Chương 32
Tô Dục Chu chỉ cảm thấy giờ này phút này, thời gian trôi qua thật chậm.
Ở trong bóng tối, tất cả các giác quan của cậu lại trở nên rõ ràng đến vậy.
Nơi chóp mũi có mùi hạt dẻ thoang thoảng, trong miệng là vị bắp rang ngọt ngào, còn có chút tê dại trên bờ môi cùng với hơi ấm giao thao giữa những lần hít thở của hai thân xác.
Hết thảy những điều này đều đang bóp nghẹt linh hồn cậu.
Phim vẫn còn đang tiếp tục, nhưng giang hồ mà đạo diễn đang khắc họa kia lại không thể khiến cậu chú tâm nổi, cõi lòng ánh mắt chỉ có người trước mặt đây.
Giây phút này thật chậm, nhưng cũng lại thật nhanh.
Sau khi đút bắp rang cho cậu, người đàn ông chỉ như muốn chạm khẽ rồi đi, anh tách ra trở về vị trí.
Trong ánh sáng chập chờn từ màn chiếu, ánh mắt anh tự nhiên đến vậy, như thể động tác vừa rồi chỉ là thuận tiện, chỉ là một việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Thậm chí anh còn vươn tay lấy một hạt bắp từ trong chiếc thùng Tô Dục Chu đang ôm, ném vào miệng, mắt nhìn phim, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh.
Nếu như không phải lúc này trong phim đang là ban ngày nên rất sáng, nếu như không nhờ ánh sáng đó mà cậu vô tình thấy được vành tai đỏ bừng của anh, thì có lẽ Tô Dục Chu sẽ thật sự tin là Túc Khiêm điềm tĩnh như vậy.
Cậu mấp máy môi, ôm thùng bắp rang, im lặng ngồi thẳng người lại nhìn về phía màn hình lớn.
Rõ ràng trong phim ảnh là cảnh đánh nhau hết sức phiêu lưu hồi hộp, Tô Dục Chu lại len lén nở nụ cười, nhấm nháp viên bắp Túc tiên sinh vừa đút cho mình, cảm thấy nó thơm ngọt biết mấy. Ngon hơn tất cả các loại bắp rang cậu từng ăn, vị ngọt thấm đến tận đáy lòng.
Thời gian tiếp tục trôi đi, nhân vật chính trong phim gặp phải sự cố, bị bắt nhốt bỏ tù, sau đó lại bị ép phải bỏ trốn.
Đạo diễn đã vận dụng ánh sáng hình ảnh cùng với âm nhạc vô cùng khéo léo và tinh tế, khiến mỗi thước phim đều tràn ngập mĩ quan, giống như từng lớp giấy dán tường, bầu không khí được xây dựng vô cùng đầy đủ.
Có điều thật xin lỗi đạo diễn, Tô Dục Chu nhìn phim nhưng hoàn toàn không thể đắm chìm như ban nãy, thậm chí còn chẳng có tâm tư để ý đến diễn viên mình thích.
Trong đầu cậu không ngừng chiếu đi chiếu lại khoảnh khắc vừa rồi.
Rõ ràng nó ngắn như vậy, thậm chí cậu còn không biết nó có đến một giây không, nhưng ấn tượng lại khắc sâu vào tim, khắc sâu đến mức mỗi khi nhớ tới, cậu tưởng như còn nghe được nhịp tim mình dồn dập vào thời khắc ấy.
Như nhịp trống, đánh đến cả cõi lòng đều rung lên không ngừng.
Cậu không khỏi nghĩ, chẳng trách lại có rất nhiều cặp đôi thích hôn nhau ở rạp chiếu phim — Trước kia khi cậu đi xem phim một mình, mỗi lần bắt gặp vẫn luôn cảm thấy thật khó hiểu, giờ thì…
Đúng là, k ch thích thật đấy.
Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói thì ban nãy cậu với Túc Khiêm không được tính là hôn.
Tô Dục Chu có phần thất vọng mà nghĩ.
