Chương 27

Lễ Giáng Sinh ngày đó, trời lại rơi đầy tuyết, tôi nhìn thế giới phía ngoài cửa sổ trắng mịt mờ, Ngải Nhi lái xe chở bọn trẻ tới không biết có gặp nguy hiểm gì hay không, hẳn là phải hủy bỏ rồi vì cũng không nhất thiết phải tổ chức tiệc giáng sinh.


Trong phòng ấm dào dạt, Dương Diệp sợ tôi quá mức lo lắng nên liên tục cầm điện thoại gọi cho những người chưa đến, cuối cùng toàn bộ mọi người đều đến đông đủ, duy chỉ thiếu Hàn Viên, hai đứa trẻ mang quà tặng đặt ở dưới cây thông noel, còn tôi lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, tôi tin tưởng Hàn Viên sẽ đến.


Thời điểm Hàn Viên đến, vừa vặn Ngải Nhi đang chuẩn bị tặng quà cho tôi, Hàn Viên ôm một bó hoa bách hợp mùi hương thanh dịu thơm ngát, đứng ở cạnh cửa chăm chú nhìn tôi.


Dương Diệp như biết tôi cùng Hàn Viên cần một chút không gian nói chuyện nên liền túm hai đứa trẻ đáng yêu đi vào nhà ăn, nói là muốn cho bọn nó ăn chân gà nướng, Ngải Nhi cùng Ninh Hiên đương nhiên cũng không xen vào trong lúc tôi cùng Hàn Viên nói chuyện vì thế cũng đi theo Dương Diệp.


“Công ty của tôi có việc, đã tới chậm.”
Hàn Viên đặt bó hoa bách hợp ở trên đùi tôi, loại mùi thơm thoải mái này có chút giống với mùi hương thoang thoảng trên người hắn, luôn lướt nhẹ trong không khí chung quanh hắn.
“Không có chuẩn bị quà tặng gì cả, thật có lỗi.”


Tôi nâng lên bó hoa để gần mũi ngửi ngửi một hồi, tôi không biết bách hợp cũng có hương thơm như thế, đầu ngón tay nhẹ chạm vào cánh hoa mềm mại, Hàn Viên cùng tôi lúc này thì ra cũng có thể bình yên thanh thản như vậy.
“Ninh Hiên từng nói cho cậu biết, tôi giết mẹ của mình đúng không?”


available on google playdownload on app store


Khóe miệng mềm nhẹ làm cho tôi không biết nên trả lời hắn sao đây, nếu có thể, tôi không muốn lại làm tổn thương bất cứ người nào nữa.
Tôi ôm chặt bó hoa, mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng chui vào mũi, luồn qua thể xác và tinh thần của tôi.


“Tôi giết bà, nhưng tôi còn khổ sở hơn bà gấp trăm lần, người đã ch.ết thì sẽ không đau lòng được nữa.” Thanh âm Hàn Viên nghe tựa như tự thân hắn giam mình trong một không gian cô độc, làm sao cũng không thoát ra được.


Đến trước khi ch.ết, tôi từ đầu đến cuối vẫn không biết, một đứa nhỏ mười ba tuổi làm thế nào đối mặt với mẹ của nó, yêu cầu giết ch.ết chính mình để cầu xin giải thoát.


“Cho nên, lần này là lần cuối cùng tôi xuất hiện ở trước mặt cậu, có lẽ không nhìn thấy nữa thì mới không đau đớn thấu tim như vậy nữa.”


Hàn Viên chưa bao giờ lừa gạt tôi, lần này cũng vậy, một nam tử lãnh diễm mang đôi mắt màu tro chất chứa bi thương, tôi tựa hồ có thể nhìn thấy trong lòng hắn đang lẳng lặng chảy máu tươi.


