Chương 6: 6: Có Hẹn
"Túc tiên sinh?".
ngôn tình ngược
Tô Dục Chu chớp chớp mắt, nhận cái túi nhân viên đưa cho mình, lại nhìn sang xe đẩy, không khỏi nói: "Mấy thứ này cũng là yêu cầu của anh ta à?"
Nhân viên phục vụ tươi cười gật đầu.
Tô Dục Chu hoài nghi nhìn hắn: "Túc..."
Cậu khựng lại, chợt nhớ ra mình cũng không biết họ tên đầy đủ của người kia.
Tô Dục Chu mím môi, hỏi tiếp: "Sao anh ta lại biết tôi ở phòng này, còn yêu cầu anh mang đồ tới nữa?"
Mặt cười của nhân viên cứng lại.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ ạ, tiên sinh cứ thong thả dùng bữa, tôi xin phép đi trước."
Dứt lời, hắn lập tức rời khỏi phòng, trước khi đi còn rất chu đáo đóng cửa cho cậu.
Tô Dục Chu nhíu mày, đi tới khóa trái cửa lại.
Khóa cửa xong xuôi, cậu mới trở lại xoắn xuýt nhìn cái xe đồ ăn có thể nói là xa hoa kia, cuối cùng vẫn thò tay mở nắp một món trong đó.
Nắp vừa được nhấc lên, mùi thơm mê người của món ăn lập tức ngập tràn trong khoảnh khắc, khiến bụng Tô Dục Chu sôi ùng ục.
Cậu vô thức nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới nhận ra mình đói đến mức nào.
Món cậu mở ra là một phần cơm chiên hải sản được chính tay đầu bếp năm sao của khách sạn S nấu, quả thật là sắc hương vị đều đủ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tô Dục Chu mở nốt mấy món còn lại.
Ngoài cơm chiên hải sản ra thì còn có bò bít tết, thịt xông khói cuộn măng tây, salad, súp ngô với bánh Black Forest.
Cuối cùng, cậu còn nhìn thấy một phần pudding ít đường có màu vàng kim óng ánh siêu hấp dẫn.
Chỉ là bữa tối thôi mà, phong phú quá rồi!
"Ọc ọc ọc ọc ---"
Cái bụng lại hát vang khúc vườn không nhà trống.
Tô Dục Chu ngẫm nghĩ, không dám ăn ngay.
Cậu đấu tranh nội tâm, mặc dù cái này là nhân viên mang tới, nhưng cậu vẫn cảm thấy nó mất an toàn sao sao ấy.
Cứ coi như là không có vấn đề gì đi, nhưng vị tiên sinh kia đột nhiên tặng cậu bữa tối là có ý gì?
Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa hết hi vọng à?
Nghĩ đến trường hợp này, Tô Dục Chu lập tức giật thót, không khỏi thò tay ra sau xoa xoa.
Ngoài cái eo nhức mỏi đã đỡ hơn một chút thì nơi đó, dù đã trải qua một ngày nghỉ ngơi, vẫn còn đau nhói.
Cảm xúc của cậu hiện giờ với Túc Khiêm rất phức tạp, có trách móc lại có chút gì đó không nói rõ được.
Đây là lần đầu tiên Tô Dục Chu gặp được một người đàn ông có tướng mạo hợp gu mình như vậy.
Thật ra...!Đêm qua đuổi theo anh ta vào thang máy, cũng không phải là không có ý nghĩ muốn tiếp cận người ta.
Chỉ là suy nghĩ đó chưa kịp định hình thì chuyện kia đã xảy ra, mà cái người cậu tưởng là A siêu ngầu đó, lại hóa thành O siêu ngầu.
Tô Dục Chu lấy cái túi ban nãy nhân viên đưa cho mình, tò mò mở ra xem.
Cái gì vậy nhỉ?
Hình như là thuốc bôi.
Tô Dục Chu lấy hộp thuốc ra, cẩn thận xé bao bì để đọc phần hướng dẫn sử dụng, đỏ ửng vốn đã biến mất dần trở lại khuôn mặt cậu.
Là...!Thuốc bôi chỗ đó.
Mặc dù cái này rõ ràng là cho Omega dùng.
Tô Dục Chu bĩu môi, quay người đi vào phòng tắm, lúc ra thì cả người đã sạch sẽ thơm tho, thuốc cũng được bôi rồi.
Lại nhìn đống đồ ăn trên xe, cuối cùng cậu vẫn nhấc chân đi tới, dời tất cả đến bàn ăn, ngồi xuống bắt đầu xử lý.
Không biết có phải vì quá đói không mà nhiều món như vậy cậu cũng ăn hết sạch, thậm chí còn cảm giác mới no được tám phần.
