Chương 10: Người không biết “lùi để tiến”
Bài diễn thuyết của Từ Quang Tông tương đối xuất sắc, cuối cùng giành được thắng lợi tuyệt đối trước đối thủ cạnh tranh của mình, trở thành chủ tịch hội sinh viên nhiệm kì mới của học viện kinh tế đại học Z. Còn Tống Điềm thì trở thành trưởng ban đời sống như mong ước.
Sau khi cuộc bầu cử kết thúc, các cán bộ hội sinh viên nhiệm kì trước và các cán bộ hội sinh viên nhiệm kì sau sẽ tiến hành hoạt động bàn giao công việc, vì vậy mà những người khác có thể ra về trước. Khả Nhi hòa vào dòng người đi ra khỏi hội trưởng. Khi đi ngang qua phòng học đó, Khả Nhi bất giác nhìn vào bên trong, thấy Từ Quang Tông và mấy người khác đang ở trong đó nói chuyện với lãnh đạo của học viện. Trong đám công, khuôn mặt cậu rạng rỡ niềm vui. Nhìn thấy Khả Nhi đi qua, ánh mắt của cậu dừng lại trên người cô một lát và mỉm cười với cô. Trong lòng Khả Nhi dâng lên một cảm giác lo lắng và chán nản.
Bởi vì là cuối tuần nên trên đường về, Khương Lan và Hà Mạn Tuyết đều tách ra để đi chơi với bạn trai, chỉ còn lại Diệp Phi và Khả Nhi đồng hành. Trên đường đi, Khả Nhi trầm ngâm đến kì lạ. Diệp Phi ngạc nhiên hỏi: -Sao thế? Xem ra tâm trạng của cậu có vẻ nặng nề!
Khả Nhi dừng bước: -Diệp Phi, hình như tớ đã làm một chuyện ngốc nghếch!
-Hả?- Diệp Phi kinh ngạc. Trong sáu cô gái của phòng 312, trừ Khương Lan ra thì Khả Nhi là nhỏ tuổi nhất, nhưng Khả Nhi lại là người biết cách cư xử là hành động có lập trường nhất. Đây là lần đầu tiên Diệp Phi thấy Khả Nhi có vẻ bối rối không biết phải làm thế nào. Diệp Phi liền đến bên cạnh, siết chặt vai Khả Nhi rồi bảo: -Đi nào, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện đi!
Trong một khu rừng nhỏ ở phía tây của trường, Diệp Phi lặng lẽ ngồi nghe Khả Nhi kể lại đầu đuôi câu chuyện: -Rốt cuộc trong lòng cậu đang nghĩ gì?
-Hài…- lông mày Khả Nhi nhíu lại: -Suốt mấy tiếng đồng hồ ở trong hội trường, tớ hầu như không nghe gì hết, chỉ cảm thấy những điều Từ Quang Tông nói là có lí. Quả thực cậu ấy rất hợp với tớ. Bọn tớ xuất thân từ hoàn cảnh nghèo khó, thế nên không có ai là “trèo cao” cả, lại cùng bất chấp số phận, dùng chính sức lực của mình để ganh đua với đời, chỉ có hướng phấn đấu không giống nhau mà thôi. Hơn nữa cả hai lại là người có trách nhiệm với gia đình. Thế nhưng…tớ không thể nào khiến cho tâm trạng của mình vui vẻ lên được!
-Cô bé tội nghiệp!- Diệp Phi cười: -Cậu không hề thích cậu ấy!
-Cậu cũng nghĩ như vậy à?
Diệp Phi nói: -Tớ là người từng trải đương nhiên tớ phải hiểu rõ hơn cậu. Khi con gái thực sự thích một người nào đó, nhất là tình yêu đầu, họ trở nên mất đi lí trí. Nếu như cậu thích cậu ta dù chỉ một chút thôi thì cậu đã không phải nói ra cả mớ lí do đằng sau nhằm thuyết phục bản thân mình. Không thích là không thích, chẳng phải đến tận bây giờ cậu cũng chưa thể thuyết phục bản thân hay sao?
Khả Nhi trầm ngâm hồi lâu rồi bảo: -Diệp Phi, có một vấn đề này tớ rất muốn hỏi cậu. Nếu như tớ nói có gì sai thì cậu đừng giận nhé!
