Chương 22: 22: Yêu Cầu Thứ Tư

Edit: Ry
Nhìn thấy Túc Khiêm, Tô Dục Chu không khỏi bất ngờ, sau đó tiếp tục đi tới.
"Anh về rồi à? Sao không bật đèn lên?"
Túc Khiêm không trả lời, ánh mắt quẩn quanh trên người cậu.
Khi cậu thanh niên tới gần, thứ đầu tiên anh ngửi thấy là mùi nước hoa.
Rất nhạt, không hề nồng.


Chỉ là ngoài mùi nước hoa ra còn thoáng qua chút...
Pheromone Omega vị đào.
Mặc dù mùi đó nhạt hơn mùi nước hoa rất nhiều, nhưng Túc Khiêm cực kì nhạy cảm với mùi hương, anh chắc chắn mình không ngửi nhầm.


Túc Khiêm híp mắt, tâm trạng anh trở nên u ám và bực bội một cách khó hiểu, nhưng hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn khống chế được bản thân.
Ánh mắt của anh dừng trên hai tay đang xách túi lớn túi nhỏ của Tô Dục Chu, môi mỏng không khỏi nhấp thành một đường thẳng, mở miệng hỏi: "Em đã đi đâu?"


Tại sao không nghe máy?
Vì đang bận hẹn hò với O khác à?
Có điều Túc Khiêm nhận ra được giọng điệu của mình có phần ai oán, thế là giấu hai câu còn lại trong họng.
Tô Dục Chu tươi cười, đặt đồ lên bàn trà rồi cởi ba lô ném xuống đất, xong xuôi mới nói: "Đi gặp ba tôi."


Cậu mở túi ra, để lộ món bánh bên trong.
"Mấy cái này là ba tôi làm đấy, ông ấy nói tặng cho anh, còn bảo tôi nói cảm ơn với anh."
Túc Khiêm sửng sốt, cảm xúc đang dâng trào trong lòng bỗng xẹp xuống, anh vô thức hỏi: "Ba em là Omega à?"
Còn có pheromone mùi đào?


Nghe thấy câu hỏi của anh, Tô Dục Chu chớp chớp mắt, à một tiếng rồi gật đầu.
Đúng rồi, cậu quên mất mình đang ở thế giới ABO, cách xưng hô "ba" không thể dùng để phân biệt giới tính.
Hóa ra là gặp người nhà à...


available on google playdownload on app store


Tâm trạng Túc Khiêm lập tức tốt hơn hẳn, anh dựa vào ghế sô pha, nhướng mày nói: "Em nói...!Với chú chuyện của bọn mình à?"
Nhưng nói xong Túc Khiêm cũng nhận ra, nếu như em ấy nói thật thì...!Tại sao lại muốn cảm ơn anh?
"À, chuyện đó..."


Mắt Tô Dục Chu đảo quanh, rõ ràng có chút chột dạ: "Tôi nói với ba là anh cho tôi ở nhờ, để tôi ở nhà anh vượt qua kì tình nhiệt."
Nghe vậy, Túc Khiêm có phần bất ngờ nhìn cậu: "Không ngờ đấy, em còn biết nói dối à?"
Tô Dục Chu lập tức xù lông.


"Tôi nói dối cái gì?" Cậu rất vô lý mà hùng hồn nói: "Thì đúng là tôi ở nhà anh, giờ còn đang trong kì tình nhiệt còn gì, nói sai chỗ nào?"
Dứt lời còn trợn mắt với anh.
Lưng Túc Khiêm thoáng cứng đờ, rất biết tìm đường sống gật lia lịa.


Đúng là em ấy không hề nói dối, chỉ là hơi tránh nặng tìm nhẹ...
Nhưng rồi Túc Khiêm nhanh chóng nghiêm mặt.
"Em biết mình đang trong kì tình nhiệt còn chạy lung tung?"


