Chương 14: Phó tổng không phải người cô có thể động vào
Bước ra khỏi phòng với vẻ bực dọc, Trương Thiên Ân nghiến răng nghiến lợi dán mắt vào cánh cửa đã đóng kín, cô rất muốn đá vào cánh cửa cho bõ tức nhưng cô lại không thể làm như vậy. Trương Thiên Ân hậm hực bước thẳng về phòng làm việc. Bây giờ đã đến giờ nghỉ trưa, các nhân viên có thể nghỉ ngơi và đi ăn trưa ở căn tin của công ty. Nhưng Trương Thiên Ân lại ngồi trong phòng làm việc xử lý những tài liệu còn lại trong tâm trạng chỉ cần ai đó xuất hiện cô sẽ giết ch.ết kẻ đó.
"Cốc cốc cốc" Có người đến gõ cửa phòng cô, Trương Thiên Ân chưa nói gì, người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào. Đỗ Tuấn Hải giờ tay nhìn chiếc đồng hồ ở cổ tay trái rồi nhìn về phía Trương Thiên Ân: "Ngày đầu tiên đi làm mà biểu hiện của cô tốt thật, đến giờ nghỉ trưa rồi mà vẫn ngồi xử lý tài liệu, cô không định đi ăn trưa sao?"
Trương Thiên Ân đặt chiếc bút trên tay xuống bàn, thở dài một nhìn chằm chằm Đỗ Tuấn Hải, nếu không phải là anh ta mà là nhân viên khác đến tìm cô chắc cô đã nổi đóa lên rồi.
Đỗ Tuấn Hải thấy biểu hiện của cô như vậy liền hỏi: "Cô...làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Trương Thiên Ân vắt chéo chân, dựa hẳn vào chiếc ghế, khoanh tay trước ngực nhìn Đỗ Tuấn Hải: "Tổng giám đốc không đến công ty sao? Tại sao từ sáng đến giờ tôi không hề thấy giám đôc xuất hiện?"
Đỗ Tuấn Hải có chút lúng túng, dường như không biết trả lời như thế nào, giống như Trương Thiên Ân đang hỏi một câu rất khó trả lời vậy. Nhưng Trương Thiên Ân lại không để ý đến biểu hiện đó của Đỗ Tuấn Hải, thấy Đỗ Tuấn Hải im lặng cô cau mày lại, hỏi: "Anh cũng không biết sao?"
"À...quên nói với cô, Tổng giám đốc ra nước ngoài xử lý công việc nên thời gian này giám đốc tạm thời vắng mặt."
"Nhưng tôi cần chữ ký của giám đốc."
"Nếu vậy thì cô hãy chuyển tài liệu đến phòng của Phó tổng giám đốc, bây giờ Phó tổng sẽ là người thay mặt giám đốc ký tên và xét duyệt mọi tài liệu mà cô đã xử lý xong."
"Tôi gặp rắc rối rồi." Trương Thiên Ân nhìn Đỗ Tuấn Hải vẻ cầu cứu.
"Rắc rối?" Đỗ Tuấn Hải với khuôn mặt không hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Xuống căn tin trước rồi nói." Trương Thiên Ân gật gật đầu cùng đi với Đỗ Tuấn Hải.
Xuống căn tin hai người gọi hai phần cơm, vừa ngồi xuống bàn Đỗ Tuấn Hải liền hỏi: "Cô đã làm sai gì sao?"
"Anh đã làm việc ở đây bao lâu rồi?"
Đỗ Tuấn Hải trả lời: " tháng." Nhìn cô hỏi: "Cô gặp rắc rối gì rồi, mau nói đi."
"Lúc nãy tôi gặp Phó tổng, anh ta yêu cầu tôi tối nay phải cùng anh ta đi dự một bữa tiệc." Cô nói với giọng bực bội:"Phó tổng của anh là người như thế nào vậy? Anh ta đối với những nhân viên mới đều như vậy sao?"