-Nói đi! Có thểtrả lời tớ sẽ trả lời. Không trả lời được thì thôi, tuyệt đối không giận đâu!
-Ban đầu khi Giang Ba theo đuổi cậu, mấy người bọn tớ đều cảm thấy anh ấy không xứng với cậu. Vậy tại sao sau này cậu lại chấp nhận anh ấy?
Trong mấy đôi của phòng, khiến cho mọi người kinh ngạc nhất chính là đôi của Diệp Phi và Giang Ba. Diệp Phi là người thật thà, trầm tĩnh. Còn Giang Ba lúc nào cũng toe toét. Thật khó mà tưởng tượng được hai người ấy lại thành một đôi.
Nhắc đến Giang Ba, giọng điệu của Diệp Phi trở nên vô cùng dịu dàng: -Có lẽ là tâm lí bù trừ! Tớ là sinh viên khoa văn, thế nên thường hướng về các sinh viên khoa lí. Tớ làm gì cũng không mấy chủ động, nhưng Giang Ba lại rất chủ động. Anh ấy biết đánh bóng, chơi ghi ta, chơi cờ tướng, cờ vây… trong khi tất cả những cái này tớ đều không biết. Trông thì tưởng là không hợp, thế rồi tớ lại thích người ta. Có muốn tránh cũng không tránh được!
Khả Nhi khẽ gật đầu, cũng có lí. Công bằng mà nói thì Giang Ba cũng là một anh chàng đẹp trai. Khả Nhi từng nhiều lần nhìn thấy Giang Ba cao lớn che chở cho Diệp Phi bé nhỏ. Lúc ấy nhìn Diệp Phi giống hệt như một chú chim nhỏ yếu ớt nép vào người Giang Ba. Khả Nhi có thể nhìn thấy niềm vui ánh lên trong đôi mắt của Diệp Phi. Cũng vẫn là chân lí đó, người có vẻ hợp với mình lại không phải là người mà mình thích. Nếu cứ miễn cưỡng ở bên nhau thì làm sao mà vui vẻ được?
Diệp Phi nhìn Khả Nhi: -Xem ra trong lòng cậu đã có câu trả lời rồi. Cậu định thế nào?
Khả Nhi đã bình tĩnh trở lại: -Nếu như Từ Quang Tông không nhắc lại chuyện này nữa tớ sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mọi người vẫn là bạn tốt của nhau. Nhưng nếu cậu ta nhắc lại lời hứa ấy, tớ đành phải nói sự thật, rằng giữa tớ và cậu ta chỉ là bạn bè. Lời hứa với cậu ta lúc ấy chỉ là vì không muốn gây ảnh hưởng đến tâm lí tranh cử của cậu ta.
-Cậu không sợ sẽ giống như Chu Chính Hạo và Lệ Na, từ bạn thành thù sao?
-Chắc không đến nỗi đâu- Khả Nhi không dám chắc: -Lúc trước Chu Chính Hạo cũng bị tớ từ chối nhưng giờ chúng tớ vẫn là bạn đấy thôi!
Diệp Phi cười: -Cậu đấy, làm gì cũng rất thông minh, thế mà cứ gặp chuyện tình cảm là trở nên vô cùng ngốc nghếch. Từ Quang Tông và Chu Chính Hạo giống nhau sao? Chu Chính Hạo gia đình giàu có, tính tình cởi mở, lại đẹp trai, rất được lòng con gái. Với Chu Chính Hạo, tán gái là chuyện đùa vui, có tán được hay không chẳng quan trọng, không hề ảnh hưởng đến sự tự tin của anh ấy. Còn Từ Quang Tông lại là người có lòng tự trọng rất cao. Nói một cách khác, sự tự ti của cậu ta rất lớn. Mặc dù cậu hứa với cậu ta chỉ vì hoàn cảnh bức bách, nhưng chưa chắc cậu ta đã nghĩ được như vậy. Nhất định cậu ta sẽ cho rằng cậu chê nhà cậu ta nghèo khổ, nói một đằng làm một nẻo…
-Tớ không muốn mất đi một người bạn như vậy. Nhưng nếu như cậu ta nhất định nghĩ như thế thì tớ cũng chẳng còn cách nào khác- Khả Nhi khẽ cười: -Có lẽ tớ phải từ chối khéo léo một chút để không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.
