Chương 35: Bắt cóc 2
Có một cảm giác bức bối như trước những cơn bão lớn.
Cô biết mình không trông được. Nhưng cô không sợ, cô chỉ phẫn nộ, lại cảm thấy nực cười.
Đúng là ngốc nghếch. Sai lầm mấy năm trước, giờ lại lặp lại lần nữa.
Ngu ngốc thế nào mới nghĩ rằng 15 ngày đẹp như mơ đó đang để hoài niệm?
Ngu ngốc thế nào mới nghĩ rằng anh cũng thật lòng?
Những khi anh bất ngờ xuất hiện ở cửa, những buổi tối anh không chịu rời xa, chỉ ôm lấy cô, mặc cô đánh rồi cắn, mặc cô khóc ướt sũng áo anh, còn anh chỉ hết sức nhẫn nại hôn khô nước mắt cô, cô lại nghĩ là anh thực lòng.
Cô nhẽ ra phải luôn nhớ rằng, người đàn ông này không có trái tim.
Một người đàn ông đến trái tim còn không có, lấy đâu ra được sự chân thành.
Nhưng bão táp vẫn chưa ập tới.
Anh không thốt nửa lời, lạnh lùng nhìn cô. Cũng không biết bao lâu sao, ngón tay lạnh lẽo cuối cùng cũng dần nới lỏng ra.
Anh thả tay cô ra, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ nói: “Ra ngoài.”
Cô cũng trừng mắt nhìn anh, xoa xoa khuỷu tay bị nắm đến trắng nhợt ra.
Anh lặp lại lần nữa: “Ra ngoài.”
Cửa phòng tác lại một tiếng, rồi đóng lại.
Cô bước ra rất thong thả điềm tĩnh.
Trên giường chăn đệm lộn xộn, dưới đất tung tóe nào khăn bông, quần áo, thuốc rồi vỏ thuốc. Khi cô bước đi, cốc nước để lại trên bàn, trên thành cốc trong suốt vẫn còn một lớp hơi mỏng, đang bốc hơi từng chút một.
Cố Phi Trần lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài sân trồng một cây đa, rễ cây chằng chịt, tán cây dày đặc, ánh mặt trời gần như không lọt qua được, bóng râm che phủ khắp sân.
Cây này trồng từ 20 năm tước. Anh còn nhớ, trước khi trồng một ngày, ở đó chỉ có một cái hố rất to và sâu.
Anh cứ nhìn ra bên ngoài, cũng không biết bao lâu mới chợt cầm cốc nước lên, ném mạnh ra ngoài cửa.
“Choang” một tiếng, cốc nước bị va đập mạnh vỡ tan bay tứ phía. Dường như có một nỗi đau cực sắc, lướt qua cánh tay, nhưng anh gần như mất cảm giác, khuôn mặt vô cảm, chỉ lặng lẽ dứng dậy.
Nhẽ ra anh không nên yêu cô. Hoặc ngay từ ban đầu, anh đã không nên yêu cô.
Bố anh khi còn sống yêu thương che chở cho cô đến vậy, cuối cùng tìm đủ mọi cách, chỉ là để Tần Hoan được gả cho nhà họ Cố, thực ra anh hoàn toàn biết lý do.
Đúng là yêu người yêu cả đường đi lối về,
Bố anh hiểu rõ mong muốn của Tần Hoan nên tìm mọi cách để hoàn thành ý nguyện của cô.
Còn mẹ Tần Hoan, người phụ nữ nổi danh làm điên đảo các đấng anh tài năm xưa, thành công nhất cuộc đời là đã lấy được người chồng yêu thương mình và khiến cho đường đường một Cố Hoài Sơn say mê bao nhiêu năm liền.
Có lẽ đó là tình yêu thực sự.
Nhưng anh không muốn thừa nhận. Bởi nếu Cố Hoài Sơn thực lòng yêu người phụ nữ đó, thế còn mẹ anh? Bà đã bị vứt đi nơi nào.
