Chương 8: Bình yên
Bình yên là một cảm giác đang tràn ngập trong cuộc sống của Hà Bảo Ngọc. Ngôi làng nhỏ với đời sống giản dị, thanh bình khiến nàng thấy lòng thật thanh thản. Buổi chiều cùng các cô nương ra bờ sông giặt áo, trò chuyện phiếm, nghe người khác kể về gia đình chồng con và muôn điều nhỏ nhặt khác nữa, tuy rằng Bảo Ngọc chưa hề trải qua nhưng lại thích ứng rất nhanh. Nàng bắt đầu nói về những hôm Tạ Diên Bình đi săn về trễ, lo lắng hỏi han xem tình hình xung quanh có gì nguy hiểm cho an nguy của họ không?
Làng họ đang sống là làng Uy Viễn, do một vị lão thần trong triều đình lập nên. Bọn trộm cướp xung quanh sợ uy danh của lão tướng quân nên không dám làm xằng bậy, hơn nữa Tân đế lên ngôi đã có nhiều cuộc truy quét bọn cướp, ổn định dần dần cuộc sống của người dân.
Lão tướng quân khi nghe qua chuyện của hai “cư dân” mới trong làng qua lời Ngưu tẩu thì cũng rất thông cảm. Cả cuộc đời chỉ quen chinh chiến của ông nhìn thoáng qua thôi đã biết Tạ Diên Bình không phải là kẻ tầm thường. Cô nương Bảo Ngọc kia nữa. Người đẹp như hoa, tính nết dịu dàng, nếu lưu lạc bên ngoài không khéo sẽ uổng cả một đời thiếu nữ. Vì vậy trong chiều hôm đó, ông đã thân thiết nói với cả hai:
-Nếu hai con không phản đối gì, ta muốn đứng làm ông mai se duyên cho hai đứa. Từ nay Diên Bình và Bảo Ngọc ở lại đây.
Gương mặt Bảo Ngọc đỏ hồng còn Diên Bình cũng ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào nàng. Chàng bối rối từ chối:
-Thưa lão gia…Tôi…Tôi còn phải đi tìm em gái. Còn Hà cô nương thì…cô nương ấy…cô nương ấy và….tôi…tôi…
Lão tướng quân là người từng trải, sao lại không hiểu tâm tư người trẻ tuổi. Tạ Diên Bình ngập ngừng lời nói, ánh mắt nhìn Bảo Ngọc không hề lạnh lùng. Còn nàng thiếu nữ ấy run rẩy, vừa thẹn thùng lại vừa như thất vọng khi nghe chàng từ chối. Binh đao ly loạn…Ông cũng từng vì chần chừ như thế mà mất đi tri kỷ. Đôi trẻ, có thời gian và cơ hội thì phải biết trân trọng, đừng phí hoài để hối hận cả đời.
-Lời của ta là thật lòng. Em gái thì có thể tìm bất cứ lúc nào con muốn nhưng người bên cạnh sẽ không ở mãi chờ con.Bảo Ngọc cần một nơi nương tựa. Nếu con không thể cho nó, ta sẽ thay cha Bảo Ngọc tìm nơi xứng đáng. Con bé không thể không danh không phận theo con như thế này đâu.
Lão tướng quân không hề uy hϊế͙p͙. Thân phận phụ nữ trong thời đại này mong manh lắm. Nếu không có một chỗ dựa, một tướng công thật lòng yêu thương thì khó mà yên ổn. Nàng lại xinh đẹp như đóa hoa buổi sớm, nhan sắc ấy dễ gì thoát khỏi những ánh mắt hao háo của đám mày râu.
Diên Bình cũng không lý giải được tình cảm với Bảo Ngọc có phải là yêu không? Chỉ biết là…một phút để nàng rời khỏi tầm mắt, chàng sẽ bứt rứt không yên. Mỗi lần nhìn thấy nàng vui vẻ là lòng lại nhẹ hẫng đi…Tóm lại đó là một cảm giác bình yên và thư thái, khó lòng tìm được trong đời.
Tạ Diên Bình lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời bước tới trước mặt Bảo Ngọc, nhẹ giọng hỏi nàng:
-Nàng có muốn lấy ta không?
Má Bảo Ngọc như đánh một lớp phấn hồng. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Diên Bình….Nhưng lời của chàng thì nghe rất rõ. Vốn là không cần phải cân nhắc hay suy nghĩ…Từ bao giờ chẳng biết, hình ảnh Diên Bình trong lòng Bảo Ngọc đã đem đến một cảm giác ấm áp và an bình tuyệt đối. Nàng tin tưởng hắn, vô cùng tin tưởng. Lời cầu hôn dù không hoa mỹ nhưng cũng đủ sức làm con tim thiếu nữ run lên. Bảo Ngọc ngẩn lên, bờ môi đỏ thắm e ấp nụ cười:
-Dạ. Công tử không chê, Bảo Ngọc xin hầu hạ chàng suốt cả đời.