Nghĩ đến việc mình đầy hào hứng hoàn thành công việc sớm để chạy về, kết quả nhà cửa không có ai, sau đó còn phải ngồi đây mấy tiếng chờ người, trong lúc chờ còn lo lắng tượng tưởng ra đủ thứ chuyện, tâm trạng Túc tiên sinh lại tụt xuống đáy.
"Tôi...!Đâu có chạy lung tung..."


Tô Dục Chu cúi đầu lấy bánh ngọt rồi bánh gatô, bày ra từng cái, thanh minh cho bản thân: "Ba giờ tôi mới ra ngoài, bốn giờ gặp ba tôi, tầm năm giờ là từ đó về rồi."
"Do đúng giờ tan tầm nên bị tắc đường, thành ra về muộn, với cả..."


Tô Dục Chu dừng lại, nhìn về phía Túc Khiêm rồi nói: "Anh cũng đang trong kì tình nhiệt, anh cũng ra ngoài."
Túc Khiêm: "..."
Đón nhận cái nhìn vô tư bộc trực của cậu thanh niên, thế mà Túc Khiêm không phản bác được.
Đúng vậy, anh cũng "chạy lung tung".
Anh không có tư cách nói cậu.


Chuyện này khiến anh cảm thấy rất bực bội, như thể có luồng khí bị nghẹn ở ngực.
"Mà..."
Lúc này anh lại nghe thấy Tô Dục Chu cố ý dài giọng.
Túc Khiêm ngẩng lên, thấy cậu nhóc Alpha vốn đang ngồi xổm ở đầu kia bàn trà, đột nhiên xích lại gần anh, toét miệng cười: "Túc Khiêm, anh rất lo lắng cho tôi à?"


Nhìn nụ cười thích thú trên khuôn mặt cậu, Túc Khiêm rất muốn nói không, nhưng cơ thể đã thành thật gật đầu.
Sau đó, anh thấy nụ cười của cậu càng thêm rạng rỡ.
Túc tiên sinh có hơi mất tự nhiên.
Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, xoay mặt đi nói: "Chỉ hơi lo một chút thôi.".
truyện xuyên nhanh


Chứ không phải là "rất".
"Rồi rồi."
Tô Dục Chu gật gù xoay đi chỗ khác, trước hết dùng khăn ướt lau tay, sau đó chọn ra một miếng bánh đậu xanh từ đống bánh ngọt mang về.
Cậu nhìn về phía Túc Khiêm, dùng ánh mắt ra hiệu anh há miệng.
Túc tiên sinh đờ người, giả vờ như không hiểu.


Tô Dục Chu bèn dí cái bánh tới miệng anh, cậu nói: "Nếm thử cái này đi, ba tôi làm đấy, kì công cực."
Túc Khiêm đành phải há miệng, cắn chiếc bánh đậu xanh có kích cỡ vừa đủ, trong lúc đó răng và lưỡi còn vô tình chạm vào ngón tay Tô Dục Chu.


Bánh đậu xanh tan trong miệng, lan tỏa vị ngọt thanh thanh.
Túc Khiêm hơi cúi xuống, định nói gì đó thì đã thấy cậu thanh niên cho ngón tay lên miệng, thè lưỡi ra ɭϊếʍƈ, rồi tiếp tục cầm một miếng bánh khác.
Anh im lặng nhìn cậu chằm chằm, cho đến khi cậu khó hiểu quay sang thì anh mới ngoảnh đi chỗ khác.


Tô Dục Chu không để ý tới Túc Khiêm, bỏ bánh hạt dẻ vào trong miệng, vị ngọt thơm mểm dẻo lập tức tan ra trong vị giác, ngon đến mức cậu híp mắt lại.
Bánh hạt dẻ papa làm quả thực là đỉnh nhất quả đất!


Túc Khiêm bị dáng vẻ sung sướng của cậu ảnh hưởng, cũng thấy hơi thèm, bèn hỏi: "Em ăn gì vậy?"
"Bánh hạt dẻ tôi thích nhất đó."
Tô Dục Chu vô thức đáp, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp pha trà ---- Mấy loại bánh này phải ăn cùng mới một chén trà xanh thì mới gọi là tuyệt vời.