Anh còn nhớ khi đứng trước mộ mẹ, bố anh không hề nhỏ nước mắt. Cho dù khi đó còn rất nhỏ, nhưng cảnh tượng đó mãi mãi khắc sâu trong lòng anh.
Cho đến rất nhiều năm sau, nhân cơ hội đi công tác, anh bằng quyết tâm lớn nhất, tự mình đi tìm hiểu sự thật, nhưng người phụ nữ đến tuổi trung niên vẫn còn nét xuân sắc, vừa gặp anh đã nói: “Xin cậu hãy buông tha Tần Hoan.”
Bà ta không phủ nhận chuyện ngoại tình của mình, thậm chí còn nhận toàn bộ trách nhiệm về việc mẹ anh tự sát. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào lại thẳng thắn như vậy, cũng chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào khiến anh căm ghét như vậy. Khóe mắt bà ta đã có nếp nhăn, lộ ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt phong tình: “Cái ch.ết của mẹ cháu là nỗi áy náy lớn nhất cuộc đời cô. Bất kể cháu nghĩ sao, cô cũng hy vọng cháu hãy hết thúc mối quan hệ với Tần Hoan. Cho dù nó có yêu cháu đến chừng nào, cô cũng không muốn Tần Hoan được gả vào nhà họ Cố... Cuộc đời này cô nợ nhà họ Cố, cô không muốn che giấu, cũng hoàn toàn không muốn con gái cô phải trả nợ thay cô.”
Cuối cùng bà ta nói: “Cho dù cháu không đồng ý yêu cầu của cô, cô cũng có cách khiến Tần Hoan chấm dứt quan hệ với cháu. Nhưng cô biết, cháu sẽ không từ chối, đúng không?”
Ánh mắt bà ta thực ra rất giống Tần Hoan, đều long lanh như nước hồ thu, như nhìn thấy tâm can người khác. Còn trái tim anh, dường như giây phút đó bị bà ta nhìn xuyên thấu.
Anh thực ra không biết từ chối, cũng không có cách nào từ cối.
Sau buổi gặp mặt đó, anh cứ nghĩ mình sẽ không thể đối mặt một cách bình thản với con gái bà ta.
Bóng cây lay động ngoài cửa sổ.
Máu trên tay lặng lẽ nhỏ xuống, vài giọt thấm vào thảm trải nền nhà, biến thành những vệt nâu sẫm.
Anh đứng im lặng giữa đống bừa bộn, dường như không còn cảm thấy đau. Rất nhiều lý do, rất nhiều thủ đoạn, hình như là lần duy nhất kể từ khi anh được sinh ra, lại không phải dùng để phục vụ cho lợi ích nào đó.
Từ nhiều năm trước, anh đã không cho phép mình yêu Tần Hoan. Nhưng cho đến ngày hôm nay, anh vẫn còn yêu cô.
Sau khi Tần Hoan quay về phòng mình, nhanh chóng thay quần áo rồi xuống nhà.
Mấy người giúp việc đều đang dọn dẹp dưới tầng một, nhìn thấy cô xuất hiện như cơn gió, lướt qua phòng khách đi thẳng ra ngoài cổng không hề ngoảnh đầu trở lại, đều ngừng công việc đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi rời khỏi nhà họ Cố, Tần Hoan cứ đi dọc theo con đường xe cộ chạy qua chạy lại, cuối cùng đi lên đường lớn, cô vẫn chưa gọi xe. Cô đi giày cao gót, thực ra bàn chân đã bắt đầu đau, mỗi bước chân đều nhói lên, nên cô dứt khoát bỏ giày ra cầm trên tay.
Cô chưa bao giờ đi chân trần bước ra đường như vậy, những người đi đường không khỏi nhìn cô bằng cặp mắt lạ lẫm. Nhưng cô hoàn toàn không để ý, thi thoảng thuận theo tầm mắt, cô cũng đáp trả họ bằng nụ cười kỳ lạ.