Chốc chốc lại nhét bắp rang vào miệng nhóp nhép nhai, nhưng hồn thì rõ ràng đã bay mất rồi, Tô Dục Chu hoàn toàn không thể nhập tâm vào bộ phim như lúc trước.
Một lát sau, cậu bỗng đứng dậy, nói với Túc Khiêm một tiếng rồi tới nhà vệ sinh.
Túc Khiêm đặt bao cả phòng chiếu nên chỉ có hai người họ, không sợ đứng dậy làm ảnh hưởng tới người khác. Mà đang không có lòng dạ nào để xem phim nên Tô Dục Chu cũng chẳng lo mình sẽ bỏ lỡ tình tiết quan trọng.
Các phòng khác đều đang trong quá trình chiếu nên trên hành lang không có ai, Tô Dục Chu vừa đi vừa lặng lẽ xoa mặt mình, cảm giác nó nóng đến mức dọa người.
Cậu đi theo biển chỉ đường tới nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, quả nhiên mặt đỏ như gấc, như thể vừa chạy 5000 mét hoặc uống say nên máu dồn hết lên mặt.
Cậu nhìn mình ngẫm nghĩ, thôi đi vệ sinh trước đã.
Sau đó lại ra ngoài máy b n nước tự động mua chai nước khoáng về rửa mặt, lúc này mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống một chút, tiếp tục dùng nốt đống nước còn lại để súc miệng.
Trong phòng chiếu.
Tô Dục Chu đi rồi Túc Khiêm mới chậm rãi hít một hơi thật sâu. Anh cầm cốc coca uống một ngụm, đồ uống lạnh buốt khiến đầu óc đang bốc cháy của anh tỉnh táo hơn một chút.
Ban nãy chỉ là xúc động nhất thời.
Anh cũng không ngờ mình sẽ làm như vậy, nhưng bé con kia có vẻ như cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hơi ngẩn ngơ, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Khuỷu tay chống lên thành ghế, Túc Khiêm đỡ mặt, lông mày hơi nhíu lại, lần đầu tiên để ý đến suy nghĩ của một người đến vậy.
Ánh mắt anh lại trở về màn hình lớn.
Vốn chỉ tùy ý nhìn một cái, bỗng lại thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên đó. Túc Khiêm thoáng ngẩn người, một giây sau đã ngồi ngay ngắn.
Đó là một người đàn ông có diện mạo vô cùng tuấn tú, đóng vai một vị kiếm khách đã trải qua vô số tang thương trong phim. Mặc dù hắn không phải là nhân vật chính, nhưng thiết lập nhân vật khá là xuất sắc. Dù Túc Khiêm không mấy khi xem phim cũng có thể cảm nhận được đây là một nhân vật khá có sức hút, để lại ấn tượng khá sâu trong lòng người xem.
Nhưng điều khiến anh phải chú ý lại không phải là nhân vật kiếm khách, mà là anh nhận ra hình như mình đã từng thấy khuôn mặt của vị diễn viên đóng vai này.
Túc Khiêm nhíu mày hồi tưởng.
Nếu như là gặp trong hiện thực, không bao giờ có chuyện giới tính của hắn là gì anh cũng không nhớ rõ. Còn nếu như không phải ngoài đời thì là trong phim, mà số phim anh từng xem cũng không nhiều…
Phải rồi… Túc Khiêm đột nhiên nghĩ ra.
Là bộ phim “Giày pha lê thủy tinh” kia!
Diễn viên này đã đóng nhân vật nam phụ nặng tình trong phim, bị tình yêu của nam chính nữ chính hành cho ch.ết đi sống lại.
Lúc xem anh đã nhăn mày, đương nhiên không phải là vì cảm thông cho nhân vật nam phụ, mà là cảm thấy logic nhân vật quá có vấn đề.
Túc Khiêm lắc đầu, không muốn hồi tưởng lại bộ phim khiến tam quan anh chấn động kia, tiếp tục nhíu mày suy tư.
Là trùng hợp à?
Túc tiên sinh hơi nheo mắt, tất cả những chi tiết bỗng hiện lên trong đầu anh bằng tốc độ ánh sáng.
