Chương 17: Em thật ngốc (II)​

Hứa Gia Khánh ngồi trên một mỏm đá, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nơi biển khơi vô tận. Trương Thiên Ân bước gần về phía anh. Ánh mắt của anh vẫn không dời mặt biển một giây nào. Trương Thiên Ân bước đến ngồi sát bên anh, hướng ánh mắt về nơi anh đang nhìn: "Ở đó có gì sao?" Có lẽ ở đó phải có cái gì đó nên anh mới chú tâm nhìn như vậy.


Môi anh khẽ mấp máy định nói gì đó nhưng lại không nói, mỉm cười nhìn Trương Thiên Ân: "Có, ở đó có nước biển, có sóng biển còn có cả dãy núi trùng trùng điệp điệp ở kia kìa, em không nhìn thấy sao?" Thật ra điều anh muốn nói không phải như vậy mà anh muốn nói là "Ở đó có một ký ức đẹp và có một cơn ác mộng không thể nào quên." Nhưng nếu anh nói như vậy chắc chắn cô sẽ tò mò muốn biết nên anh không muốn nói. Cô không nên biết quá nhiều về anh làm gì, nhiêu đó là đủ rồi.


Nếu chỉ đơn giản là như vậy thì việc gì cô phải hỏi anh chứ, chẳng qua thấy anh nhìn chăm chú quá nên cô mới hỏi, ai dè...
Trương Thiên Ân phì cười: "Tất nhiên là tôi nhìn thấy rồi."
"Em có biết đây là đâu không?"


Trương Thiên Ân lắc đầu, anh liền nói: "Dãy núi đó...là nơi tôi xảy ra tai nạn."
Trương Thiên Ân chỉ tay về phía dãy núi: "Ở...ở đó sao?"
"Phải là ở đó."
"Tại sao anh lại đến đây?"


Hứa Gia Khánh trả lời, không cần nghĩ: "Vì nhớ." Sau khi nói xong anh mới ý thức được tự anh lại đi nhiều lời với cô rồi.
"Anh..." Hứa Gia Khánh vội cắt ngang lời cô: "Đừng hỏi thêm gì cả em chỉ cần biết như vậy thôi."


Trương Thiên Ân với vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, anh là đang che dấu sao, nói đến như vậy rồi mà còn không muốn cho cô biết nữa. Trương Thiên Ân cũng không hỏi nữa, dù gì thì đó cũng là chuyện của anh còn cô chỉ là người ngoài, có lẽ sẽ không có quyền được biết.


available on google playdownload on app store


"Sao em lại về lúc này, lại còn bỏ Vương Thế Minh ở đó?" Hứa Gia Khánh đột nhiên chuyển chủ đề.
Trương Thiên Ân định trả lời nhưng lại bị Hứa Gia Khánh cướp lời: "Sao em ngốc vậy, không sợ hậu quả sao mà làm như vậy?"


Trương Thiên Ân chớp chớp mắt nhìn anh: "Vì tôi sợ anh ngốc lần hai, lại hiểu lầm tôi như lần trước."
Hứa Gia Khánh khẽ cười: "Vậy mà tôi cứ tưởng em nhớ tôi quá nên mới bỏ tiệc về ngủ để gặp tôi."
Trương Thiên Ân lườm anh: "Nhảm nhí."


"Anh ta không phải người mà em có thể động vào." Hứa Gia Khánh nói vô cùng nghiêm túc.
"Tôi biết." Cô bổ sung thêm: "Nhưng tôi không muốn gần gũi với anh ta, như vậy sẽ làm cho nhân cách của tôi đi xuống."
"Nhưng tôi nghĩ anh ta chắc chắn sẽ không tha cho em." 
"Tôi biết." 


Hứa Gia Khánh không hiểu tại sao mà cô vẫn thản nhiên như vậy: "Sao em vẫn bình thản quá vậy?"
Trương Thiên Ân cười trừ: "Thế anh nói bây giờ tôi phải làm sao?" 


"Theo tôi thì bây giờ em nên hợp tác với anh ta, nếu Ngô Gia Hào mà biết anh ta và em như vậy chắc chắn sẽ rút lui, Vương Thế Minh cũng không thua kém gì Ngô Gia Hào mẹ em chắc chắn sẽ từ bỏ Ngô Gia Hào tiếp nhận Vương Thế Minh, một thời gian sau em phải làm sao để cho Vương Thế Minh chán ghét em rồi đá em vậy là em sẽ được yên ổn, không có mũi tên nào nhằm vào em nữa, như thế sẽ bỏ được hai cái chướng ngại vật trước mắt..." Hứa Gia Khánh say xưa nói.


"Sau đó tôi sẽ loại bỏ được cái rắc rối lớn nhất là anh, đúng không?"
Hứa Gia Khánh gật đầu: "Ừ, đúng."
"Đây là anh đang có lòng tốt giúp tôi hay giúp anh vậy?"


"Có thể nói là cả hai, nhưng tôi thấy cái kế hoạch này khá ổn mà, nếu em coi tôi, Ngô Gia Hào, Vương Thế Minh là rắc rối thì em chỉ cần thực hiện kế hoạch này là có thể gạt bỏ hết mọi rắc rối rồi, như thế quá tốt còn gì." Hứa Gia Khánh ra vẻ như những điều này sẽ thật sự xảy ra khi cô làm theo lời anh vậy.


"Thế nếu như anh ta không ghét tôi mà là ngược lại, càng ngày càng thích tôi thì sao?" 
"Không có nếu gì hết, loại người như Vương Thế Minh chỉ có những cảm xúc nhất thời, chưa bao giờ là lâu dài và chân thật hết."


Trương Thiên Ân bĩu môi nói: "Anh nói cứ giống như anh là người hiểu anh ta lắm ấy." 
Hứa Gia Khánh vẫn cứ tự cho là mình đúng, liền nói: "Con người này còn cần phải hiểu sao, bản chất lồ lộ ra bên ngoài như vậy tôi nhắm mắt cũng biết."


"Tóm lại tôi sẽ không làm vậy, tôi tự có cách của mình, mà anh yên tâm, tôi cũng không có ý nhốt anh ở đây đâu." 


Hứa Gia Khánh im lặng không nói gì nữa, cả hai chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng biển vẫn vang lên trong không gian. Trương Thiên Ân cứ đưa ánh mắt về phía dãy núi là cô lại cảm thấy rợn người vì lúc nãy Hứa Gia Khánh nói đây là nơi anh xảy ra tai nạn. Chẳng hiểu sao lại đưa cô đến đây làm gì, trên thế giới còn rất nhiều cảnh đẹp kia mà, vậy mà anh lại đưa cô đến nơi này. Đối với Trương Thiên Ân, nơi này không cần gió cô cũng đã cảm thấy lạnh toát người rồi.






Truyện liên quan