Tôi thò tay vào túi trước lấy ra một món đồ trang trí hình ông già noel đặt vào bàn tay tái nhợt xinh đẹp của Hàn Viên, vốn dĩ là muốn tặng cho hai đứa trẻ kia nhưng trong túi cũng chỉ còn lại một cái, xem như cũng không thể tặng cho bọn nó.


“Sau khi tôi đi rồi, Dương Diệp làm phiền anh.” Hàn Viên là một nam nhân có thể phó thác, khi hắn đáp ứng với tôi chuyện này thì tôi cũng đã có thể yên tâm rời đi.


Hàn Viên lẳng lặng nhìn vật nhỏ trong tay, trong mắt toát ra biểu tình phức tạp nhưng rồi lại nở nụ cười hiểu rõ, “Tôi biết rồi, tôi sẽ không để cho anh ta ngây ngốc đi tìm cậu, cậu cứ việc yên tâm đi.”
Tôi cũng nở nụ cười, Hàn Viên như vậy, mãi mãi đọng trong lòng tôi.


“Hàn, lại đây cùng nhau ăn cơm nào.” Dương Diệp đã đi tới, tiếp nhận bó hoa đặt trên đùi tôi, Hàn Viên cùng anh mười mấy năm giao tình, vĩnh viễn không thay đổi, điểm ấy làm cho tôi yên tâm rất nhiều, tôi không hy vọng hai người bọn họ vì tôi mà trở mặt, người còn sống phải giúp đỡ cho nhau, mà tôi đã làm không được điểm ấy.


“Diệp, tôi còn có việc, hôm khác gặp lại.” Hàn Viên khước từ dự tiệc cùng Dương Diệp, đi đến bên cạnh tôi, nhẹ hôn lên trán tôi rồi khẽ nói, “Cận, tạm biệt.” Hắn cũng không nói gặp lại, bởi vì chúng tôi đã không còn có thể gặp lại nhau nữa rồi.


Dương Diệp ôm tôi đến nhà ăn, cùng nhiều người trải qua một bữa tối vui vẻ, Dương Diệp đột nhiên che hai mắt của tôi lại, thấp giọng ở tôi bên tai nói nhỏ, “Tôi còn chưa tặng quà giáng sinh cho cậu, không chờ mong sao?”


Nghe thấy tiếng hai đứa trẻ kia cười khanh khách, tôi cười hỏi, “Thì ra anh cũng kiêm chức ông già Noel.”
Dương Diệp xòe hai tay của tôi ra, cầm lấy đồ vật gì đó đặt ở trên tay tôi, bàn tay to lớn hé mở, tôi mập mờ nhìn thấy một bản sao hộ tịch ở trước mắt, anh thúc giục tôi mở nó ra.


Bên trong có bốn người, Dương Diệp, tôi cùng hai đứa trẻ kia, trong mắt đã muốn bắt đầu ứa ra nước mắt, “Đây là cái gì...?”
“Nhà của chúng ta, một gia đình thật sự. Dung Soạn cùng Vân Nê là con của chúng ta, sau này cậu và tôi sẽ cùng nhau chăm sóc bọn nó, được không?”


Nói tới đây, Ngải Nhi gần như đã muốn nhẫn chịu không nổi liền chạy ra khỏi nhà ăn, tôi nghĩ Ngải Nhi không muốn tôi thấy cô ấy khóc, cô sợ làm cho bầu không khí bế tắc.
Gật gật đầu, người này đã vì tôi làm quá nhiều, nhưng dù có yêu hận gì thì rốt cuộc cũng đều tan biến.


Dương Diệp lấy ra cặp nhẫn đôi, trên đó còn khắc tên của tôi và anh, cảm giác thật giống như đem toàn bộ trái tim tôi giam vào trong lòng anh vậy.
“Chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa, mặc kệ chúng ta ở nơi nào.” Dương Diệp đã nói như thế.