Sơn thôn nhỏ có thêm hai thành viên mới. Một đám cưới giản dị được cử hành. Lão tướng quân đứng ra chủ hôn. Áo cưới của Bảo Ngọc cũng do người trong làng chuẩn bị. Nơi ở của đôi vợ chồng mới cưới là một mái nhà tranh nho nhỏ mới dựng cuối làng.
Tạ Diên Bình trở về tân phòng khi đã chếnh choáng say…Chàng rất ít uống rượu, hôm nay uống khá nhiều.
Cô dâu dịu dàng giúp lang quân cởi áo, còn mang nước cho chàng rửa mặt. Tuy là tiểu thư khuê các nhưng nàng được dạy dỗ rất tốt, đặc biệt là việc hầu hạ chồng. Đối tượng trước đây là một công tử nhà giàu, bây giờ dù chỉ là một chàng trai tay trắng song Bảo Ngọc lại thấy vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc hơn cả là sau khi rửa chân cho chàng, Tạ Diên Bình bảo nàng ngồi xuống, cởi giày thêu, thận trọng rửa những ngón chân xinh xắn, mấy tháng nay đã phần nào chai đi vì vất vả của nàng.
-Nương tử…
-Tướng công!
Hai ánh mắt chìm trong men tình tràn ngập. Rượu giao bôi vừa cạn, ánh sáng leo lét của ngọn hồng lạp cũng vụt tắt. Trăng sáng rực, len lỏi vào trong gian phòng nhỏ….Không hiểu sao lúc bàn tay Tạ Diên Bình vừa chạm vào khuôn mặt thanh tân, thuần khiết, một cảm giác bất an bỗng trào dâng trong lòng chàng. Hà Bảo Ngọc run rẩy khép chặt đôi mắt. Sự sợ hãi khiến hành động của nàng trở nên run rẩy. Cánh tay nhỏ bé chỉ biết bám chặt vào người Tạ Diên Bình.
Những ngón chai sần từ từ di chuyển. Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại. Nhìn nàng không giấu được vẻ lo sợ ngây ngô thiếu nữ, Tạ Diên Bình nghe yêu thương tràn ngập. Chàng tự nhủ, cả đời này phải luôn yêu thương và che chở cho nàng.
Chiếc áo tân lang rời khỏi người, để lộ một tấm thân khỏe mạnh. Tim Bảo Ngọc đập thình thịch trong lồng ngực. Bàn tay Tạ Diên Bình đang di chuyển xuống dưới, giúp nàng tháo đi sợi đai lưng….Rồi chiếc yếm đỏ thắm cũng rời khỏi ngực…Cảm giác lành lạnh vừa phủ lên thì một tấm thân nóng bỏng đã trùm xuống. Bảo Ngọc hoảng hốt mở mắt. Tạ Diên Bình đang nhìn nàng thật dịu dàng:
-Nương tử…Đừng sợ…Đừng sợ…Cứ để cho ta được yêu nàng.
Sau lời nói đó, những cảm giác sợ hãi dường như được từ từ xoa dịu. Bảo Ngọc thả lỏng người, dâng hiến trọn vẹn. Cảm giác chàng đi vào bên trong mình, phá đi những mộng mơ tinh nguyên thiếu nữ thật là kỳ diệu. Tuy có đau đớn nhưng những giọt nước mắt của Bảo Ngọc là hạnh phúc. Tay nàng đang được hắn ân cần nắm lấy… Người đàn ông nhẹ nhàng, thận trọng từng chút một, vừa là một lang quân dìu dắt nương tử những bước đầu đời trong cuộc sống chồng vợ, vừa như một đại ca ca ân cần dỗ dành Bảo Ngọc, ru nàng vào giấc ngủ say sưa…
Trong giấc mơ chập chờn, Bảo Ngọc dường như nhìn thấy một hình bóng mơ hồ phía trước. Hai đứa trẻ….Đúng rồi…Là hai đứa trẻ. Bàn tay tiểu cô nương luôn được người kia dìu dắt…Khi tiểu cô nương vụng về té ngã, cũng là đôi tay kia đỡ lấy, nhẹ nhàng, êm dịu dỗ dành nàng:
-Ngoan đi….Châu báu nhỏ, ngoan nào. Không khóc…Không khóc…Về nhà đại ca lấy kẹo…Lấy kẹo cho.
* Tôi sẽ cố gắng hoàn thành bộ này để Vĩnh đào hố mới. Nhưng mọi người cũng nên cho truyện vài lời góp ý chứ. Từ đầu truyện đến giờ, hình như tôi chưa nhìn thấy một ý kiến phản hồi nào. Cảm giác không được đáp lại quả là đáng sợ.