Gió thu xào xạc, mái tóc còn chưa khô hết bị thổi rối tung.
Cô thấy mình lúc này giống người điên.
Trên thực tế, cuộc đời cô kể từ khi có Cố Phi Trần, đã luôn điên khùng.
Suốt cả đoạn đường dài như vậy, cô cứ đi không mục đích, dọc đường bỗng nhớ tới mẹ. Mẹ cô khi còn sống yêu cầu cô rất nghiêm khắc, mỗi lời nói hành động đều có rất nhiều quy tắc, nếu bà còn sống, nhìn thấy bộ dạng thế này của cô, chắc hẳn cô sẽ bị giáo huấn một trận nên thân.
Không biết bao lâu sau, cô mới về đến nhà. Có lẽ do ban ngày tóc ướt chân trần, lại trúng gió, nên buổi tối cô bắt đầu cảm sốt.
Cơn sốt đến rất nhanh, đến mức không kịp trở tay. Uống thuốc xong, vẫn không hề có tác dụng. Nửa đêm lên cơn sốt, cả người giống như con tôm bị luộc chín.
Lúc nằm trên giường đợi Trần Trạch Như tới, Tần Hoan mơ màng nghĩ, cô thật giống như bị luộc trong nồi, nước sôi sùng sục, mỗi phút đều đau và rát đến tận xương cốt.
Cô ngủ không yên, những giấc mơ đứt quãng, rời rạc chẳng hề liên quan tới nhau, nhưng trong đó lại luôn xuất hiện cùng một bóng hình.
Cô thấy mình như sắp ch.ết, hơi thở nóng rực, nhưng cơ thể lại lạnh ngắt, lạnh thấu vào trong xương, nằm cuộn lại trên giường run rẩy.
Nước đang sôi trong nồi bỗng chốc biến thành nước đóng băng, cô như bị chìm xuống đáy, cố gắng mở mắt, nhưng lại chỉ nhìn thấy ánh sáng mông lung, xa vời không chạm vào được, còn cô nhanh chóng bị ch.ết chìm.
Cuối cùng Trần Trạch Như cũng kịp tới, vừa ôm vừa xốc cô đưa đến phòng cấp cứu bệnh viện.
Ánh đèn trắng sáng khiến cô không sao mở được mắt. Cô chỉ dựa cả người mềm nhũn vào lòng Trần Trạch Như, thi thoảng khó chịu quá lại nấc lên vài tiếng. Sau một hồi vật vã, cho đến khi dòng nước lành lạnh được truyền vào cơ thể cô qua đường tĩnh mạch, cô mới dần nằm yên xuống.
Trần Trạch Như chăm sóc cô liền ba ngày ba đêm, cuối cùng cô cũng dần dần hồi phục, nhưng cơ thể bắt đầu xuất hiện những biểu hiện không bình thường. Cô bắt đầu chảy máu chân răng, viêm lợi, thậm chí bị dị ứng nổi mẩn lên, nửa đêm ngứa không ngủ đực, hận không thể gãi rách cả da.
Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể kết luận áp lực quá lớn, gợi ý nên tìm uống thuốc đông y kết hợp nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Tình trạng này cũng không phù hợp để tiếp tục đi làm, nên Tần Hoan xin nghỉ phép, dùng gần như toàn bộ ngày tháng của cả năm gộp lại. Cô cả ngày ở lì trong nhà, Trần Trạch Như đặt giúp cô một nhà hàng, ngày ba bữa mang đồ ăn đến cho cô theo yêu cầu.
Do cơ thể không khỏe, giấc ngủ cũng không được ngon. Dường như đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng, những cảnh tượng quái đản trong mơ khiến cô tỉnh dậy vẫn thấy sợ hãi muốn ngừng thở.
Thi thoảng không gặp ác mộng, thì lại mơ thấy bể nước màu xanh biếc.