Đêm Noel tuyết rơi ngập trời, Ngải Nhi cùng bọn trẻ được sắp xếp ngủ trong phòng khách, tôi ngồi ở trên giường để cho Dương Diệp lau khô mái tóc, tôi muốn lưu lại chút hồi ức cho anh.
“Dương Diệp, ôm tôi.”


Cận nhi kéo xuống tay phải đang cầm khăn lau của tôi, con ngươi đen sáng nhu hòa xinh đẹp lắp đầy kiên định, nhưng tôi không thể vì bản thân mà thương tổn cậu, thân thể như vậy sao có thể tiếp xúc thân mật, tôi không cần suy nghĩ cũng biết nên cự tuyệt.


“Phải chờ tới khi thân thể Cận nhi tốt hơn mới có thể, tôi giúp cậu lau khô, tóc ẩm ướt rất dễ bị cảm lạnh.” Kéo thân thể lạnh ngắt của cậu vào trong ***g ngực, thân thể tinh tế nhu nhược như thế, làm sao có thể tiếp nhận tôi tiến vào?
“Tôi có thể.”


Cận nhi giãy ra khỏi ôm ấp của tôi, từ trên giường quỳ ngồi xuống, trước lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã vòng qua cổ tôi, đôi môi mềm mại áp sát, đầu lưỡi phấn nộn muốn vói vào trong miệng tôi.


Chỉ một nụ hôn mà sắc mặt Cận nhi hồng nhuận đã tăng thêm một tia sức sống, trong con ngươi đen ngấn nước lấp lánh, tiếng nói tinh tế không giấu nổi ngượng ngùng, “Tôi hôm nay ăn nhiều nên có thể làm....”


Thấy tôi trầm mặc không nói, Cận nhi cúi đầu, chủ động cầu hoan với cậu mà nói đã là cực hạn, do dự của tôi đương nhiên sẽ làm cậu cảm thấy hổ thẹn, mắt hạnh dần dần đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, “Dương Diệp..., anh không thích tôi sao?”


Trong lòng tôi sớm đã kiềm chế không được suy nghĩ muốn thân cận cậu, yêu thương cậu, Cận nhi sau đó lại chủ động hấp dẫn tôi, tái cũng vô pháp ức chế, tôi cẩn thận đè lên thân hình trắng gầy kia, hôn lên mỗi tấc da thịt mềm mại của cậu, trái tim kích động đập liên hồi theo từng nơi tôi chạm đến, “Tôi sao lại không thương cậu..., tôi tuy rằng lúc nào cũng muốn ôm cậu, nhưng tôi vẫn không thể tùy tiện, lần này có lẽ tôi sẽ hối hận mất.”


Hai chân mảnh khảnh chậm rãi vòng bên hông, chỗ non mềm kia để trên phân thân đang rục rịch của tôi, nghe thấy thanh âm Cận nhi càng lúc càng nhỏ, “Chỉ cần điểm nhẹ thì tốt rồi, có thể mà.”


Tôi cũng không vội tiến vào cậu, hai tay chuyển qua vòng lại phân thân nam tính của Cận nhi lúc nhanh lúc chậm vỗ về, thẳng đến khi đỉnh bắt đầu rỉ ra một chút bạch dịch, ***g ngực bạc nhược trắng nõn đã bắt đầu kịch liệt phập phồng, nâng lên đùi phải vô lực, chăm chú nhìn khuôn mặt Cận nhi đỏ bừng thuần khiết, đem ngón tay dính dịch chậm rãi vói vào u huyệt chưa trơn, chỉ cần Cận nhi hơi chau mày thì tôi liền lập tức rút ra, cho dù chỉ có một phần vạn sơ suất cũng sẽ làm cậu bị thương, tôi vẫn là không muốn mạo hiểm.


Cận nhi như biết băn khoăn của tôi, đột nhiên dùng sức giữ lấy cổ tay tôi, thắt lưng vừa nhấc làm cho ngón tay không đường lui đâm vào nội vách còn chưa chuẩn bị tốt, “Đừng... Không có việc gì đâu, không cần lo lắng cho tôi...”