-Hài, chắc là phải cân nhắc lời ăn tiếng nói một chút! Đừng có động chạm vào lòng tự tôn của cậu ta đấy!
Hai người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được mấy lời từ chối khéo léo.
Quả nhiên đúng như Khả Nhi dự đoán, tối hôm ấy, Từ Quang Tông gọi điện thoại đến phòng hẹn Khả Nhi ra ngoài. Khả Nhi hẹn Từ Quang Tông ra đài phun nước của trường để nói chuyện. Đài phun nước nằm ở trước cổng thư viện, xung quanh là bãi cỏ xanh rờn, không gian yên tĩnh và trong lành, vừa tiện cho việc nói chuyện lại không khiến cho người khác có cái cảm giác ấm áp.
Khả Nhi vừa đến gần thư viện đã nhìn thấy Từ Quang Tông đang đứng bên cạnh đài phun nước. Diệp Phi khẽ siết vai Khả Nhi:- Đi đi, đánh nhanh thắng nhanh! Tớ ở phòng đọc trong thư viện chờ tin chiến thắng của cậu!
Khả Nhi gật gật đầu, chậm rãi bước những bước chân như đeo đá. Cô không phải là quân tử, không nhất thiết phải giữ lời hứa. Nhưng nếu không thực hiện lời hứa thì chính bản thân cô cũng cảm thấy áy náy.
Từ Quang Tông đã nhìn thấy Khả Nhi từ xa. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Khả Nhi, ánh mắt của Từ Quang Tông không hề rời khỏi cô dù chỉ trong tích tắc.
-Khả Nhi…-Từ Quang Tông chạy lại gần Khả Nhi, thân mật gọi tên cô.
Khả Nhi bất giác rùng mình, đứng dịch sang bên cạnh một chút, kéo rộng cự li giữa cô và Từ Quang Tông.
-Khả Nhi…- hình như Từ Quang Tông quá mức phấn khích nên một người thường ngày rất tinh ý như cậu ta lại không nhận ra vẻ mặt khác thường của Khả Nhi: -Hôm nay tớ rất vui, không nghĩ rằng mình lại có thể ngồi lên cái ghế chủ tịch hội sinh viên này!
Khả Nhi gượng cười: -Chúc mừng cậu!
Từ Quang Tông mỉm cười chăm chú nhìn cô. Ngọn đèn trắng trước cổng thư viện phản chiếu ánh sáng vào đôi mắt Từ Quang Tông: -Tất cả những niềm vui này, tớ rất muốn chia sẻ cùng cậu. Cậu nhận lời làm bạn gái của tớ mới là chuyện khiến cho tớ vui mừng nhất kể từ khi tớ bước chân vào trường đại học này!
Khả Nhi ngoảnh đầu đi, né tránh ánh mắt của Từ Quang Tông rồi khó khăn thốt ra từng chữ: -Từ Quang Tông, tớ luôn coi cậu là một trong những người bạn tốt nhất ở đại học này. Cậu nói cậu thích tớ…tớ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Dù sao thì được người khác yêu quý cũng là một chuyện đáng để vui! Hơn nữa cậu lại là người xuất sắc như vậy! Nhưng mà…
-Từ Quang Tông, trùng hợp thế, lại gặp cậu ở chỗ này!- đúng lúc ấy thì có người cất tiếng chào hỏi Từ Quang Tông, cắt đứt câu nói còn dang dở của Khả Nhi.
Từ Quang Tông vội vàng đi đến bắt tay người đó: -Chào bí thư Trương!