Cô chìm dưới nước, ngước lên nhìn ánh sáng mơ hồ trên đầu, bình tĩnh chờ đợi cái ch.ết.
Có lẽ nghỉ ngơi đã đủ, hoặc do thuốc đông y có tác dụng tốt, khoảng nửa tháng sau, những nốt lấm tấm trên mặt dần lặn mất, những biểu hiện khác cũng đã khỏi hẳn.
Nhưng cô gầy rốc đi. Đến hôm đầu tiên đi làm trở lại, Tần Hoan mới thực sự soi gương một cách kỹ lưỡng. Khuôn mặt chỉ còn bằng lòng bàn tay, da trắng nhợt, làm nổi bật đôi mắt đen ảm đạm.
Cô xuống gác từ sáng sớm, người bảo vệ chào cô, cô cười đáp: “Lâu lắm không gặp.” Ngay lúc đó nhìn thấy một chiếc xe con màu đen phóng ra khỏi cổng. Đèn xe nhấp nháy, do tốc độ rất nhanh nên không kịp nhìn biển thì xe đã biến mất.
Trong giây phút vộ vàng đó, chỉ thấy rất quen thuộc, giống như chiếc xe Cố Phi Trần hay đi.
Nhưng làm sao có chuyện đó?
Những ngày bị ốm, cô dường như cắt đứt liên hệ với anh. Trừ một buổi tối nhận được điện thoại của cô Triệu, cô Triệu hỏi cô: “Khi nào cháu về nhà ăn cơm? Tối qua vừa chuyển một tí sườn cừu và cá biển theo đường máy bay, đều là những món cháu thích.”
Khi đó cơ thể cô vẫn rất yếu, vừa không có cảm giác thèm ăn cũng chẳng có tinh thần, nên đối đáp vài câu rồi tắt máy. Sau đó, bên nhà họ Cố cũng không có ai liên lạc thêm nữa.
Lãnh đạo rồi đồng nghiệp ở trường thay nhau thể hiện sự quan tâm với cô. Ngày đầu tiên đi làm trở lại, hầu như không bố trí công việc gì cho cô.
Giờ ngồi rảnh ở văn phòng, gần như cả ngày chỉ lên mạng, có mỗi một lúc phải tiếp một sinh viên đến phản ánh thái độ cả người phục vụ ở một quầy ăn trong nhà ăn sinh viên có thái độ dữ tợn. Cô ghi lại tình hình, rồi gửi cho đồng nghiệp đi xử lý.
Cô về sớm một chút, vì còn phải đến bệnh viện lấy thuốc. Ban đầu để thuận tiện, Trần Trạch Như đưa cô tới một bệnh viện gần nhà, chính là bệnh viên Nghiêm Duyệt Dân đang làm việc.
Cũng may là không cùng một tòa nhà. Thường ngày Nghiêm Duyệt Dân đều ở trong bệnh viện, cách tòa nhà cô chữa bệnh một quãng đường, nên mấy lần tới đó đều không gặp anh.
Kiểm tr.a xong, bác sĩ quyết định không kê thêm đơn thuốc cho cô, đến thuốc đông y cũng dừng lại, chỉ dặn cô tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhấy định phải duy trì tinh thần thoải mái. Cô đồng ý rồi, lại cảm ơn bác sĩ, lúc này mới ra khỏi phòng khám.
Ngoài trời chạng vạng tối, đèn đường bắt đầu sáng lên, xe cộ đi lại như mắc cửi.
Khu vực này tấc đất tấc vàng, rất nhiều công ty lớn đều nằm ở đây, bởi thế mỗi giờ tan tầm đều tắc không sao nhúc nhích được.
Tần Hoan cũng cảm thấy đói, nên tìm một quán ăn gần đó. Bướ vào bên trong mới phát hiện, khách chính của cửa hàng đều là y tá, bác sĩ của bệnh viện. Sau khi cô ngồi xuống, chỉ nghe thấy các bàn thì thầm to nhỏ các vấn đề của bác sĩ, những thuật ngữ chuyên ngành đi kèm với tiếng dao dĩa và nhẹ vào nhau, tạo nên một không gian đặc biệt.