Tôi ôm cậu ở trên đùi để cho cậu thử cùng tôi kết hợp, tôi hướng cậu hứa hẹn, chỉ cần có một chút đau đớn nào thì tôi sẽ lập tức đứng dậy, không tiếp tục làm nữa. Những ngón chân duyên dáng đặt ở trên giường, hai chân tách ra hai bên thân thể, tôi đỡ lấy thắt lưng của cậu để cho cậu chậm rãi hạ xuống thân mình, côn th*t ở dưới thân cũng từng tấc từng tấc vào trong cơ thể vừa chặt vừa nóng của cậu.


Chỉ mới tiến một nửa, sắc mặt Cận nhi đã trắng bệch lại thấm đẫm mồ hôi, tôi thật sự cảm giác không đành lòng, đang muốn nhắc tới thân thể cậu thì cậu lại dùng lực ngồi xuống, phân thân mẫn cảm đều được ấm áp cấp bao vây, tâm thần rùng mình, thấy bộ dáng Cận nhi đang cắn môi cánh hoa nhịn đau, cái gì mất hồn đều ném sau đầu, kéo cánh tay cậu, có chút phẫn nộ cấp bách nói, “Cậu làm gì vậy?! Không sợ tổn thương thân mình sao?”


Cận nhi lắc đầu, trong mắt đã muốn ứa ra nước mắt đau đớn, “Không đau mà... Ưm... Dương Diệp...” Cậu hướng tôi nằm úp sấp lại, tôi cũng thuận theo tự nhiên ôm lấy cậu, thân thể có chút hơi hơi phát run, “Anh có biết... Cả đời chỉ yêu..., một người thì cảm giác ra sao không...?”
“Tôi biết.”


Bờ mông cánh hoa trắng noản của Cận nhi đã muốn bắt đầu sấm máu, nếu lúc ấy tôi có thể cẩn thận nghe lời cậu nói thì tôi sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, sẽ không lãng phí thời gian được ở bên cạnh Cận nhi.


“Vậy anh phải đáp ứng tôi, cả đời này... Thời gian, sẽ dùng... để đi yêu người khác...”
Phía sau máu càng chảy càng nhiều, tôi đến nông nỗi này nhưng cũng không thể bỏ qua, “Trừ cậu ra, tôi sẽ không yêu ai nữa. Cậu chảy máu rồi Cận nhi, tôi dìu cậu đứng lên.”


“Ừm... Khụ...” Cận nhi khẽ cau mày, bộ dáng dịu dàng kia, nếu tôi là vua của một nước cũng không tránh khỏi vì cậu mà khuynh đảo, tôi thú vị cười cậu, “Vừa nãy ai nói mình có thể chứ, kinh nghiệm của cậu còn chưa đủ đâu.”


Tôi giúp cậu lau khô máu tươi không ngừng chảy ra, xuống giường cầm thuốc bôi vào chỗ vết thương, mặc dù chúng tôi hai người vô cùng yêu nhau nhưng tiếp xúc thân mật trên thân thể lại cực ít, ngoại trừ đoạn thời gian mà tôi không biết quý trọng cậu.
Cận nhi đỏ mặt, “Ai kinh nghiệm giống anh chứ...”


Tôi cười hôn cậu nháo cậu, cậu cũng không trốn, buổi tối đó, chúng tôi ôm nhau cho đến ngày dần dần sáng, Cận nhi vẫn tỉnh táo như cũ, Ngải Nhi gõ cửa phòng, tôi đang suy tư không biết có nên để cho người ngoài quấy rầy thời gian ngọt ngào hiếm có giữa chúng tôi hay không, Cận nhi nhắm đôi mắt, vẻ mặt thuần khiết mà e lệ, “Tôi không muốn mặc quần áo của anh, bảo Ngải Nhi tiến vào đi, sẵn tiện anh đến phòng tôi lấy giúp tôi một bộ quần áo mới luôn...”