Đúng vậy, tối hôm đó, hình như cũng là lúc người đàn ông này xuất hiện trên màn hình thì Tô Dục Chu bỗng trở nên kích động, sau đó mới nói phải đi xem bộ phim này.
Còn cái phim “Giày pha lê thủy tinh kia”…
Anh nhớ khi ấy Tô Dục Chu đang tìm kênh, vừa bật đến kênh kia thì đã xuất hiện nhân vật nam phụ, thế nên em ấy mới xem tiếp.
Túc Khiêm nhìn chằm chằm nhân vật kiếm khách trên màn hình lớn, ánh mắt sắc bén như đao, sắc mặt cũng chậm rãi chìm xuống, gần như sắp hòa làm một với phòng chiếu mờ tối
Lúc này, Tô Dục Chu cuối cùng cũng trở lại.
Cậu im lặng ngồi xuống cạnh anh, không biết là đang nghĩ chuyện gì mà đôi mắt nhỏ láo liên không ngừng, có vẻ sốt sắng.
“Tô Dục Chu…”
“Túc Khiêm…”
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im lặng.
Phim vẫn đang chiếu, nhân vật chính sau nhiều ngày chạy trốn nghênh đón trận quyết đấu đỉnh cao, nhạc phim trở nên gấp rút căng thẳng, giết chóc máu me đã hiển hiện quá rõ ràng.
Bầu không khí căng cứng này khiến Túc Khiêm càng thêm phiền muộn, anh hơi thở dài, trầm giọng nói: “Chuyện gì thế? Em nói trước đi.”
Tô Dục Chu không để ý là Túc Khiêm vừa mới gọi đầy đủ họ tên của mình, giờ cậu thật sự quá hồi hộp, thậm chí còn hồi hộp hơn cả buổi sáng hôm đó lúc Túc Khiêm tới phòng cậu.
“Em… Em nghĩ ra yêu cầu thứ sáu rồi.”
Cậu nhìn xuống, lí nhí nói.
“Cái gì?”
Bởi vì tiếng nhạc bỗng vút lên nên Túc Khiêm không nghe được Tô Dục Chu vừa nói gì, không khỏi hơi rướn người sang phía cậu.
Cậu thanh niên bỗng ngẩng lên nhìn anh, cặp mắt nâu nhạt dịu êm lấp lánh những tia sáng mờ ảo phản chiếu từ màn hình lớn.
“Em muốn thử trải nghiệm một chút.” Cậu nói.
Túc Khiêm nghi hoặc: “Trải nghiệm cái gì…”
Ngay sau đó anh thấy chàng thanh niên ôm lấy mặt mình, hơi nghiêng đầu hôn lên.
Âm nhạc đanh thép giờ phút này đạt tới đỉnh điểm rồi chợt im bặt, chầm chậm chuyển thành tiếng ca tĩnh lặng dịu dàng.
Hai tay Tô Dục Chu ôm mặt anh, nhiệt tình hôn môi, lại không thỏa mãn với chúng nên chậm rãi đứng dậy.
Dù sao thì phòng chiếu đã được bao trọn rồi, không sợ ảnh hưởng đến người khác, càng không sợ bị ai đó nhìn thấy. Khi không có những đắn đo lo ngại kia, lại được hôn Omega mình thích, lá gan của nhóc Alpha bỗng to hẳn.
Tô Dục Chu vừa đứng dậy vừa di chuyển đến trước người đàn ông, cậu khó khăn lần mò trong bóng tối, nhưng lại không gì có thể ngăn cản.
Cuối cùng cậu ngồi lên đùi Túc Khiêm, đè anh ra ghế mãnh liệt mà hôn.
Phòng chiếu rộng lớn, lối thoát hiểm được đóng kín, bên trong chỉ có từng dãy ghế trống rỗng, tiếng nhạc phim che giấu mọi âm thanh. Những mập mờ kín đáo mà tốt đẹp nhường này thật sự phóng đại đ u nhũ trong đáy lòng mỗi người.
Túc Khiêm bị chàng trai đè chặt xuống ghế, có phần ngẩn ngơ.