Biển hiệu cửa hàng rất đơn giản, hình như đều là cơm phần, Tần Hoan mới thoáng nhìn, thì bỗng có bóng đen áp lại, ngay sau đó là tiếng kéo ghế, người đó ngồi xuống ngay đối diện với cô.
“Đến đây ăn cơm?” Nghiêm Duyệt Dân dựa vào sau thành ghế, một tay đặt lên bàn, một tay gõ mặt bàn, nhìn cô hoàn toàn bình thản. Tần Hoan không khỏi ngây ra, bởi cô không ngờ lại gặp anh ở đây. Chỉ đành nặn ra một nụ cười nói: “Vâng.”
Thực ra sắc mặt cô không tốt, lại gầy đi trông thấy, rõ ràng thể trạng không được khỏe. Anh chắc chắn nhìn là nhận ra ngay, nhưng lại cố tình hỏi: “Ốm à?”
Giọng nói và vẻ mặt anh đều khiến cô không được thoải mái, trong mắt đã không còn vẻ dịu dàng, mà chỉ đầy sự thù hận và mỉa mai, như thể sự phẫn nộ vẫn chưa nguôi ngoai. Cô biết mình đuối lý nhưng không cách nào so đo với anh, chỉ lo sợ rằng cảnh hôm trước lại tái diễn.
Xung quanh đều là y bác sĩ, cô vẫn còn sợ anh không tự kiềm chế được như hôm trước, nên đứng dậy nói: “Em còn có việc, em đi trước đã.”
Cô đã bước ra phía ngoài, ai ngờ anh lại bước theo sau.
“Chạy nhanh thế làm gì?” anh một tay đút túi quần, một tay giữ vai cô nói: “Chẳng lẽ em sợ anh?”
Cô đành dừng lại, thực sự không quen với cái mỉa mai châm biếm kiểu này, người đàn ông trước mắt dường như đã hoàn toàn thay đổi, đến mức cô không thể nhận ra.
Cô nhìn xuống cánh tay đang để trên vai mình, cau mày hỏi: “Anh đừng có như vậy. Anh rốt cuộc còn muốn nói điều gì?”
“Anh còn nhiều điều muốn nói với em.” Anh lại cười bảo: “Chi bằng ra đằng kia nói, tránh cho mọi người nhìn thấy, cả hai đều mất mặt.”
Nghiêm Duyệt Dân chỉ về phía một con hẻm nhỏ gần bệnh viện, lúc này quả rất ít người qua lại, là nơi phù hợp để nói chuyện.
Tuy rằng cô không biết anh muốn nói chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đi theo anh về phía đó.
Cô đi đằng trước, bước vào trong con hẻm. Ở đó ban ngày thường có một vài người bán hàng rong đi rao hàng, đa phần bán những đồ thủ công mỹ nghệ vô cùng bắt mắt, lúc này hẳn đã thu dọn về nhà, nên con hẻm trống trơn, không có lấy một bóng người.
Cô bước tới bờ tường rồi dừng lại, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Anh muốn nói gì...” Cô biết Nghiêm Duyệt Dân ở phía sau, nên vừa hỏi vừa quay đầu lại, nhưng mới quay được nửa chừng, miệng bỗng nhiên bị một sức mạnh rất lớn bịt chặt lấy.
Cô giật bắn mình, muốn giãy giụa. Nhưng cô làm sao có thể chống lại được sức mạnh của đàn ông? Dường như cô bị bịt miệng bằng một chiếc khăn mùi xoa, có lẫn một mùi rất kỳ lạ và nhức mũi, cô chỉ hít vào một cái, lập tức hai mắt chợt nhòa đi, rồi hoàn toàn mất ý thức.