Từ khi nào mà sức ăn của cậu lại lớn đến vậy?
Nghĩ đến lời bác sĩ nói, sau khi cậu phân hóa thành Alpha chất lượng tốt, cơ thể sẽ có vài thay đổi, Tô Dục Chu lập tức an tâm.
Buổi tối, cậu nằm trên giường khách sạn, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, không có một tí buồn ngủ nào.
Chỉ cần nhắm mắt là chuyện đêm qua sẽ lại hiện về trong đầu, mà kí ức cũng càng lúc càng sống động, câu có thể nhớ tới từng hình ảnh, từng chi tiết.
Cậu vẫn nhớ cặp mắt ngập tràn phẫn nộ kia, trong căn phòng mờ tối, chúng tựa như hai ngọn lửa rực cháy.
Ôi, rõ ràng là một người A như thế, sao lại là O nhỉ?
Tô Dục Chu nghĩ mãi cũng không ra, phương pháp cậu vẫn luôn dùng để phân biệt giới tính hình như không thể áp dụng được với vị Túc tiên sinh này.
Nhưng, với cậu mà nói thì A hay O hình như cũng chẳng khác là mấy.
Thịch, thịch ---
Trong đêm tối tĩnh lặng, Tô Dục Chu nghe được tiếng nhịp tim kịch liệt của mình văng vẳng bên tai.
Cậu trở mình, kéo gối tới ôm chặt vào lòng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hô hấp của cậu mới trở nên dài nhẹ, chầm chậm thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc rời giường, Tô Dục Chu phát hiện hình như chỗ đằng sau đã khỏe hẳn rồi, nhưng để cho an toàn thì cậu vẫn bôi thuốc thêm lần nữa.
Không muốn xuống phòng ăn, cậu bèn gọi điện yêu cầu nhân viên mang bữa sáng lên phòng.
Nhân viên đã đổi thành người khác, không phải là người tối qua.
Nhìn đối phương đẩy xe rời đi, Tô Dục Chu im lặng ngồi trên ghế sô pha chờ đợi, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy.
Lục vali lấy ra một bộ quần áo thoải mái, tùy tiện tròng lên người, lại vào nhà vệ sinh chỉnh sửa kiểu tóc một chút.
Cậu đang chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại báo có tin nhắn.
Diệp Nhất Lãng: [A Dục, mai có kết quả thi rồi đó, ông định đăng kí trường nào thế? Vẫn là ở lại thành phố mình à? Thành tích của ông thì đi đâu mà chẳng được]
Tô Dục Chu liếc nhìn, vừa cất thẻ phòng vừa trả lời, sau đó ra cửa.
Mặc dù kì tình nhiệt xảy ra trước thời hạn, nhưng hiện giờ cậu không cảm thấy gì, đầu óc cũng tỉnh táo, pheromone cũng không vô lý tràn lan, ra ngoài một chút chắc sẽ không sao.
Thế giới ABO này, thể chế giáo dục cơ bản không khác với thế giới ban đầu của cậu lắm.
Bởi vì kì tình nhiệt thường xảy ra sau khi trưởng thành, chỉ có một số rất ít là sẽ xảy ra sớm một hai năm, thế nên trước khi lên cấp 3 thì ABO vẫn học chung một trường.
Đến khi lên cấp 3 thì các trường mới phân thành trường cho AB hoặc trường cho BO, hoặc là trường chỉ cho một giới tính, vì kiểu gì cũng phải tách AO ra để tránh có chuyện.
Học sinh ở đây cũng phải thi đại học, mặc dù học hành đến là khổ, nhưng trải qua một năm làm nô lệ cho tư bản, Tô Dục Chu vẫn rất quý trọng thời gian ngồi trên ghế nhà trường.
Đại học...
Cậu vẫn chưa quyết định được nên đăng kí vào trường nào, có điều vẫn còn một thời gian nữa mới phải nộp nguyện vọng, cậu cũng không sốt ruột.
Thả di động trong túi, Tô Dục Chu bước vào thang máy.
Nhìn bảng số tầng, cái tay đang cắm trong túi hơi siết lại, trong mắt cậu cũng hiện ra chút đấu tranh.
Ngay vào khoảnh khắc cậu nghĩ, thôi được rồi, định nhấc chân ra khỏi thang máy về phòng, cửa thang máy đã tự động đóng lại, sau đó bắt đầu đi xuống.
Tô Dục Chu mím môi, đứng yên tại chỗ.
Thang máy đi đến tầng 5 thì dừng lại, cô dọn vệ sinh đẩy xe vào, còn cười chào hỏi cậu.
Tô Dục Chu cũng cười đáp lại.
Khi thấy cô bấm tầng cao nhất, cái tay đang thả lỏng của cậu lại siết chặt, siết chặt rồi thả lỏng.