Ở trong rạp chiếu phim, làm chuyện thân mật quá độ như thế này với một Alpha là điều mà Túc Khiêm của quá khứ sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
Thú thật là hành động đút ăn bằng miệng ban nãy đã là cực hạn của anh khi kích động rồi, nào ngờ… Em ấy còn càn rỡ hơn cả mình.
Dù sao thì Tô Dục Chu cũng là Alpha mà.
Chuyện này hơi phá vỡ những quan niệm của Túc Khiêm, đến mức anh sửng sốt đờ người ra đó, nhưng…
Anh cũng cảm thấy rung động vô cùng.
Trái tim trong l0ng nguc nhảy lên với tốc độ khiến người ta bất an, sự phiền muộn bực bội ban nãy cũng tiêu tan trong cái hôn nồng nhiệt mạnh bạo của chàng trai.
Thật ra, kể cả với Tô Dục Chu thì chuyện này cũng rất đột phá giới hạn.
Nhưng giờ phút này, bầu không khí như vậy, còn cả người trước mặt đây, tất cả đều khiến cậu muốn buông thả một lần, làm chút chuyện mà chỉ có tuổi trẻ xốc nổi mới có thể làm.
Đằng nào thì…
Ở đây cũng không được tính là trước mặt bàn dân thiên hạ đâu nhỉ?
Cậu vốn đã quyết tâm kiếp này sẽ không để lại bất cứ tiếc nuối nào, sẽ không như kiếp trước, cho tới tận lúc ch.ết mới phát hiện có nhiều chuyện muốn làm mà lại không còn cơ hội.
Đương nhiên là dũng khí của Tô Dục Chu cũng chỉ đến đó.
Khi hơi thở dần cạn kiệt, cậu buông Túc Khiêm ra, nhấc người dậy, rủ mắt nhìn anh.
Túc Khiêm nằm hẳn ra ghế, hô hấp cũng có phần bất ổn, mở to cặp mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Nhân vật chính trong phim trải qua đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đón chào ban mai.
Ánh sáng rạng ngời nở rộ sau lưng Tô Dục Chu, dát lên người cậu một vầng sáng dịu dàng.
Anh chìm trong nơi khuất sáng, chỉ mơ hồ thấy được hình dáng ngũ quan của cậu, cùng với… Ánh mắt ngượng ngùng xấu hổ nhưng lại sáng lóng lánh những hân hoan.
Túc Khiêm vươn tay xoa mặt Tô Dục Chu, nóng quá, có thể tưởng tượng được giờ phút này mặt em ấy đỏ đến mức nào.
“Đây là trải nghiệm mà em nói muốn thử à?” Anh khàn giọng hỏi.
Chàng trai ừm một tiếng, lại toét miệng cười với anh, khoe chiếc răng nanh nhòn nhọn: “Ban nãy anh gọi em định nói gì thế?”
Túc Khiêm nhìn cậu, không đáp.
Đúng lúc này trên màn hình lại xuất hiện nhân vật kiếm khách kia. Y rút cây kiếm bên hông, lao trong rừng trúc, khí thế chấn động, có thế nói là giây phút đỉnh cao nhất.
Dường như là nghe được giọng nói của kiếm khách nên cậu thanh niên muốn ngoảnh lại nhìn.
Túc Khiêm khẽ mím môi, vươn tay nắm cằm Tô Dục Chu, tay còn lại đè gáy cậu, hơi nhổm người dậy, mạnh bạo ngang ngược hôn chàng trai này, không cho em ấy mảy may cơ hội để phân tâm.
Tô Dục Chu…
Chỉ cần nhìn anh, chỉ để ý đến anh là được rồi.
–
Trụ sở chính của tập đoàn Túc Thị.
Thư kí Lâm đang sửa sang lại tài liệu để thứ Hai mang tới cho giám đốc Túc kí tên.
Đúng lúc này di động của y bỗng vang lên.
Thư kí Lâm tiện tay cầm máy, chỉ khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình thì y mới sửng sốt.
Sau đó hắng giọng, dè dặt cẩn thận bấm nút nghe.
“Dạ chào chủ tịch, Tiểu Lâm đây ạ.”
- -----oOo------