Người đó chính là Trương Bình, sinh viên năm thứ tư của học viện kinh tế, người đã từng đảm nhiệm chức vụ phó bí thư đoàn của học viện. Khi Khả Nhi mới vào đại học, Trương Bình đã từng theo đuổi cô. Anh ta là một người khác kiêu ngạo, tự cho rằng mình là một nhân vật có tiếng tăm vang lừng ở trong trường, nên việc theo đuổi một cô sinh viên mới không chút tiếng tăm như Khả Nhi sẽ khiến cho cô vui mừng khôn siết. Nào ngờ cuối cùng anh ta lại bị Khả Nhi thẳng thừng từ chối: -Xin lỗi, tôi không quen anh! Cũng không có hứng thú hẹn hò với anh! Xin anh đừng làm phiền tôi nữa!- điều này khiến cho Trương Bình cảm thấy rất mất mặt và vô cùng căm hận Khả Nhi. Anh ta từng nghiến răng kèn kẹt mà tuyên bố rằng: -Chỉ cần Trương Bình này còn ở học viện kinh tế đại học Z này ngày nào thì ngày đó Tần Khả Nhi đừng mong được hoạt động trong đoàn hay hội sinh viên. Tôi phải bóp ch.ết cô ta mới cam lòng!- Nào ngờ Khả Nhi chẳng chút hứng thú với các công tác đoàn đội này, thế nên Trương Bình làm gì có cơ hội mà bóp ch.ết Khả Nhi.
Sau một hồi hàn huyên với Từ Quang Tông, Trương Bình liếc nhìn Khả Nhi đang đứng ở cạnh đài phun nước, nhíu mày hỏi Từ Quang Tông: -Đang hẹn hò à?
-Đâu có…-Từ Quang Tông chối phắt đi: -Em vừa ở trong thư viện ra, tình cờ gặp bạn Khả Nhi nên đứng nói chuyện vài câu thôi mà!
-Tôi còn tưởng cậu giỏi giang thế, có thể tán đổ mỹ nữ băng đá ấy cơ đấy!
Từ Quang Tông cười: -Tần Khả Nhi vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, em làm sao với tới được?
-Lớp chú mày nhiều con gái đẹp, cơ hội đương nhiên cũng nhiều! Ví dụ như cái em Lệ Na ấy, giờ đã trở thành người tình trong mộng của bao nhiêu người, nhưng đến giờ vẫn là hoa chưa có chủ!
-Tang Lệ Na á…- Từ Quang Tông cười ha ha: -Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tim em đập rộn ràng! Cô ấy quả thực xinh đẹp!
….
Dưới đài phun nước có lắp rất nhiều đèn màu nhấp nháy. Luồng nước phun lên cao như đang lấp lánh ánh đèn màu, những gam màu bắt mắt đan xen trong luồng nước khiến cho Khả Nhi say sưa ngắm nhìn. Con gió nhẹ buổi tối đã truyền hết những lời đối thoại giữa Từ Quang Tông và Trương Bình đến tai của Khả Nhi. Cô bất giác bật cười, trong lòng không một chút giận dữ, chỉ cảm thấy như trút được hòn đá tảng đè nặng trên ngực, sẽ không bao giờ phải cảm thấy áy náy nữa. Thật là mất công cô và Diệp Phi phải ngồi nghĩ mãi mới tìm được những lời từ chối khéo léo.
Sau khi tạm biệt Trương Bình, Từ Quang Tông liền quay lại mỉm cười với Khả Nhi. Từ Quang Tông bối rối giải thích với Khả Nhi: -Trương Bình là người giới thiệu tớ vào Đảng. Giờ tớ đang ở trong giai đoạn khảo sát rất quan trọng, không thể không lấy lòng anh ta! Hơn nữa, hôm nay tớ vừa mới được chọn làm chủ tịch hội sinh viên đã dính vào chuyện yêu đương ngay thì không hay lắm! Vì vậy…- Từ Quang Tông dừng lại một chút rồi nói tiếp: -Khả Nhi, sau này chắc cậu phải chịu thiệt thòi một chút rồi!
-Thiệt thòi?- Khả Nhi ngạc nhiên: -Thiệt thòi cái gì?
-Quan hệ của chúng ta tạm thời không công khai ra ngoài!- nhìn thấy lông mày Khả Nhi hơi nhíu lại, Từ Quang Tông vội vàng nói: – Nhưng trên thực tế chúng ta vẫn là người yêu của nhau. Chúng ta có thể bí mật hẹn hò!
Khả Nhi cảm thấy rất buồn cười: -Ý của cậu là muốn tớ làm bạn gái bí mật của cậu? Hay nói một cách khác là tình nhân trong bóng tối của cậu?