Tôi không lay chuyển được cậu nên đành phải cắn răng không đành lòng đi mở cửa, Ngải Nhi vừa thấy Cận nhi ở trong phòng tôi, đầu tiên là hoảng sợ, lập tức lại khôi phục bình tĩnh, đôi mắt đẹp có chút trách cứ hung hăng trừng tôi, thấp giọng nói, “Anh không ăn cậu ta sạch sẽ đó chứ?”


Tôi đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng vui sướng, “Nếu Cận nhi chủ động, tôi không có lý do gì mà không ăn một bữa...” Ngải Nhi trên mặt quả nhiên một trận kinh ngạc, đôi mắt đẹp không thể tin nhìn Cận nhi trên giường, tôi nghĩ rằng Cận nhi vẫn muốn một bộ quần áo ngủ mới, nhìn cậu hôm nay tinh thần tốt như vậy, bữa sáng nói không chừng cũng có thể nuốt trôi, liền hướng Ngải Nhi nói, “Tôi đi xuống lầu lấy bữa sáng, cô trước giúp tôi chăm sóc Cận nhi một chút.”


Ngải Nhi cười đánh tôi một cú, lực đạo kia giống như là muốn nhân cơ hội trả thù, “Anh đi đi, tiểu nhân ăn xong chùi mép.”


Khi tôi mang quần áo ngủ cùng một khay điểm tâm nhẹ lên, lần thứ hai gõ cửa phòng, Cận nhi ngủ, nhưng Ngải Nhi lại khóc, tôi áp chế bất an cùng bàng hoàng trong lòng, đi đến bên giường, sắc mặt tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn còn ấm, người vừa mới nãy còn đang nói chuyện với tôi, không lý do gì lại đi như vậy... Không một lý do nào....


Ngải Nhi che mặt khóc ròng, tôi lại không lòng dạ nào an ủi, tôi vỗ nhẹ hai má Cận nhi tựa như ngủ say, vẫn mềm như vậy, vẫn như mỗi buổi sáng sớm nhẹ giọng gọi cậu, “Tỉnh dậy nào, tôi mang áo ngủ đến đây, cậu không phải không muốn mặc áo ngủ của tôi hay sao?”


Cận nhi vẫn đang ngủ, tôi vươn tay để gần mũi cậu dò xét, một chút động tĩnh cũng không có, những giọt lệ của tôi lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt bình yên của cậu, “Cận nhi, đừng như vậy...”
Tôi còn chưa nói với cậu, Dương Diệp cả đời này chỉ yêu một người duy nhất là cậu.


Còn chưa nghe cậu lại nói yêu tôi, thích tôi, không thể rời xa tôi.
“Tỉnh lại đi...”


Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không, cậu tối hôm qua chẳng phải đã đáp ứng tôi rằng ở trước mặt hai đứa con trai của chúng ta, muốn cùng tôi chăm sóc bọn nó, cậu đổi ý rồi phải không? Cậu có phải hay không ngại mệt, không muốn hai đứa con trai phá cậu nháo cậu...? Vậy chúng ta cũng đừng chăm sóc bọn nó nữa, được không? Chỉ cần cậu tỉnh lại là tốt rồi....


“Dương Diệp... Đừng như vậy nữa... Tiểu Cận cậu ấy... Hức...”
Ngải Nhi mất khí lực, ghé vào bên trên giường khóc nức nở, tôi có chút tức giận nhìn cô ấy, lớn tiếng như thế, nếu Cận nhi tỉnh, khẳng định sẽ trách tôi rất ồn ào.


“Tiểu Cận cậu ấy nói..., cậu ấy đi rồi... Cậu ấy sẽ quên đi toàn bộ những gì từng có với anh..., cậu ấy không muốn giữ chút hồi ức nào về anh, có thể giải thoát rồi...”






Truyện liên quan