Cậu lại không phát hiện, Túc tiên sinh sau lưng mình nghe vậy thì sửng sốt, rồi khóe môi chậm rãi cong lên thành nụ cười.
Mây đen bao phủ trên người thoáng cái đã tan, xem như trời đã hoàn toàn hửng sáng sau cơn mưa.


Trong phòng bếp, Tô Dục Chu vừa đun nước vừa lấy di động ra, định báo bình an cho ba mình, kết quả lại phát hiện điện thoại hết pin nên đã tự động tắt.
Cậu đành phải vòng về phòng khách.


Túc tiên sinh đang rướn người về phía trước quan sát đống bánh ngọt trên bàn, nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Anh nhìn thấy cậu thanh niên rút dây sạc từ trong cặp ra, cắm vào điện thoại bắt đầu sạc.
Túc Khiêm sửng sốt: "Máy em hết pin à?"


"Vâng, pin này càng ngày càng chai." Tô Dục Chu lầm bầm, đứng dậy đi vào bếp tiếp tục pha trà.
"Anh đã ăn cơm chưa?"
Một lát sau, tiếng cậu vọng ra từ trong bếp.
Túc Khiêm nhìn chằm chằm cái điện thoại kia, nghe vậy thì đáp: "Vẫn chưa."
"Vậy anh muốn ăn gì? Tôi nấu cho anh."


Hỏi xong mãi không nghe thấy câu trả lời, Tô Dục Chu nhíu mày, bưng trà ra ngoài thì thấy Túc tiên sinh đã mở hộp bánh gatô ra, đang chăm chú ngắm nghía cái bánh.
Đợi đến lúc cậu đi tới bên cạnh thì người đàn ông mới nói: "Ăn cái này luôn đi."
"Ăn tối bằng bánh gatô á?"


Tô Dục Chu đặt chén trà xuống trước mặt anh, sau đó cầm cốc của mình nhè nhẹ thổi, nhấp một chút.
"Không ăn thì mai sẽ hỏng."
Túc Khiêm cầm nĩa, múc một miếng kem bơ: "Cái này là ba em tự tay làm, không thể lãng phí được."
Nghe vậy, Tô Dục Chu không khỏi ngẩng lên nhìn anh.


Túc Khiêm cho nĩa kem vào trong miệng, hơi nhăn mặt một chút, sau đó tiếp tục múc miếng tiếp theo.
"Anh không thích đồ ngọt à?" Tô Dục Chu hỏi.
"Cũng bình thường."
Hồi trước không thích ăn, giờ...!Túc Khiêm liếc nhìn cậu nhóc Alpha ở phía đối diện.
Anh thấy mình có thể thử.


Tô Dục Chu cũng cầm nĩa lên múc một miếng kem.
Ba Tô biết khẩu vị của cậu nên không cho quá nhiều đường, hương vị ngọt thanh trong veo mà không hề ngấy.
Sau đó hai người chẳng cần dùng dao cắt, cứ anh một miếng em một miếng, ăn chung với nước trà, xử lý hết cả một cái bánh gatô.
"Oa, no ghê..."


Tô Dục Chu ăn no quá, ngồi bệt trên sàn nhà sạch sẽ, khó chịu ợ một cái.
Túc Khiêm thì ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nghiêm túc uống cốc trà cậu vừa pha.
Ngay cả dáng vẻ cầm cốc trà cũng tỏa ra sự tao nhã, hoàn toàn trái ngược với con cá ướp muối Tô Dục Chu đang bị liệt.


Tô Dục Chu nhìn anh, ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Túc Khiêm."
"Ừm?"
"Tôi ăn no quá nên bị đầy bụng, anh xoa bụng cho tôi được không?"
Túc Khiêm hơi ngây ra, nghiêng đầu nhìn Tô Dục Chu.
Cậu thanh niên bèn giơ tay lên ra hiệu một con số, toét miệng cười nói: "Đây là yêu cầu thứ tư."


