng nó vẫn như trước là sự thật không thể xóa bỏ, hiện tại anh ta muốn bù đắp cho cậu, tại sao cậu vẫn từ chối anh ta?”
“Ngải Nhi, bù đắp cũng không phải yêu.” Tôi từ trong lòng bàn tay ấm áp non mềm của Ngải Nhi rút tay ra, Dương Diệp có lẽ ngay cả Ngải Nhi cũng thuyết phục thành công, cậu cho rằng Dương Diệp có đủ mị lực để dao động lòng người, điểm ấy mới là sự thật không thể xóa bỏ.
“Quan trọng nhất là, tôi đã không còn đủ tâm lực để có thể thấy rõ tình yêu của anh nữa.”
Dương Diệp, kể từ khoảnh khắc chính anh từ chối thừa nhận anh đối với tôi có tình cảm thì tôi đã không còn hi vọng gì nữa rồi.