Từ Quang Tông bối rối: -Không thể nói như vậy được. Trương Bình chỉ học ở đây thêm một năm nữa thôi. Đợi anh ta tốt nghiệp là quan hệ của chúng ta có thể công khai được rồi!- Từ Quang Tông nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt van nài: -Khả Nhi, chỉ cần hai người đều cảm thấy vui thì hình thức chẳng quan trọng gì đâu! Chỉ cần trong tim tớ có cậu, đó mới là điều quan trọng nhất. Ban nãy tớ nói Lệ Na xinh đẹp chỉ là để lấp ɭϊếʍƈ quan hệ của chúng ta mà thôi. Trong lòng tớ, cậu mới là người đẹp nhất!
Những câu nói quá “sến” của Từ Quang Tông khiến cho Khả Nhi nổi gai ốc. Cô vội vàng lên tiếng ngắt lời Từ Quang Tông: -Từ Quang Tông, giữa tớ và cậu là quan hệ bạn học quang minh chính đại. Vì vậy không cần phải lấp ɭϊếʍƈ gì cả!
Từ Quang Tông hốt hoảng: -Cậu giận đấy à?
-Tớ không giận. Trước khi Trương Bình đến, tớ còn chưa kịp nói hết. Lúc ấy tớ định nói với cậu, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè. Ngoài ra không thể có quan hệ khác được!
-Cậu còn nói cậu không giận, rõ ràng là cậu đang giận tớ còn gì! Tớ biết một mối tình không được không khai là điều thiệt thòi cho cậu. Tớ cũng không muốn như vậy! Nhưng mà Khả Nhi à, chẳng nhẽ cậu không biết lùi một bước để tiến hai bước, cố gắng chịu ấm ức chỉ một năm nữa thôi mà!
-Tớ thật sự không giận! Chỉ hi vọng cậu có thể hiểu là lời hứa của tớ ngày hôm nay chỉ là vì hoàn cảnh xô đẩy. Cậu tuyệt đối đừng cho nó là thật!
-Đừng giận nữa mà! Tớ biết là cậu có tình cảm với tớ mà! Cậu vừa nãy còn nói là được tớ thích là một chuyện vinh hạnh còn gì?
Khả Nhi cắn răng bám chặt vào lan can đài phun nước, thật sự muốn đạp cho cậu ta một cái rơi xuống bể nước. Giờ nói gì với cậu ta cũng chỉ là nước đổ đầu vịt, phải làm thế nào cho cậu ta hiểu ra đây? Những giọt nước li ti từ đài phun nước bắn vào mặt Khả Nhi khiến cho cô cảm thấy man mát. Khả Nhi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô hạ giọng, chậm rãi nói từng câu từng chữ một: -Thôi được rồi. Cậu nghe cho rõ đây! Tớ không hợp với cậu! Tớ không phải là một người biết khom lưng uốn gối để chu toàn đại cục như cậu! Nếu như tớ thật sự bắt đầu một câu chuyện tình cảm thì nhất định phải đường đường chính chính công khai cho mọi người cùng biết. Nếu không tớ thà không có còn hơn!
-Khả Nhi, tớ thực lòng thích cậu!- Từ Quang Tông hạ giọng van nài, rõ ràng là có ý thuyết phục Khả Nhi: -Trong kế hoạch cuộc đời của tớ, mỗi giây mỗi phút tớ đều phải chiến thắng. Tớ không thể thua được, vì vậy tớ không thể mạo hiểm! Tớ tranh cử chức hội trưởng hội sinh viên, phấn đấu vào Đảng…tất cả là để tích lũy vốn liếng cho tương lai. Có được những vốn liếng ấy rồi, sau khi tốt nghiệp, cho dù là ở lại trường hay được giới thiệu đi đâu làm việc tớ mới có được cơ hội ưu tiên. Sau lưng mỗi người đàn ông thành đạt đều có bóng dáng của một người phụ nữ vĩ đại. Nếu như có một ngày tớ thành công, cậu sẽ là người phụ nữ duy nhất sau lưng tớ. Chúng ta có thể chung hưởng những thành quả mà chúng ta đạt được!