Cho đến khi thang máy chạy lên tầng cao nhất, Tô Dục Chu cũng không thể bấm nút tầng của mình.
Cô dọn vệ sinh cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đẩy xe ra ngoài, kết quả bánh xe vô tình bị mắc kẹt.
Tô Dục Chu theo bản năng giơ tay giữ cho cô.
"Cảm ơn cháu nhé."
Cô cười với cậu, sau đó đẩy xe dọn vệ sinh tới trước cửa căn phòng tổng thống, nhưng không nhấn chuông mà lấy thẻ phòng ra mở.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Tô Dục Chu còn ngửi được hương hạt dẻ thoang thoảng.
Thấy cô dọn vệ sinh cứ thế đi vào, Tô Dục Chu mới nhận ra sự bất thường, mở miệng hỏi: "Cô ơi, vị Túc tiên sinh hôm qua ở đây..."
"À, ngài ấy mới trả phòng rồi, cháu tới tìm ngài ấy hả?"
Tô Dục Chu cứng đờ, lắc đầu, im lặng xoay người bước vào thang máy.
Thang máy bắt đầu chạy xuống.
Cảm giác mất trọng lượng khiến cậu có hơi khó chịu.
Tô Dục Chu cắn chặt môi dưới, nhìn số tầng giảm dần, chợt nghĩ ra cái gì đó, vội vàng bấm phím số 1.
Rất nhanh, thang máy đến lầu một, cậu lập tức sải chân chạy ra ngoài.
Sảnh khách sạn.
"Túc tiên sinh!"
Túc Khiêm dừng bước, quay đầu nhìn Alpha vừa gọi mình.
Anh khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện vẻ thất vọng.
"Là Túc tiên sinh thật kìa."
"Tôi là Tịch Cao, anh có còn nhớ tôi không?"
Trên mặt Tịch Cao là nụ cười thân thiện, bước tới bên cạnh Túc Khiêm.
Tên này là một Alpha, bề ngoài khôi ngô chói mắt vô cùng: "Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở buổi đấu giá ở thủ đô nước A, không ngờ hôm nay tôi lại được gặp anh ở đây, đúng là có duyên mà!"
So với sự nhiệt tình của gã, Túc Khiêm lại lạnh nhạt vô cùng.
Mặc dù đúng là anh có ấn tượng với Tịch Cao, gã là một trong số ít Alpha mà anh có thể nhìn thẳng, nhưng giờ Túc Khiêm thật sự không có tâm trạng để trò chuyện với gã.
"Lát nữa Túc tiên sinh có bận gì không?" Tịch Cao mong đợi hỏi.
Nhưng mà chẳng kịp chờ Túc Khiêm trả lời...
"Có, anh ấy có hẹn rồi."
Một giọng nói trong trẻo sang sảng bỗng vang lên, Túc Khiêm khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang.
Chẳng biết từ lúc nào Tô Dục Chu đã xuất hiện trong sảnh.
Cậu đang nhanh chân đi tới, trên người là áo hoodie với quần jean đơn giản, phối với đôi giày trắng dưới chân, trông ngập tràn sức sống trẻ trung đặc thù của thiếu niên.
"Cậu là?"
Tịch Cao cảnh giác nhìn cậu.
Khi đối mặt với người thanh niên cũng là Alpha, gã không còn sự nhiệt tình thân thiện như ban nãy, mà ít nhiều mang theo chút thù địch.
Tô Dục Chu đứng lại, hơi ngẩng lên nhìn Túc Khiêm.
Ban nãy cậu chạy vội tới đây, thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, trong một phút kích động đã bất chợt thốt lên, nhưng tỉnh táo lại rồi, Tô Dục Chu mới nhận ra mình không có lập trường gì để nói những lời này.
Nhưng, Túc Khiêm lại hơi cong môi.
"Chúng tôi thật sự có hẹn." Anh nói với Tịch Cao một câu, sau đó nhìn về phía Tô Dục Chu: "Đi thôi."
Sau đó nhấc chân đi ra ngoài khách sạn.
Tô Dục Chu nhìn bóng lưng anh, đành phải gật đầu chào Tịch Cao, sau đó nhanh chân đuổi kịp.
"Túc tiên sinh!"
Ngay trước cửa khách sạn, Tô Dục Chu gọi Túc Khiêm lại.
Anh dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Hai tay Túc Khiêm vẫn đút trong túi, cả người đứng thẳng, bộ âu phục vừa khít ôm người khiến anh trông có vẻ già dặn khôn khéo vô cùng, từng hành động đều có một sự quý phái trời sinh.
Túc Khiêm nhướng mày với Tô Dục Chu, hỏi cậu: "Cậu đổi ý rồi à?".