Đỗ Tuấn Hải đảo mắt nhìn xung quanh, ra hiệu cho cô đừng lớn tiếng, Trương Thiên Ân không hiểu tại sao Đỗ Tuấn Hải lại như vậy: "Anh sợ đến tai Phó tổng sao?"
"Đúng, Phó tổng không phải người chúng ta có thể dây vào đâu, nếu anh ta đã có yêu cầu như vậy thì tốt nhất cô nên chấp thuận, xin lỗi tôi không thể giúp gì được cho cô." Đỗ Tuấn Hải nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
Trương Thiên Ân với khuôn mặt không thể hiểu nổi, cô thở dài chống tay lên cằm vẻ bất lực: "Ý anh là sao?"
Đỗ Tuấn Hải có vẻ thận trọng nói: " tháng trước, khi tôi vừa mới đến đây làm việc, lúc đó cũng có một cô nhân viên nữ mới đến, cô gái đó là kế toán của công ty, không ngờ Phó tổng lại để mắt tới cô gái đó nhưng cô ấy đã có chồng sắp cưới nên đã từ chối Phó tổng và rồi..." Đỗ Tuấn Hải đang nói bỗng nhiên dừng lại nửa chừng nhìn Trương Thiên Ân như đang chờ phản ứng của cô.
Trương Thiên Ân hơi cau mày khi anh ta đang nói nửa chừng liền dừng lại: "Rồi sao?"
Đỗ Tuấn Hải hít một hơi sâu rồi nói tiếp: "Cô gái đó đã ch.ết trước ngày cưới một ngày không rõ nguyên nhân, đó là thông tin tôi vô tình biết được và đây cũng là một bí mật, không ai dám tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, càng không dám đem chuyện này ra để bàn tán."
Trương Thiên Ân tròn mắt khi nghe Đỗ Tuấn Hải nói: "Có chuyện đó thật sao?"
Đỗ Tuấn Hải gật đầu: "Mặc dù không biết nguyên nhân dẫn đến cái ch.ết của cô gái đó, nhưng những nhân viên biết chuyện trước đó đều ngầm hiểu được Phó tổng có dính líu đến chuyện này, vì vậy nên nhân viên trong công ty rất nể sợ Phó tổng, Phó tổng nói một thì nhân viên phải nghe mười, ai dám làm trái lời sẽ bị sa thải ngay lập tức."
Thấy Trương Thiên Ân không nói gì, Đỗ Tuấn Hải liền nói tiếp: "Cô cũng đừng nghĩ rằng Phó tổng vì thật lòng yêu cô gái kia nhưng lại bị cô gái đó từ chối mà trở thành con người tàn nhẫn như vậy."
"Vậy thì tại sao?"
Đỗ Tuấn Hải cười nhạt nói: "Phần lớn mọi người trong công ty đều biết Phó tổng là một công tử đào hoa, đối với các cô gái cũng chỉ là chơi bời, chưa bao giờ thật lòng với bất cứ ai, nhưng nếu Phó tổng đã để mắt đến ai mà người đó vẫn cứ cố làm cao thì hãy tự nhận lấy hậu quả."
Trương Thiên Ân chớp chớp mắt: "Nói vậy có nghĩa là tôi đang là nạn nhân tiếp theo sao?"
Đỗ Tuấn Hải nghĩ nghĩ: "Cái này thì khó nói lắm."
Trương Thiên Ân thở dài, cúi đầu ăn cơm, cô không quan tâm cô có phải nạn nhân tiếp theo không mà cô chỉ quan tâm đến thái độ của Hứa Gia Khánh khi biết cô đi dự tiệc với một người đàn ông khác sẽ như thế nào.
Một cô gái cá tính như cô, tuy không bướng bỉnh nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ ai, nhưng bây giờ...Khi ở nhà thì phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ, đi làm thì phải làm theo yêu cầu của Phó tổng mặt dù đó là chuyện tư, thậm chí khi ngủ cô vẫn phải làm theo lời của Hứa Gia Khánh. Đây là ông trời đang thử thách cô sao?