Khả Nhi không thể nhịn nổi cười: -Thế thì tớ càng không thích hợp với cậu! Là sinh viên của khoa văn, chắc là cậu đọc sách chẳng ít hơn tớ đâu nhỉ, còn cả những ví dụ thực tế trong cuộc sống hàng ngày nữa. Cho dù là cậu hay là tớ đều biết rằng trên đời có một hiện tượng như thế này: đối với rất nhiều người đàn ông, chỉ khi khốn khó mới cần đến người vợ hiền sau lưng để hậu thuẫn, hi sinh vì anh ta, giúp anh ta đi đến thành công. Nhưng một khi thành công rồi, cái mà anh ta cần lại là một cô gái xinh đẹp, biết làm nũng…còn người vợ hiền thì bị bỏ vào xó nhà trong sự cô đơn và buồn tủi, thậm chí là bị vứt ra ngoài đường. Tớ sẽ không làm người phụ nữ sau lưng bất kì người đàn ông nào. Thay vì hao phí tuổi thanh xuân vì sự thành đạt của một người đàn ông, tớ thà tự tạo dựng sự nghiệp cho mình còn hơn!- Khả Nhi bỏ tay ra khỏi lan can đài phun nước, phủi phủi tay chuẩn bị bỏ đi: -Chúng ta là cùng một loại người, tốt nhất nên duy trì quan hệ bạn bè. Những chuyện khác đừng nhắc đến nữa!
Từ Quang Tông gọi với theo: -Cậu hãy tin tớ, tớ không phải là người bạc bẽo như vậy đâu!
Khả Nhi ngoảnh đầu lại cười: -Tớ tin vào bản thân tớ nhiều hơn!
-Tớ từng nói với cậu, trọng trách trên vai tớ rất nặng nề. Bố mẹ già rồi, cả đời phải chịu khổ, tớ không thể không lo lắng cho họ. Các chị tớ không được đi học, cả đời này chẳng có hi vọng gì nữa rồi, tớ không thể bỏ mặc không đếm xỉa đến sự vất vả của họ!- nói đến đây, Từ Quang Tông nước mắt lưng tròng: -Tất cả những gì tớ làm, không chỉ là vì tớ, tớ tưởng là cậu có thể hiểu cho tớ!
Khả Nhi nhìn Từ Quang Tông: -Tớ có thể hiểu!
-Cậu thực sự có thể hiểu sao? –Từ Quang Tông lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh.
-Trên vai tớ cũng có gánh nặng trách nhiệm đối với người thân. Nhưng trách nhiệm của ai người đó tự gánh vác. Tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy người khác làm bàn đạp cho mình. Vì thế, trách nhiệm của cậu nên do cậu tự gánh vác, tớ không phải là Đức mẹ, không thể giúp cậu hoàn thành trách nhiệm của mình mà hi sinh bản thân mình được đâu!
-Nhưng…- Từ Quang Tông ấp úng:-Chẳng nhẽ thích một người không phải là có thể làm tất cả vì người đó sao?
Khả Nhi gật gật đầu: -Tớ nghĩ vấn đề cốt lõi chính là đây. Tớ không hề thích cậu! Một chút cũng không!
Từ Quang Tông hoang mang: -Chúng ta sẽ kết thúc như thế này sao?
-Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, sao có thể nói là kết thúc?- nói rồi Khả Nhi liền quay người bỏ đi.
Mới đi được vài bước thì Từ Quang Tông đã đuổi theo chặn đường Khả Nhi: -Như vậy là không công bằng! Tớ đã chân thành trao tình cảm cho cậu!- nước mắt Từ Quang Tông lăn dài trên má: -Bây giờ tớ không thể quang minh chính đại theo đuổi cậu. Nhưng cậu có thể nhận lời tớ là, trước khi tớ có thể quang minh chính đại theo đuổi cậu, cậu tạm thời đừng có bạn trai vội. Đợi đến lúc tớ có thể công khai theo đuổi cậu, tớ vẫn còn cơ hội công bằng cạnh tranh với người ta!
Khả Nhi nhíu mày không nói.
Từ Quang Tông năn nỉ: -Coi như là tớ cầu xin cậu đấy!
Khả Nhi đột nhiên phát hiện ra rằng mình thật sự có một trái tim bằng đá. Một người con trai rơi lệ trước mặt cô mà cô không hề cảm thấy có chút đồng cảm nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng quái đản: -Tớ không có ý định có bạn trai khi còn học đại học. Nhưng tương lai khó mà nói trước được. Vì vậy đành phải xin lỗi cậu, tớ không thể hứa gì với cậu được!- Khả Nhi vòng qua Từ Quang Tông và tiếp tục bỏ đi.