Dáng vẻ "anh không thể từ chối".
Túc Khiêm nhìn cậu, chịu thua lắc đầu, cuối cùng vẫn đặt cốc trà xuống, đứng dậy đi tới ngồi cạnh, xòe bàn tay đặt lên bụng Tô Dục Chu, nhẹ nhàng xoa.
Đây là lần đầu tiên anh xoa bụng cho người khác, mà đối phương còn là một Alpha.


Hình như sau khi gặp Tô Dục Chu, anh đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên trong đời, tần suất có thể nói là cao nhất trong những năm gần đây.
"Dùng lực như vậy có ổn không?"
Tô Dục Chu rên hừ hừ, không trả lời.


Tay anh to dày ấm áp, dịu dàng xoa trên bụng cậu, không quá mạnh mà cũng không quá nhẹ, làm cậu thoải mái đến mức chỉ muốn đánh một giấc.
"Có muốn uống thuốc tiêu hóa không?" Cậu nghe thấy anh nói.
"Không uống đâu."


Tô Dục Chu lẩm bẩm, cuối cùng gác đầu lên đùi anh, vừa để Túc Khiêm xoa bụng cho mình, vừa hít hà mùi hạt dẻ ngọt ngào trên người anh.


Con cá ướp muối được ăn uống no đủ nằm liệt ra đấy, có điều hòa còn có mỹ nhân hầu hạ, Tô Dục Chu cảm thấy giờ phút này chính là đỉnh cao của đời mình.
"Như thế này sướng ghê..."
Cậu thì thầm.


Tô Dục Chu nhắm mắt lại, hàng mi cong cong bình yên rủ xuống, cả người thả lỏng, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên tạo thành nụ cười sung sướng thỏa mãn.
Túc Khiêm cụp mắt nhìn cậu, ánh nhìn rơi trên bờ môi, bỗng cảm thấy cổ họng hơi căng lên.


Anh ép bản thân phải dời mắt đi, lại không lừa gạt được khát vọng từ đáy lòng mình.
Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Túc Khiêm luôn ở trong nhà không đi ra ngoài.
Kì tình nhiệt của cả anh lẫn Tô Dục Chu đều không phát tác.


Chuyện này khiến tâm tình Túc tiên sinh có hơi phức tạp, không biết rốt cuộc nên mừng hay nên tiếc...
Tóm lại, bọn họ bình an vô sự chào đón thứ Hai.


Sau khi Tô Dục Chu phát hành game mới, số liệu vẫn luôn bình ổn tăng trưởng, không ngờ đến hôm Chủ Nhật bỗng có người dùng báo lại một cái bug rất nghiêm trọng.
Cả ngày hôm đó cậu đều cố gắng giải quyết vấn đề này, bận bịu đến hai ba giờ sáng mới ngủ.


Đương nhiên là hôm sau sẽ ngủ dậy muộn.
Túc Khiêm ăn sáng xong, ngẩng lên nhìn đồng hồ.
Đã 8 giờ hơn rồi mà Tô Dục Chu vẫn chưa xuống.
Lại đợi thêm một lúc, cuối cùng anh đành nhấc chân đi lên lầu ba, đứng trước phòng cho khách, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cốc cốc cốc ---"


Tiếng gõ cửa vang lên, không bao lâu sau, cửa phòng đã mở.
Cậu thanh niên với quả đầu bù xù, dùng mu bàn tay dụi mắt, mơ mơ màng màng xuất hiện trước mắt anh.
"Túc Khiêm, chào buổi sáng."
Cậu mềm nhũn chào hỏi.
Túc Khiêm lẳng lặng nhìn cậu, do dự một lát mới nói: "Tôi phải đến công ty rồi."


"Ồ."
Cậu thanh niên khẽ gật đầu, vừa bị đánh thức nên vẫn còn ngái ngủ, không tỏ vẻ gì.
Túc Khiêm khẽ mím môi, đối diện với ánh mắt trong suốt thơ ngây của Tô Dục Chu, anh không khỏi nhìn sang chỗ khác, hơi mất tự nhiên hỏi: "Em có muốn...!Hôn một chút không?.






Truyện liên quan