Từ Quang Tông kéo tay Khả Nhi lại, cơn giận bùng lên trong lòng: -Nếu như hiện giờ người đưa ra yêu cầu này với cậu là Dương Phàm hay Chu Chính Hạo thì cậu có từ chối không hả?
-Dương Phàm không thể nào đưa ra những yêu cầu hoang đường như thế này. Còn về Chu Chính Hạo, tớ nghĩ có lẽ cậu cũng hiểu rõ, anh ấy từng công khai theo đuổi tớ. Mặc dù tớ đã thẳng thừng từ chối nhưng anh ấy xứng đáng để tớ tôn trọng- Khả Nhi chỉ tay vào bàn tay của Từ Quang Tông đang siết lấy cánh tay cô, lạnh lùng bảo: -Thả tay tớ ra! Đừng để tớ khinh thường cậu!
Từ Quang Tông mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn Khả Nhi. Khả Nhi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt quyết liệt đến đáng sợ. Từ Quang Tông từ từ thả tay ra, giương mắt nhìn theo bóng dáng của Khả Nhi đang khuất dần.
Diệp Phi đang lo lắng đến phát điên lên. Vừa nhìn thấy Khả Nhi xuất hiện ở cửa liền lao ngay ra khỏi phòng đọc: -Sao rồi, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa chưa?
-Còn thuận lợi hơn là tớ tưởng!- Khả Nhi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Diệp Phi nghe.
Diệp Phi há hốc mồm: -Cái gì? Cậu ta dám đề nghị cậu làm người tình trong bóng tối của mình à? Đầu óc cậu ta có vấn đề hay sao ấy!
Khả Nhi cười: -Có thể cậu ta hiểu nhầm, tưởng là tớ yêu cậu ta tới mức đầu óc mê muội rồi!
-Hừ, cậu ta tưởng mình là ai chứ?- nói rồi Diệp Phi quay sang nhìn Khả Nhi, miệng mỉm cười: -Thế cậu không nổi giận à?
-Có gì mà phải nổi giận. Tớ có thích cậu ta đâu! Như thế lại tốt, tớ đỡ áy náy khi phải nói lời từ chối!
-Chứ còn gì nữa! May mà cậu chưa bị bộ dạng đáng thương của cậu ta làm cho động lòng. Thường ngày thấy Từ Quang Tông cũng không tồi, thật không ngờ lại là loại người như vậy! Ham danh vọng quá mức! Sau này cậu tránh xa hắn ra nhé!
Khả Nhi chợt nhớ tới những lời Dương Phàm từng nói. Có những người không vì danh lợi mà vứt bỏ tất cả. Nhưng lại có những người có thể vứt bỏ tất cả để theo đuổi danh lợi.
-Tớ biết chừng mực mà!- Khả Nhi vỗ vai Diệp Phi: -Mọi người đều là bạn cùng lớp, làm gì cũng phải nể mặt nhau một chút, sau này gặp nhau đỡ khó ăn khó nói. Chuyện hôm nay chỉ hai chúng ta biết thôi nhé!
Diệp Phi gật đầu: -Hiểu rồi. Dù sao cũng phải để cho cậu ta chút sĩ diện. Yên tâm đi! Mặc dù ngồi lê đôi mách là bản năng của con gái, nhưng chuyện gì không đáng nói, không nên nói tớ đều biết cả.
Sau đó, ngoài mặt Khả Nhi vẫn tỏ ra chẳng có gì thay đổi trong cách cư xử với Từ Quang Tông, vẫn vui vẻ làm bạn với cậu ta, thậm chí còn lịch sự hơn trước. Nhưng thực ra cô ngày càng xa cách Từ Quang Tông. Chỉ có bản thân Từ Quang Tông là hiểu rõ điều này, sự thân thiện mà Khả Nhi dành cho cậu chẳng khác gì sự thân thiện cô giành cho các bạn học khác. Cô không còn coi cậu là bạn thân, mà chỉ là một bạn học cùng lớp như bao bạn học khác.